Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 408: Chương 408: Thánh vực, chỉ có thể thôi sao?




Người đến là Âu Dương Trường Không

Ở thời điểm Lăng Tiêu khẩn trương như thế vẫn nhận ra người đánh lén mình là gia chủ Âu Dương gia ở nhân giới: Kiếm Thánh bậc hai Âu Dương Trường Không. Gã này khi còn ở nhân giới luôn duy trì cảnh giới là Kiếm Tôn bậc sáu đỉnh phong. Lúc ở Cấm địa của Thần, bởi vì có cấm chế mà phải bộc lộ thực lực, thi triển ra cảnh giới Kiếm Thánh bậc hai nên mới bị hút vào Thánh Vực. Không nghĩ rằng vận mệnh hình như nhằm vào bọn họ trêu đùa, ở thời điểm mấu chốt, Thánh Bia một bàn tay thần bí bóp nát, cấm chế ở Cấm Địa của Thần cũng đột nhiên biến mất.

Tuy nhiên người bên Thánh Vực cũng phản ứng rất nhanh, trong một lần hành động đã hút vào được rất nhiều cường giả Thánh giai.Ngoài các dị tộc bên trong Thánh Vực, bản thân là cường giả Thánh giai, sau khi tiến vào Thánh Vực đều nhanh chóng ly khai. Tất cả các cường giả Tán tu khác đều lưu lại trong Âu Dương gia tộc.

Có thể nói, Âu Dương gia lần này xem như kiếm được khá tốt! Bởi vì ở bên trong Thánh Vực, muốn lung lạc một cường giả, nếu không phải là đại môn phái, quả thực quá mức khó khăn. Các tán tu thường không thích tham gia vào các thế lực. Cho nên, lần nay hấp thu được nhiều cường giả từ nhân giới, khiến Âu Dương gia buôn bán quá lời rồi.

Sau khi biết được gia tộc mình phát sinh thảm kịch, lòng thống hận của Âu Dương Trường Không đối với Lăng Tiêu đã đạt tới tột đỉnh rồi!

Không thể tự tay giết chết Lăng Tiêu, Âu Dương Trường Không cảm thấy mình không có cách nào đối mặt với đứa con đã chết, không có cách nào đối mặt với những tộc nhân của Âu Dương gia đã chết trong tay Lăng Tiêu!

Lúc này Âu Dương gia tộc vì muốn giết chết Lăng Tiêu đã phái ra mười mấy cường giả Thánh Giai. Ngay cả Âu Dương Huy, tổ tiên của Âu Dương gia, đã phi thăng từ ngàn năm trước cũng đứng ra áp trận.

Có Âu Dương Huy, thực lực Kiếm Thần bậc năm áp trận, đối phó với một người vừa mới phi thăng, quả thực là vạn vô nhất thất (không thể có điều gì sơ sảy)! Lăng Tiêu chắc chắn không thể không chết!

Mấy trăm người kia đều là người trong Thánh Vực Nam châu, họ là đến đây xem náo nhiệt. Bọn họ muốn đến xem người đã chém nát cánh cửa Thánh Vực, cự tuyệt tiến vào Thánh Vực là người như thế nào?

Từ xưa đến nay không phải là chưa có người cự tuyệt tiến vào Thánh Vực, nhưng không có ai thoát khỏi kết cục bi thảm. Mà người này lại dám thay đổi kết quả...

Đối mặt với đạo kiếm ý sát khí mạnh mẽ của Âu Dương Trường Không, Lăng Tiêu hầu như không có để ý, mặt hắn vẫn lạnh như băng

“Thật là phô trương!”

“Vì giết một mình ta, không ngờ đến đây nhiều như vậy!”

Lăng Tiêu nhận thấy, đại đa số người ở đây không có địch ý với mình, nhưng cũng biết được nếu có cơ hội họ không ngần ngại bỏ thêm hòn đá xuống giếng.

Kim Hổ không có nửa điểm do dự, trường thương màu đen trong tay vẽ nên một đường trên không trung, mũi thương to lớn sắc bén tạo ra một đạo quang mang tối đen như mực, hung hăng đâm tới Âu Dương Trường Không!

Tuy đều là Kiếm Thánh bậc hai, nhưng Âu Dương Trường Không căn bản không phải là đối thủ của Kim Hổ.

- Không được rồi!

Đang ở giữa trận doanh của Âu Dương gia tộc, Âu Dương Huy kêu lên một tiếng, hắn thấy ra gã hắc y trẻ tuổi có thực lực rất mạnh mẽ, Âu Dương Trường Không không phải là đối thủ. Lập tức hắn như một làn khói nhẹ bay ngay lên không trung, rất nhiều cường giả thánh giai chưa kịp thấy rõ, đã nghe từ trên không trung truyền xuống một tiếng vang vọng!

- Ầm.

Kèm theo tiếng nổ này là một vầng sáng bùng lên chiếu rọi cả bầu trời. Nhiều người chưa thấy được đã xãy ra chuyện gì, liền nghe thấy Âu Dương Huy gầm lên giận dữ: “Muốn chết!"

Hoá ra, Kim Hổ thấy có người xông lên cứu Âu Dương Trường Không, hắn chẳng những không dừng lại, mà còn tăng nhanh tốc độ, đâm tới Âu Dương Trường Không !

Lăng Tiêu giống như tia chớp, bay lên nghênh đón Âu Dương Huy, bảo kiếm trong tay hai người va chạm cùng một chỗ, phát ra một tiếng nổ ầm ầm, đồng thời, Huyền Thiên pháp bảo, luôn luôn bên người Lăng Tiêu, tạo nên một năng lượng hùng mạnh, hung hăng đánh tới Âu Dương Huy.

Âu Dương Huy vẫn xem trọng Lăng Tiêu, dù sao bọn họ cũng đã giám thị Lăng Tiêu thật lâu, một số thần thông của Lăng Tiêu, bọn họ cũng đã biết, nhưng mấy năm gần đây, công việc giám thị Lăng Tiêu không còn suôn sẻ nữa. Do cần phải tiêu hao một lượng lớn tinh thạch, nên trong gia tộc, đã có người cảm thấy bất mãn. Lăng Tiêu chỉ là một tiểu tử ở nhân giới, mà phải trả một giá quá lớn để theo dõi hắn, liệu có cần thiết không? Mặc dù Âu Dương gia tộc có một ít mạch khoáng tinh thạch, nhưng dùng một chút là mất đi một ít!

Cho nên, Âu Dương Huy đã không biết được, ngoài Yêu Huyết Hồng Liên kiếm, bên người Lăng Tiêu còn có Huyền Thiên pháp bảo, một loại pháp bảo nghịch thiên!

Nhưng thân là Kiếm Thần bậc năm, nếu để cho một kẻ vừa mới tiến vào Thánh Vực làm cho bị thương, về sau cũng đừng ở trong Thánh Vực lăn lộn nữa, liệu mà tự sát đi cho rồi!

Sau khi đối chọi một kiếm với Lăng Tiêu, Âu Dương Huy gần như ngay lập tức thu kiếm quét về phía đạo năng lượng đang đánh úp về phía mình. Không trung truyền ra tiếng va chạm cực mạnh:

Oanh...Ầm!

Một vầng hào quang sáng chói tỏa ra, làm chói mắt tất cả các cường giả Thánh giai đang có mặt, làm cho bọn chúng dấy lên một nỗi khiếp sợ ở trong lòng!

“Tên tiểu tử của nhân giới này ... Thật sự mạnh mẽ!”

Âu Dương Huy ở trong Thánh Vực mặc dù chưa được coi là cường giả mạnh nhất, nhưng đường đường là một Kiếm Thần bậc năm, cũng không có ai dám khiêu khích.

Thế nhưng một người có thực lực mạnh mẽ như vậy không ngờ lại bị một tiểu tử của nhân giới chỉ mới hai chiêu đã làm cho luống cuống chân tay!

Thật sự là không thể tin nổi!

Không ít người đang đứng xem náo nhiệt liền bị cảnh này cuốn hút, lòng thầm nghỉ: “Có chuyện hay để xem rồi!”

Diện tích của Nam bộ Thánh Vực lớn hơn nhiều so với các đại lục ở nhân giới.

Trên đó có vô số người tu luyện, những người này thường yên lặng tĩnh tu, nếu không động chạm đến quyền lợi thiết thân, bọn họ không dễ xung đột với người khác. Bên trong Thánh Vực cường giả có thực lực mạnh mẽ nhiều như lông trâu, mọi người nếu không phải là đệ tử thì cũng là môn nhân của các môn phái lớn. Nếu không thế đều không tồn tại được.

Trong Nam bộ Thánh Vực này, ngay cả Kiếm Thần bậc năm Âu Dương Huy của Âu Dương gia cũng không dám thái quá, huống chi những người chỉ có tu vi Kiếm Thánh.

Nhiều chuyện không bằng ít đi một chuyện, Lăng Tiêu phá nát cánh cửa Thánh Vực, ảnh hưởng gì đến bọn họ? Trừ những người có cừu oán với Lăng Tiêu, những người khác nhiều nhất cũng chỉ là tò mò một chút mà thôi. Gã tiểu tử nhân giới cuồng vọng kia, rốt cuộc là cái dạng gì, nhiều nhất cũng là nhìn không vừa mắt thôi. Muốn bọn họ ra tay đối phó Lăng Tiêu? Có ai lại ăn no rửng mỡ, đi mua việc vào người làm gì!

Âu Dương Trường Không nhìn Kim Hổ, gần như rách cả đuôi mắt. Hắn liếc mắt một cái là nhận ra ngay, gã thanh niên này chính là thanh niên Ma tộc mà bọn họ đã vây công ở Cấm địa của Thần, và đánh cho rơi xuống sườn núi!

Làm sao hắn lại đi cùng Lăng Tiêu được?

- Gia gia cẩn thận, hắn là...

Âu Dương Trường Không mới vừa kêu lên nửa câu, liền thấy cây trường thương thật lớn màu đen trên tay Kim Hổ đang đâm tới yết hầu của mình với tốc độ cực nhanh. Trong không trung truyền đến nhiều tiếng nổ mạnh phát ra từ không khí xung quanh trường thương!

Âu Dương Trường Không vội vàng dời sự chú ý của mình từ Lăng Tiêu sang Kim Hổ.

Bên trong Thánh Vực, Âu Dương Trường Không không kiêng nể gì xuất ngay ra thực lực Kiếm Thánh của mình. Tuy nhiên thực lực của Kim Hổ không thua kém gì Âu Dương Trường Không, ngược lại còn có vẻ mạnh mẽ hơn. Mặc dù trong nháy mắt không giết chết ngay được Âu Dương Trường Không nhưng theo thời gian, việc Âu Dương Trường Không bị thua đã là diều chắc chắn.

Một đám cường giả cảnh giới Kiếm Thánh của Âu Dương gia tộc ở bên dưới thấy Âu Dương Trường Không có vẻ đang chịu thiệt, vô cùng lo lắng. Ngay lập tức có gã cưỡi phi kiếm bay lên tham gia trận chiến. Lần này nếu Âu Dương gia tộc lại bị đánh bại, thì thanh danh của bọn họ bên trong Thánh Vực sẽ bị đả kích thật lớn, bởi vậy không còn cố kỵ chuyện nhiều người vây công một người sẽ bị chê cười, mà trước hết linh hoạt giết chết mấy tên thanh niên này rồi hẳng nói.

Ở bên kia sau tiếp Âu Dương Huy một kích, Lăng Tiêu liền cảm thấy choáng váng, một búng máu trào ra ngoài miệng, lục phủ ngũ tạng như bị cuộn xoáy lại chứng tỏ hắn đã bị nội thương không nhẹ. Cỗ lực lượng kia của đối phương tuy không biểu hiện là thực sự hùng mạnh nhưng lại tinh chuẩn vô cùng, nó đã được khống chế gần như đạt tới cảnh giới cực hạn.

Không phải là pháp lực, mà chỉ là lực lượng thuần túy!

Đây ... chính thực là cảnh giới Kiếm Thần!

Trong đầu Lăng Tiêu vừa mới hiện ra một ý niệm, bên kia Âu Dương Huy đã gầm lên giận dữ, bị Huyền Thiên đánh trúng phải lui lại mấy bước, sau đó bảo kiếm trong tay đảo qua chặn đứng được Huyền Thiên đang bay lại. Bảo kiếm vừa động trên bầu trời liền xuất hiện một đạo kiếm khí màu đỏ, tràn đầy sát ý kinh người cùng với lực lượng vô cùng thuần túy.

Đạo sát khí mạnh đến cực điểm lao tới quá nhanh, khiến Lăng Tiêu vô phương tránh né, đành phải chật vật lùi nhanh lại phía sau.

Đồng thời Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay cũng phóng ra một đạo kiếm khí nghênh đón đạo kiếm khí kia của Âu Dương Huy!

Tuy nhiên đạo kiếm khí của Lăng Tiêu vừa phát ra liền bị kiếm khí của Âu Dương Huy phá nát ngay.

Bẻ gãy nghiền nát không còn!

Truy đuổi theo Lăng Tiêu, càng ngày càng gần!

Rất nhiều người đang bay lên không trung, chăm chú quan sát cuộc chiến.

Bọn họ thấy Âu Dương Huy nổi giận phát ra đạo kiếm khí kia, đều không khỏi thở dài một tiếng: “Tiểu tử nhân giới kia có tư chất tuyệt đối hiếm thấy, đáng tiếc thật...”

Nghe thấy thế mọi người xung quanh đều chấp nhận gật đầu, không ai không cho rằng Lăng Tiêu lần này chắc chắn không thoát khỏi số mệnh.

Bên này Kim Hổ thấy có đến mấy tên Âu Dương gia cùng hợp lực tấn công mình, liền lấy ra một tấm bùa, trong tay phát ra một ngọn lửa đốt cháy tấm bùa. Tấm bùa vừa bị tiêu hủy, Kim Hổ theo đó cũng lập tức biến mất.

Mấy tên Âu Dương gia ngơ ngác, Kim Hổ không những không thấy đâu, mà khí tức của hắn một chút cũng không có!

- Người đâu rồi?

Một gã Kiếm Thánh của Âu Dương gia cao giọng hỏi.

Âu Dương Trường Không nghiến răng nói:

- Chết tiệt, nhất định là Lăng Tiêu giở trò quỷ rồi, tên thanh niên này chính là...

Âu Dương Trường Không đang muốn nói ra thân phận của Kim Hổ, không ngờ, Lăng Tiêu vẫn đang trốn tránh kiếm khí của Âu Dương Huy ở đằng xa kia bỗng nhiên vòng vèo hướng trở về phía bọn họ. Phía sau kiếm khí của Âu Dương Huy phát ra lại không giảm nửa phần, khoảng cách giữa bọn họ và cổ lực lượng thuần túy kia chỉ còn hơn mười dặm, đã có thể cảm giác được sự nguy hiểm của nó.

Không được rồi, hắn muốn dẫn đạo kiếm khí kia đánh vào chúng ta!

Một gã Kiếm Thánh của Âu Dương gia hét lên một tiếng, rồi thân ảnh nhanh chóng hạ xuống. Hắn biết rằng hắn không có khả năng bồi tiếp đạo kiếm khí kia của Âu Dương Huy.

Âu Dương Trường Không lại không hề nhúc nhích, hai mắt đỏ ngầu nhìn Lăng Tiêu, cả người dâng lên ngập trời chiến ý!

Thù mới hận cũ, lèn chặt trong lòng, hắn hét lớn một tiếng: “ Lăng Tiêu, nạp mạng đi”

- Trường Không, xuống đi, ngươi không ngăn được đạo kiếm khí kia đâu!

Một gã Kiếm Thánh người Âu Dương gia tộc lớn tiếng hét lên.

Âu Dương Huy giật mình, vội vung tay lên, chém ra một đạo kiếm khí bay nhanh vượt qua đạo kiếm khí của mình ban đầu, trên bầu trời hào quang bùng lên, hai đạo kiếm khí sau khi gặp nhau, đã triệt tiêu lẫn nhau không còn nguy hiểm nữa.

Lúc này, Âu Dương Trường Không cũng đem chiến ý toàn thân tăng lên tới đỉnh, giống như một pho tượng chiến thần đứng trên không trung. Mọi người đang đứng xa xa xem náo nhiệt, đều không kìm nổi kinh ngạc. Lâu nay, nhân giới mới phi thăng, thực lực thường không được tốt lắm, các lão nhân bên trong Thánh Vực, theo bản năng đều xem thường người mới.

Hôm nay đầu tiên là Lăng Tiêu đã làm cho họ khiếp sợ, nay lại thấy gã Âu Dương gia này, mới phi thăng chưa đầy năm, cũng đã có khí thế hùng mạnh như vậy. Đúng như người xưa từng nói, không thể coi thường bất cứ kẻ nào.

Ngay lúc mọi người đang còn tán thưởng thực lực của Âu Dương Trường Không, Lăng Tiêu như một đạo hào quang vọt đến ngay trước mặt Âu Dương Trường Không. Phía sau Âu Dương Huy đang vội đuổi theo, cổ tay run run phóng ra mấy đạo kiếm khí đánh vào lưng Lăng Tiêu.

- Vô sỉ!

Trong những người đang đứng xem trận chiến, không ít người nhíu mày, Âu Dương Huy coi như là một người đã thành danh, mà lại ra tay tập kích một gã nhân giới trẻ tuổi vừa mới phi thăng, dù hai bên có cừu oán cũng không nên làm chuyện mất mặt như thế!

Lúc người trẻ tuổi đang cùng người khác đối chiến, lại đánh trộm sau lưng người ta...Đây đâu phải là việc làm của một cường giả đỉnh cấp?

Âu Dương Huy mặt lạnh như băng, hắn mặc kệ người khác thấy thế nào thì thế, sự tình hôm nay, với hắn mà nói, đã là không còn mặt mũi! Nguyên vốn định chỉ một chiêu có thể giải quyết đối phương, lại không nghĩ rằng đã mấy chiêu rồi, mà đối phương chỉ chịu bị thương chút ít, vẫn như trước nhảy loạn, mặt mũi cũng đã đánh mất, không ngại xấu hổ nhiều hơn một chút!

Dù sao, hôm nay cũng phải giữ hắn ở lại đây!

Không giết được hắn ... Toàn bộ Âu Dương gia mới chân chính là không còn có mặt mũi!

Lăng Tiêu vẫn điên cuồng xông tới, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay bộc phát ra cổ kiếm khí mười phần sung mãn, kiếm quang đỏ hồng màu máu, cắt ngang tới thân mình Âu Dương Trường Không.

Mọi người đương trường không tự chủ phát ra một tiếng kinh hô.

Âu Dương Huy hết sức tức tối quát mắng: “Tiểu tử... ngươi dám..”. Đồng thời đẩy nhanh tốc độ kiếm khí đánh tới Lăng Tiêu.

Tổng cộng Lăng Tiêu phải đối đầu với ba đạo kiếm khí, hắn cương quyết bức Lăng Tiêu phải quay trở lại phòng ngự.

Không ngờ, Lăng Tiêu lại thét lớn, cả người bùng lên một cổ hào khí, làm cho thiên địa phải biến sắc:

- Thánh Vực...Chỉ có thế thôi sao?

Theo tiếng thét này liền thấy Âu Dương Trường Không trên không trung lại đang si ngốc đứng yên bất động.

Tất cả mọi người trố mắt nhìn, không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ có một vài người đạt tới cảnh giới Kiếm Thần mới biết đôi chút sự tình, liến lộ ra vẻ kinh hãi không thể tin nổi.

Gã nhân giới vừa mới phi thăng không ngờ lại có tinh thần lực khổng lồ như vậy.

Chỉ một tiếng thét đã chế trụ được một gã cường giả Kiếm Thánh.

Âu Dương Trường Không đột nhiên phát hiện mình không cử động được chân tay, miệng không thể nói, đôi mắt đỏ lừ tựa như lồi ra ngoài.

Sau đó...mọi người đang đứng vây quanh xem trận chiến đều lặng đi. Lăng Tiêu một kiếm chém bay đầu Âu Dương Trường Không. Thân mình không đầu của Âu Dương Trường Không phun máu đầy trời rồi ngã xuống.

- Bịch! ... Phịch! Ầm!

Liền đó mấy âm thanh trầm đục phát ra. Mọi người theo bản năng đều nghĩ: “Người trẻ tuổi kia cũng xong rồi!”

Bị kiếm khí của một Kiếm Thần bậc năm toàn lực đánh trúng, gần như không có khả năng may mắn thoát khỏi. Mà thanh niên này... làm sao có đủ thực lực đối chọi lại được!

Không ít người trên mặt lộ ra ý tiếc nuối, âm thầm lắc đầu: “Đáng tiếc! Vốn là cường giả nhân giới dám đánh nát cánh cửa Thánh Vực! Nếu như có thể chạy thoát khỏi sự đuổi giết của Âu Dương gia, không chừng lập nên một bầu trời riêng bên trong Thánh Vực, cũng không phải là chuyện khó.

Là người, ai cũng đều tôn trọng cường giả, dù ở đâu cũng thế.

Mọi người đang hoặc là hưng phấn hoặc là nuối tiếc thì ngay lập tức đều trợn mắt há hốc mồm, giống như mất đi tất cả năng lực đứng yên như những pho tượng trên không trung.

Mấy đạo kiếm khí thực lực cực kỳ hùng mạnh đánh lên người Lăng Tiêu, thế mà Lăng Tiêu chỉ có phun ra mấy khẩu máu tươi, còn thân mình nhoáng một cái đã biến mất không còn thấy đâu nữa. Vốn tưởng Lăng Tiêu đã phải chết trong tay mình, Âu Dương Huy tức tối gầm thét, thân mình cũng biến mất tại chỗ, hướng về phía trước lao đi.

Lúc này, xác chết không đầu của Âu Dương Trường Không mới từ không trung rơi xuống đất!

Phịch!

Một tiếng nặng nề rồi một đám bụi từ một bụi rầm bay lên.

Tất cả mọi người kể cả những người trong Âu Dương gia đều câm lặng, si ngốc nhìn cái xác của Âu Dương Trường Không. Cái đầu lâu của hắn lăn ra phía xa, hai mắt trương ra hướng lên trời, đúng là chết không nhắm mắt.

Một gã Kiếm Thần bậc năm dẫn dắt mười mấy gã Kiếm Thánh của một gia tộc bậc trung trong Thánh Vực Nam châu, chặn giết một gã Thánh giai mới phi thăng.

Không ngờ lại bị đánh bại, lại còn mất đi một tính mạng.

Trong đám người đứng xem, có một người đàn ông vạm vỡ, trong mắt chiếu ra những tia hưng phấn, cả người dâng lên chiến ý mãnh liệt, nắm chặt hai tay, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt này, đang biểu hiện trước mắt mọi người, hắn rất sung sướng khi thấy Âu Dương gia tộc thảm bại.

Bên cạnh hắn có người nhỏ giọng nhắc nhở:

- Kìm nén lại chút, huynh đệ không thấy người của Âu Dương gia đang nổi nóng sao, có cao hứng cũng kiên nhẫn một chút, chúng ta trở về tìm nơi uống một chén đi!

Người đàn ông vạm vỡ kia nghe xong, liền bật cười ha hả, thu liễm đôi mắt lại, nhỏ giọng nói:

- Gã nhân giới trẻ tuổi kia khiến cho ta nổi lên chiến ý, nếu có cơ hội ta và hắn đối chiến một phen, nhất định đã nghiền!

Hai người mới nói chuyện, đã thấy Âu Dương Huy phía xa gấp gáp trở về, khuôn mặt âm trầm dữ tợn, nhìn chúng nhân đang đứng xem, hừ một tiếng thật mạnh, rồi không nói một tiếng xoay người bay đi.

Chúng nhân Âu Dương gia nhìn nhau, vẻ mặt buồn xo, trong lòng cảm thán, người này thật sự biến mất rồi!

Nhìn theo chúng nhân Âu Dương gia mang thi thể Âu Dương Trường Không ra đi, đám người còn lại liền ồn ào thảo luận với nhau. Gã thanh niên to cao vừa rồi mặt đầy hưng phấn, cười lớn:

- Hay thật! Ha ha, không ngờ Âu Dương gia lại lỗ vốn lớn như thế! Mẹ kiếp, thật đã nghiền!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.