Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 168: Chương 168: Tư tưởng của Lăng Tiêu






Lý Thiên Lạc đã đuổi tới bên này cùng với và Lý Võ Thông và vài tên tùy tùng, tất cả đứng ở phía sau. Hắn thầm nghĩ, phụ tá cao cấp của Vương gia, chẳng lẽ đột nhiên mềm yếu rồi sao? Chỉ có Lý Vũ Thông híp mắt nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, trong lòng có chút kinh hãi!

Bành lão nói mình bị thương ở trong tay Lăng Tiêu, tuy rằng Lý Võ Thông tin, nhưng lại cảm thấy khó có thể tin được. Chuyện này giống như có người nói, một đứa bé ngây thơ ba tuổi giết chết một gã đại hán cường tráng ba mươi tuổi khiến cho người khác khó tin, hơn nữa còn ở trong chính diện đối kháng.

Cho nên Lý Võ Thông vẫn cảm thấy không thể tin được. Lăng Tiêu chỉ là một gã thiếu niên mới vừa trưởng thành, chỉ mới giải khai thiên mạch được nửa năm, làm sao có thể có thực lực như thế này? Có lẽ Bành lão căn bản lại không có một lý do nói dối, ai lại nguyện ý nói dối để hạ thấp mình?

Mà hôm nay khi nhìn thấy Lăng Tiêu, loại nghi hoặc vẫn luôn tồn tại trong lòng Lý Võ Thông, gã thanh niên này trông như thế nào cũng không phải là đối thủ của mình! Nhưng thật ra Phúc tướng quân đi theo bên cạnh Lăng Tiêu lại làm Lý Võ Thông cảm nhận rõ ràng hơn, lão nhân này càng già càng dẻo dai hơn, dường như tu vi của hắn càng thêm tinh tiến hơn so với năm trước!

Không thể tưởng được một sát thần trên chiến trường vào năm đó lại có thể tự hạ mình đi theo bên người Lăng Tiêu, hơn nữa còn trở thành quản gia của hắn!

Lý Võ Thông cảm thấy chuyện này dường như rất khó hiểu, cũng đúng là vì điểm này mà cuối cùng lão hạ quyết tâm, mặc kệ phải tiêu phía cái giá bao nhiêu, cũng phải có quan hệ tốt với Lăng Tiêu! Bởi vì quan hệ tốt với Lăng Tiêu, cũng không chỉ là có ý quan hệ tốt với Lăng gia, thì mới có thể giành được một sự trợ giúp tương đối lớn!

Mãi đến khi lão trông thấy cảnh tượng quỷ dị đến cực điểm trước mắt này, nhưng Lý Võ Thông lại vừa trông thấy sự không thoải mái của Lăng Tiêu! Trong lòng lão kinh hãi khó có thể nói nên lời, không kìm nổi thầm nghĩ may mắn là mình không chọn cách cùng người thanh niên này đối đầu đến cùng, người như vậy hoặc là trực tiếp giết chết, hoặc là kết làm bằng hữu với hắn! Thậm chí Lý Võ Thông còn mơ hồ cảm thấy hối hận khi lúc trước mình phái Bành lão đi tới quấy phá, chẳng may nếu sau này gã thiếu niên này biết, có thể giận dữ và trở mặt với mình hay không. Nhưng ngẫm lại cũng không đến nỗi nào, không phải hắn cũng không bị tổn hại nhiều lắm sao.

Bên này, ánh mặt Từ Đạo Huyền ngây dại nói tiếp:

- Kỹ nữ kia..., ngươi lại dám nói ra bí mật của lão tử, ngươi cũng là người lão tử nuôi lớn! Lão tử cho ngươi ăn mặc, cho ngươi tập võ, học hành, ngươi cũng không biết báo ân. Tuy nhiên ta muốn thân thể của ngươi, muốn ngươi sống hay chết là do ta, còn dám nói bí mật của lão tử cho con nhóc Diệp Vi Ny kia nghe! Nếu như không phải thoạt nhìn là biết nó lớn lên sẽ rất xinh đẹp thì lão tử cũng giết nó rồi!

Vẻ mặt Diệp Vi Ny thoáng hiện lên một mảng tái nhợt, thân thể phát run lên. Tuy rằng nàng đã sớm biết được tin tức Hương Thảo chết, nhưng chính tai nàng nghe được từ miệng gã đàn ông này nói ra, trong lòng giống như bị một khối đá lớn đập trúng, loại cảm giác sương lạnh thống khổ này khiến cho nàng rơi lệ đầy mặt.

- Thân thế của con nhóc Vi Ny này thì ai mà biết được. Cho dù lúc đầu, khi lão tử trông thấy thì nó còn được bao trong tã lót, cả người toàn là máu, được một người đàn ông đang bị trọng thương ôm ở trong người. Lão tử là người có lòng dạ nhân từ, đi tới gã đàn ông kia, phát hiện con nhóc này rất đáng yêu, liền bế lên, quả nhiên nó càng ngày càng xinh đẹp, thông minh giảo hoạt, còn liều chết quật cường! Hừ, nếu không phải nhị điện hạ định…

Lý Võ Thông rống giận, giơ tay, một đạo kiếm quang hiện lên, thân thể Từ Đạo Huyền chợt bị chém thành hai mảnh, máu tươi lập tức theo hai mảnh thân thể chảy ra bên ngoài!

- Chết đến nơi còn dám nói xấu bổn vương!

Vẻ mặt Lý Võ Thông giận dữ, sau đó quay qua nói với Lăng Tiêu :

- Hiền chất, ta thật sự là khiến cho ngươi chê cười, bổn vương không nghĩ tới, chính thủ hạ của mình lại có thể là kẻ súc sinh mặt người dạ thú như thế! Nếu không giết hắn thì ta không thể bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng!

Lăng Tiêu cười nhàn nhạt, điềm nhiên như không rồi nhìn thoáng qua Lý Võ Thông, trong lòng cười lạnh, Nam Phương Vương à Nam Phương Vương, nếu như lão không làm điều thừa, cho dù Từ Đạo Huyền nói ra bí mật gì của ngươi, ta cũng sẽ không để ý. Tất nhiên ngươi không biết, ta chỉ quan tâm tới Diệp tử mà thôi, về phần chuyện xấu xa của các ngươi, ta cũng không thèm quan tâm!

Ngươi ngàn lần không nên có ý đồ thông qua loại phương thức này để làm tổn thương ta! Ngươi biết rõ tinh thần lực của hắn bị ta khống chế, không ngờ cứ như vậy một đao bổ hắn ra, ha ha, tốt lắm! Ngươi giết chết thủ hạ của mình, coi như là giúp ta! Có một số việc gì ngày sau chúng ta tính tiếp!

- Vương gia thanh trừng thuộc hạ khiến tại hạ bội phục!

Vẻ mặt Lăng Tiêu cười nhã nhặn, nhướng mày lên, sau đó nói :

- Tại hạ đột nhiên nhớ tới lãnh địa của mình còn có một số chuyện trọng yếu cần phải đi xử lý, nên không tiện lưu lại ở chỗ Vương gia lâu hơn. Cho nên ta cảm ơn Vương gia khẳng khái đã thịnh tình khoản đãi, Lăng Tiêu sẽ khắc ghi trong đáy lòng.

Thời tiết nóng bức nhưng hai tay Diệp Vi Ny lại lạnh như băng, một bàn tay bị Lăng Tiêu nắm giữ ấm áp, mới chịu đựng cái loại bi thương không cách nào nói ra trong lòng. Thi thể bị chém thành hai nửa đang nằm trên mặt đất cũng không có gây cho nàng cảm giác tổn thương gì, cũng không có đặc biệt cảm giác hả hận, Diệp tử chỉ cảm thấy hắn đáng chết. Tuy nhiên cũng không nên chết như vậy

Như vậy thật sự là quá tiện nghi cho hắn rồi!

Đáng thương cho Hương Thanh tỷ tỷ, nếu như nàng có thể cảm nhận được tất cả những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, nàng có thể nhắm mắt được rồi!

Diệp Vi Ny thầm kêu trong lòng, đối với việc mình không biết rõ đầu đuôi thân thế, lại khiến nàng đau lòng vô cùng, cha mẹ của ta.... Các người ở đâu ? Có biết con gái mình rất nhớ các người hay không? Con đã nghĩ nhiều, có thể xuất hiện trước mặt các người, để con gọi một tiếng “Cha” và “Mẹ”.

Vẻ mặt Lý Võ Thông nháy mắt liền thật sự trở nên phấn khích, lão có loại cảm giác : Mình đã tốn một cái giá quá lớn, tự tay chém giết một gã thủ hạ đắc lực trung thành và tận tâm, lại tặng thêm cho bọn chúng bốn khẩu ma tinh đại pháo và mấy trăm quả ma thú tinh hạch, cuối cùng cũng được coi không còn là người ngoài!

Cũng được!

Lý Võ Thông thở dài một tiếng: Gặp loại chuyện này, ông cũng không có tâm tư vui mừng!

- Lần sau có cơ hội, ta sẽ cùng hiền chất cùng nhau nâng chén! Thiên Lạc, con đi đưa Lăng Tiêu lĩnh chủ, ta có chút mệt mỏi.

Lý Thiên Lạc lặng lẽ gật đầu.

- Chúng ta đi thôi, Diệp tử.

Lăng Tiêu lôi kéo Diệp Vi Ny dần dần khôi phục bàn tay nhỏ ấm áp này, nhẹ giọng nói.

Ngoài thành, mặt trời đã ngả về phía tây.

Đại thành nguy nga ở phía sau bọn họ, một mảnh hoàng hôn bao phủ trong đó.

Quy giáp thú tám đầu vô cùng to lớn được chuẩn bị để kéo bốn khẩu ma tinh đại pháo, sẵn sàng xuất phát!

Lăng Tiêu và Lý Thiên Lạc đứng chung một chỗ, hai người thật lâu không nói chuyện.

Lý Thiên Lạc phá vỡ yên lặng, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ vài phần cô đơn, nhẹ giọng nói:

- Lăng huynh đệ, nếu có một ngày, chúng ta đứng ở hai phía đối lập, thì hai người chúng ta còn có thể là bằng hữu hay không?

Lăng Tiêu trầm mặc một chút, sau đó nhìn thẳng vào trong ánh mắt Lý Thiên Lạc, nói:

- Phụ thân ngươi là phụ thân ngươi, còn ngươi là ngươi!

Lý Thiên Lạc có chút bất đắc dĩ, lại cười cười có vẻ hiểu được, nói với Lăng Tiêu :

- Vậy ta chúc Lăng huynh đệ thuận buồm xuôi gió!

Tốc độ Quy Giáp thú rất chậm, nhưng khỏe vô cùng, kéo ma tinh đại pháo tương đối nặng nề cũng không thấy tốn sức bao nhiêu. Phúc bá đứng ở phía sau ma tinh đại pháo nghiên cứu nửa ngày, nói với Lăng Tiêu:

- Không ngờ Nam Phương Vương là một người quyết đoán như vậy, nói chuyện cũng giữ lời, toàn bộ ma tinh đại pháo đều là thứ tốt!

Lăng Tiêu cười nhẹ nói:

- Lão chỉ không có tính đến, chính là thân phận gã Kiếm Tông kia đã bị chúng ta phát hiện!

- Hắn ta còn chưa nghĩ đến thiếu gia lại có thể sử dụng tinh thần lực khiến cho hắn phải tự tay chém chết thủ hạ!

Phúc bá khẽ hừ một tiếng nói :

- Chuyện đó đã bị rất nhiều người nhìn thấy. Uy tín của Nam Phương Vương hắn tuy rằng rất cao, nhưng loại chuyện chém giết thủ hạ của mình chung quy sẽ khiến cho rất nhiều người thất vọng về hắn!

- Tuy nhiên, đây đều là chuyện của chính lão ấy, không ngờ lão ấy muốn lợi dụng Diệp tử đến đả kích ta?

Trên mặt Lăng Tiêu lộ ra vẻ giễu cợt

- Đúng là lão đang chơi với lửa.

Nói xong, ánh mắt của hắn mang theo vẻ thân thiện nhìn thoáng qua Diệp tử.

Diệp tử đang ngồi ở trên xe kéo của Quy Giáp thú, ngây người ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao. Nàng cũng không đi vào bên trong chiếc xe ngựa xa hoa, mà là chọn ngồi ở trên xe kéo của Quy Giáp thú, ngắm bầu trời đầy sao giữa đêm gió lạnh.

Nhìn ngắm sao trời là một việc vui thích hồi còn nhỏ của Diệp tử, bởi vì Hương Thảo tỷ tỷ nói :

“Mỗi người đều có một ngôi sao thuộc về mình”

Cho nên Diệp tử thực sự đang tìm kiếm một ngôi sao thuộc về cha mẹ của mình. Tuy rằng khi lớn lên nàng không tin tưởng chuyện này, nhưng vẫn có thói quen thích nhìn ngắm những ngôi sao.

Gã đàn ông kia rốt cục cũng đã chết! Tảng đá đặt ở trong lòng Diệp tử nhiều năm cũng được lấy ra, lại khiến cho trong lòng nàng có cảm giác có chút mất mát, giống như mục tiêu của đời người đột nhiên biến mất đi, sau đó đã không còn động lực gì nữa!

Cũng may tính tình của nàng cởi mở, rất nhanh chóng điều chỉnh lại. Diệp tử biết, trong thị trấn Ô Thản còn có rất nhiều đứa nhỏ, có lẽ mình rời đi lâu như vậy, sẽ có càng nhiều đứa nhỏ gia nhập vào!

Từ Đạo Huyền đã chết, nhưng chủ tử của hắn, Nam Phương Vương chắn chắn sẽ không bỏ qua việc khống chế tâm tư của những đứa nhỏ kia.

Cho nên, mình phải là người đến trước bọn họ, đem những đứa nhỏ kia đi.

- Lăng Tiêu,... Muội muốn nói chuyện với huynh.

Vẻ bi thương trên mặt Diệp tử biến mất không thấy, nói Lăng Tiêu với vẻ kiên định.

Giữa trưa ngày hôm sau, lĩnh chủ đại nhân của thành Penzias đã kéo bốn khẩu ma tinh đại pháo quay về, nháy mắt truyền khắp tất cả mọi ngóc ngách của thành Penzias!

Tất cả mọi người đều đang hoan hô, nhảy nhót như thể bọn họ còn vui vẻ hơn so với Lễ hội Bạo Viêm Sư Vương!

Từ lúc lĩnh chủ đại nhân tới thành Penzias, đầu tiên là khiến cho những bình dân có được ruộng đất, có được quyền sử dụng đất đai phì nhiêu!

Sau đó chặt đứt hai khối u ác tính của thành Penzias là buôn lậu và buôn bán nô lệ, những thứ được xưng là nguyên nhân chính của tội ác, đả kích thật mạnh vào sự kiêu ngạo của ba gia đình quý tộc kia!

Điều làm cho người ta sùng bái nhất chính là, không ngờ vào ban đêm ở Lễ hội Bạo Viêm Sư Vương, đối mặt với quân cường đạo gấp đôi mình, đám binh lính của thuộc hạ lĩnh chủ đại nhân đã anh dũng chiến đấu hăng hái.

Chính lĩnh chủ đại nhân còn vô cùng anh dũng đánh lui một tên cao thủ cấp bậc kiếm tông!

Tên của Lăng Tiêu ở thành Penzias bắt đầu có chút bị thần thánh hóa rồi!

Gần như mỗi khi nhắc tới lĩnh chủ đại nhân, mọi người đều mang vẻ mặt nghiêm nghị và tôn kính, đều cảm thấy kiêu ngạo tự hào vì mình có thể trở thành con dân của lĩnh chủ đại nhân!

Hoàng Phủ Nguyệt ngồi đối diện cười nói với Lăng Tiêu :

-Ta không thể tưởng được, Lăng Tiêu tử tước lại có thể làm được việc mà những bá tước, hầu tước và đám công tước, thậm chí là toàn thể các quý tộc đều không thể làm được! Dân ý!

Lăng Tiêu vừa về phủ, liền lập tức cho người đi mời Hoàng Phủ Nguyệt đến. Hắn muốn nàng tính toán, nếu như mở rộng việc xây dựng thành Penzias thì phải cần bao nhiêu tiền vốn!

Lăng Tiêu thật sự bị kích thích bởi căn cứ của Nam Phương Vương Lý Võ Thông! Loại căn cứ này nếu như được bố trí vô số cường nỏ trên tường thành, chỉ sợ cho dù người có tu vi Ma Kiếm Sư bậc thấp như Phúc bá cũng không dám dễ dàng xông vào!

Về phần những võ giả dưới Ma Kiếm Sư căn bản là xông vào chỉ để chịu chết!

Ánh mắt trong veo của Hoàng Phủ Nguyệt nhìn vào mặt hắn, trước tiên cũng trêu chọc Lăng Tiêu một câu. Tuy nhiên nghe trong lời nói, giọng điệu của Hoàng Phủ tiểu thư mặc dù có vẻ trào phúng rất nhỏ, nhưng là đang tán dương hắn.

- Tại hạ muốn thỉnh giáo Hoàng Phủ tiểu thư một vấn đề.

Lăng Tiêu khiêm tốn cười nói.

- Cái gì? Anh muốn thiết lập loại thành thị như vậy á!

Hoàng Phủ Nguyệt cảm thán nhìn Lăng Tiêu, dường như muốn hắn không phải bị nhiễm bệnh, sau một lúc lâu mới lắc đầu nói:

- Anh có biết hay không, loại thành này trong toàn bộ Đế quốc Lam Nguyệt, cũng chỉ có một tòa! Thậm chí, ngay cả đế đô cũng chưa thể kiên cố vững chắc như vậy! Chỉ Hoàng gia mới có thể có loại tài lực và quyền thế này. Ngoài ra, người nào có thể thiết lập được như vậy, chỉ sợ cũng sẽ thuộc diện hoài nghi của người khác! Thiết lập loại thành thị đỉnh cao này chẳng lẽ là anh muốn tạo phản?

Hoàng Phủ Nguyệt che miệng cười khẽ, rồi nói tiếp:

- Đá to dày năm mươi thước, thành lâu cao cũng năm mươi thước, cái khác không nói, hiện tại chỉ nói vòng quanh thành Penzias một vòng, một mặt là hai muơi dặm, bốn mặt là tám mươi dặm! Trời, những tảng đá to này cũng không biết có thể tìm được hay không! Huống chi, anh vừa mới nói tường thành của Nam Phương Vương kia chẳng qua là dày ba mươi thước, anh lại phải làm dày năm mươi thước. Ta tính sơ, chỉ có đá thôi thì đã hơn trăm triệu khối, một khối đá cho dù là một ngân tệ, cũng cần hơn ngàn vạn kim tệ! Lăng Tiêu, chính anh nói xem, anh có hơn ngàn vạn kim tệ hay không? Đây mới chỉ là nguyên liệu tường thành, còn chưa tính chi phí nhân công, càng chưa tính chi phí khác như vận chuyển đá. Tóm lại, nếu anh thật sự muốn thiết lập thành thị giống như anh nói, không có một triệu kim tệ, tuyệt đối không có khả năng đạt được!

Lăng Tiêu cười cười trong lòng, hơn triệu kim tệ sao? Nếu như cô biết ta muốn khai tông lập phái e rằng còn kinh ngạc hơn!

- Mặc kệ như thế sao, ta cũng cảm ơn Hoàng Phủ tiểu thư. Ngày sau, Lăng Tiêu nếu như may mắn gom góp tiền vốn đủ rồi, còn hy vọng Hoàng Phủ tiểu thư có thể không trì hoãn, đến giúp đỡ tại hạ kiến thiết thành Penzias này càng thêm tốt đẹp hơn!

- Đó là lẽ đương nhiên!

- Nếu như anh có thể tập hợp loại lượng lớn không tiền khoáng hậu như vậy, trên nguyên tắc, nó là vinh hạnh của Nguyệt nhi!

Hoàng Phủ Nguyệt cười nói.

- Hơn triệu kim tệ.

Diệp tử nhìn khuôn mặt hưng phấn của Lăng Tiêu, thậm chí có chút nhẫn tâm đả kích hắn nói :

- Lĩnh chủ đại nhân của chúng ta, cũng không phải là nhà chế tạo kim tệ! Không chỉ nói hơn triệu kim tệ, cho dù là mấy ngàn vạn... chúng ta hiện tại cũng không có!

Tuy rằng từ chỗ ba đại quý tộc chiếm được rất nhiều, nhưng vẫn còn thiếu nhiều lắm.

- Cho nên, Diệp tử, chúng ta trước tiên lên phía bắc một lần đi! Đều đưa tất cả những đứa bé đến nơi đây, còn về phần tiền... ...

Vẻ mặt Lăng Tiêu nghiêm túc nhìn Diệp Vi Ny nói:

- Trong lòng ta lúc này đang có một tư tưởng lớn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.