Khóe miệng kể cả khóe mắt của Tần Bằng mãnh liệt co giật vài cái, trong mắt hắn đầy vẻ nghi hoặc nhìn Tần Phong. Nếu không hiếu rõ hắn tính đường đệ thuộc loại người như thế nào, hắn thật đúng là nghĩ rằng Tần Phong đang cố ý mia mai chính mình.
Tần Phong từ nhỏ chính là niềm kiêu hãnh của gia tộc, lớn lên như ánh sao trăng sáng trên trời, ngoài tính tình có chút cao ngạo, nói chuyện vẫn rất thành thực. Gần như chưa từng có hành vi cố ý ức hiếp đông môn. vì thế Tần Bằng chớp chớp mắt, nói:
- Thiếu gia! Ngài nói ta không phải là đối thủ của tên tiểu tử thúi kia?
- Tiểu tử thúi?
Khóe miệng Tần Phong hiện lên một tia trào phúng: Không phải nhầm vào Lăng Tiêu, mà nhầm vào chính huynh đệ xấu xí bên cạnh mình:
- Tiểu tử thúi ngươi nói, thực lực so với ta thấp hơn không nhiều lắm!
Khi nói lời này trong mắt Tần Phong vẫn rất có tự tin, đừng thấy hắn là người trong thế gia ẩn thế. Hơn nữa sống trên bán đảo thời gian dài, nhưng đối với nội tình của giới quý tộc thượng tầng Ðế quốc Lam Nguyệt, hắn vẫn biết rõ ràng chân tơ kẻ tóc!
Hắn không giống người của gia tộc thường rất độc đoán: Cho rằng người trong thế tục không có giá trị gì. Thậm chí, đến ngay cả gia tộc Tử Kinh Hoa của giới thế tục, có thể tính là đồng nhánh của Tần gia: Trong gia tộc cũng có rất nhiều người, căn bản không tính là thân nhân của bọn họ, mỗi khi nhắc tới, trong giọng nói đây thái độ khinh thường.
Tần Phong thì không nghĩ như vậy, hắn cho rằng: cái gọi là thế gia ẩn thế thật ra chỉ là mấy ngàn năm qua, người trong giới thế tục gọi như vậy mà thôi.
Các đại thế gia bọn họ từ nước tới nay vốn không có cái gì đáng gọi là ẩn thế, tuy rằng rất nhiều gia tộc ở tại tham sơn cũng cốc, còn có một số như là Tần gia Đông hải, như là Tống gia Hải vực, cứ như vậy độc chiếm một hoặc mấy cái đảo. Nhưng nói thẳng ra bọn họ chẳng qua là không xuất hiện cũng một lúc qua lại với người hình thường mà thôi. Ít nhất như Tần Phong, chưa bao giờ hắn cho rằng Tần gia của mình là cái gì “thế gia ẩn thế” cao cao tại thượng.
Cho nên, rất nhiều hành đông của Tần Phong, trong mắt tộc nhân xem ra là hành đặc dị. Tỷ như Tần Phong đôi đãi với người của gia tộc Tử Kinh Hoa tới đây đều rất khách sáo. Kẻ cả Tần Kiên năm nước tới đây, Tần Phong còn tự mình chỉ điểm cho hắn rất nhiều thứ này nọ! Đồng thời, cũng từ nơi Tần Kiên hắn biết được không ít tin tức thú vi của giới thế tục.
Trong đó sự quật khởi của một thiếu niên quý tộc tại giới thế tục, khiến Tần Phong cảm thấy rất hứng thú: người đó là Lăng Tiêu.
Trên thực tế. ngày hôm qua khi thấy Lăng Tiêu cùng Tống Minh Nguyệt đi chung với nhau, Tần Phong đã nghĩ tới: người bên cạnh Tống Minh Nguyệt nhất định chính là Lăng Tiêu thanh danh hiên hách của Đế quốc Lam Nguyệt!
Tuy rằng chưa thấy qua mặt mũi Lăng Tiêu nhưng hắn đã nghe người khác nói tới. Hơn nữa, rất nhiều môn phái thế gia tiến vào thành Penzias. ý muốn hành động đối phó nhằm chia chác tài nguyên trong tay Lang Tiêu, Tần Phong cũng nắm được rõ ràng.
Nhưng hắn quan tâm là, Tam Công tử của Lăng gia kia, một năm trước còn là tên bị Thiên Mạch. rốt cuộc sao có thể ở phía nam Lam Nguyệt, trở mình quật khởi gây ra biết bao nhiêu biến cố!
Nếu như sau lưng Lăng Tiêu có thế lực mạnh mẽ ủng hộ, như vậy Tần gia tùy tiện tiến vào, khiến cho đối phương cảnh giác rất dề bị hiểu lầm. Còn nếu sau lưng Lăng gia không có thế lực hùng mạnh chống đỡ, như vậy sớm muộn Tần gia nhất định có thể chia một chén canh!
về phần những hành động trước đó của bọn thế gia loại nhò... Tần gia hoàn toàn không để vào trong mắt.
Nhưng Tống gia Hải vực mà Tần Phong vẫn luôn chú ý tới, lại cũng đến đó tham dự, đây là điều khiến Tần Phong không nghĩ tới. Tống gia tuy rằng không lớn bằng Tần gia. nhưng lại ở sau Lăng gia. Sau lại Tần Phong còn biết, không ngờ Tống gia phái đi chính là người như công chúa: Tống Minh Nguyệt! Sau lại Lăng Tiêu còn cùng Tống Minh Nguyệt ra khơi, nói là chuẩn nhạc phụ của mình luyện công bị tẩu hòa nhập ma.
Nói thật, lúc ấy toàn bộ Tần gia từ trên xuống dưới, hoàn toàn không tin cách nói này. Tất cả đều cho rằng nhất định là âm mưu. định lừa gạt Lăng Tiêu bắt đi, sau đó moi lấy bí mật từ miệng hắn. Vì thế, Tần gia có chút hối hận, nghĩ rằng giá lúc ấy phái người tham dự thì tốt rồi. Đến lúc đó, cũng có thể danh chính ngôn thuận chia một chén canh.
Cũng may, Tần Phong và tiểu thư của Tống gia có hôn ước. Sau khi hai nhà kết thông gia, thế lực lớn mạnh trước nay chưa từng có. Tuy rằng còn chưa băng siêu cấp thế gia, nhưng từ nay về sau kể cả các thế gia nhất lưu hiện nay, cũng không có người nào tùy tiện dám chọc nữa.
Tần Phong với tư cách là thiếu gia của Tần gia biết được sư việc, phải tính xa hơn so với người hình thường: Ðối với rất nhiều lời đồn đãi hư hư thực thực liên quan tới Lăng Tiêu kia, hắn đã từng thật phân tích xong cho ra một kết luận đó là: Lăng Tiêu thực lực rất mạnh!
Người xưa còn có một cách giải thích, nói là người bị Thiên Cách, một khi có thể đánh thông kinh mạch, thực lực sẽ nâng cao với một tốc độ kinh khùng, chắc chắn trường thành sẽ là một đại nhân vật kinh thế hãi tục!
Nhưng từ nước đến nay, lại chưa từng xuất hiện trường hợp như vậy. vì thế dần dần mọi người cũng trở nên hoài nghi: dù sao lời nói của người xưa chưa chắc đều có đạo lý.
Nhưng Tần Phong lại từ trên người Lăng Tiêu cảm giác được cách nói về người bị Thiên Cách: là đúng thực sự!
Tuy rằng trên mặt Tần Bằng rõ ràng lộ về không phục. Chẳng qua cũng không tranh cãi với Tần Phong. “Thiếu gia nói ta không bằng hắn. Hừ, đợi có cơ hội ta thử hắn một lần là biết ngay! Ta cũng không tin, một tên Tiểu tử thúi mới mười bảy tuổi, lại có thể có được thực lực như thế? Hơn nữa, thiếu gia nói năm nước hắn còn là người bị Thiên Cách! Mẹ nó, chằng lẽ nói hắn luyện một năm, có thể vượt qua thực lực của lão tử luyện ba mươi năm?”
Trên boong tàu, Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt sóng vai nhìn đầu thuyền trẻn tới rất nhanh rẽ nước biển sang hai bên.
Gió hiện nhẹ nhàng lướt qua, hải âu kêu to không ngừng, Thân hình nhấp nhô lúc lên cao lúc xuống thấp vui đùa với gió biển.
- Có phải trách thái độ của ta kịch liệt, đắc tội với Tần gia hay không?
Lăng Tiêu nhìn biển rộng xanh thăm vô tận, cười khẽ với giai nhân bên canh nói.
- sao lại thế .
Tống Minh Nguyệt cười tươi nói:
- Thật ra muội rất hiếu cách thực hiện của huynh. Muội cũng đang nghi ngờ, gã Tần Phong đúng là đã biết thân phận của huynh, cố ý sai người làm cho huynh khó xử. Kỳ thật, cái gì thế gia ẩn thế, cái gì người trong thế tục, còn không phải tất cả đều giống nhau là người hình thường, cho dù sống lầu một chút cũng không phải Thần, có gì đặc biệt hơn người. Có nhiều khi, muội thật sư muốn làm cho rõ ràng: Tư nước nghe nói bị gọi là thế gia ẩn thế, là một chuyện rất không lễ phép, bơi vì có nghĩa là ở ấn, là lạc hậu và không biết gi. Nhưng hiện tại, ngược lại như trở thành một loại vinh quang. Nhất là rất nhiều môn phải thế gia nhỏ, rõ ràng đi vào đời rất thâm sâu, không ngừng kết giao với giới thế tục, thật là thoai mái lại tư xưng là thế gia ẩn thế, thật sự là khiến người ta cười đến rụng răng. Cũng không biết trong lòng những người đó nghĩ đến cái gi. Phu quản làm như vậy, muội thấy rất hay đấy!
- Ngươi ..cô nàng này.
Lăng Tiêu yếu thương véo nhẹ trên mũi của Tống Minh Nguyệt, khẽ lắc lắc đầu, thầm nghĩ: “Tống Minh Nguyệt thật thanh khiết thông minh nhưng sao lại nhìn không ra ta đây là giữ gìn danh dư của một nam nhân, nói sau sắc hơn, ta đây là gìn giữ thanh danh tôn nghiệm của một người tu chân!”
“Nàng biết ta không muốn cậy thế của Tống gia nói chuyện, nhưng chẳng những không trực tiếp vạch trần ta, ngược lại dùng lý do khác để chúng mình hành vi của mình là chính xác... một nữ nhân tri kỷ như thế, sao có thể không làm cho người ta ưa thích?”
Trong lòng nghĩ đến đây, Lăng Tiêu nhẹ nhàng ôm bả vai Tống Minh Nguyệt, nói:
- Cảm ơn nàng.
- Hì hì, người ta là nữ nhân của huynh, nói tạ ơn làm cái gì?
Tống Minh Nguyệt đầu tựa vào vai Lăng Tiêu có chút nghịch ngợm nói. Khoang thuyền của hai người là chỗ tốt nhất trên chiếc thuyền lớn này, Hiển nhiên trong phòng ăn cũng phản biết thật cầu kỳ.
Tới chạng vạng tối, hai người cũng nắm tay nhau đi vào phòng ăn. Bên trong người không nhiều lắm, chỉ có mười mấy người, có nam có nữ phần lớn đều còn rất trẻ. Thấy Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt đi vào, không ít người cũng chỉ nhìn thoáng qua, liền quay mặt sang một bên.
Có thể người ở trong này, gia tộc sau lưng hoặc là môn phải ít nhất cũng là nhị lưu trở lên. Hơn nữa những người tuổi trẻ này phần lớn là ưu tú nhất, trình độ cao nhất trong môn phải. Thực chất mỗi người đều rất cao ngạo, chủ động lên tiếng chào, thì chẳng khác nao ha thấp giá trị con người mình.
Chẳng qua Lăng Tiêu khỏi ngô anh tuấn, trên người mang theo một về thoát tục tự nhiên, Tống Minh Nguyệt thì rực rỡ tươi đẹp động lòng người, nên cứ khiến người trong phòng ăn sinh lòng ủng hộ.
Trong phòng ăn sang trong mỗi một thị nữ cũng đều mọng nước cao ráo xinh đẹp, thái độ rất lịch thiệp. sau khi hai người Lăng Tiêu chọn mấy món ăn thanh đạm, thị nữ mỉm cười đi xuống.
Món ăn mang tới rất nhanh. Hai người không nói gì cùng thưởng thức hương vị. Tần gia quả nhiên tài giỏi, ngay cả đậu bếp trên thuyền, trình độ rất cao! Làm ra hương vị thậm chí không sai biết với ngự trù cung đình.
Tống Minh Nguyệt nhẹ giọng nói:
- Nói về phộ trương lãng phí Tần gia so với hoàng thất của các quốc gia cũng chỉ có hơn chứ không kém! Những thứ trước mấy không tính là gì, phòng chừng tới trên đảo, bọn họ sẽ càng khoe khoang hơn nữa.
Tống Minh Nguyệt nói rất nhỏ, lại bị một nam nhân chừng hai mươi bảy tuổi ở bên canh nghe thấy, khóe miệng người nọ hơi nhếch mơ hồ hiện lên về trào phúng, nhìn Tống Minh Nguyệt nói:
- Lời nói của ngươi rất chua đấy, chẳng lẽ là đang ghen tị sao? Ta thực hoài nghi làm sao ngươi xen tới được tầng này, không ngờ có thể nói ra cậu nói như vậy, lấy thế gia ẩn thế để so sánh với hoàng thất của giới thế tục, không hiềm mát thế diện sao?
Gã thanh niên kia nói chuyện tuy không lớn, nhưng bên trong phòng ăn nhỏ nhắn này, Lập tức mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía này.
Tống Minh Nguyệt khẽ nhíu đôi mày thanh tú, nhìn lướt qua khuôn mặt thanh niên anh tuấn kia, trong ánh mắt lại mang theo một chút khinh thường, Thản nhiên nói:
- Nếu như tùy tiện nói quấy rầy người khác cũng nói là niềm kiêu hãnh của thế gia ẩn thế, vậy ta đây thì có gì mất mặt chứ!
- Hũ, bổn công tử tiếp chuyện với ngươi là vinh hạnh của ngươi. Dưới tình huống nhìn thấy ở ngươi còn có vài phần xinh đẹp, ta mới có lòng tốt nhắc nhở ngươi một cau, cũng không phải tất cả người của thế gia ẩn thế, đều thiện lương giống như ta vậy. Nói cau như thế, nơi này không phải là giới thế tục, không được lấy quy củ dung tục tầm thường để ước thúc ta.
- Chẳng qua sắc đẹp của Tiểu thư quả thật không tệ, nếu có ý đến đại thế gia phát triển: Tại ha Triệu gia Ðông hải đang thiếu vợ cả.
Lăng Tiêu nhướng mày, Triệu gia Ðộng hải? Hắn chớp mắt suy nghĩ, Ðông Hải Triệu gia có phải người tới thành PenZias hay không? Chẳng qua hắn không có ấn tượng gì, dường như sau lại cũng là Diệp tử kết nối với bọn họ.