Thành Vọng Thiên, trong mật thất của Ngô gia, ba người Ngô Anh, Lý Thắng và Vương Thành ngồi đối diện nhau, không khí trong phòng có chút nặng nề, sắc mặt ba người thoạt nhìn cũng không tốt lắm. Khi chuyện vừa mới bắt đầu, ba nhà cũng từng lo lắng qua đám lửa này có thể đốt đến đây. Sau đó bọn họ dần dần phát hiện, cho dù là Liên minh Nam châu hay là Liên minh phía Nam, hay là Đại Sở quốc lần đầu kiến quốc, giống như theo bản năng quên đi thành Vọng Thiên này, không có thế lực nào kéo đến nơi này.
Đám người Ngô Anh đương nhiên cũng hiểu được, sở dĩ không có thế lực nào đến đây, là bởi vì đang tồn tại quái vật lớn như Thục Sơn trong mắt bọn họ. Trận chiến cách đây mấy năm, khiến cho người người có ấn tượng không thể phai mờ. Cho nên, ba người dần dần cũng có chút sơ sót, cảm thấy chỉ cần có Thục Sơn ở đây, có Lăng Tiêu ở đây, sẽ không có người nào dám vươn tay tới đây.
Ai biết được, một thế lực yếu nhất trong ba thế lực lớn hiện tại ở Nam châu, không ngờ cứ như vậy tấn công đến.
-Chúng ta đã xem nhẹ tính tàn khóc của trận biến đổi này!
Thật lâu sâu, Lý Thắng nhẹ thở dài một tiếng.
-Sợ cái gì, xảy ra chuyện gì chứ, Thục Sơn sẽ bỏ mặc chúng ta sao? Quan hệ mật thiết nha!
Nhiều ít gì Vương Thành nói với vẻ phản đối.
Ngô Anh lại chậm rãi lắc lắc đầu, trong lòng cân nhắc : Những năm gần đây các ngươi đều lợi dụng Thục Sơn, lợi dụng danh tiếng của Lăng Tiêu làm không ít chuyện? Nhưng sau lưng, các ngươi có từng thật sự tôn kính Lăng Tiêu không? Nhất là mấy năm gần đây, bao gồm Ngô gia của mình, liên hệ với Thục Sơn càng ngày càng ít, hơn nữa mấy năm nay Thục Sơn phái khiêm tốn hơn. Ba gia tộc lớn cũng dần dần không thể nào xem Thục Sơn phái quan trọng. Nhân tâm luôn thay đổi, mà hiện tại gặp nguy hiểm thì mới nhớ tới chỗ tốt của người ta. Các ngươi vẫn còn chưa hiểu Lăng Tiêu!
-Như thế nào? Ngô gia chủ có cái nhìn không giống sao?
Vương Thành nhìn Ngô Anh, nhiều ít là hỏi với vẻ phản đối. Chuyện tiểu thư Ngô Tú Nhi của Ngô gia mất tích, tuy rằng giấu được rất nhiều người ở bên ngoài nhưng làm sao có thể giấu được hai lão đầu sỏ của nhà khác trong thành Vọng Thiên chứ?
Cho nên, mặc dù mấy năm nay thực lực của Ngô gia dần dần vượt qua hai nhà Vương, Lý nhưng ở trong lòng Vương Thành còn có chút khinh thường Ngô Anh. Quả thật chính là lão hồ đồ! Gả con gái của mình cho Tư Đồ gia … Thì có thể nâng cao giá trị của Ngô gia ngươi sao? Thân phận địa vị kém quá nhiều, cho dù con gái của ngươi gả cho đại công tử của Tư Đồ gia, trở thành chính thê thì điều đó tính là gì chứ? Tư Đồ gia sẽ hạ nhiệt sao? Bọn họ sẽ xem trọng Ngô gia sao? Nhất là rất nhiều người đều biết Ngô Tú Nhi thích tông chủ Lăng Tiêu của Thục Sơn phái.
Hai người Vương Thành và Lý Thắng đã từng tự tham khảo lẫn nhau, cho rằng Lăng Tiêu là người có tình nghĩa. Cho dù không lấy Ngô Tú Nhi, cũng sẽ chiếu cố Ngô gia, chiếu cố thành Vọng Thiên. Mà Ngô Anh một lòng muốn trèo cao, muốn trở thành một tồn tại đứng trên Vương gia và Lý gia. Thậm chí trong lòng Ngô Anh có lẽ cũng muốn thâu tóm Vương gia và Lý gia hoàn toàn! Đối với điểm ấy, trong lòng hai người Vương Thành và Lý Thắng cũng có rất nhiếu bất mãn. Tuy nhiên bởi vì Lăng Tiêu có quan hệ đặc thù với Ngô gia, khiến cho hai người bọn họ cũng không bộc lộ ra bất kì biểu hiện bất mãn nào.
Ngô Anh nhìn hai người cười khổ nói :
-Ngô Anh biết suy nghĩ trong lòng hai vị, cũng sẽ không giải thích gì nhiều. Tuy nhiên có thể kể rõ ngọn nguồn cho các ngươi. Quan hệ giữa Ngô gia và Lăng Tiêu cũng không tốt như trong tưởng tượng của hai vị.
-Điều này chúng ta thật ra biết.
Vương Thành bật cười ha ha, sau đó nói :
-Cho dù chúng ta không có quan hệ với Thục Sơn nhưng đạo lý quan hệ thân thiết, Lăng Tiêu làm sao có thể im lặng được chứ?
Ngô Anh nhìn thoáng qua Vương Thành. Năm đó trong chuyện đứa con cả Ngô Dong của Ngô gia bị hãm hại, Vương gia và Lý gia cũng sắm vai nhân vật không tốt lắm. Tuy rằng sau lại vì Thục Sơn quật khởi, chuyện này cũng không giải quyết được gì nhưng ở trong lòng Ngô Anh, không có ý nói với bọn họ, đó là chuyện không có khả năng.
Cho nên Ngô Anh mới có thể mượn quan hệ với Thục Sơn mà ngẫu nhiên chèn ép hai nhà một chút.
-Vương Thành huynh đệ, đạo lý quan hệ mật thiết, Lăng Tiêu không thể nào không hiểu. Nhưng vấn đề là, hiện tại Nam châu lại có ai … Có thể tiến vào hộ sơn đại trận của Thục Sơn phái? Lại có ai … Dám đi khiêu khích Lăng Tiêu chứ?
Hai người Vương Thành và Lý Thắng nao nao, lập tức trầm mặc xuống.
Ngô Anh nói có chút kích động :
-Nếu không ai dám khiêu khích Lăng Tiêu, các ngươi dựa vào đâu mà kết luận, Lăng Tiêu chắc chắn sẽ hỗ trợ chứ?
Tạch tạch tạch!
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên một hồi tiếng đập cửa nhẹ, ba người lập tức đình chỉ cuộc nói chuyện, Ngô Anh nói một câu nhẹ nhàng :
-Tiến vào.
Một gã thị vệ từ bên ngoài tiến vào, trong thần sắc mang theo một chút sợ hãi, nhìn hai người Vương Thành và Lý Thắng, hắn có chút do dự.
Ngô Anh khoát tay, ra hiệu hắn nói thẳng.
Tên thị vệ này nói :
-Lão gia, ngoài thành đột nhiên xuất hiện một lượng lớn người luyện võ, bọn họ còn … Còn bắn vào đây một mũi tên, trên mũi tên có một phong thư.
Thị vệ nói xong, đưa phong thư cho Ngô Anh, sau đó lau một hàng mồ hôi trên trán.
Động tác này bị hai người Vương Thành và Lý Thắng trông thấy, hai người trao đổi một chút ánh mắt khinh thường.
Đúng lúc Ngô Anh thấy hành động này của hai người, hung hăng trừng mắt nhìn người thị vệ này :
-Biểu hiện hoang mang rối loạn, làm gì mà dọa ngươi ra dáng vẻ này?
-Lão gia, mũi tên kia đúng lúc bắn lên trên mũ giáp của thuộc hạ, chỉ cần xuống một chút nữa thì thuộc hạ sẽ mất mạng liền.
Khi người thị vệ này nói, còn có bộ dáng nghĩ lại còn sợ hãi.
-Bao xa?
-Chừng hai dặm … …
Mà hai người Vương Thành và Lý Thắng liếc mắt nhìn nhau, cũng nhìn ra sự kinh hãi từ trong mắt đối phương.
Thủ vệ thành Vọng Thiên là do ba gia tộc lớn phái người cùng quản lý, mà trang bị và khôi giáp của thủ vệ, tự nhiên cũng đều được cung cấp từ ba gia tộc lớn.
Nhất là khôi giáp của thủ vệ cửa thành, cũng là tinh phẩm vạn năm lâu đời tạo ra! Loại mũ giáp có thêm hàn thiết, cho dù người luyện võ có cảnh giới Tiên Thiên dùng hết toàn lực thì cũng khó thể chém vỡ. Chỉ có người luyện võ có cảnh giới Tu Luyện giả mới có thể chặt đứt nó. Mà người luyện võ trong Thánh Vực không không am hiểu vũ khí như cung tiễn để tiến hành công kích. Hơn nữa, cách hai dặm, độ chuẩn và lực lượng căn bản không phải người bình thường có thể đạt được!
Ngô Anh hừ lạnh trong lòng một tiếng, thầm nói : Như thế nào các ngươi không cười nhạo thị vệ của Ngô gia ta? Chỉ sợ cho dù mũi tên kia bắn về phía các ngươi thì cũng muốn tuôn ra một thân mồ hôi lạnh nha!
-Không có tiền đồ, đi xuống đi!
Ngô Anh thản nhiên nói một câu, khoát tay đuổi thị vệ đi giống như đuổi ruồi bọ. Sau đó trên mặt hai người Vương Thành và Lý Thắng cùng lúc nóng dần lên, cũng mở ra phong thư, chỉ nhìn thoáng qua, Ngô Anh liền phẫn nộ đập phong thư trên bàn mắng :
-Buồn cười, thật sự là … Thật sự là hơi quá đáng!
Vương Thành với lấy phong thư, sau khi nhìn thoáng qua, sắc mặt cũng xanh mét, lớn tiếng nói :
-Coi chúng ta là ai chứ? Những gia tộc yếu cũng bị bắt nạt sao?
Nói xong đưa cho Lý Thắng.
Sau khi Lý Thắng nhìn thoáng qua, trên mặt cũng lộ ra vẻ phẫn nộ, đặt phong thư trên bàn, sau đó nói :
-Ý đồ lần này đến đây của Đại Sở quốc là rõ ràng, liền muốn tấn công thành Vọng Thiên ta. Một khi đã như vậy, chuyện tiếp theo chúng ta nên làm là, làm sao có thể để cho người ta khinh thường mình chứ?
Ngô Anh thở dài một tiếng rồi sau đó nói :
-Đánh … làm sao đánh? Chỉ bằng tài sản của ba gia tộc chúng ta, cũng không thể là đối thủ của bọn họ!
Vương Thành thì thào nói :
-Chẳng lẽ người của Đại Sở quốc, một chút cũng không quan tâm suy nghĩ của Thục Sơn phái sao?
… ….
Cách ngoài thành ba mươi dặm, một người đàn ông có dáng người cao to hai tay để sau lưng, bộ trường sam bình thường bằng vải thô, tóc rất ngắn, Đứng thẳng người, từ trên bóng dáng làm cho người ta một loại cảm giác sắc bén.
Người đàn ông này nhìn về hướng thành Vọng Thiên, ngưng thần trầm tư cái gì. Thật lâu sau, mới xoay người lại, từ sau lưng cách đó không xa một trung niên lên tiếng nói :
-Chúng ta đã vây quanh thành Vọng Thiên đã nhiều ngày nhưng bên phía Thục Sơn vẫn không có một chút động tĩnh gì?
-Hồi bẩm bệ hạ, mấy ngày nay thuộc hạ phái người đi đến Ngộ Kiếm thạch ở Thục Sơn để lĩnh ngộ kiếm kỹ của Lăng Tiêu, đồng thời cũng quan sát động tĩnh của bọn họ, lại phát hiện kì quái. Hằng ngày hộ sơn đại trận của Thục Sơn phái luôn mở, không có một chút động tĩnh, theo những người luôn lĩnh ngộ kiếm kỹ ở đó nói, lúc trước còn thường xuyên thấy một số đệ tử cấp thấp từ trong đi ra, nhưng mấy năm gần đây rất ít gặp.
Người đàn ông khẽ thở dài một tiếng, lẩm bẩm :
-Lăng Tiêu, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì? Toàn thể bế quant u luyện sao?
Người trung niên kia tiến đến bên cạnh người đàn ông, nhỏ giọng nói :
-Bệ hạ, theo ta thấy, Thục Sơn phái căn bản là không coi chuyện sống chết của thành Vọng Thiên, cho nên ngài cũng đừng nên do dự. Trước đó thuộc hạ cũng điều tra tỉ mỉ, ba gia tộc ở thành Vọng Thiên những năm gần đây lấy danh tiếng của Thục Sơn phái thu thuế tiền nặng. Nhưng trên thực tế, lại chưa bao giờ coi Thục Sơn phái trở thành tông phái của mình, ngài nói thử người như Lăng Tiêu có thể biết chuyện này hay không?
Người đàn ông này chính là Mac Vong, hoàng đế đầu tiên của Đại Sở quốc!
Mạc Vong khoát tay, nhíu mày nói :
-Không, các người không biết quan hệ giữa Ngô Tú Nhi của Ngô gia và Lăng Tiêu, tuyệt đối không thể đơn giản như vậy! Năm đó Lăng Tiêu có thể giết hết toàn bộ một lượng lớn cường giả có cảnh giới Đại Viên Mãn. Có thể nói, thực lực của hắn cũng đạt tới một cảnh giới đỉnh! Trong Thánh Vực này, người mạnh hơn hắn đã không còn nhiều nữa!
-Thuộc hạ thấy bệ hạ lợi hại hơn hắn rất nhiều đấy!
Người trung niên vỗ mông ngựa một cách rất tự nhiên.
Trong ánh mắt Mạc Vong dâng lên một vùng chiến hỏa. Hắn cũng biết, người thanh niên kia chỉ dùng mấy trăm năm thì thanh danh đã lan truyền lớn, trở thành một đại tông sư, đến tột cùng không biết thần ký đến trình độ gì rồi!
-Chí Thành, trở về phân phó xuống, đánh nghi binh thành Vọng Thiên!
Mạc Vong do dự một chút, rồi kiên định phân phó.
-Đánh nghi binh? Vì sao phải đánh nghi binh?
Người trung niên gọi là Chí Thành hỏi với vẻ nghi hoặc khó hiểu.
-Đi thôi.
Mạc Vong không giải thích, thản nhiên nói, một luồng khí chất uy nghiêm từ trên mặt hắn đột nhiên bộc lộ ra.
Chí Thành nao nao, trong ánh mắt hiện lên một chút sợ hãi, lập tức cúi người thật sâu, cung kính nói :
-Tuân mênh bệ hạ!
Lúc này Mạc Vong mới thản nhiên nói :
-Chí Thành, tuy rằng ngươi vẫn luôn đi theo ta nhưng hiện tại đã không phải khi ở gia tộc, nếu ngươi không có cảm giác kính sợ hoàng đế như ta ở trong lòng thì chúng ta đây thành lập quốc gia còn có ý nghĩ gì nữa?
Người trung niên cung kính nói :
-Thuộc hạ minh bạch.
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé