Vì thế khi Lăng Tiêu dẫn theo hai nàng đi ra cổng chính của ký túc xá nữ sinh mọi người ở bên ngoài đều si ngốc.
Tĩnh lặng!
Tuyệt đối yên lặng!
Tĩnh lặng đến cây kim rơi cũng có thể nghe tiếng!
Tĩnh lặng đến mỗi người có thể nghe được tiếng tim đập của mình! Không ai dám tạo ra chút tiếng động nào, đến ngay cả tiếng hô hấp đều trở nên mỏng manh hẳn đi, dường như có một áp lực cực lớn theo cùng tiếng bước chân của một nam hai nữ kia... bộp... bộp...
Áp lực từ trên thân người trẻ tuổi toát ra phủ trùm lên đỉnh đầu mỗi người, trực tiếp đè ép đến sâu trong nội tâm bọn họ!
Ngay sau đó, giống như nước sôi sục tất cả mọi người tụ tập tại trước cửa ký túc xá nữ sinh đều như điên cuồng!
Mẹ nó, ai vậy?
Không ngờ có thể khiến hai nữ sinh đẹp nhất Học viện Narnia một trái một phải khoác tay hắn đi ra? Trời ạ! Có phải chúng ta bị hoa mắt hay không? Hay là thế giới này điên cuồng rồi?
Học sinh có thể vào học tại Học viện Narnia, thì có người nào không phải tính tình cao ngạo? Đơn giản là đâu có ai lại đi thừa nhận mình không bằng đối phương!
Thế gia ẩn thế và giới thế tục, đối với người sống trên đời này mà nói, 99% đều không có bất cứ quan hệ gì!
Quý tộc xưa nay vẫn nắm giữ quyền thế, phú hào vẫn như trước có được tiền tài... nếu nói đến kiêng kị môn phái thế gia ẩn thế, cũng chỉ có những người chân chính đứng trên đỉnh cao của quyền lực thế tục đó mới phải cân nhắc suy nghĩ.
Nếu không cho dù là Lăng gia năm đó cũng chưa từng lo lắng thế gia ẩn thế như thế nào. Điều lo lắng nhiều nhất còn không bằng chủ trương làm thế nào đánh đổ gia tộc Ô Lan đáng ghét!
Cho nên nói, học sinh ở Học viện Narnia này tuy rằng không ít người biết thế gia ẩn thế, nhưng có rất ít người có khái niệm về thế gia ẩn thế!
Hơn nữa đây chẳng qua chỉ là theo đuổi cô gái xinh đẹp mà thôi.
Người thanh niên này là đến từ nơi đó chăng?
Vấn đề này vắt ngang trong lòng mọi người, mà nam sinh tuổi trẻ anh tuấn đang cầm một bó hoa đỏ thắm kia, đối mặt với ánh mắt của mọi người xung quanh, lại ngượng ngùng không chịu được, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào!
Tuy nhiên, cũng từ đó mà phẫn nộ đến gần như thiêu đốt lý trí của hắn, khiến hắn hận không thể lập tức phân phó hai gã cao thủ siêu cấp cảnh giới Kiếm Hoàng bên người băm vằm gã nam nhân chết tiệt kia thành vạn khúc!
Chỉ có điều... nơi này là Học viện Narnia, cho dù hắn đến từ thế gia ẩn thế nhưng hắn càng biết hơn ai hết Học viện Narnia là người nào đỡ đầu!
Đó chính là thế gia siêu cấp Công Tôn thế gia, bên trong tùy tiện đưa ra một cường giả cấp trưởng lão cũng có thể dễ dàng hủy diệt gia tộc của mình. Cho nên, hắn không dám quá phận, có điều ánh mắt lạnh lẽo và âm độc của hắn thì không làm sao che giấu được.
Song có điều khiến hắn không nghĩ tới chính là: hắn rõ ràng cảm nhận được hầu như tất cả những người vây xem này đều đang hướng về hắn! Điều này làm cho hắn có chút kinh ngạc, tuy nhiên ngược lại hắn hiểu được.
Đối với học sinh của Học viện Narnia mà nói, tất cả nữ sinh đều xinh đẹp, đều là thành phần ưu tú của học viện. Trong nội bộ học viện có thể cạnh tranh, thậm chí có thể cạnh tranh cực kỳ kịch liệt, nhưng đó cũng chỉ là vấn đề trong nội bộ.
Mà nay lại bị một nam nhân trẻ tuổi vô cùng xa lạ, một người mà độc chiếm hai nàng. Có thể vào học ở nơi này người thiếu tình thương thực cũng không nhiều, làm sao có thể nhìn không ra nét hạnh phúc trên mặt hai hoa hậu của Học viện Narnia và trong ánh mắt mỹ nữ thỉnh thoảng quét về phía người trẻ tuổi kia chứa đựng tình yêu say đắm vô tận?
Vì thế họ cùng chung một đối thủ rồi.
Tống Minh Nguyệt lưu luyến buông cánh tay Lăng Tiêu, đi đến trước mặt người trẻ tuổi tay cầm bó hoa đỏ rực. Lần này, nàng không lộ sắc mặt hung dữ lạnh như băng như trước đây mỗi lần đối mặt với người trẻ tuổi này, ngược lại trên mặt Tống Minh Nguyệt còn mang theo một nụ cười tươi như hoa... và vẻ ngượng ngùng!
Rất nhiều người nhìn thấy không kìm nổi nuốt nước miếng, không ngờ nữ nhân Tống Minh Nguyệt này vẫn luôn lạnh như băng, vậy mà cũng có lúc cười tươi như vậy? Thật đúng là gặp quỷ rồi!
Hoá ra nàng cười lên càng thêm xinh đẹp!
Giờ khắc này cùng một lúc vô số người dâng lên ý niệm này trong lòng.
- Vương Vũ! Xin ngươi từ nay về sau đừng quấy rầy ta nữa. Phu quân của ta tới đón ta, hai ngày tới ta sẽ rời khỏi nơi này. Những xúc phạm trước đây với ngươi, ta thật có lời xin lỗi ngươi.
Tống Minh Nguyệt vẻ mặt ôn hòa nói.
Tay đang cầm bó hoa đỏ thắm Vương Vũ hoàn toàn ngây ngốc đứng sửng tại chỗ, nguyên vốn trong lòng hắn còn tồn tại một tia ảo vọng: có thể người trẻ tuổi kia là ca ca của Minh Nguyệt chăng? Nếu không làm sao có khả năng? Hai nữ nhân quốc sắc thiên hương khuynh quốc khuynh thành không ngờ lại cùng theo một nam nhân? Trời ạ! Nam nhân kia là ai? Đại thiếu gia của thế gia siêu cấp chăng?
Hơn nữa thái độ Tống Minh Nguyệt thật khác thường, không ngờ dùng khuôn mặt tươi cười đón chào hắn! Điều này làm cho trong lòng Vương Vũ dấy lên ngọn lửa mãnh liệt, “Mỏi mắt chờ đợi mây tan để nhìn ánh trăng rằm, rốt cục ta đã nhìn thấy nụ cười của nàng dành cho ta”!
Ngàn tính vạn tính cũng không ngờ Tống Minh Nguyệt lại nói với hắn những lời như vậy, khiến Vương Vũ mới vừa chuẩn bị những lời hay tiếng ngọt chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại. Hơn nữa, vừa nghe ý tứ trong lời nói Tống Minh Nguyệt để lộ ra: nam nhân tuổi trẻ anh tuấn kia không ngờ là phu quân của nàng!
A!
Vương Vũ cảm thấy đầu óc mình âm vang ù ù dường như sắp nổ tung,.
Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh! Càng là thời điểm loại này, thì càng không thể đánh mất phong độ của con cháu quý tộc! Ta là một cường giả Kiếm Tông tuổi trẻ đầy hứa hẹn mà! Tương lai của ta rất sáng lạn, tiền đồ rực rỡ, ta là người có hi vọng phi thăng Thánh Vực...
Càng nghĩ cần phải bình tĩnh, lửa giận trong lòng Vương Vũ càng hừng hực thiêu đốt, từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn là viên ngọc quý trên tay người trong gia tộc, trải qua cuộc sống trên nhung lụa, ăn thức ăn ngon nhất, dùng đồ dùng tốt nhất, đến trường học... cũng phải trường tốt nhất! Chưa từng có người nào dám tranh giành bất cứ thứ gì với hắn!
Trên mặt Vương Vũ cố nặn lên một nụ cười:
- Minh Nguyệt! Nàng nói giỡn sao! Ha ha! Nàng nhỏ tuổi như vậy, làm gì đã có phu quân chứ. Nếu bây giờ nàng không nguyện ý tiếp nhận ta, cũng không nên lập tức cự tuyệt ta! Nàng cho ta chút thời gian được không? Nàng thấy ta có chỗ nào không tốt ta sẽ sửa đổi!
- Ồ!
Bốn phía cùng ồ lên!
Lời nói này ở xã hội nam quyền cần phải có dũng khí rất lớn mới có thể nói ra miệng! Hơn nữa trước giờ Vương Vũ vẫn luôn là một nhân vật nổi bật của Học viện Narnia, các cô gái ưa thích hắn cũng nhiều vô số kể.
Vẻ ngoài anh tuấn, nếp sống xa xỉ hào phóng, thực lực mạnh mẽ... mặc dù thực lực của Vương Vũ biểu hiện ra ngoài chỉ có Ma Kiếm Sĩ, nhưng cũng đủ khiến vô số thiếu nữ hoài xuân động lòng rồi!
“Việc gì phải tự làm khổ mình?”
Trong đám người có nhiều thiếu nữ xinh đẹp đã nắm chặt nắm tay, nước mắt lưng tròng nhìn bóng dáng kiên cường của Vương Vũ kia, trong lòng thầm nghĩ như thế.
Đồng thời nhiều người lại cảm thấy không thể tin nổi: Tống Minh Nguyệt giáo viên mỹ nữ đệ nhất trước giờ thân phận vẫn luôn rất thần bí, không ngờ lại cùng Diệp Vi Ny là hoa hậu giảng đường cực phẩm của Học viện Narnia cùng xuất hiện chung một chỗ với một nam nhân!
Mà còn công nhiên tuyên bố nam nhân kia là phu quân của nàng, vậy... vậy Diệp Vi Ny cùng nam nhân kia quan hệ thế nào?
Là huynh muội à? Gần như theo bản năng tất cả nam sinh đều nghĩ như vậy. Nếu Diệp Vi Ny cũng cùng quan hệ tình ái với nam nhân đó, vậy thì cũng quá đả kích người ta đấy!
Nhưng các nữ sinh thì không có ảo tưởng như thế, trong ánh mắt của hai nàng Diệp Vi Ny và Tống Minh Nguyệt nhìn về phía nam nhân kia toát ra đầy tình luyến ái, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra. Nhìn không ra ư... có là kẻ giả ngu!
Bởi vì xa cách từ lâu nay gặp lại, tâm tình Tống Minh Nguyệt cực kỳ sáng lạn, mới để lộ vẻ mặt ôn hoà nói chuyện với Vương Vũ, thế nhưng thấy bộ dáng hắn lại được nước lấn tới được đằng chân lân đằng đầu. Tâm tình Tống Minh Nguyệt lại càng căm ghét hơn lên, nhớ tới người này trước đây làm đủ trò với mình, nếu không nhờ thực lực của nàng mạnh mẽ, chỉ sợ...
Nghĩ vậy, Tống Minh Nguyệt bỗng nhiên sầm mặt xuống, lạnh lùng nhìn Vương Vũ:
- Ngươi cảm thấy... ta chỗ nào tốt, ta sửa đổi! Vương Vũ! Hy vọng ngươi nhớ lại thương thế của ngươi là như thế nào có. Đừng giả bộ vô tội trước mặt người khác, đóng giả kẻ đáng thương để ta cho ngươi lối thoát. Hy vọng ngươi cũng có thể chừa cho chính mình con đường sống!
Tống Minh Nguyệt thản nhiên xoay người, khẽ nghiêng đầu, nói:
- Tạm biệt... Ồ! Không! Là vĩnh biệt!
- Đứng... lại!
Vương Vũ giận dữ điên cuồng hét lớn:
- Tống Minh Nguyệt! Ngươi nói... nói rõ ràng cho ta! Ta... ta như thế nào làm bộ người vô tội đóng giả kẻ đáng thương? Hôm nay nếu ngươi không nói cho rõ ràng... Ta... không để yên cho ngươi!
Lúc này, trong đám người vây xem, rất nhiều người lại vì Vương Vũ lên tiếng nói.
- Hoa hậu giảng đường thì giỏi lắm sao? Hoa hậu giảng đường thì có thể nói lung tung à?
Một nữ sinh tướng mạo to béo như khủng long khinh thường nói.
- Hừ! Còn là mỹ nữ đệ nhất của học viện đấy, không ngờ lại nói xấu người khác!
Đây là một nữ sinh nhỏ ái mộ Vương Vũ bất mãn nói.
- Ôi! Một lần đánh gãy xương chân người ta, bạo lực như thế... Chậc chậc! Thật không biết cưới về nhà còn bị ức hiếp thành bộ dáng gì nữa! Nữ nhân như vậy có xinh đẹp đến đâu đi nữa ta cũng không dám rớ nha!
Đây là một nam sinh nào đó không chấm mút được nói.
Trong đám người, có người khe khẽ nói nhỏ, thậm chí có người lớn tiếng nói, mọi mũi nhọn đều chĩa thẳng vào Tống Minh Nguyệt!
“Không bị người ta ganh tị là kẻ tầm thường”, lời này thật có đạo lý. Đúng là vì diện mạo của Tống Minh Nguyệt, quả thực đúng hồng nhan là nguồn gốc của tai họa. Vì thế bất kể nam sinh hay nữ sinh, thời điểm đối mặt với nàng đều nảy sinh cảm giác tự ti mặc cảm! Một khi có cơ hội đả kích nàng sao có thể dễ dàng buông tha chứ?
Xưa nay hầu như không ít người thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại và thích dệt hoa trên gấm, hơn nữa cuộc sống chung đụng trên xã hội cũng luôn giật gân như vậy.
Tống Minh Nguyệt thoáng khựng lại một chút, nhưng không có dừng lại, thản nhiên nói:
- Ngoại trừ nam nhân của ta, ngoài ra không có người nào có thể ra lệnh cho ta phải thế nào. Vương Vũ! Ta không vạch trần ngươi đã làm gì với ta, đối với ta ngươi chỉ là một người qua đường. Còn nữa, ta nhắc nhở ngươi một câu: đừng tưởng rằng ngươi mang theo hai tên bảo tiêu cấp bậc Kiếm Hoàng thì không sợ ai nữa. Gia tộc của ngươi trước nay chưa từng trải qua sóng gió gì, không nên tìm phiền toái cho chính mình!
Tống Minh Nguyệt hời hợt nói mấy câu, nhưng cứ giống như trên mặt biển vốn đang bình lặng, chợt nổi lên một cơn sóng thần, lập tức khiến tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người. Ánh mắt nhìn về phía Vương Vũ đều đã xảy ra biến hóa thật lớn!
Kiếm Hoàng!
Không có người nào không rõ hai chữ này đại biểu cho ý nghĩa gì, vấn đề là... như thế nào có khả năng?
Thật quá tà môn! Dường như vô số sự tình không có khả năng, đều tập trung vào ngày hôm nay, khiến các học sinh tinh anh của Học viện Narnia đến từ khắp nơi trên thế giới, đều cảm thấy quá không thực tế.
Thật quá hoang đường!
Không ngờ có học sinh lại mang theo hai cường giả cảnh giới Kiếm Hoàng làm bảo tiêu? Đây... đây còn là Học viện Narnia quen thuộc kia sao? Hãy nhìn gương mặt xanh mét của Vương Vũ kia, và không phản bác lại lời nào, vậy còn không phải chấp nhận để người khác tin như vậy sao.
Vương Vũ tựa như là bị người ta hắt vào đầu một bát nước lạnh, thân
mình hắn rùng mình một cái như rơi vào hố băng, ánh mắt nhìn về phía
Tống Minh Nguyệt không còn lộ ra mối tình si mê cuồng nhiệt như trước
kia, ngược lại là một ánh nhìn đầy hàn ý lạnh lẽo!
- Ngươi là ai?
Lúc này Tống Minh Nguyệt đã tới bên cạnh Lăng Tiêu, thân thiết ôm chặt cánh tay Lăng Tiêu, dán đôi gò bồng đảo cao ngất lên cánh tay Lăng Tiêu.
Lúc này, trong đám người vây xem lại phát ra một tràng tiếng thở dài.
Thật đúng là... khoe khoang quá đáng mà!
- Ta là ai không quan trọng! Ta không có hứng thú với ngươi chút nào! Hơn nữa, ta là nữ nhân của chàng! Từ giờ trở đi nếu ngươi muốn tìm phiền
toái thì hãy tìm tới chàng.
Tống Minh Nguyệt nói xong cúi mặt xuống, trong giọng nói lãnh đạm lại mang theo ý tứ hàm chứa sự nghịch ngợm.
Lăng Tiêu khẽ lắc đầu, loại tình cảnh tranh giành tình nhân này, hắn cảm
thấy thật nhàm chán! Dường như... năm đó khi còn ở Học viện Đế quốc, vì
Isa hắn đã từng ra tay đánh nhau với người của Tần gia Tử Kinh Hoa,
dường như cũng vì tranh giành tình nhân thì phải?
Lăng Tiêu thầm
nghĩ trong lòng: lần sau, nhất định phải rời xa loại chuyện này, bị
người ta vây xem thật là không có hứng thú chút nào.
- Quên đi! Chúng ta đi thôi.
Diệp tử khẽ liếc mắt nhìn Vương Vũ gần như sắp phát cuồng, cảm thấy để cho
phu quân tranh chấp với hạng người kém hiểu biết thế này, thật đúng là
giảm giá trị của mình, mà cũng quá đề cao hắn rồi!
Tống Minh Nguyệt cũng gật gật đầu, Tống Minh Nguyệt nhỏ giọng nói:
- Đi thăm các nàng đi! Tất cả đều rất nhớ chàng đấy, nếu biết chàng đến chắc chắn sẽ cao hứng lắm đấy!
Lăng Tiêu quay đầu lại ánh mắt hờ hững nhìn thoáng qua Vương Vũ, nguyên vốn
Vương Vũ còn đang do dự không biết có nên liều lĩnh để cho hai gã bảo
tiêu giết chết thanh niên kia hay không, bỗng nhiên hắn cảm giác như có
một cây châm đâm vào thần thức của mình, trong nháy mắt hắn đau đớn đến
nỗi ngay cả hét thảm một tiếng cũng không kịp phát ra, thân mình hắn lập tức mềm nhũn ngã dài trên mặt đất, bó hoa đỏ thắm trong tay rơi tán
loạn trên mặt đất.
Lăng Tiêu quay đầu lại bước đi, chẳng thèm
quan tâm tới người khác, ngươi đã có chủ ý đánh ta còn để cho ngươi
sống, thì không phải là Lăng Tiêu rồi.
Theo Vương Vũ ngã xuống
đất, toàn trường chợt hỗn loạn hẳn lên. Có lẽ không người nào nghĩ đến,
Vương Vũ đột nhiên lại ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh, gần như không ai
hoài nghi có liên quan với Lăng Tiêu, liếc mắt nhìn một cái liền có thể
làm chết người? Vậy đó đã không phải là lạ thường, mà quá hoang đường!
Nhưng thật ra hai gã Kiếm Hoàng bên người Vương Vũ, cau mày nhìn Lăng Tiêu, trong đó một gã bỗng nhiên mở miệng nói:
- Ngươi không thể đi!
Nói xong, thân mình phóng vọt tới Lăng Tiêu. Ngay lúc này, mọi người đều
hiểu Tống Minh Nguyệt vừa rồi hoàn toàn không có nói sai, khẳng định hai người bên cạnh Vương Vũ này có thực lực cực kỳ hùng mạnh!
Người
này phóng tới Lăng Tiêu, với khí thế mãnh liệt bất chợt bùng phát đó
khiến đám học sinh ở gần hoàn toàn không thể chịu đựng nổi áp lực lớn
như vậy, đều bị đẩy lui ra hai bên, thậm chí có người thể chất hơi yếu
một chút bị đè ép khiến cho sắc mặt đỏ bừng lên, cơ hồ thở không nổi!
- Cút!
Diệp Vi Ny bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, đồng thời một lực lượng thật lớn
từ bàn tay xinh xắn của Diệp tử đẩy về phía gã Kiếm Hoàng đang phóng
tới. Gã kiếm hoàng có lẽ không ngờ người trả đòn lại là cô gái yểu điệu
này.
Trong khoảnh khắc hắn ngẩn người, liền cảm giác được một lực lượng kinh khủng đánh vào thân thể hắn mạnh mẽ tống hắn bay đi! Lồng
ngực hắn đau đớn dữ dội một hồi, phun một ngụm máu tươi rơi vãi trên
không trung!
Trong lúc tất cả học sinh vội vàng thối lui gào thét ầm ĩ, gã Kiếm Hoàng bên cạnh Vương Vũ, bị Diệp tử vung tay đánh bay đi!
“Dù sao cũng sắp rời đi, cũng không cần phải che giấu thực lực của mình,
coi như để cho Minh Nguyệt hả giận là tốt rồi.” Diệp tử thầm nghĩ trong
lòng.
Lăng Tiêu nhìn vẻ mặt Diệp tử một cách tinh quái, bỗng
nhiên nhớ tới năm đó thời điểm ở quán rượu của Hoàng Phủ Nguyệt, thực
lực Diệp tử rất kém cỏi còn dám trêu chọc lính đánh thuê hùng mạnh hơn
nàng gấp mấy lần.
Hắn khẽ mỉm cười, nắm cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của Diệp tử đang còn muốn ra tay, lắc lắc đầu:
- Thôi đi! Đừng gây phiền toái thêm cho Công Tôn Kiếm.
Diệp tử đột nhiên phát tác, khiến các học sinh học viện này vốn tưởng rằng
rất hiểu biết về hoa hậu giảng đường của Học viện Narnia, đều trợn mắt
há hốc mồm! Nhìn Diệp Vi Ny với ánh mắt không thể tin nổi.
Sau đó quay nhìn lại người bị một chưởng đánh bay đi, lúc này mới gắng gượng
đứng lên, mọi người đều không kìm được nỗi kinh ngạc trong lòng: đây là
Kiếm Hoàng sao?
Lúc này, có nhiều vị giáo sư của Học viện Narnia
đã chạy tới, tuy rằng thế lực Học viện Narnia rất lớn, nhưng học sinh
trong học viện này cũng không phải dễ trêu chọc. Tùy tiện để xảy ra nguy hiểm cho người nào, cho dù bên học viện không sợ gánh chịu trách nhiệm, nhưng đau đầu thì không thể tránh khỏi.
Những giáo sư chạy tới
nơi cũng đều trợn tròn mắt, không nghĩ tới nhân vật trọng tâm lại là
Diệp Vi Ny một trong mỹ nữ hoa hậu giảng đường trong học viện, không ngờ lại có thực lực kinh khủng như thế.
Thời thế này thay đổi rồi sao?
Càng khiến người ta trợn mắt há hốc mồm, tròng mắt sắp lọt ra ngoài là chuyện kế tiếp.
Ngay lúc ba người Lăng Tiêu bỏ qua chuẩn bị tiến vào ký túc xá nữ sinh, viên quản lý ký túc xá vừa mới chứng kiến toàn bộ quá trình sự kiện, đang do dự có nên cự tuyệt không cho Lăng Tiêu tiến vào ký túc xá nữ sinh hay
không, bỗng nhiên thấy từ trên lầu bay nhanh xuống bốn nữ sinh.
Bốn nữ sinh này a di quản lý cũng rất quen thuộc!
Bất cứ cô nào một mình xuất hiện trên đường ở Học viện Narnia, đều sẽ khiến cho vô số người chú ý, bất luận cô nào cũng có rất nhiều nhiều người
ngưỡng mộ, nhiều người theo đuổi!
Giờ phút này, không ngờ bốn cô gái lại tụ tập cùng một chỗ, hấp tấp chạy bay xuống lầu.
Các nàng đây là làm sao vậy? Xem náo nhiệt à? Ngay lúc trong ánh mắt viên
quản lý đầy nghi hoặc nhìn theo bốn cô gái xinh đẹp, vừa mới rơi xuống
trung tâm sự kiện xảy ra trên người một nam hai nữ kia.
Sau đó... viên quản lý há hốc miệng ra, bà có thể phát thệ với bất cứ kẻ nào với
tính mạng hơn bốn mươi tuổi hiện nay của mình, trong cuộc sống làm quản
lý hơn hai mươi năm nay, bà chưa từng gặp qua chuyện không thể tưởng
tượng như thế!
Bốn cô gái xông ra ngoài, hai nàng trong đó bất
chấp tất cả nhào vào trong lòng người trẻ tuổi kia, còn lại hai nàng hơi chần chừ một chút, có điều khi người trẻ tuổi kia lại hướng về phía hai cô gái cười cười nháy mắt một cái, sau đó hai cô gái... cũng đều không
quan tâm gì nữa phóng vọt tới, người trẻ tuổi buông hai nàng lúc trước
ra, sau đó ôm hai cô nàng này vào lòng.
Tiếp ngay sau đó... chính là cảnh bốn cô gái vừa khóc vừa cười, vây quanh người trẻ tuổi không chịu rời xa!
Dường như lại nhớ tới cảnh tượng khi Lăng Tiêu dẫn theo Diệp tử và Tống Minh Nguyệt xuất hiện ở cửa ký túc xá nữ sinh.
Tĩnh lặng.
Lúc này toản trường vẫn im lặng, đến ngay cả hai gã Kiếm Hoàng bên người
Vương Vũ, cũng đều trợn mắt há hốc mồm đứng ở nơi đó, lúng túng không
biết phải làm sao khép miệng lại. Trong lòng vô cùng khiếp sợ: Con bà
nó! Đây là chuyện gì xảy ra?
Mà tất cả giáo sư và học sinh Học viện Narnia, thì đều ngơ ngẩn đứng sửng tại chỗ!
Sáu cô gái, trong đó bốn là mỹ nữ đẹp nhất của cả Học viện Narnia, hai nàng kia cũng đều vô cùng xinh đẹp, quyến rũ. Không ngờ các nàng lại cùng
nhau xuất hiện ở bên người một nam nhân!
Những người đứng xem đều chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó, cảm nhận được niềm vui sướng trùng phùng
của sáu nữ một nam sau thời gian xa cách, trong lòng bọn họ đều trống
rỗng!
- Ha ha ha ha!
Bỗng nhiên, một tràng cười dài, từ
nơi không trung xa xôi truyền đến, làm thức tỉnh tất cả mọi người, tiếng nói từ xa xa truyền đến:
- Không hổ là tông chủ của kiếm phái
Thục Sơn, nhân vật kiệt xuất của thế hệ tuổi trẻ! Giỏi thay cho hạt
giống phong lưu! Lăng Tiêu! Ha ha, ha ha ha! Rốt cục ngươi vẫn còn thiếu kiên nhẫn, nếu không có ngươi tới nơi đây, muốn tung một mẻ lưới hốt
gọn các ngươi, thật đúng là phải phí chút công phu đấy!
Thanh âm
còn rất trẻ, rất ngạo mạn, nhưng mọi người tại Học viện Narnia, giờ khắc này đều tỉnh táo lại, bọn họ đã ý thức được: nam nhân có thể khiến sáu
mỹ nữ tuyệt đẹp của học viện, không e dè và thân thiết như thế sao có
thể là một nhân vật đơn giản chứ? Hơn nữa, xem Diệp Vi Ny kia thật dễ
dàng đánh bay một cường giả cảnh giới Kiếm Hoàng. Hôm nay dính vào vũng
nước đục này, sớm không phải như cỡ bọn họ có thể dây vào.
Rất
nhiều nam sinh vốn rất ngưỡng mộ sáu cô gái này, mà lúc này thậm chí
ngay cả lòng ghen tị cũng không có, trong lòng bọn họ không kìm được
cười khổ chính mình: mình yêu thích... rốt lại là người nào trong các nữ nhân đây!
Chỉ sợ hiện tại người có ý nghĩ này nhất định không phải số ít.
Sáu cô gái đều vô cùng thông minh, biết Lăng Tiêu chợt đến nơi đây, chắc
chắn không phải đơn giản tới để đón các nàng trở về. Trước đây các nàng
cũng biết rất nhiều chuyện xảy ra trong nhà, lúc này đột nhiên nghe
tiếng nói vang vọng trên bầu trời kia, các nàng đều cả kinh, càng là cấp bậc cao, càng có thể cảm ứng được người tới thực lực hùng mạnh thế nào.
Lăng Tiêu nhìn ra sáu nàng đang lo lắng, hắn khẽ cười nói:
- Đừng sợ! Các nàng ở dưới này chờ ta, hễ có người thừa cơ hội đánh các nàng... Giết không tha!
Lăng Tiêu tung thân bay lên bầu trời, cũng vừa đúng lúc chạm mặt hai người Âu Dương Vũ và Âu Dương Hoành vừa bay tới.
Âu Dương Vũ đắc ý nhìn Lăng Tiêu, sau đó cúi đầu nhìn xuống dưới, tuy rằng cách mấy trăm mét, nhưng với tầm nhìn của Âu Dương Vũ, không khó phát
hiện sáu cô gái trong đám người kia như hạc đứng giữa bầy gà, mỗi người
đều là tuyệt sắc nhân gian, lập tức mắt hắn chớp chớp, trong lòng thầm
mắng: “Nữ nhân xinh đẹp trên thế gian này, đều tập trung vào tay Lăng
Tiêu ngươi hết sao? Như thế nào bên cạnh ngươi đều là tuyệt sắc giai
nhân cỡ này!”
Trên thực tế, trong đám người kia mỹ nữ so với Diệp tử các nàng không kém lắm khẳng định còn có, nhưng bên cạnh các nàng
trong phạm vi mấy chục thước, hoàn toàn không có một người nào! Tự nhiên thoáng nhìn qua đã thấy rõ ràng trước mắt.
Âu Dương Vũ cảm thấy
mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay, tuy rằng thực lực của Lăng Tiêu
khiến hắn có chút kiêng kị, nhưng hắn càng kiêng kị hơn là loại trận
pháp thần kỳ của Lăng Tiêu!
Ngay cả Kiếm Tôn cũng có thể vây chết trong đó, Âu Dương Vũ tuy rằng trong lòng không phục, nhưng cũng không
dám đi nếm thử một phen. Nhưng trực tiếp đối mặt với Lăng Tiêu thì không giống vậy, tuy rằng biết thực lực bản thân Lăng Tiêu cũng rất mạnh,
thậm chí mạnh đến mức biến thái. Nhưng vấn đề là, theo hiện trạng trước
mắt bên Âu Dương Vũ còn có Âu Dương Hoành trợ thủ của hắn!
Một gã Kiếm Tôn bậc bốn, một gã Kiếm Tôn bậc năm hợp sức ra tay, nếu còn đánh
không lại Lăng Tiêu, vậy thì thật đúng là bọn họ đi chết đi cho rồi.
Âu Dương Vũ lộ vẻ tươi cười, hướng về phía Lăng Tiêu nói:
- Lăng Tiêu! Ta không nói lời thừa với ngươi, giao ra trận pháp, thuật
luyện chế đan dược, công pháp, kiếm kỹ và tất cả nữ nhân của ngươi, ta
lấy danh dự gia tộc phát thề sẽ tha cho ngươi một mạng! Thế nào? Ta rất
nhân từ phải không? Nếu đổi là người khác tất nhiên sẽ giết ngươi diệt
khẩu! Ta chỉ cầu tài, không giết người.
- Nhưng mà ta muốn giết ngươi.
Ánh mắt Lăng Tiêu lạnh như băng. Giết người... có lẽ không phải là phương
cách giải quyết vấn đề tốt nhất, hơn nữa đối phương còn có thân phận
người thủ hộ. Lăng Tiêu sẽ không tự cao tự đại đến mức cho rằng mình là
thiên hạ vô địch, thế lực của gia tộc Âu Dương Vũ này hiển nhiên hơn hẳn tất cả gia tộc hắn biết đến trước đây! Hơn nữa theo lời nói của Tư
Không Dương, giữa người thủ hộ cùng Thánh Vực vẫn có liên hệ. Như vậy,
gia tộc Âu Dương này ở bên trong Thánh Vực có lẽ cũng có thế lực không
nhỏ!
Nhưng Lăng Tiêu càng không thể chấp nhận bất cứ kẻ nào uy hiếp!
Tu luyện kiếm pháp Thục Sơn, cổ khí phách kia há có thể bị uốn cong bẻ
gãy, cho dù trải qua muôn ngàn thế hệ, nhiều lần luân hồi, cũng sẽ không đánh mất đi nửa phần!
Huống chi, đối phương còn có ý muốn nhúng tay vào nữ nhân của hắn.
Nếu ngay cả người của mình cũng bảo vệ không được, còn nói gì đến chuyện trường sinh, trường sinh thì được cái gì chứ?
- Ha ha ha!
Âu Dương Hoành cười một tràng dài, như là nghe được điều gì không thể tin
nổi, hắn cười đến chảy cả nước mắt nước mũi, một hồi lâu hắn gay gắt
nói:
- Lăng Tiêu! Ta thật không biết ngươi làm thế nào sống tới
ngày nay? Không ngờ ngay cả thực tế và hư ảo ngươi cũng không phân biệt
được rõ ràng. Trong đầu của ngươi có phải chứa toàn cháo loãng hay không đấy? Ha ha ha ha! Nếu có ngu ngốc như vậy ngươi cũng cứ nói ra, thiếu
gia chúng ta rất có đức hiếu sinh, muốn thả cho ngươi một con đường
sống, không ngờ ngươi cũng không đi? Chẳng lẽ ngươi hy vọng vào anh em
kết nghĩa thế gia Công Tôn của ngươi sao? Không sợ nói cho ngươi biết
một sự thật, trong mắt chúng ta thế gia Công Tôn chỉ giống như con kiến
nhỏ bé, bóp chết bọn chúng cũng giống như bóp chết một con kiến!
- Thiếu gia... Sẽ không có việc gì chứ?
Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn ba người đang đứng đối mặt trên bầu trời, trong mắt không khỏi có chút lo lắng nói.
- Như thế nào sẽ? Thiếu gia đã khi nào để chúng ta thất vọng đâu!
Xuân Lan lộ vẻ mặt kiên định nói, nàng còn lưu luyến hương vị cái ôm vừa rồi của Lăng Tiêu, loại cảm giác tràn ngập hạnh phúc nơi trái tim này thì
người khác không thể nào cảm nhận được!
Từ nhỏ nàng đã cùng lớn
lên với Lăng Tiêu, tình cảm sâu sắc của nàng và Thu Nguyệt đối với Lăng
Tiêu e là còn hơn mọi người! Nếu Lăng Tiêu xảy ra chuyện bất trắc gì, e
rằng hai nàng sẽ là người trước tiên lựa chọn tự sát vì tình!
Tuy rằng cảm nhận được sự hùng mạnh của hai người đối phương kia, nhưng các cô gái vẫn rất có niềm tin vào Lăng Tiêu của mình.
Ánh mắt Phong Linh mơ màng nhìn Lăng Tiêu trên cao, nhớ tới giấc mộng xấu
hổ đêm qua... (không biết nàng ta mơ thấy gì??? Hì hì) sắc mặt nàng chợt ửng đỏ. Vừa khéo lúc này ánh mắt Isa nhìn lướt qua, Phong Linh lập tức
xấu hổ đến không biết giấu mặt đi đâu.
Isa khẽ cười nói:
- Chúng ta rốt cục có thể về nhà rồi!
- Đúng vậy! Nghe nói Thục Sơn kiếm phái đã phát triển rất lớn rồi! Sở học của chúng ta mấy năm nay, sau khi trở về cũng có đất để dụng võ rồi!
Phong Linh thì thào nói.
Phong Linh sớm đã nhận được thư của gia đình gửi tới, phụ thân của nàng dẫn
dắt tất cả người của môn phái Kỳ Sơn, phải trả một cái giá rất thê thảm
rốt cục mới chiếm được rất nhiều bí tịch thượng cổ, sau đó di dời môn
phái đến một địa phương vô cùng bí ẩn xây dựng lại sơn môn, tin rằng
tương lai không bao lâu trong giới thế gia tam lưu, sẽ có tên của môn
phái Kỳ Sơn!
Phong Viễn phụ thân của Phong Linh, cũng nghe nói
tới thực lực hùng mạnh của Lăng Tiêu, tự nhiên sẽ không phản đối con gái ở chung một chỗ với Lăng Tiêu. Kiếm phái Thục Sơn càng lớn mạnh, không
phải Kỳ Sơn môn càng có chỗ dựa vững chắc sao.
- Lăng Tiêu! Đây là chính ngươi tìm...
Âu Dương Hoành còn chưa dứt lời, bỗng nhiên hắn thấy mắt hoa lên một cái, không ngờ bóng dáng Lăng Tiêu biến mất.
- Mẹ kiếp! Tưởng...
- Ầm!
- A!
Lăng Tiêu hung hăng tung một chưởng vào mặt Âu Dương Hoành, đánh cho gã
cường giả cảnh giới Kiếm Tôn bậc năm thiếu chút nữa ngất đi! Hắn vừa giơ tay che mặt, còn Âu Dương Vũ ở một bên hoàn toàn chưa kịp có phản ứng
gì, chỉ trợn mắt há hốc mồm nhìn Lăng Tiêu lại lần nữa tung một quyền
cực mạnh vào nách của Âu Dương Hoành!
Một tiếng gào vô cùng thảm
thiết từ trong miệng Âu Dương Hoành phát ra, tiếp ngay sau đó lóe lên
một luồng hàn quang, trên không trung máu tươi bắn ra tung tóe, một cánh tay của Âu Dương Hoành cứ như vậy tách rời thân thể, còn chưa hết tiếp
liền theo bị Lăng Tiêu tung một cước đá vào bụng, thân mình hắn giống
như một chiếc lá giữa trận cuồng phong, vù một tiếng bay vèo trong không trung!
Khóe mắt Âu Dương Vũ như muốn nứt ra, một Kiếm Tôn bậc
năm, không ngờ cứ như thế bị đánh tơi tả còn không biết sống chết ra
sao, hắn còn có cần thiết đánh tiếp không? Không đợi hắn kịp có nửa điểm phản ứng, một tấm lưới cực lớn tối đen như mực, phát ra mùi tanh nồng
mang theo khí tức khủng bố, đột nhiên phủ trùm xuống đầu hắn.
Âu
Dương Vũ phát ra một tiếng thét chói tai kinh hoàng đến cực điểm, tuy
rằng hắn không biết tấm lưới lớn này là cái gì, nhưng rất hiển nhiên
loại này đúng là có thể uy hiếp đến tính mạng hắn!
Trong nháy mắt này, Âu Dương Vũ lập tức tăng công lực toàn thân lên tới trạng thái tột đỉnh, thậm chí mơ hồ có dấu hiệu đột phá Kiếm Tôn bậc bốn!
Đồng
thời cả người hắn bộc phát ra khí thế vô cùng hùng mạnh, khí thế kia
giống như sóng thủy triều cuồn cuộn tràn ra khắp bốn phương tám hướng.
Phía dưới Học viện Narnia đột nhiên giữa tầng không dâng lên nửa vòng kết
giới trong suốt, khí thế của Âu Dương Vũ đánh tới vòng kết giới, phát ra từng tràng tiếng nổ ầm ầm vang vọng!
Làm cho tất cả mọi người
tại Học viện Narnia kinh sợ tới mức sửng sờ giương mắt mà nhìn. Lúc này, mọi người mới tin rằng ba người phía trên kia hùng mạnh đến trình độ
không thể tưởng tượng! Nhìn về phía cửa ký túc xá nữ sinh, trong mắt sáu cô gái xinh đẹp chứa đầy niềm tin và kính phục.
Âu Dương Hoành
bị Lăng Tiêu đánh lén, một chưởng, một quyền, một kiếm, một cước, đã
đánh cho hắn một gã Kiếm Tôn bậc năm gần như tàn phế. Âu Dương Hoành hít một hơi thiếu chút nữa bị nghẹn, hắn rít lên phẫn nộ mắng:
- Đê tiện! Vô sỉ! Hạ lưu!
Dù sao Âu Dương Vũ cũng là cường giả cảnh giới Kiếm Tôn, Phệ Hồn Ma Võng
đánh lén không thành công, khiến hắn tìm được đường sống trong chỗ chết. Nhưng không đợi Âu Dương Vũ kịp thở dốc lấy lại sức, khi hắn định lên
tiếng chửi mắng Lăng Tiêu, đột nhiên quanh thân hắn xuất hiện vô số
thanh đoản kiếm lấp lánh hàn quang. Tất cả đoản kiếm hình thành một kiếm trận kỳ quái, vây kín quanh hắn không một kẽ hở, sau đó bắt đầu vận
chuyển xoay tròn!
Xoay thuận chiều! Xoay ngược chiều! Trên chém! Dưới đâm!
Quét, gọt, đâm... mấy trăm thanh đoản kiếm đều điên cuồng công kích vào hắn!
Phía sau lưng Âu Dương Vũ dâng lên một cảm giác cực kỳ lạnh lẽo đến tận
xương tủy, rồi kéo thẳng lên đến gáy! Mãi đến lúc này, hắn mới hiểu được vì sao chỉ trong thời gian ngắn ngủn mấy năm Lăng Tiêu có thể quật khởi ở giới thế tục!
Thành công không có ngẫu nhiên!
Chỉ có điều lúc này hắn có hối hận thì cũng muộn rồi!
Âu Dương Vũ ứng phó với tầng tầng lớp lớp công kích trong kiếm trận này đã hoàn toàn suy sụp tinh thần.
Bên kia, từ trong miệng Lăng Tiêu hiện ra một luồng hào quang đỏ chói như
tia chớp bắn tới Âu Dương Hoành bên kia đã bị đánh thành tàn phế!
Hoặc là không đánh, đã đánh thì phải giết chết.
Tuyệt đối không lưu lại điều phiền toái!
Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn Âu Dương Hoành, quát khẽ:
- Chết đi!
Âu Dương Hoành dồn toàn bộ lực lượng hình thành một tấm chắn cực kỳ kiên cố, điên cuồng hét lên nói:
- Lăng Tiêu! Âu Dương gia sẽ không bỏ qua...
Lời còn chưa dứt, luồng sáng đỏ kia đã chiếu vào tấm chắn của Âu Dương
Hoành, xuyên qua trái tim hắn, tất cả mọi lực lượng... giờ khắc này,
chợt biến mất!
Trên bầu trời truyền đến một tiếng chim ưng kêu
thật to, một tia sáng trắng lóe lên, thân thể Âu Dương Hoành dần dần
tiêu biến không còn nhìn thấy.
Phía dưới Học viện Narnia vô số
người mắt mở trừng trừng nhìn cao thủ siêu cấp kia chỉ dựa vào khí thế
của thân thể trong lúc lơ đãng phát ra đã có thể làm cho kết giới mà ở
trong mắt bọn họ kiên cố không thể phá vỡ bị va chạm gần như phá nát,
lại bị người trẻ tuổi có quan hệ mờ ám với nhiều hoa hậu giảng đường
trong học viện, chỉ trong khoảnh khắc liền kích cho nổ tan xác!
Cái loại va chạm của tâm linh mang tới và kích thích của các giác quan đó
làm cho tất cả người của học viện tận mắt chứng kiến trận chiến đấu này
toàn thể nghẹn ngào! Đều ngẩng đầu nhìn lên không trung với nét mặt dại
ra!
Nguyên vốn hai gã Kiếm Hoàng còn nghĩ trong lòng phải dùng biện pháp gì mới có thể hả được cơn giận của gia chủ.
Hiện tại nghĩ đến... chuyện đó không cần thiết nữa rồi.
Lại nhìn đến thiếu gia Vương Vũ nằm trên mặt đất, miệng không ngừng chảy
nước dãi, vẻ mặt ngây ngô cười cười, hai cường giả Kiếm Hoàng không kìm
lòng được lắc lắc đầu. Thật đúng là không biết sống chết, đụng phải một
người đáng sợ như vậy. Hiện tại khẳng định không cần sợ gia chủ phát
hỏa, chỉ cần kể lại tình hình thực tế cho gia chủ, chỉ sợ phản ứng đầu
tiên của gia chủ, chính là như thế nào mới có thể tránh được trường hạo
kiếp này đây!
Vô số nam sinh Học viện Narnia ái mộ sáu cô gái,
nhìn các nàng đã từng là tình nhân trong mộng, lại nhìn lên người thanh
niên trên bầu trời như một vị thần kia, thậm chí cũng không nảy sinh ra
lòng ghen tị.
Quá lợi hại!
Hiện tại rốt cục đã hiểu vì sao giữa sáu cô gái vẫn luôn rất hòa hợp cùng nhau. Chưa bao giờ xảy ra
loại hành động chì chiết gấu ó với nhau như thường thấy giữa các mỹ nữ.
Rất nhiều nữ sinh Học viện Narnia nhìn thân ảnh trên không trung kia không
nháy mắt, trong lòng không kìm lòng nổi sinh ra cùng một ý niệm: nếu có
cơ hội, ta có thể không quan tâm hắn có nhiều nữ nhân như vậy hay không?
Đáp án có lẽ trong lòng chính bản thân các nàng cũng không rõ ràng lắm,
nhưng có một điều có thể xác định, sẽ không ai cự tuyệt làm bằng hữu với một cường giả như vậy!
Hàn Thiết Kiếm Trận kiếm quang lấp lánh,
hàn khí lành lạnh, sau khi Yêu Huyết Hồng Liên kiếm chém rụng Âu Dương
Hoành, lại theo nê hoàn cung* của Lăng Tiêu biến mất không thấy! Đồng
thời kiếm trận chợt bùng nổ, vận hành tốc độ cao, chợt nghe bên trong
một tràng tiếng gào thét thê lương, từng chùm tia máu rơi vãi đầy trời!
Lúc này ánh mắt của Lăng Tiêu từ lạnh như băng chuyển lại bình thường.
Hôm nay giết hai người này, thân phận tuyệt đối không giống bình thường, có lẽ sẽ mang đến cho mình mối hoạ ngầm thật lớn, nhưng Lăng Tiêu không
cần quan tâm! Con người sống ở trên đời này, hỏi ai không có giới hạn
kiên trì của chính mình?
Kiêu ngạo, cuồng vọng, Lăng Tiêu có thể không thèm để ý, cùng lắm thì né tránh người ta thôi!
Nhưng là, uy hiếp đến người bên cạnh, uy hiếp đến thân nhân bằng hữu và người yêu của Lăng Tiêu! Lăng Tiêu tuyệt đối sẽ không lui về phía sau nửa
bước! Bởi vì chỉ cần ngươi lui một bước, người khác sẽ thừa thế tiến lên mười bước! Ngươi lui mười bước, người khác sẽ ức hiếp đi lên một trăm
bước! Đợi đến lúc ngươi không thể lui được nữa thì sẽ phát hiện: không
có người nào thương hại ngươi, càng không có ai sẽ đồng cảm với ngươi!
Cho nên, nếu muốn không bị ức hiếp biện pháp tốt nhất chính là: đối mặt khiêu khích, ra sức đánh một trận!
Đánh cho địch nhân đầu rơi máu chảy, đánh cho thịt nát xương tan! Làm sao cho bọn họ vừa nghĩ tới ngươi liền cảm thấy sợ hãi!
Vì thế... cho dù có trên lưng mang cái danh đồ tể thì có làm sao?
Lăng Tiêu từ cao trên không trung hạ xuống, sau đó trước ánh mắt khiếp sợ
của những người đó, hắn xuyên qua kết giới mà ở trong mắt thầy trò Học
viện Narnia là không gì có thể phá vỡ, như xuyên qua vật vô hình, rơi
xuống trước mặt sáu cô gái, sau đó nhìn lướt qua hai gã Kiếm Hoàng bên
cạnh Vương Vũ.
Ánh mắt Lăng Tiêu cũng không sắc bén, rất bình
thường, nhưng hai gã Kiếm Hoàng lại đồng loạt run rẩy toàn thân, trong
đó gã bị Diệp tử đánh cho bị thương lại cảm giác lạnh lẽo tận tim gan.
Hai người từ đầu đến cuối không dám đối mắt với Lăng Tiêu.
- Trở về nói với chủ của các ngươi, ta là Lăng Tiêu, là tông chủ Thục Sơn kiếm phái.
Lăng Tiêu nói với giọng điệu bình thường, dường như nói chuyện phiếm với nhau, sau đó nhìn sáu cô gái, ôn hòa cười:
- Các nàng có cần tham gia cho xong cuộc thi tốt nghiệp nơi này không?
------------------
* Nê hoàn cung cũng gọi là Thượng đơn điền, ở trong chính giữa cái đầu,
phía trước là mi gian, phía sau là Ngọc Chẩm, phía hữu và phía tả là hai lỗ tai. Chứ không phải là huyệt Bá hội ở trên đỉnh đầu.