— — Anh đưa bút chì của mình cho cô.
Ý thức được điều này làm cho trong lòng Lăng Nhân có một tia cảm động, đồng thời lại có chút lo lắng. Mím mím môi, cô thấp giọng hỏi: “Bút chì cho tớ, cậu làm sao bây giờ?”
Anh không trả lời, giương mắt nhìn cô, tựa như muốn nhìn thấu cô vậy, ánh mắt sáng rơi vào trên mặt cô hồi lâu.
“Thi tháng cố gắng lên.” Anh lạnh nhạt nói.
Lăng Nhân còn muốn hỏi anh không có bút làm sao thi, mới vừa há miệng, tiếng chuông vào thi bỗng nhiên vang lên.
Anh dùng cằm chỉ chỉ phòng thi, ý bảo cô chạy nhanh đi: “Đừng phụ lòng cây bút này.”
Không thể do dự nữa, Lăng Nhân gật đầu thật mạnh: “Cám ơn cậu. Cũng chúc cậu thi có thành tích tốt.”
Lục Thiệu Đông hừ cười một tiếng, gật đầu, đưa mắt nhìn cô đi vào phòng thi trên tầng, không tự giác gợi lên khóe miệng.
Ngọn lửa không tên trong lòng, dập tắt.
Thi tiếng anh kết thúc, Phó Kiêu Phong ôm một bên vai Lục Thiệu Đông, nháy nháy mắt: “Vừa rồi trước khi bắt đầu thi, cậu đi đâu vậy? Trễ như vậy mới đến?”
Mới vừa rồi rõ ràng cùng nhau vào phòng học, kết quả chỉ chớp mắt con hàng này đã không thấy tăm hơi, cho đến bài nghe tiếng Anh được một nửa mới đến.
“Cậu có phải cũng... Mất bút chì hay không?” Phó Kiêu Phong ái muội nói.
Lục Thiệu Đông hất tay trên vai: “Ừ.”
Anh quả thật đi mua một chiếc bút chì mới trở về phòng thi, dù sao 0 điểm quá khó coi.
“ Có tình huống — —” Phó Kiêu Phong cố làm tò mò hỏi: “Có cần anh em trợ công hay không?”
Lục Thiệu Đông cười nhạo, không có tiếp lời, ánh mắt rơi vào đám người ngoài phòng thi.
...
Trung tâm thí sinh mênh mông cuồn cuộn, Lăng Nhân cùng Vương Gia Lâm kết bạn mà đi.
“Mỗi lần thi nghe tựa như nghe Rap vậy, thần linh ơi, ai mau tới cứu tôi!”
Vương Gia Lâm ngửa mặt lên trời thở dài, than xong quay đầu hỏi Lăng Nhân: “A Nhân, tại sao mỗi lần thi nghe đều có thể được điểm tối đa? Có thể truyền thụ chỉ số thông minh được không?”
“...”
Nghe qua truyền thụ kinh nghiệm, chưa từng nghe qua truyền thụ chỉ số thông minh.
Lăng Nhân cười cười: “Bắt đầu từ học thuộc từ đơn.”
“Cái này quá khó khăn. Thật sự. Mỗi lần đều vướng ở abandon.”
“ Abandon là từ đơn thứ nhất.”
“ Cho nên mới khó khăn mà.”
“...”
Sau khi lên tầng, Lăng Nhân để cho Vương Gia Lâm trở về phòng học trước, cô đi lớp bên cạnh trả bút.
Các bạn học lớp chín không biết có phải thi tốt hay không, người người hưng phấn vô cùng, lúc Lăng Nhân đi tới, bọn họ đang □ □.
Cô hướng vào trong tìm một lần, Lục Thiệu Đông không có ở đây.
“Có thể giúp đưa cái bút này cho Lục Thiệu Đông được không?” Cô đưa bút cho một nhóm nam sinh hàng cuối cùng.
Đám nam sinh kia đang chơi đùa bỗng nhiên có người thấy cô, đi tới nói: “Ai da, đây không phải là bạn học bốn mắt của chúng ta sao, thi tháng như thế nào? Còn phải đạt hạng nhất nha!”
“... Cám ơn.”
“Đây là bút của Đông ca?”
Lăng Nhân gật đầu.
“Đưa cho tôi, tôi giúp cậu đưa cho cậu ấy.”
“ Cám ơn.”
...
Lăng Nhân sau khi đi, Vương Liên xoay xoay bút chì trên tay, tự nhủ: “Gặp quỷ. Cùng bốn mắt “ cùng nhau học tập “ mấy ngày, lại tạo ra cách mạng hữu nghị.”
“ Ai nói không phải đâu. Tao bây giờ đối với thi tháng chỉ mong đợi nhìn cậu ấy lấy hạng nhất. So với tao lấy hạng nhất còn vui hơn.” Có người phụ họa nói.
“Mày nằm mơ đi! Hạng nhất đếm ngược cũng không khác lắm.” Vương Liên vỗ vỗ đầu người kia, để cho hắn thanh tỉnh một chút.
Một lát sau, ba người Lục Thiệu Đông trở lại.
Vương Liên lập tức chạy tới, đặc biệt ân cần đưa bút chì lên: “Đông ca, bút của anh.”
Lục Thiệu Đông nghiêng đầu nhìn, nụ cười trên mặt tức khắc tan đi, anh nhàn nhạt hỏi: “Ai bảo cậu nhận?”
Giọng của anh rất bình tĩnh, không có chút tức giận, nhưng mang theo hơi thở không giận mà uy. Người chung quanh ồn ào trong nháy mắt dừng lại, trong phòng học yên lặng đến lạ thường.
Vương Liên vốn muốn hiến mượn cơ hội ân cần, bị Lục Thiệu Đông hỏi như vậy, có chút không biết làm sao. Chẳng lẽ bút này không được nhận?
“Vậy, vậy em đưa trở lại?” Hắn dò xét hỏi.
Mày kiếm Lục Thiệu Đông giương lên: “Ý kiến hay.”
Vương Liên thở phào một hơi, xoay người muốn sai tiểu đệ đưa bút lại, nhưng thay đổi suy nghĩ, cảm thấy quá mạo hiểm, vẫn tự mình đưa. Dù sao tâm tư lão đại quá khó đoán.
Lúc Lăng Nhân nhận được bút Vương Liên trả lại, có chút không nói nên lời, nhất là câu kia của hắn — —
“Bút này có độc.”
Lăng Nhân:...
“Bút ai vậy?” Vương Gia Lâm tò mò hỏi.
“ Lục Thiệu Đông.”
“A? Đại ma vương? Cậu ấy lại tốt bụng cho cậu mượn bút?”
Làm sao biết?
Cô cũng muốn biết.
Rõ ràng ngày hôm qua vẫn còn ở khắp nơi làm khó cô, hôm nay chợt giúp người đang hoạn nạn.
Thật sự không biết anh muốn làm gì.
Suy nghĩ một hồi, Lăng Nhân đặt bút vào túi bút, bắt đầu chuẩn bị cho ngày mai thi tổng hợp môn tự nhiên.
“ Đúng rồi A Nhân, ngày mai sau khi thi môn tự nhiên xong, chúng ta còn phải đi sân bóng nhặt rác, đùng quên mang kem chống nắng.”
Lăng Nhân gật đầu. Thiếu chút nữa quên mất. Chủ Nhiệm Giáo Dục phạt các cô nhặt rác hai tuần, thời kỳ thi tháng không cần đi — — ngày mai thi môn tự nhiên xong coi như kết thúc kỳ thi tháng.
Sau khi tan học, một đám người thét to đi đá bóng thả lỏng, dù sao thi tháng thật sự quá áp lực.
“ Đông ca, có đi không?” Có người hỏi Lục Thiệu Đông.
Ghế Lục Thiệu Đông dựa vào tấm bảng đen trên tường, hai chân bắt chéo đặt ở trên bàn — — dáng vẻ có thể thay chức của của Chủ Nhiệm Giáo Dục.
Anh thường thường liếc nhìn cửa, tựa như đang đợi cái gì đó, nghe được người gọi tên anh, không yên lòng đáp một câu: “Các cậu đá trước đi, tôi đến sau.”
“Được. Vậy chúng em đi làm nóng người trước, chờ anh tới bắt đầu đá.”
Anh giơ tay ra hiệu “ OK “, liền không để ý nữa.
Đợi đám người kia lúc đi tới cửa, anh chợt nhớ tới một chuyện, liền không mặn không lạt phân phó: “Chú ý tuân thủ nội quy trường học.”
Mọi người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, tất cả mặt đầy ngơ ngác.
Đông ca chính là thánh chỉ, đương nhiên phải nghe theo. Nhưng mà — — Ai có thể nói cho bọn họ nội quy trường học là cái gì?
“Các cậu đừng có ném rác.” Phó Kiêu Phong giải thích, cười đến mặt đầy mập mờ.
“Oh — —”
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, tốp năm tốp ba kề vai sát cánh đi ra khu dạy học, mới căng giọng nghị luận.
“ Đông ca làm sao đột nhiên quan tâm tới hoàn cảnh vệ sinh của trường học vậy?”
“Chắc là bị Chủ Nhiệm Giáo Dục tẩy não thành công.”
...
Cũng không khác bị bốn mắt tẩy não thành công cho lắm.
Phó Kiêu Phong nhảy ngồi lên bàn, mặt hướng tới Lục Thiệu Đông, chế nhạo nói: “Cậu chẳng lẽ đang đợi... “Lời vừa ra khỏi miệng, chợt phát hiện phía sau cửa có thêm hai cô gái.
Cậu tựa như con lươn trượt xuống, vỗ vỗ vai Lục Thiệu Đông, hướng cửa bĩu môi: “Tới.”
Nói xong một phem túm Thạch Vũ lôi ra phòng học, khi đi tới cửa, một cái tay khác thuận tay kéo người bên cạnh Lăng Nhân đi.
“Này, cậu làm gì vậy?” Vương Gia Lâm một bên phản kháng một bên hỏi.
Phó Kiêu Phong: “Nhìn cậu đẹp, muốn nói chuyện nhân sinh với cậu.”
Mặt Vương Gia Lâm đỏ lên: “Vậy cậu cũng không cần kéo tớ, tớ có thể tự mình đi.”
“Ha ha. Còn rất đơn thuần.” Phó Kiêu Phong vỗ vỗ Thạch Vũ, “Anh em, nói chuyện nhân sinh với cậu ấy thật tốt.”
Thạch Vũ vừa thấy con gái liền khẩn trương, nghe Phó Kiêu Phong nói như vậy, cả người cậu trong nháy mắt như lên nòng đạn: “Tớ, tớ...”
...
Bên kia, trong ngoài phòng học chỉ còn lại hai người Lăng Nhân cùng Lục Thiệu Đông. Một bên trong một bên ngoài, ai cũng không nói lời nào.
Lăng Nhân trong lòng lúng túng cực kỳ, đứng ở ngoài cửa quấn quít một hồi, sau đó lặng lẽ đi vào phòng học, đặt bút chì lên bàn anh, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cậu.”
Xoay người muốn đi.
“Tôi đưa cho cậu như vậy sao?” Anh bỗng nhiên mở miệng.
... Nếu không thì sao?
Cô ngẩn ra hồi lâu, bỗng nhiên hiểu được.
Ý anh là — — anh đưa như thế nào, cô liền phải trả như thế.
Hình ảnh giữa trưa lóe lên ở trong đầu, Lăng Nhân cắn cắn môi, ngoan ngoãn quay lại, cúi đầu cầm tay anh, đặt bút chì vào lòng bàn tay anh, sau đó dùng tay bao lấy.
“Cám ơn.” Cô thu tay về.
Anh hài lòng mà cong cong môi, xoay bút máy trong tay: “Cậu có phải còn có một thứ khác cần phải trả lại cho tôi?”
Thứ gì?
Cô nghi ngờ nhìn về phía anh, lại thấy anh cười mập mờ, mắt đào hoa tựa như biết nói chuyện.
Gió từ ngoài cửa sổ thổi tới, lướt nhẹ qua gò má, bỗng nhiên bên tai cô nóng lên, nghe hiểu lời anh — —
Hôn.
Đây là một thứ khác anh chỉ.