Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 106: Chương 106: Tặng ngươi 1 nhân tình






Lý Thiên Liệt ngây ra một lúc lập tức hai mắt nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Tiêu, đáy lòng nổi lên lửa giận hừng hực.

Hải Thiên, Ma Kiếm Sĩ bậc hai, là người hắn vừa mới yêu cầu từ gia tộc Ô Lan. Người này cũng không phải là Kiếm Sư có thể tùy ý gặp được. Mặc dù Hải Thiên vẫn là tội phạm truy nã của đế quốc tuy nhiên đối với hoàng tộc mà nói thì điều này căn bản là không vấn đề!

Lý Thiên Liệt còn đặt cho Hải Thiên một cái tên rất tốt, là Vô Danh. Đúng vậy, hắn gọi Hải Thiên là Vô Danh thì từ nay về sau Hải Thiên chính là Vô Danh!

Ai dám nói không được?

Để tỏ thái độ mình mong mỏi cầu nhân tài nên Lý Thiên Liệt đặc biệt dẫn theo một ít tâm phúc cùng hắn tới đây chúc mừng. Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến một võ giả cao cấp như vậy, một hảo thủ rất hiếm có không ngờ bị giết bên đường! Mà vẻ mặt thản nhiên này của Lăng Tiêu khiến Lý Thiên Liệt thiếu chút nữa choáng váng.

Kỳ thật tại thời điểm Lăng Tiêu cùng Hải Thiên chiến đấu, cũng đã có người nói cho hắn nghe thân phận của Lăng Tiêu cùng lý do ân oán giữa hắn cùng với Hải Thiên. Lý Thiên Liệt rất ngạc nhiên đối với Tam công tử tầm thường của Lăng gia, người bị Thiên Mạch với tiếng tăm lừng lẫy, đột nhiên trở nên xuất sắc như thế từ khi nào vậy. Thấy hắn cùng Nhị đệ của mình cùng một chỗ, trong lòng Lý Thiên Liệt không khỏi sinh ra một chút cảnh giác. Hắn cũng từng nghĩ tới chuyện ngộ nhỡ Hải Thiên lỡ tay giết Lăng Tiêu cũng chỉ có thể đem Hải Thiên đến một nơi xa xôi tuyệt đối, sẽ không xử phạt Hải Thiên.

Dù sao Lăng Tiêu cũng khiêu khích trước. Ở đây có rất nhiều người đều có thể làm chứng. Tuy rằng quý tộc giết một người không có tước vị thì không đáng ngạc nhiên nhưng người này nếu là người bên cạnh vương tử vậy thì liên quan đến vấn đề khác.

Thậm chí Lý Thiên Liệt đã nghĩ tới nếu Lăng Tiêu bị giết thì cần giải quyết ra sao. Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới là đoán trúng mở đầu, lại không có thể đoán trúng kết cục. Nếu không hắn chắc chắn ngăn cản trận tranh đấu này.

-Thật sự? Chẳng lẽ ngươi nói bổn Vương bị che mắt phải không!

Trên mặt Lý Thiên Liệt lộ ra vẻ oán giận, căm tức nhìn những phụ tá cùng thị vệ chung quanh:

- Các ngươi nói đi, hắn nói có phải là sự thật hay không!

Mọi người hai mắt nhìn nhau, rất rõ đây là điện hạ muốn tìm người chịu tiếng xấu thay cho hắn nhưng chuyện oan ức này thì ai tự nguyện gánh chịu. Năm đó trong một đêm Hải Thiên tàn sát hết một gia tộc hầu tước ở Đế Đô! Tội ác mà hắn phạm phải cũng đủ tru diệt cửu tộc rồi! Hắn được gia tộc Ô Lan lén lút cứu ra rồi sau đó vẫn thu làm người mình để sử dụng. Đến lúc bị Lý Thiên Liệt phát hiện thì Ô Lan gia giao Hải Thiên ra. Bản thân gia tộc Ô Lan là người thuộc phe của thái tử tự nhiên là không thể không nịnh bợ Lý Thiên Liệt. Cho dù năm đó Hải Thiên đã tàn sát gia tộc kia hầu như không còn thì cái gọi là truy nã cũng chẳng qua là quốc vương bệ hạ giao cho quý tộc một cái công đạo mà thôi. Không ai liều mạng tìm Hải Thiên trả thù nên Hải Thiên tự nhiên sống rất tiêu sái.

Cuối cùng, có một thị vệ bên người Lý Thiên Liệt bước ra với vẻ mặt xấu hổ nói:

- Xin Điện hạ bớt giận cũng do tiểu nhân không tốt, không nên giới thiệu hắn cho điện hạ.

Lý Thiên Liệt chợt trừng mắt:

- Nói như vậy, ngươi biết thân phận của hắn?

Giọng điệu lạnh lùng cùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt của thị vệ dưới tay.

Thị vệ kia hiểu ý, liên tục lắc đầu:

- Điện hạ, điều này tiểu nhân cũng không biết ạ, tiểu nhân chỉ trông thấy thân thủ hắn không tệ nên mới giới thiệu cho điện hạ, mong điện hạ bớt giận.

Lý Thiên Liệt hung hăng trừng mắt liếc nhìn thị vệ của mình rồi sau đó quay đầu lại nói với Lăng Tiêu:

- Đa tạ vị tiểu huynh đệ này, nếu không có ngươi, bổn Vương suýt nữa bị tiểu nhân che mắt, lại thu giữ người có lòng muông dạ thú như thế ở bên người.

Lăng Tiêu vừa lạnh nhạt cười hướng về phía Lý Thiên Liệt vừa chắp tay rồi quay đầu rời đi.

Trên mặt Lý Thiên Liệt âm tình bất định nhìn bóng dáng Lăng Tiêu mà trong lòng dâng lên cảnh giác mãnh liệt: Không thể tưởng được gã Lăng gia tài trí bình thường kia vậy mà trở nên ưu tú như thế, giết người rồi còn tặng bổn Vương một phần nhân tình, cao tay, thật cao tay!

Khang Tư Đường Nạp ngơ ngác nhìn trên mặt thiếu niên tuấn tú kia không có bất kỳ cảm xúc gì rồi lại nhìn mình bên này vừa mới đặt cược quả thực giống như tự chế nhạo.

Lý Thiên Lạc cười tủm tỉm thu những món tiền này vào nhẫn không gian của mình còn hỏi Khang Tư Đường Nạp:

- Thế nào, ta không có lấy nhiều chứ?

Khang Tư Đường Nạp chỉ có thể dở khóc dở cười lắc đầu, trừ đi tiền giao cho Lý Thiên Lạc năm nghìn kim tệ thì không ngờ hắn còn lại một ngàn. Nhưng chuyện hôm nay mang tới cho hắn rung động quá lớn. Hắn là một văn nhân nên vẫn luôn cảm thấy đại lục lấy võ làm tôn kính, thực lực quyết định hết thảy là chuyện hết sức ngu xuẩn. Cho dù giá trị vũ lực của ngươi hùng mạnh thì thiên hạ này vẫn không phải nằm trong sự quản lý của văn nhân sao?

Nhưng hôm nay hắn lại phát hiện mình sai lầm rồi, sai rất mãnh liệt!

Phụ thân Constantine từng nói qua với hắn: Kỳ thật đại lục cũng không phải dùng vũ lực quyết định hết thảy . Mà phàm người có vũ lực hùng mạnh lại có được suy nghĩ hơn người mới có thể khiến cho gia tộc hưng thịnh lâu dài mà không suy yếu. Thậm chí ngay cả hoàng tộc cũng giống như vậy! Thái tử điện hạ suy nghĩ khôn khéo, thái độ làm người khiêm tốn, rất được mọi người kính yêu, nhưng vì sao lại không có tiếng tăm lớn như Nam Phương Vương Lý Võ Thông? Là bởi vì Lý Võ Thông là Ma Kiếm Sĩ bậc ba!

Mà thái tử điện hạ chỉ có tu vi Cuồng Kiếm Sư bậc sáu.

Khang Tư Đường Nạp vốn chuẩn bị đến đây ăn tối cùng với bằng hữu. Nhưng với điều này hắn làm sao còn có thể ăn uống, thấy nhiều người khác cũng có dáng vẻ thất hồn lạc phách không khác biệt lắm so với mình. Hiển nhiên không phải vì thua tiền mà bởi vì người bị Thiên Mạch kia, Tam công tử của Lăng gia, không ngờ có được thực lực chém chết Ma Kiếm Sĩ…….Tin tức này rất kinh người. Bọn họ phải trở về báo cáo chuyện này lên.

Cho nên không đợi Khang Tư Đường Nạp đề nghị, những người đó đều tự khoát tay, cũng biết đối phương muốn làm gì, không ai hỏi ai, mọi người đều tự tản ra.

Lý Thiên Liệt đã sớm không còn tâm tư chúc mừng, nhìn thoáng qua thi thể Hải Thiên nằm kia vốn chết không nhắm mắt, cắn răng nói:

- Hung thủ diệt môn Hải Thiên, người bị Đế đô truy nã mười năm đã đền tội, các ngươi mang thi thể treo lên cổng thành, phơi thây ba ngày để răn mình không nên bắt chước làm theo!

Nói xong xoay người phẩy tay áo bỏ đi, trước khi đi, ánh mắt của hắn nhìn về phía Lý Thiên Lạc cùng Lăng Tiêu tràn đầy thâm ý.

Mà Lý Thiên Lạc thì cười ôn hòa đưa tiễn Vương huynh của mình rồi sau đó nhẹ giọng nói với Lăng Tiêu:

- Hành động này của Lăng huynh đã tặng cho vị Vương huynh của ta một đòn đau vô cùng. Sao huynh phải tự mình ra tay giết kẻ đó để phải đắc tội với thái tử điện hạ chứ?

Lăng Tiêu lạnh nhạt cười, không có lên tiếng, Lý Thiên Lạc vốn cũng không nói thêm nữa. Lúc ba người tiến vào Hương Tạ Cư, những tiểu thư lễ nghi có sắc đẹp xuất chúng đều dùng ánh mắt kinh ngạc đánh giá Lăng Tiêu, trong ánh mắt không ít người mang theo vẻ khác thường.

Ở ngay trước mặt vương tử điện hạ, người này lại có thể giết người của hắn rồi sau đó còn có thể tiếp tục nghênh ngang đi vào dùng cơm, thực làm cho người ta khâm phục!

Karin vừa nhìn thấy Isa thì trên mặt lộ vẻ vui mừng. Sau khi nàng biết được chuyện lớn như vậy vừa mới xảy ra ở bên ngoài thì Karin kinh hô:

-Trời, loại tình cảnh này mà tỷ lại không phát hiện!

Nói xong, có chút u oán nhìn Lý Thiên Lạc.

Lý Thiên Lạc cười, rồi sau đó nói:

- Loại tình cảnh chém chém giết giết này về sau nàng cũng không nên xem. Ta không hy vọng nàng lại chịu thương tổn nào nữa!

Lời đường mật luôn làm cho người ta vui mừng mà Karin cũng không ngoại lệ. Nàng mỉm cười ngượng ngùng, cũng không nhắc lại chuyện này nữa.

Thức ăn của Hương Tạ Cư quả thật có một phong cách riêng. Mọi người ăn vô cùng hài lòng. Họ đã từng trải qua trận đánh tràn ngập máu tanh ở thị trấn Tạp Mai Long, chuyện hôm nay căn bản sẽ không ảnh hưởng đến việc ăn uống của mọi người.

Lý Thiên Lạc bưng chén rượu lên hướng về Isa cùng Lăng Tiêu nói:

- Bởi vì một ít nguyên nhân nên Thiên Lạc chỉ có thể thay đổi tính danh, mong rằng Lăng huynh nhị vị có thể hiểu cho. Hai vị cứu Karin khiến Thiên Lạc vô cùng cảm kích, ta kính các bạn một ly!

Nói xong uống một hơi cạn sạch. Sau đó lại nhìn Lăng Tiêu nói:

- Cuộc thi học viện đệ nhất kiếm lần sau Lăng huynh nhất định là một mình dẫn đầu, ha ha. Ta thấy Lăng huynh rất có hi vọng đuổi kịp và vượt qua Kiếm Thánh Vân Chi Lan năm đó! Hai huynh đệ đều xuất sắc như thế, xứng đáng con cháu Lăng gia. Chắc hẳn Lăng tướng quân nhất định sẽ rất vui mừng đấy?

Lông mày Lăng Tiêu vừa động, khóe miệng khẽ co giật một chút. Vân Chi Lan, tên này hắn đã từng nghe nói qua, có thể trong khoảng năm mươi năm ngắn ngủn bước lên tới cao nhân có tu vi Kiếm Thánh đấy!

Bỗng nhiên trong đầu Lăng Tiêu có loại ý niệm mãnh liệt muốn đánh một trận với Vân Chi Lan: Hắn cùng Độc Cô Cầu Bại, ai lợi hại hơn?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.