- Vân Phong, bao nhiêu năm rồi ngươi chưa gặp đại ca mình?
Tư Đồ Dũng ôn tồn hỏi.
Tương Vân Phong hơi sửng sốt. Vốn tưởng minh chủ tìm mình là có chuyện gì. Không ngờ vừa mở miệng ra lại hỏi chuyện này, tuy nhiên hắn vẫn thành thành thật thật đáp:
- Đã hơn mười năm không gặp đại ca. Nghe nói huynh ấy ở quận Bạch Lộ, đi qua cũng hai lần mà chưa từng gặp mặt.
Tư Đồ Dũng khẽ mỉm cười, nhìn ra được người trẻ tuổi thuần hậu này có cảm tình rất sâu đậm với đại ca của mình. Càng đặc biệt hơn là người thành thật như thế không ngờ cũng biết che dấu nội tâm. Tư Đồ Dũng cảm thấy hơi buồn cười, bèn cười hỏi:
- À. Vậy ngươi không biết ca ca ngươi gần đây nhất ở đâu sao?
Tương Vân Phong hơi nhăn mặt, ánh mắt lóe lên, hắn muốn nói dối rằng mình không biết, nhưng đối diện với ánh mắt ôn hòa của minh chủ, câu nói này lại không thể cất lên, đành cắn răng nói:
- Nghe nói đại ca ta đã rời khỏi quận Bạch Lộ để đến Vọng Thiên thành.
- Ha ha ha
Tư Đồ Dũng cười khoái trá. Nỗi bực bội do thằng con Tư Đồ Bằng Phi mang tới bỗng hóa thành hư không, hắn cười nói:
- Đừng lo lắng. Đừng nói ca ca ngươi vốn chẳng làm gì không thể bỏ qua được, cho dù là sai lầm, thì cũng là việc nhà của Tương gia ngươi. Nam Châu liên minh cũng được, ta cũng được, tất cả đều không quản nhiều như thế.
Tương Vân Phong thở phào nhẹ nhõm. Nam Châu liên minh thọat nhìn như một tổ chức rời rạc, nhưng nếu gia tộc nào thật sự cho là như vậy thì cũng chỉ có thể nói bọn họ không có đầu óc. Dám ra mặt chống đối Nam Châu liên minh tuyệt đối không có kết quả tốt.
Tư Đồ Dũng nói tiếp:
- Ta tìm ngươi đến là cho ngươi cơ hội đi gặp ca ca ngươi!
Ánh mắt Tương Vân Phong lóe lên sáng ngời, hỏi:
- Thật sao?
Tư Đồ Dũng cười, gật gật đầu, nói:
- Ngươi đến đây, sẽ sẽ nói tình hình cụ thể cho ngươi nghe...
... ...
Lăng Tiêu, Tương Vân Sơn, Vương Chân, Trương Dương bốn người ngồi quanh một cái bàn. Trên bàn bày một ít đồ ăn sáng tinh xảo, đứng từ xa đã có thể nghe thấy mùi rượu thơm nồng.
Điệu bộ mọi người đều có vẻ rất thanh cao. Sắc mặt Tương Vân Sơn hồng hào, dường như mập lên không ít. Hốc mắt cũng không sâu hun hút như trước, tinh khí thần toàn thân so với khi ở Bạch Lộ quận tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Lúc này, Hạ Tuyết Ngọc đeo ngang hông một chiếc tạp dề, bưng một mâm đồ ăn hương vị đặc sắc tới. Vương Chân cười nói:
- Tay nghề của chị dâu ngày càng xuất sắc!
Tương Vân Sơn nghe thấy vô cùng hài lòng, vẻ tươi cười trên mặt càng nhiều. Hạ Tuyết Ngọc trợn mắt nhìn Vương Chân rồi nói:
- Chứ không phải tại vì mấy người các ngươi suốt ngày chỉ biết ăn sao? Ta không làm thì ai làm?
Lúc này Lăng Tiêu cười nói:
- Ngày mai phải đi tuyển thêm vài người hầu. Chúng ta vốn không đủ người. Bây giờ tiền bạc cũng không thiếu, muốn thuê bao nhiêu người, ngươi cứ tự quyết định đi!
Hạ Tuyết Ngọc có thể nói chuyện thoải mái với Vương Chân, nhưng cũng không dám nói chuyện với Lăng Tiêu như thế. Hạ Tuyết Ngọc nghe thế, khẽ mỉm cười, nói:
- Mạng của Tuyết Ngọc là do chủ nhân ban cho. Có thể vì chủ nhân làm chút chuyện, Tuyết Ngọc cam tâm tình nguyện. Để người khác nấu cơm, ta không yên tâm được.
Lăng Tiêu cười nói:
- Làm thế chỉ tổ lãng phí nhân tài. Ta còn có chuyện càng trọng yếu hơn cần ngươi đi làm.
Hạ Tuyết Ngọc hiểu sai ý, nghe thế khe khẽ thở dài, thầm nghĩ: “Thật sự không thể thoát ly khỏi địa phương đó sao?” Nghĩ vậy, không kìm nổi ngẩng đầu, sắc mặt thống khổ liếc mắt nhìn Tương Vân Sơn.
Lăng Tiêu đối với vợ chồng Tương Vân Sơn ân trọng như núi. Tương Vân Sơn cũng sớm đã xác định, mặc dù có chút không nỡ để Tuyết Ngọc rời xa mình. Nhưng nếu Lăng Tiêu yêu cầu, hắn cũng chỉ có thể đồng ý với Lăng Tiêu, tận lực thuyết phục Tuyết Ngọc.
Lăng Tiêu làm như không thấy hai người liếc mắt nhìn nhau, nói tiếp:
- Việc kinh doanh của chúng ta trước mắt chỉ có ba gia tộc ở Vọng Thiên thành nắm giữ. Tuy chúng ta núp sau tấm màn, nhưng người biết chúng ta không ít. Một khi đã như vậy, không bằng chúng ta chủ động phát triển kinh doanh đi. Ta chuẩn bị để Tuyết Ngọc phụ trách việc kinh doanh Trú Nhan Đan. Ha ha. Chỉ sự chẳng bao lâu nữa Tuyết Ngọc sẽ trở thành nữ nhân danh chấn Thánh Vực.
Tương Vân Sơn và Hạ Tuyết Ngọc giờ mới biết mình trách lầm Lăng Tiêu. Hạ Tuyết Ngọc sắc mặt đỏ bừng, nói:
- Ta, ta có thể sao?
Tương Vân Sơn lúc này mới nói:
- Đương nhiên có thể! Nữ nhân của Tương Vân Sơn ta tại sao lại không thể?
Nghe Tương Vân Sơn động viên mình trước mặt mọi người như thế, dù Hạ Tuyết Ngọc ngày xưa đã từng ở chốn phong trần (CBRO: lầu xanh) nhiều năm, tuy giữ mình trong sạch nhưng cũng quen cảnh đời trêu chọc, không kìm nổi xấu hổ đỏ mặt chạy đi.
Mọi người cùng cười rộ lên. Tương Vân Sơn lúc này mới nói:
- Chủ nhân, không phải Tương Vân Sơn quá mức cẩn thận. Có điều, lúc này chúng ta khuếch trương ra ngoài có quá sớm hay không?
Lăng Tiêu cười lắc đầu:
- Ai bảo chúng ta tự mình làm?
Tương Vân Sơn sửng sốt một lát rồi suy nghĩ, sau đó nhìn Lăng Tiêu nói:
- Chủ nhân chuẩn bị tiến hành hợp tác với đại gia tộc các nơi?
Lăng Tiêu gật gật đầu. Tương Vân Sơn nói:
- Cao, thật là cao minh! Xem ra những lo lắng trước kia của ta là dư thừa rồi. Hóa ra chủ nhân sớm đã nghĩ ra cách hóa giải.
Lúc trước Tương Vân Sơn có chút lo lắng. Loại đan dược thần kỳ như thế nếu đem bán khắp nơi sẽ dẫn đến một trận điên cuồng, cùng với đó là cơn giận của các thế lực địa phương!
Đối mặt với lợi nhuận khổng lồ như thế, đan dược thần kỳ như thế, nói không động tâm, sợ là quỷ cũng không tin!
Nhưng Lăng Tiêu lại đem việc kinh doanh này bàn giao rõ ràng cho thế lực các nơi tự mình làm. Như vậy, bất luận xảy ra chuyện gì đều không quan hệ chút nào đến bọn họ!
Hơn nữa quan hệ cung cầu này một khi đã xác định, thế lực của đám Lăng Tiêu sẽ phát triển vô cùng vững vàng! Thiên hạ này còn ai dám mạo hiểm đắc tội với vô số thế lực lớn, còn dám khó dễ đám Lăng Tiêu sao?
Kỳ thật biện pháp này chưa chắc đã thần kỳ như thế, nhưng hiệu quả là rất rõ ràng! Còn Tương Vân Sơn thì không thể không bội phục trí tuệ bao la của Lăng Tiêu!
Phải biết rằng nếu đem số đan dược đó tự mình bán đi thì bán được bao nhiêu tiền, bán như thế nào hoàn toàn do chính mình định đoạt!
Như thế, ta làm ra gì tùy ý do ta chi phối!
Nhưng loại làm ăn riêng rẽ này chính là kiểu làm ăn nguy hiểm nhất. Như các gia tộc thế lực lớn thì được. Trong phạm vi thế lực của bọn họ, bọn họ có quyền tối thượng. Cho nên, cho dù bọn họ ăn một mình, cũng chẳng ai dám nói không, bởi vì ở đó vốn chính là địa bàn của bọn họ.
Nhưng nếu ra khỏi phạm vi thế lực của mình mà làm như vậy sẽ làm cho người khác không vui. Trừ phi có thể cường bạo đến mức đem ngăn chặn chặt chẽ tất cả địa đầu xà (rắn địa phương), tuy nhiên nếu như vậy ai sẽ đảm bảo sẽ không phát sinh xung đột lớn hơn?
Ở đây còn một vấn đề nữa, đó là rất nhiều gia tộc lớn có việc kinh doanh lan khắp Nam Châu nhưng cũng không phải độc quyền, hơn nữa còn cố ý khiêm tốn để các thế lực địa phương không bài xích quá mức mãnh liệt. Còn Lăng Tiêu không như thế. Đầu tiên, Lăng Tiêu có tính độc quyền!
Đan dược này, trên khắp Thánh Vực, trừ chính Lăng Tiêu ra, không có người thứ hai có thể luyện chế được!
Sau đó, chính là lợi nhuận kinh người của nó. Cho dù là người thân phận như Tư Đồ Dũng cũng không kìm được mà muốn lôi kéo Lăng Tiêu thì có thể tưởng tượng được sức hấp dẫn của nó.
Cho nên, Lăng Tiêu làm như vậy là phương pháp có tính trí tuệ thực sự rất lớn!
Tương Vân Sơn không thể không tán thưởng trong lòng, thầm nghĩ: “Chủ nhân thật không phải người bình thường, thật là yêu quái!”
Không ngờ, phương pháp này không phải do tự đầu óc của Lăng Tiêu nghĩ ra. Nói về tu luyện, nói về luyện đan, nói về trận pháp, Lăng Tiêu đều vô cùng am hiểu. Nhưng nói về phương pháp kinh doanh thì mười Lăng Tiêu cũng không bằng một phần mười Hoàng Phủ Nguyệt!
Nữ thần buôn bán đệ nhất thiên hạ này bất kể là ở Đế quốc Lam Nguyệt hay sau này ở Thục Sơn kiếm phái, những suy nghĩ mới mẻ của nàng luôn đầy ắp. Cứ có người bắt chước là nàng sẽ lập tức có phương thức mới!
Nàng tuyệt đối là một nhân vật nhất đại tông sư trong giới kinh doanh!
Lăng Tiêu tuy rằng không cố ý học, nhưng thường xuyên ở bên cạnh Hoàng Phủ Nguyệt, gần đèn thì sáng, cũng có thể học được rất nhiều tri thức hữu dụng. Nhất là trong ánh mắt của Lăng Tiêu, kỳ thật nhân giới cũng được, Thánh Vực cũng được, đối với Lăng Tiêu chẳng qua chỉ là trạm dừng chân!
Hắn phát triển thế lực của mình như thế, mục đích cuối cùng là để chuẩn bị cơ sở vững vàng cho chấp niệm trong lòng hắn : người nhà, hồng nhan tri kỷ, huynh đệ bằng hữu!
Để bọn họ trong tương lai sau khi phi thăng Thánh Vực sẽ không giống những người luyện võ khác. Những người luyện võ khác hoặc là trở về gia tộc mình trở thành một người không có địa vị, bị người khác coi thường, hoặc là trở thành một kẻ lưu lạc trong Thánh Vực, cực khổ tu luyện.
Người khác có thể như vậy, người của Lăng Tiêu ta không thể như vậy!
Bởi vì ta có năng lực làm cho bọn họ tốt hơn!
Người khác tu luyện thế nào với ta không quan hệ. Ta nếu đã chọn tu luyện hữu tình chi đạo, chọn con đường không bỏ rơi bọn họ nghĩa là trong lòng ta có chấp niệm. Chấp niệm này cho dù ta trải qua thiên kiếp, độ kiếp thành thần, cho dù ta có một ngày trở lại tiên giới, bọn họ vẫn là mối bận tâm của ta!
Ta muốn phần nhân tính này vẫn tồn tại sâu trong nội tâm của ta, không mất đi, không mai một, cũng tuyệt không mảy may thay đổi!
Chỉ có như thế ta mới có thể trở thành một người tu luyện hữu tình chi đạo chân chính.
Vương Chân và Trương Dương không thể không bội phục tấm lòng của Lăng Tiêu.
Không ai vô duyên vô cớ mà bỏ lại tất cả đi theo người khác, tuân theo mệnh
lệnh của hắn, nghe hắn điều khiển. Càng là người mới, tâm tính càng kiêu ngạo. Nếu không thể thuyết phục họ thực sự, họ sẽ không rộng lòng với
ngươi!
Từ sau khi đi theo Lăng Tiêu, những gì Lăng Tiêu đã làm,
từng chuyện một đều khiến thủ hạ mở rộng tầm mắt. Bây giờ, đừng nói bốn
người bọn họ, cho dù là những người lúc trước muốn chiêu mộ Vương Chân
về dưới trướng cũng phục sát đất vị thủ lĩnh Lăng Tiêu này!
Trương Dương bèn nói:
- Chủ nhân, nếu chúng ta bây giờ đã có chút danh tiếng có phải nên đặt
tên cho mình không? Là gia tộc, môn phái hay gì đi nữa cũng phải có một
cái tên của mình.
Lúc này, Tương Vân Sơn cười nói:
- Còn phải nói sao? Tất nhiên là Thục Sơn.
Lăng Tiêu nao nao. Tương Vân Sơn không khỏi cười đắc ý:
- Khi mới quen, Vân Sơn quả thật không hiểu rõ lắm. Lúc chủ nhân quật
khởi ở nhân giới cũng là lúc Vân Sơn sa cơ lỡ vận. Nhưng lúc này đã theo chủ nhân, Vân Sơn mà không rõ những chiến công vĩ đại của chủ nhân ở
nhân giới thì thật là không làm tròn bổn phận.
Vương Chân không chút nể nang, phanh phui ra:
- Chuyện này nhất định là do chị dâu nói cho ngươi nghe!
Tương Vân Sơn(CBRO: nguyên tác là Vương Chân, nhưng ta thấy sửa thành Tương Vân Sơn hợp lý hơn) đỏ mặt nói:
- Uống rượu, uống rượu!
----------- -----------------
Mấy ngày sau, Lăng Tiêu lại luyện chế ra một lượng lớn đan dược, sau đó tụ tập mọi người lại, nói:
- Trước mắt chúng ta ở đây thành lập căn cứ. Mặc dầu nơi này nhìn cũng
không tệ, nhưng ta vẫn muốn tìm một nơi khác tốt hơn. Dù sao, mục đích
cuối cùng của chúng ta khi phát triển thế lực cũng là hướng đến nơi đó!
Lăng Tiêu nói xong, lấy tay chỉ lên trời.
Tương Vân Sơn cười khổ nói:
- Chủ nhân còn chưa biết. Thánh Vực từ sau Thần chiến chưa từng thấy ai
có thể phi thăng. Không ngại cho mọi người biết một bí mật, Tương gia
nhà ta còn có một lão tổ tông cảnh giới đại viên mãn. Ta từng gặp qua.
Bây giờ có lẽ người vẫn đang bế quan trong động phủ phía sau gia tộc.
Ôi, người muốn qua ải này khó khăn vô cùng!
Vương Chân và Trương Dương cùng gật đầu. Chuyện này trong Thánh Vực cũng không có gì là bí ẩn, mọi người ai cũng biết.
Tương Vân Sơn nói tiếp:
- Tuy nhiên chuyện chủ nhân muốn đổi chỗ ở, Vân Sơn ta ủng hộ. Chúng ta ở đây đích thị là có chút bất tiện. Nếu đan dược thần kỳ do mình tự tay
kinh doanh, như vậy phải đem đến cho người ta cảm giác thần bí là tốt
nhất! Huống chi, chúng ta còn phải để ý đếm hạng người hơi điên cuồng,
tìm đến chúng ta gây sự. Xét về lâu về dài, hay là tìm một nơi dân cư
thưa thớt, địa thế hiểm yếu. Đương nhiên, nếu địa phương đó linh khí dư
thừa thì càng tốt.
Trương Dương nói:
- Còn phải tìm một
nơi rộng rãi để tiến hành gieo trồng. Những dược liệu này ta cảm thấy
chính chúng ta có thể tạo ra được. Như thế chẳng phải rất tốt sao?
Lăng Tiêu không khỏi nhìn Trương Dương tán dương. Không ngờ một người không
ai nghĩ tới lại có thể nghĩ được như thế. Phải biết rằng nguyên liệu
dùng để luyện chế đan dược của Lăng Tiêu tại Thánh Vực tùy tiện cũng có
thể tìm được! Hơn nữa giá cả rẻ mạt, đại bộ phận mọi người còn dùng nó
để luyện tập. Lăng Tiêu từng nghĩ rằng nếu để những luyện đan sư bụng
đầy lý luận cao cấp của Tu Chân giới nhìn thấy, thế nào cũng chửi đám
Thánh Vực luyện đan sư là ngu ngốc, lãng phí thiên tài địa bảo!
Giống như dược liệu chủ yếu để luyện chế Trú Nhan Đan cùng đan dược mà Thánh
Vực luyện đan sư bình thường sử dụng luyện chế Dưỡng Nhan Đan có liên
quan. Nhưng xét về hiệu quả, Dưỡng Nhan Đan còn thua xa.
Lăng Tiêu sở dĩ trực tiếp luyện chế Trú Nhan Đan mà không phải là Dưỡng Nhan Đan chính là muốn tạo hiệu quả chấn động!
Nhân khẩu trong Thánh Vực đâu chỉ hàng trăm ngàn? Hắn lại còn áp dụng biện
pháp hạn chế số lượng tiêu thụ nên cho dù là chỉ bán Trú Nhan Đan sợ là
vĩnh viễn cũng không thiếu người mua!
Một khi đã như thế, sao
không nhân cơ hội này mà nổi danh? Trú Nhan đan nhìn thì có vẻ thần kỳ,
nhưng kỳ thật ngoại trừ có thể biến khuôn mặt thành trẻ lại ra còn có
tác dụng thần kỳ nào khác đâu?
Lăng Tiêu thấy bộ dáng mọi người chẳng có vẻ gì tin tưởng vào chuyện phi thăng Thần giới, bèn cười nói:
- Các ngươi có từng nghe nói qua ở nhân giới có Cấm địa của thần. Mấy năm trước chỗ đó bị Ma tộc xâm phạm, còn đánh nhau một trận nữa.
Trong ánh mắt Tương Vân Sơn mang theo chút nghi hoặc, còn Vương Chân và Trương Dương cùng gật đầu nói:
- Biết. Ma tộc không phải bị đánh bại rồi sao?
Lăng Tiêu cười nói:
- Nếu đã biết, vậy có biết Thánh Bia là cuối cùng thế nào không?