Phàm là bảo khí, đều sẽ nhận chủ!
Giống như Yêu Huyết Hồng Liên kiếm, ở trong tay gã Ma Kiếm Sư của gia tộc Phong Linh đã nhiều năm, nhưng cũng không biểu hiện ra bất kì kinh diễm nào. Thông thường bảo vật có linh tính, cũng sẽ lựa chọn chủ nhân cho mình!
Gã Ma Kiếm Sư của gia tộc Phong Linh, có thực lực yếu kém, lại không có tiền đồ phát triển gì, cho nên kiếm linh của Yêu Huyết Hồng Liên kiếm căn bản chẳng thèm giao tiếp với hắn, lại càng không muốn biểu hiện ra uy lực dị thường nào. Nhưng khi rơi vào tay Lăng Tiêu, nó cảm nhận được Lăng Tiêu có một luồng khí tức thuần khiết của người tu chân, nên cũng có chỗ tốt vô cùng cho sự tiến hóa của bản thân nó, gần như lần đầu tiên Yêu Huyết Hồng Liên kiếm mới biểu hiện ra bộ mặt chân chính của nó!
Đến bây giờ, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm và Lăng Tiêu đã tâm ý tương thông, nếu Lăng Tiêu bị nhục thì tâm tính của Yêu huyết kiếm thậm chí sẽ phẫn nộ! Đây chính là chỗ hùng mạnh của bảo khí!
Ngẫm lại, cho dù một binh khí chém sắt như chém bùn, sắc bén vô cùng, cũng đã là thứ gì, khi nằm ở trong tay người luyện võ thì cũng chỉ là một loại vũ khí mà thôi.
Nhưng vũ khí có được linh tính, và cùng người tâm ý tương thông, tâm ý vừa động, lập tức có thể làm việc dựa theo tâm ý, cùng với binh khí chết lạnh như băng thì quả thực cũng khác nhau một trời, không thể so sánh!
-Đưa ta đi xem.
Lăng Tiêu nói với vẻ rất bình tĩnh, tuy rằng không biết vì sao một đám cường giả Long tộc như thế cũng chưa thể đạt được sự chấp nhận của bảo khí kia. Nhưng đối với Lăng Tiêu mà nói, chỉ cần gặp được dạng cơ hội như vậy thì cho dù thế nào hắn cũng không thể bỏ qua!
-Đi theo ta!
Long Ngạo mang theo Lăng Tiêu, còn đám người khác hiển nhiên là ở lại, Long Ngạo vừa đi vừa giải thích :
-Vật đó đang ở trong cấm địa của Long tộc, chỉ có người có cấp bậc trưởng lão trở lên trong Long tộc mới có thể tiến vào.
Long Ngạo lại nói tiếp:
-Chính xác mà nói, những thứ này cũng không phải là của Long tộc! Dường như từ ngày có Long Đảo thì những thứ này đã ở chỗ này! Nó phát tán ra loại năng lượng, khiến cho tất cả mọi người đều tin rằng, đó là một loại bảo vật. Đáng tiếc chính là, gần như vô số cường giả Long tộc của các thế hệ thử qua, nhưng không có bất cứ kẻ nào có thể thu phục được nó. Vật đó rất có linh tính, không giết người, nhưng mỗi lần nó đều khiến cho người có ý đồ thu phục nó phải chật vật không thôi, bị thương là không thể tránh khỏi. Cho nên, ngươi nhất định phải cẩn thận!
Lăng Tiêu gật gật đầu, thầm nói càng như vậy, thì chứng minh bảo vật này càng thần kỳ.
Long Ngạo thấy sắc mặt Lăng Tiêu bình tĩnh, trong lòng thoáng có chút không yên, tuy nhiên khi nghĩ tới từ trước đến nay bảo vật kia chưa bao giờ giết qua một người thì cũng cũng yên tâm hơn, trong lòng nghĩ: Muốn chiếm được bảo vật, tự nhiên phải có sự trả giá, cho nên cho dù Lăng Tiêu thất bại, cũng không nên trách tội lên đầu mình!
Một vật thần kì như thế, sở dĩ được Long Ngạo lấy ra tặng cho người khác mà đám người Long Đằng cũng không có phản đối, nguyên nhân chủ yếu chính là số lượng Long tộc càng ngày càng ít, cũng có quan hệ lớn lao đến vật kia!
Mấy vạn năm trước, Khi Long tộc còn vô cùng hùng mạnh, xung quanh hơn ngàn vạn đảo nhỏ ở chung quanh Long Đảo đều là phạm vi thế lực của Long tộc, có vô số người của Long tộc cư trú trên đó.
Khi đó tất cả mọi người ở trong Long Đảo đều biết bảo vật đó là thứ tốt, nhưng không có bất cứ kẻ nào có thể thu phục nó. Sau đó có một ngày, một gã võ giả nhân loại hùng mạnh xuất hiện ở trên Long Đảo, với mục đích chính là bảo vật này!
Long tộc đương nhiên sẽ không đồng ý, vì thế người đó mới đánh cuộc với Long tộc, nếu như hắn có thể đánh bại cường giả lợi hại nhất của Long tộc thì phải đưa bảo vật đó cho hắn.
Kết quả, Long tộc thua.
Gã cường giả nhân loại này lại cũng không thể thu phục bảo vật kia, sau đó thành bằng hữu với Long tộc, còn lưu lại cho Long tộc một phương thuốc, sau khi trải qua hơn trăm năm thực nghiệm, Long tộc phát hiện phương thuốc kia quả nhiên là thứ tốt, mới bắt đầu luyên chế số lượng rất lớn, để cho người trong Long tộc dùng.
Không thể tưởng được, người đó lại không có hảo ý, với phương thuốc này, thiếu chút nữa nó đã tiêu diệt toàn bộ Long tộc! Nếu như không phải gặp Lăng Tiêu, chỉ sợ trải qua ngàn năm hay vạn năm, Long tộc sẽ thật sự biến mất khỏi nhân giới!
Cho nên, sau khi Long Hoàng hiểu được chân tướng, mới thể hiện ra phẫn nộ như thế, tỏ vẻ sau khi tiến vào Thánh Vực, ông cũng phải tìm người đó hỏi cho rõ!
Tuy nhiên có thể tìm được hay không, vẫn còn đang truy tìm. Chuyện này đã qua mấy vạn năm, nếu như người nọ sớm đã chết, Long tộc phải ngậm bồ hòn, điều đó thật sự rất lớn.
Bởi vậy, vô số năm qua bảo vật này vẫn luôn được Long tộc thủ hộ, rốt cục vào mấy năm trước, sau khi Long Đằng trưởng lão trở về thì nó mơi được coi là vật không may mắn.
Gần như tất cả Long tộc đều cho rằng, năm đó nếu không phải do bảo vật này hấp dẫn gã cường giả nhân loại kia tới thì nó làm sao khiến cho người đó âm thầm hãm hại Long tộc chứ?
Mặc dù quan điểm này có chút cố chấp, nhưng thật sự bảo vật này không có tác dụng gì với Long tộc.
Diện tích Long Đảo rất lớn, Long Ngạo đưa Lăng Tiêu đi được nửa ngày, mà Lăng Tiêu đã cảm giác được, có một nguồn năng lượng vô cùng hùng mạnh, đang không ngừng phát tán ra bên ngoài!
Hơn nữa, loại năng lượng tinh thuần này dường như là phát ra một cách vô ý thức.
Ánh mắt Lăng Tiêu lóe ra, giống như đang suy ngẫm cái gì, sau đó phát tán tinh thần lực của mình ra bên ngoài, trong nháy mắt nó tiếp xúc với nguồn năng lượng tinh thuần này. Nguồn năng lượng vốn vô ý thức bỗng nhiên từ trong phân tán trở nên chân thật hơn! Giống như là một vật có tình cảm như nhân loại, gặp chuyện đáng giá thì chăm chút đối đãi, tinh thần vì thế thoáng chấn động.
Thân thể Long hoàng thoáng dừng, nhìn Lăng Tiêu có vẻ có chút không thể tin nổi, không thể tưởng được gã nhân loại này lại có thể khiến cho thứ kia có phản ứng, dường như từ trước cho tới nay cũng không có bất cứ kẻ nào có thể khiến nó biểu hiện cảm xúc dao động như thế ở đây chứ!
Đúng vậy, đó chính là cảm xúc. Tân hoàng giả Long Ngạo của Long tộc từ nhỏ cũng không coi bảo vật này như một vật chết, mà đối xử với nó như một dạng tồn tại có linh tính như chính mình.
Vốn bầu trời trong xanh hoáng đãng, không biết từ đâu chợt tụ tập thành một vùng mây đen lớn, trong đám mây đen cuồn cuộn, tia chớp ở trong đó không ngừng như ẩn như hiện, làm cho ánh sáng trong thiên địa càng thêm rõ hơn, không khí bắt đầu ngột ngạt hơn. Trên Long Đảo, một lượng lớn Long tộc đều hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn thấy hiện tượng thiên văn đột ngột thay đổi, cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng thật ra trưởng lão Long Đằng híp mắt, nhìn thoáng qua phía cấm địa của Long tộc, lộ ra ánh mắt có chút suy tư.
Long Ngạo nhìn thấy thời tiết đột ngột thay đổi, liền cảm nhận được nguồn lực lượng kia đang dần dần tăng mạnh, do dự một chút, sau đó nói:
-Vật đó đang ở phía trước cách đây trăm dặm, ngươi tự đi thu lấy đi, ta chờ nhận được tin tức tốt của ngươi!
Lăng Tiêu gật gật đầu, hành động của Long Ngạo rất hợp với ý hắn! Lăng Tiêu cũng không muốn bại lộ một ít bí mật của mình ở trước mặt người khác.
Bay tới chính giữa phần trung tâm của lực lượng bên kia, Lăng Tiêu cũng điều chỉnh tinh thần hoàn toàn, thật cẩn thận. Một bảo khí có thể gây ra hiện tượng thiên văn như thế, nếu như nó nằm trong tay người tu chân để công kích thì Lăng Tiêu thậm chí cảm giác mình không nắm chắc có thể tiếp được công kích thuộc trình độ này!
Vật có thể tác động hiện tượng thiên địa đấy!
Lăng Tiêu khen một câu ở trong lòng. Khoảng cách trăm dặm, không mất thời gian quá lâu, Lăng Tiêu bộc phát ra tất cả năng lượng -- một hố sâu thật lớn!
Lăng Tiêu dõi mắt nhìn lại, độ sâu của hố không thấy đáy! Giống như một cái lốc xoáy to lớn, miệng hố rộng chừng hơn mười dặm! Từng hình dạng xoắn ốc kéo dài xuống phía dưới!
Nguồn năng lượng cực kỳ hùng mạnh kia từ nơi này, bắt đầu không ngừng phát tán cuồn cuộn.
Tinh thần lực của Lăng Tiêu cảm nhận vô cùng nhạy bén, trong nháy mắt hắn chần chừ trên bầu trời phía trên hố to thì luồng năng lượng kia... Lại có thể toát ra một cảm xúc khinh thường!
Ánh mắt Lăng Tiêu lộ ra một ít ý cười cổ quái, dở khóc dở cười, cảm giác được Yêu Huyết Hồng Liên kiếm dao động ở trong nhẫn. Trong lòng Lăng Tiêu thoáng động, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm lập tức xuất hiện ở trước người Lăng Tiêu, treo ngược trên không trung, thậm chí là không thể kiên nhẫn ... Bắn ra một luồng cột sáng màu đỏ tươi!
Kích thước cột sáng kia khoảng chừng hai người ôm, ánh sáng màu đỏ tươi bắn thẳng về phía chân trời!
Mây đen thấp thoáng hạ xuống trời cao làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách thật lớn, lại bị luồng cột sáng màu đỏ tươi đâm thẳng vào! Giống như một thanh lợi kiếm cắm vào! Mây đentrên bầu trời bỗng nhiên bắt đầu điên cuồng tu tập về phía luồng cột sáng màu đỏ tươi!
Yêu Huyết Hồng Liên kiếm bộc phát ra một tiếng kêu trong trẻo!
Trên Long Đảo, tất cả Long tộc trông thấy một màn như thế này, thậm chí gồm cả vương tử Ma tộc Kim Hổ, trong mắt cũng lộ ra tia sáng không thể tin nổi, giống như một pho tượng đứng tại chỗ, miệng khẽ nhếch, nhìn luồng cột sáng kia đâm thật sâu vào trong mây đen, quang mang màu đỏ tươi đâm thủng tất cả mây đen!
Luồng quang mang màu đỏ kia chẳng những đâm lên trên vòm trời, hơn nữa còn chiếu thẳng vào trong hố to không thấy đáy ở phía dưới!
Mà một luồng năng lượng vô biên trong hố sâu kia, cũng bắn ra năng lượng to lớn, xông thẳng về phía Yêu Huyết Hồng Liên kiếm, áp bách tới mức che trời phủ đất! Đồng thời, trong hố sâu kia lại truyền đến một luồng lực hút kinh người. Hố sâu to lớn kia giống như một cái miệng mở lớn, muốn nuốt Yêu Huyết kiếm vào trong đó!
Lăng Tiêu đứng ở một bên, ngược lại giống như đang là quần chúng.
Trong lòng rất kinh ngạc, đồng thời suy nghĩ: Hai pháp bảo đang đấu pháp ... Chỉ sợ cho dù ở Tu Chân Giới cũng khó thể nhìn thấy cảnh tượng như thế này?
Hào quang của Yêu Huyết Hồng Liên kiếm mãnh liệt, luồng cột sáng màu đỏ tươi kia lóng lánh hào quang chói mắt.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Trên bầu trời, bỗng nhiên bộc phát ra bốn tiếng nổ kinh thiên!
Sau đó mây đen đầy trời và luồng cột sáng chói mắt màu đỏ tươi, đồng thời tan rã, trong nháy mắt liền tiêu tán hết!
Một vùng trong xanh khôi phục trên bầu trời Long Đảo, ánh mặt trời quá nóng chiếu xuống dưới, nháy mắt liền hòa tan với luồng khí tức âm lãnh vừa rồi, dường như tất cả những chuyện vừa rồi đều chưa có phát sinh qua.
Yêu Huyết Hồng Liên kiếm bay nhanh vào trong nhẫn không gian của Lăng Tiêu, với tâm ý tương thông thì Lăng Tiêu cảm giác rõ được Yêu Huyết Hồng Liên kiếm thời khắc này rất yếu ớt như chưa từng có qua!
Ở phía dưới hố sâu, nguồn năng lượng vô biên lần này không hề phát ra chung quanh, mà là tích tụ lại, mục tiêu ... Lại chính là Lăng Tiêu trên không trung!
Vật kia lợi hại hơn Yêu Huyết Hồng Liên kiếm!
Trong lòng Lăng Tiêu hiện lên ý niệm vừa rồi trong đầu, mà cảm giác được nháy mắt trong hố sâu kia bắn ra một nguồn năng lượng thật lớn, đánh về phía mình!
Dốc hết sức bắn xuống!
Vật kia không ngờ mưu toan dùng biện pháp đơn giản nhất , đánh tên chết bằm dám khiêu khích mình!
Theo bản năng Lăng Tiêu vừa muốn nhanh chóng tránh ra, bỗng nhiên nghĩ lại, loại bảo vật có được linh tính rất mạnh, nếu như không thể đánh bại trực tiếp thì chỉ sợ khó thể thu phục nó.
Trong lòng thầm nghĩ, Lăng Tiêu quát lên một tiếng lớn, chân nguyên trong người nháy mắt chuyển hóa thành tiên lực rất mạnh, trong tay khống chế kiếm quyết, luồng tiên lực này hình thành một thanh kiếm tiên lực mà mắt thường không thể thấy!
Đồng thời, Nguyên Anh trong tử phủ của Lăng Tiêu tai và mắt trợn lên, chiến giáp màu vàng trên người sáng ra, trên người Lăng Tiêu cũng phát ra một luồng hào quang. Tinh Kim Nguyệt Quang Giáp được luyện hóa hiện ra, bắt đầu hộ chủ.
-Phá cho ta !
Lăng Tiêu hét lớn một tiếng, thanh kiếm tiên lực kia thuần túy là do chân nguyên năng lượng hình thành mạnh mẽ đánh về phía luồng năng lượng ở phía dưới, không có bất kì chiêu thức gì, cũng không xinh đẹp chút nào!
Chỉ có điều loại cứng đối cứng ban sơ nhất mà cũng đơn thuần nhất!
Ầm!
Một trận va chạm kịch liệt vô thanh vô tức, trong nháy mắt từ nơi này bộc phát ra bốn phía!
Trong phạm vi trăm dặm, giống như là hoa viên bị bão táp tàn phá bừa bãi qua. Tất cả đại thụ sụp đỗ, cự thạch vỡ vụn, nếu không phải nơi này cách nơi sinh sống của Long tộc quá xa, chỉ e rằng đám Long tộc này cũng phải gặp tai họa!
Tuy là như thế nhưng toàn bộ những người trên Long Đảo đều có thể cảm giác được tại thời điểm va chạm vừa rồi, mặt đất trên Long Đảo ... Nhẹ rung lên một chút!
Mà biển rộng bao chung quanh Long Đảo, thì biểu lộ ra càng thêm rõ ràng hơn, tạo ra sóng thần to lớn cao hơn mười trượng, gào thét, thổi quét bên mép Long Đảo!
Loại uy thế thiên nhiên kinh thiên, mà ngay cả Long tộc mạnh mẽ cũng không dám khẽ vuốt nó, cũng bay lên bầu trời, kinh hãi nhìn chung quanh, thậm chí họ cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt Long Đằng có chút dại ra, bỗng nhiên mắng một câu:-Mẹ nó, làm sao mà tạo ra dao động lớn như vậy.
Trên mặt Long Ngạo lộ ra vẻ anh tuấn, thân thể co giật kịch liệt, sau một lúc lâu cũng không nói ra bất cứ điều gì, cuối cùng ngẩng đầu, nhìn bầu trời vô cùng trong xanh, căm giận nói:-Dao động lớn như vậy, làm sao vẫn chưa dẫn tới cánh cửa Thánh Vực chứ? Tên khủng bố như vậy, có lẽ nên cho hắn đi gây tai họa ở Thánh Vực mới đúng chứ!
Lăng Tiêu phun ra một ngụm máu tươi, tuy nhiên thân thể lại vẫn mạnh như vũ bão, giải khai luồng năng lượng vô cùng hùng mạnh, thẳng tiến vào trong hố sâu to lớn với vẻ kiên quyết!
Hố to sâu không thấy đáy này khiến Lăng Tiêu bay khoảng thời gian uống một chén trà không ngờ vẫn chưa nhìn thấy đáy. Đồng thời trong lòng Lăng Tiêu càng kinh hãi hơn, khó trách qua nhiều năm như vậy, cũng không có một người nào có thể có được sự chấp nhận của vật đó. Có thể ở một nơi sâu như thế, bộc phát ra năng lượng hùng mạnh như vậy, còn có thể dễ dàng tràn ra xa trăm dặm ... Lăng Tiêu đột nhiên không dám suy nghĩ chút nào.
Bảo khí ... Có thể tạo ra mức độ như thế này sao?
Trong lòng hiện ra hai chữ to-- Tiên khí!
Tiên khí?
Trong khi rơi với tốc độ cao, Lăng Tiêu cũng không kìm nổi lắc mạnh đầu, như thế nào có khả năng! Trừ phi là tiên thiên chí bảo, tăng lên đến cảnh giới tiên khí! Nếu không ở chỗ này, tuyệt không có khả năng xuất hiện tiên khí!
Tuy nhiên ý niệm trong đầu này lập tức có chút dao động hơn.
Bản thân hắn là người đã từng trải qua chuyện ở thần chi cấm địa. Bàn tay to tự nhiên xuất hiện, một tay cầm thánh bi nghịch thiên này đập nát. Loại chuyện này cũng có thể xuất hiện, như vậy ... Nếu nhân giới xuất hiện tiên khí, như vậy ... Chuyện đó không phải cũng không có khả năng.
Lúc này Lăng Tiêu chân đặt ở phía dưới, bay nhanh xuống phía dưới, chân nguyên ngưng kết thành thanh kiếm tiên lực trong tay trực tiếp trảm vào nguồn năng lượng vô cùng tinh thuần. Lăng Tiêu lại nghĩ trong lòng, nếu như mình có thể chém ra, xem ra ... Bảo vật này cũng mạnh không hơn nó!
Ít nhất, mình có thể thu phục nó!
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên từ đáy hố rất sâu, truyền đến một tiếng hừ lạnh cực kỳ cuồng ngạo và khinh thường!
Tiếng hừ lạnh kia dường như vang lên trong lòng Lăng Tiêu, lập tức chấn động Lăng Tiêu đến nổi miệng phun máu tươi, ngũ tạng lệch vị !
Đồng thời một âm thanh vô cùng lạnh lùng, cao ngạo bỗng nhiên vang lên trong đầu Lăng Tiêu :-Nhóc con rất cuồng ngạo, lại dám dùng phương thức như vậy để xuống. Nếu như ta có một phần vạn lực lượng năm đó, ngươi đã sớm không thể lưu lại một ít mẫu vụn rồi!
Khi nói chuyện, nguồn năng lượng kia đột nhiên biến mất không còn, Lăng Tiêu cảm giác áp lực khổng lồ kia cũng theo đó mà biến mất, có thể lợi dụng cơ hội này để thở dốc một chút, chân nguyên trong cơ thể vừa mới khôi phục thì nay lại gặp bị thương.
Thật tốt, cũng không tính là nghiêm trọng!
Đối với người tu chân mà nói, chỉ cần chân nguyên vẫn còn, thì thân thể sẽ vô cùng dũng mãnh! Nếu chân nguyên biến mất, cường độ thân thể cũng sẽ trở nên suy nhược hơn.
Mà giống như khi tâm ma của Lăng Tiêu phát tác, mặc dù thân thể vẫn vô cùng dũng mãnh nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị thương, nhưng nếu đổi lại là võ giả bình thường, cho dù là một gã cường giả có cảnh giới Kiếm Tôn, nếu như phong bế đan điền của họ, làm cho nội lực của họ không thể vận chuyển, bị đám sơn tặc kéo đi như vậy và còn kéo một đoạn xa như vậy, cho dù là bất tử, chỉ sợ cũng sẽ không còn lại mấy hơi thở.
Mà thanh âm này quả thật khiến Lăng Tiêu kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.
Hắn thậm chí hoài nghi mình đã nghe sai rồi!
Có một phần vạn lực lượng năm đó... Có thể khiến mình ngay cả mẩu vụn cũng không còn sao? Khẩu khí này ... Cũng quá khí phách rồi đấy?
-Như thế nào? Ngươi không tin sao?
Vài tiếng cười ha ha lạnh lùng, cao ngạo :-Chân chính tồn tại hùng mạnh, thì một gã nhân loại như con kiến ngươi có khả năng hiểu nổi sao? Hừ, ngươi cũng là người tu luyện sao? Cũng giống như gã nhân loại mấy vạn năm trước ... Không biết tự lượng sức mình mà muốn đến thu phục ta hay sao?
Lăng Tiêu dừng ở đáy hố, ánh mắt dừng ở trên vầng sáng màu vàng nhạt. Vầng sáng kia chỉ to chỉ khoảng bàn tay, phát tán ra một ít hào quang nhu hòa, một chút cũng không giống nguồn năng lượng nóng nảy biểu hiện ra ngoài, càng không có âm thanh lạnh lùng, cao ngạo.
Lăng Tiêu nhìn, trong lòng càng kinh ngạc hơn, bởi vì hắn căn bản là không thấy rõ vật đó có bộ dáng gì trong vầng sáng màu vàng kia!
-Đừng tốn khí lực! Tuy rằng ta đã sa sút đến mức như bây giờ, nhưng muốn nhìn thấu ta, với thực lực của ngươi, vẫn còn kém quá nhiều!
Sau khi giọng nói bình tĩnh lạnh lùng, cao ngạo vừa xong, giống như là đang trình bày về một chuyện thật, không có thổi phồng, cũng không có khiêm tốn.
Tuy rằng Lăng Tiêu đã thu lại toàn bộ suy nghĩ khinh thị, nhưng vẫn bị khẩu khí của bảo vật này khiến cho trong lòng vô cùng khó chịu. Tuy nhiên Lăng Tiêu cũng hiểu được, tình hình hiện tại của vật này, bản thân mình cũng không thể chống lại. Tuy đối phương cuồng ngạo nhưng nó có tư cách cuồng ngạo.
Cho nên, Lăng Tiêu quay về vầng sáng màu vàng hơi hơi thi lễ, giọng điệu mang theo một chút cung kính, nói:-Xin hỏi tiền bối, người đến từ tiên giới phải không?
Một nhân loại lại xưng luồng hào quang bằng “tiền bối”, nếu gặp người không hiểu thấy, có lẽ sẽ lập tức bị dọa chạy mất, hoặc là cho rằng Lăng Tiêu bị điên rồi!
Giọng nói lạnh lùng, cao ngạo lại vang lên:-Tiên giới là nơi nào? Ta không biết,cũng chưa từng nghe nói qua! Nhưng ngược lại ta có thể nói cho ngươi một chút. Nhân loại, muốn có được ta, ngươi vẫn chưa đủ tư cách!
Lúc này Lăng Tiêu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn vào luồng vầng sáng màu vàng mà cười ha hả, sau đó bỗng nhiên mắng:-Tuy rằng ta biết ngươi không có hình dáng, nhưng ta không thể không nhắc nhở cho ngươi một chút, ngươi thật sự ... quá sức không biết xấu hổ! Ngươi cảm giác mình giỏi lắm sao? Chẳng lẽ ngươi thực sự nghĩ rằng không có ngươi ta sẽ không có cách nào sống sao? Được rồi, vốn ta có lòng thu phục bảo vật, càng biết nó có thể có được uy thế như thế. Bảo vật có được năng lượng như thế, tất nhiên có được linh tính. Tuy rằng không biết vì sao lưu lạc đến nơi này nhưng có thể thông qua ta, mà cho ngươi tái hiện huy hoàng lúc xưa! Nhưng không nghĩ tới ngươi vẫn cho rằng mình giỏi rồi, tiên giới cũng chưa từng nghe qua, cũng dám tự cao tự đại? Được rồi, có lẽ trước đây ngươi đã từng rất mạnh, nhưng không biết ngươi có từng nghe nói qua câu chuyện “Ếch Ngồi Đáy Giếng” hay chưa? Con ếch ngồi trong giếng chỉ có thể nhìn thấy bầu trời lớn như bàn tay, thì cho rằng thế giới này cũng lớn như vậy! Tuy rằng ta chưa bao giờ gặp qua tiên khí chân chính, nhưng đã từng nghe nói qua : “Phiên Thiên ấn, Tru Kiếm Tiên, Lạc Thư Hà Đồ, Hạnh Hoàng Kỳ đánh thần tiên ... Bất cứ thứ nào cũng không thể lợi hại hơn ngươi vạn phần sao? Chỉ bằng ngươi, cũng dám cuồng ngạo đến mức như thế sao. Ha ha, buồn cười, thật sự là buồn cười!
Luồng vầng sáng màu vàng kia bỗng nhiên bộc phát ra một luồng hào quang chói mắt, một nguồn năng lượng vô tận dao động, trong không khí chợt trở nên khẩn trương hơn, đạo thất tình của Lăng Tiêu có chút thành tựu, thậm chí có thể cảm giác được một cơn phẫn nộ trong không khí.
Không nghĩ tới, không biết là bảo vật gì đó giống như là cải biến chủ ý, tuy rằng giọng nói vẫn lạnh lùng, cao ngạo như trước, nhưng mang theo vài phần nghi hoặc và tò mò:-Nhân loại ... Ngươi nói là sự thật sao? Ngươi nói những cái tên đó, ta cũng chưa bao giờ nghe nói qua, ta cũng không nghe nói qua câu chuyện về ếch ngồi đáy giếng, tuy nhiên ... Ta dường như hiểu được ý tứ của ngươi, ngươi nói ... Ta không có kiến thức, tự cao tự đại, có phải hay không?
Lăng Tiêu gật gật đầu:-Đúng vậy, bản thân ngươi chính là tự cao tự đại, ngươi cảm giác thực lực của ta rất yếu, đúng vậy không? Nếu so với cường giả chân chính, ta quả thật yếu, nhưng ta không giống như ngươi, ít nhất ta thừa nhận mình rất yếu!
-Ta không tin!
Trong lạnh lùng, cao ngạo kia mang theo vẻ kích động mãnh liệt:-Ngươi đang gạt ta! Tuyệt đối không có khả năng có bảo khí gì khác mà có thể hùng mạnh hơn ta! Cho dù là năm đó ... Hừ, ít nhất ta vẫn còn sống, mà nó lại bị chôn vùi! Ở vũ trụ này, ta mới là sự tồn tại hùng mạnh nhất!
Lăng Tiêu kinh ngạc trong lòng, không thể tưởng được, bảo khí này không ngờ cũng có khái niệm về vũ trụ, như vậy có thể thấy được, ít nhất nó đến từ một nơi thuộc thần giới! Lăng Tiêu không hiểu, lại nghĩ tới cái bàn tay to, thầm nói : Hai người có thể có liên quan đến nhau một chút nào hay không?
Tuy nhiên hắn vẫn nói với vẻ châm chọc:-Cho dù ngươi lại hùng mạnh, lúc đó chẳng phải do người tạo ra sao?
-Nói bậy! Ta hình thành từ trong hỗn độn! Trong mắt ta Thần chẳng qua cũng chỉ là tiểu bối mà thôi!
Nếu như nói lúc nãy Lăng Tiêu luôn luôn kích động bảo vật này, luôn luôn thám thính nội tình của nó, nhưng giờ khắc này, Lăng Tiêu thật sự sợ ngây người, có một kết luận mà ngay cả hắn cũng không thể tin được.
Vật này ... Hình thành từ hỗn độn sơ khai, đó chẳng phải nói là, nó cũng cùng cấp bậc với những tiên thiên chí bảo như Thái Cực đồ Hạnh Hoàng Kỳ sao?
Vừa nghĩ vậy, lòng Lăng Tiêu dao động thật to lớn!
Tuy Yêu Huyết kiếm cũng được gọi là tiên thiên chí bảo, nhưng mà nó chẳng qua có linh tính, chính là tiên thiên hình thành, mà không phải hậu thiên bị người khác phong ấn linh hồn vào trong đó!
Nhưng bảo vật hình thành từ hỗn độn sơ khai, thời đại hồng hoang, thật sự không hổ là tiên thiên pháp bảo!
Chẳng lẽ thế giới này cũng giống như nơi của mình, như Tu Chân Giới, trải qua hỗn độn sơ khai ... Sau đó dần dần phát triển thành như hôm nay sao? Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, ngoài miệng thì nói với vẻ rất bình tĩnh:-Ngươi nói như thế nào thì đúng là như thế đó, dù sao cũng không ai có thể chứng minh lời nói của ngươi.
Giọng nói lạnh lùng, cao ngạo đột nhiên trầm lặng xuống, giống như đang suy tư lời nói của Lăng Tiêu, qua thật lâu, trong đầu Lăng Tiêu lại phát ra giọng nói:-Ngươi nói rất đúng, không còn ai có thể chứng minh lời nói của ta.
Những lời này đã không còn một chút vẻ cuồng ngạo nào nữa, trong lòng Lăng Tiêu vừa nghe, trong nháy mắt cảm giác được có một nỗi bi thương thật lớn đánh úp lại, mang theo khí tức vô cùng tang thương, dường như lập tức đưa Lăng Tiêu vào thời đại hỗn độn sơ khai!
Loại cảm giác này, trước đây khi Lăng Tiêu đối mặt thánh bi, cũng chỉ có một chút mà thôi, nhưng khi đối mặt với cái tên bảo vật không biết là gì, không ngờ biểu hiện mạnh mẽ như thế!
Đạo tâm của mình được củng cố như thế, cũng có thể bị vật dễ dàng dẫn vào trong khí tràng của nó, thoạt nhìn vẫn còn là một pháp bảo đã bị thương nặng.
Thật sự là biến thái mà!
Lăng Tiêu thầm vui mừng trong lòng, chỉ sợ đối phương chấp nhận giao lưu với mình, hoàn toàn là vì luồng khí tức trên người không giống với võ giả thuộc thế giới này!
Nếu không chỉ dựa vào nguồn năng lượng công kích to lớn vừa rồi, cũng có thể đánh cho Lăng Tiêu bị thương nặng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lăng Tiêu bỗng nhiên có chút chán nản, đúng là mình vẫn không thể thu phục bảo vật này, mới vừa nghĩ tới nó có thể cùng cấp bậc với thần khí danh tiếng lừng lẫy trong truyền thuyết, loại cảm xúc chán nản của Lăng Tiêu càng thêm mãnh liệt hơn.
Lúc này, giọng nói lạnh lùng, cao ngạo bỗng nhiên lại vang lên:-Có muốn làm giao dịch hay không?"
-Giao dịch?Lăng Tiêu nhìn luồng vầng sáng màu vàng này với vẻ không biết khóc hay cười, sau đó hỏi:-Giao dịch gì?
-Rất đơn giản, tạm thời ta ủy khuất hạ mình, cho ngươi sử dụng, nhớ kỹ, chỉ cho ngươi sử dụng, cũng không chấp nhận ngươi là chủ nhân! Nhưng ta có thể giúp ngươi đối kháng với địch nhân có thực lực mạnh hơn ngươi rất nhiều! Mà nhiệm vụ của ngươi chính là thu thập cho ta một lượng lớn bảo vật, sau đó luyện hóa để biến thành năng lượng làm cho ta khôi phục! Trong quá trình ta khôi phục, nếu như có ngày thực lực của ngươi có thể được ta thừa nhận ... Như vậy, sẽ đồng ý cho ngươi là chủ nhân, cũng không thể là không có khả năng, thế nào, ngươi đáp ứng không?
Đáp ứng, đương nhiên ta đáp ứng! Không đáp ứng mới là thằng ngốc!
Lăng Tiêu thậm chí không có che dấu cảm xúc của mình. Trước mặt loại bảo vật biến thái mà che dấu cảm xúc thì căn bản là vô ích, Lăng Tiêu gật đầu như gà mổ thóc nói:-Ta đáp ứng!
-Vậy ngươi trước tiên luyện hóa thanh kiếm chết tiệt vừa rồi đi! Hừ, một vật bé nhỏ yếu kém, cũng dám khiêu khích quyền uy của ta!Vừa thấy Lăng Tiêu đáp ứng, giọng nói này lại khôi phục giọng điệu lạnh lùng, cao ngạo, lại hơi có vẻ ra lệnh vênh mặt hất hàm, dường như tạm thời ủy thân cho gã nhân loại này. Với hắn mà nói đó giống như ủy khuất lớn lắm vậy.
Vẻ mặt Lăng Tiêu lập tức lạnh xuống, sau đó nói:-Không có khả năng! Nghĩ cũng đừng nên nghĩ! Nếu như muốn ta giúp ngươi thu thập pháp bảo, luyện chế rồi bổ sung năng lượng cho ngươi, thì không thành vấn đề, nhưng muốn luyện chế bảo vật đã có linh tính trên tay ta, tuyệt đối không có khả năng!
-Vì sao?
Cách hỏi thản nhiên với vẻ lạnh lùng, cao ngạo.
-Không vì sao cả!
Lăng Tiêu lạnh nhạt giận dữ nhìn vầng sáng màu vàng nhạt , hận không thể một kiếm bổ nó thành tan tành. Đối với pháp bảo của mình, người tu chân coi nó còn quan trọng hơn sinh mệnh mình, nhất là bảo vật đã có được linh tính, nó giống như đứa bé con của mình!
Tên này đưa ra yêu cầu, quả thực hơi quá đáng!
-Ha hả.Nhưng làm cho Lăng Tiêu không ngờ chính là, đối phương dường như cũng không có ý tức giận, ngược lại cười một tiếng với vẻ vô cùng có tính người, sau đó khen ngợi nói:-Được rồi, tuy rằng thực lực ngươi kém một chút, nhưng cũng không phải loại người vì ích lợi rất cao mà bán đứng đồng bọn của mình! Tạm thời giao dịch với ngươi cái đã. Tuy nhiên, phải nhớ kỹ lời hứa của ngươi! Ta có thể không động vào pháp bảo của ngươi, nhưng cái khác thì được.. ...
Khi Lăng Tiêu lại xuất hiện ở trước mặt một đám Long tộc, Long Đằng nhìn vào trong ánh mắt của Lăng Tiêu, vốn đang thân thiết thì nay trở nên kính sợ!
Uy lực của thiên địa, hơn nữa theo sự mẫn cảm của Long tộc, chuyện đã xảy ra tại cấm địa, không biết quá trình, nhưng cũng biết kết quả.
Cường giả như thế, cho dù kiêu ngạo như Long tộc, trong lòng cũng không thể không sinh ra kính sợ!