- Minh Nguyệt chính là truyền nhân của Âm Dương Tông, chung thân đại sự của nàng chung quy là phải cẩn thận một hai.
- Lão Tổ?
Nghe được cái thanh âm này, trưởng lão đang ngồi đều không khỏi nhìn nhau một cái, là lão tổ ra mặt, lúc này cao hứng nhất là thuộc về tần trưởng lão bởi vì theo ý tứ lão tổ này cũng không hoàn toàn đồng ý.
- Vậy theo ý lão tổ tông nên làm như nào? Tử Hào tông chủ thỉnh ý lão tổ.
Thanh âm của lão tổ cười nói:
-Ta đã là người thế hệ trước, hôn nhân của bọn trẻ ta không muốn xen vào. Chỉ bất quá Minh Nguyệt chung quy là đệ tử của Tông ta, mặc dù nói hôn ước như vậy chính là thiên duyên định ra, nhưng mà với tư cách là vị hôn phu của truyền nhân Âm Dương Tông, thì phải là người có thực lực có tài năng có tố chất, nếu không sẽ chỉ làm cho nàng như một vì sao mờ nhạt đi.
-Đệ tử tuyệt đối không đồng ý hôn sự này, thỉnh các vị trưởng bối làm chủ.
Lúc này Minh Nguyệt cùng, Tử Lăng và Ngọc Kỳ phu nhân đi vào.
Minh nguyệt nói xong quỳ xuống trước mặt Hồ trưởng lão.
-Gia gia con xin lỗi người, nhưng con biết gia gia là người thương con nhất sẽ không để con rơi vào miệng một con cóc ghẻ, để rồi chịu khổ.
- Nếu cái hôn sự này của ngươi không ưng, lão già ta đây sẽ không can thiệp, từ giờ ta sẽ không nói một lời nào nữa. Nói Xong Hồ Trưởng Lão xoay người rời đi. Bản thân lão rất thương tôn tử của mình nhưng tình nghĩa với Thanh Hư phái cũng rất sâu đậm vì vậy lão không có mặt muỗi đi gặp Thiên Bảo, nên đành không ra mặt.
-Trưởng môn cho mời hai vị đến đại sảnh nghênh khách, Một đệ tử trẻ tuổi vào phòng của Thiên Bảo nói ra.
-Được.Thuận miệng đáp, Thiên Lão gật đầu đến bên giường, bế Thiên Bảo đặt trên xe lăn.
-Đi thôi thiếu chủ, Thiên Lão đẩy Thiên Bảo đi theo sau lưng đệ tử trước mặt.
Nhìn thiếu niên non nớt khuôn mặt xanh xao, Thiên Lão thở dài,trên mặt hiện ra sự tiếc hận, lấy thiên phú của thiếu chủ đáng lẽ đã trở thành một võ giả xuất sắc,chỉ tiếc trời không thương người.
Rời khỏi hậu viện, đến trước đại sảnh, để tử kia cung kính gõ cửa sau đó mới nhẹ nhàng đẩy cửa mời hai người vào.
Đại sảnh rất lớn, người ngồi bên trong cũng không ít, vài người ngồi cao nhất là Tử Hào cùng phu nhân Ngọc kì, đứng bên cành nàng là Tử Lăng, phía dưới bọn họ là trưởng lão trong tông, vị trí gần hay xa tùy theo chức vụ và vai vế của từng người.
-Tiềm Long cảnh thất tinh, Lăng Vân cảnh cửu tinh...Thiên Bảo trong lòng kinh dị, thực lực của các trưởng lão ở đây so với Thiên Lão còn mạnh hơn.
Người có thể đạt cảnh giới Tiềm Long cảnh, ít nhất cũng là cường giả danh chấn một phương, thực lực như vậy sẽ được tất cả các thế lực tìm cách câu kéo,vậy mà bỗng nhiên lại gặp một hơi vài vị cường giả có cấp bậc như vậy, cũng khó trách Thiên Bảo sẽ cảm thấy kinh ngạc. Nói tới đây Thiên Bảo mới biết Âm Dương Tông so với Thanh Hư phái lơn mạnh hơn rất nhiều sơ với tưởng tượng của hắn.
Ngồi đối diện Thiên Bảo, là một đôi nam nữ, bọn họ đều mặc trang phục thiết kế giống nhau,chỉ khác màu sắc. Nam tử tuổi khoảng hai mươi, tướng mạo anh tuấn, phối hợp vóc người cao lớn, rất có mị lực, trọng yếu nhất là thanh niên này có thực lực Lăng Vân cảnh nhị tinh hắn chính là Tần Minh cháu của Tần Viên.
Có thể hai mươi tuổi trở thành một Lăng Vân cảnh, nói lên thanh niên thiên phú tu luyện cũng rất cao, rất cao.
-Đã đẹp trai mà còn học giỏi, à không giỏi võ, thằng này chắc khối con theo. Thiên Bão âm thầm suy nghĩ có chút ghen tỵ. Nhưng có vẻ thiếu nữ bên cạnh không có chút để ý thanh niên này.Nhưng lúc này, vị thanh niên kia đang đem toàn bộ quan tâm chú ý lên thiếu nữ ngồi bên cạnh…
Thiếu nữ đáng yêu mãnh mai dưới bộ bạch y trắng xóa, khẽ động một chút, bóng dáng yểu điệu.Thiếu nữ bắt đầu phát dục ngực nhô ra phập phồng theo hơi thở
-Loli à anh thích, đúng là éo người ta phạm tội ah.Thiên Bảo thấy vậy lòng như nổi lửa.
-Ngươi chính là Thiên Bảo. Thiếu nữ nhìn Thiên Bảo nói ra giọng điệu thập phần nhẹ nhàng mê luyến.
-Đúng vậy.Tuy thiếu nữ rất đẹp, bất quá Thiên Bảo cũng rất “”tỉnh và đẹp trai”” nên không bị thần hồn điên đảo chỉ nhàn nhạt trở lời.
Hành động của Thiên Bảo khiến thiếu nữ cảm thấy kinh ngạc tuy nàng không phải loại ảo tưởng mình là đẹp nhất, bất quá khí chất và mỹ mạo của mình, nàng rất hiểu rõ, phản ứng của Thiên Bảo tùy làm nàng có chút ngoài ý muốn, đương nhiên, cũng chỉ như vậy mà thôi!
-Từ Tông chủ, các vị trưởng lão.Thiên Lão đứng sau thi lễ.
- Đoàn Thiên lão,mời ngồi, Tử Hào hướng về phía Thiên Lão gật gật đầu, phất tay nói.
- Ta muốn hủy bỏ hôn ước. Minh Nguyệt chỉ thẳng mặt Thiên Bảo nói. Nghe vậy khóe môi Thiên Bảo giật giật, trong lòng có chút nổi bão, nhưng không nói một lời.
Hiện tại bị nàng trước mặt mọi người bỏ hôn ước, dù đã biết trước nhưng Thiên Bảo cũng vẫn cảm thấy mất hết mặt mũi.
Minh Nguyệt không chỉ có xinh đẹp, địa vị hiển hách, thêm vào thiên phú tuyệt hảo. Bất cứ ai khi nói đến việc này thì đều cho rằng hắn là cóc đòi ăn thịt thiên nga, lại bị thiên nga dẵm nát dưới chân…
Lời nói như vậy, sau này không chỉ có Thiên Bảo, cho dù là Thiên lão đứng phía sau cũng thấy mất hết sức mất mặt. Thiên Bảo hít sâu một hơi,bàn tay giấu trong tay áo cũng gắt gao nắm chặt lại:
-Nếu mình hiện giờ cũng là một cường giả Lăng Vân, xem thử đứa nào dám chà đạp như vậy. Sự thật mất lòng, nếu Thiên Bảo lúc này có đẳng cấp Lăng Vân, cho dù là Minh Nguyệt có chỗ dựa là Âm Dương tông cũng không dám làm như vậy. Mười lăm tuổi Lăng Vân, tại Vạn Xân thế giới từ trước đến nay chỉ có vài người mà những người này đều là thiên tài đứng đầu một giới.