Lúc nhận được điện thoại của Vương Gia Lâm, Lăng Nhân mới từ phòng giải phẫu ra.
Cô vừa đi đến phòng làm việc, vừa nói điện thoại, mi tâm nhíu chặt, trong giọng nói tràn đầu không dám tin: “Cậu lặp lại lần nữa. Ai xuất quỹ*?”
*Xuất quỹ: Ngoại tình.
“Thạch vũ. Đại Chu hiện tại đang ở nhà tớ, khóc đến rối tinh rối mù, tớ hoàn toàn mất hết chủ ý. A Nhân, cậu luôn luôn thông minh nhất, mau hỗ trợ nghĩ biện pháp. Đại Chu lúc này đang có thai tám tháng đấy! Tớ sợ cậu ấy cứ khóc như vậy sẽ xảy ra chuyện.”
Lăng Nhân cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được hoang mang lo lắng của Vương Gia Lâm, cô đỡ trán nghĩ nghĩ, nói: “Tớ bây giờ lập tức đi qua. Cậu trước đừng hoảng hốt, trấn an cậu ấy thật tốt, chờ cảm xúc của cậu ấy ổn định lại rồi nói sau.”
Cúp điện thoại, Lăng Nhân xin khoa trưởng nghỉ nửa ngày, sau đó chạy tới nhà Vương Gia Lâm.
...
Cùng lúc đó, Vương Gia Lâm đưa cho Chu Vân Dạng một bọc khăn giấy, ngồi xuống ở bên cạnh cô, nhỏ giọng khuyên giải an ủi: “Cậu trước bình tĩnh chút, cẩn thận động thai khí. Chuyện này bây giờ vẫn chỉ là cậu suy đoán, cũng không có chứng cớ. Nói không chừng chẳng qua là hiểu lầm? Chờ lúc A Nhân tới, chúng ta lại thương lượng đối sách.”
Chu Vân Dạng kéo một tờ khăn giấy, lau nước mắt nước mũi, nghẹn ngào nói: “Tớ thấy lịch sử trò chuyện của anh ấy. Anh ấy khẳng định ở bên ngoài có người phụ nữ khác.”
“Chẳng qua là cuộc trò chuyện mà thôi, không nhất định chính là xuất quỹ. Nói, nói không chừng đối phương là đàn ông thì sao?”
“Ô ô ô... Tớ ngay cả đàn ông cũng không bằng... Ô ô ô... “
“Không không không, ý tớ là, nói không chừng chẳng qua là quan hệ huynh đệ thì sao?”
“Huynh đệ tốt nhất của anh ấy chính là Phó Kiêu Phong cùng Lục Thiệu Đông. Hai người bọn họ nhàm chán tới mức nói chuyện với anh ấy như vậy sao?”
“Không biết....”
“Ô ô ô... Anh ấy lại sau lưng tớ có người đàn ông khác... Ô ô ô... “
“Không phải... Cậu đừng bị tớ làm cho suy nghĩ lệch... “
“Ô ô... “
Chu Vân Dạng hoàn toàn không được ản ủi đến, khóc càng thương tâm hơn trước đó.
Vương Gia Lâm thấy vậy ảo não thở dài một hơi, vỗ lên trán mình một cái, hận không thể cầm khối đậu hủ vỗ lên.
Ăn nói vụng về thì không nên nói lung tung.
Ài. Vẫn nên chờ A Nhân tới.
Lúc Lăng Nhân chạy tới nhà Vương Gia Lâm, hai mắt Chu Vân Dạng đã sưng thành bóng đèn, nước mắt vẫn còn đang chảy xuống, như lệ nhân.
Không phải nói cậu khuyên cậu ấy sao? Cô dùng ánh mắt hỏi Vương Gia Lâm.
Vương Gia Lâm rũ tai xuống, mặt đầy vô lực: Tớ đã tận lực.
Lăng Nhân thở dài một hơi, hỏi: “Ăn cơm trưa rồi chứ?”
Vương Gia Lâm: “Còn chưa. Trong nhà có đồ ăn, tớ làm cho các cậu.”
“Cùng nhau làm. Làm chút chuyện dời đi sự chú ý.” Lăng Nhân ngồi xuống nói với Chu Vân Dạng.
Chu Vân Dạng do dự một chút, sau đó nhẹ nhàng “ ừ “ một tiếng, lau nước mắt: “Tớ giúp rửa rau.”
Có chuyện để làm, cảm xúc của Chu Vân Dạng cuối cùng cũng ổn định chút.
Lăng Nhân âm thầm thở phào một hơi, một bên cắt chanh, một bên hỏi: “Có thể nói cho tớ chuyện là như nào không?”
Chu Vân Dạng không nói, Vương Gia Lâm hỗ trợ đáp: “Đại Chu phát hiện lịch sử nói chuyện trên điện thoại Thạch Vũ, nội dung rất cay mắt.”
“Wechat?” Lăng Nhân hỏi.
Vương Gia Lâm: “Không phải. Hình như gọi là gì nhỉ.”
“Trò chuyện.” Chu Vân Dạng thấp giọng nói.
“ Đúng, “ Trò chuyện “. Phần mềm này tớ cũng chưa từng nghe qua, tám phần là phần mềm hẹn hò. Thạch Vũ này bình thường thoạt nhìn thành thật, lại làm ra loại chuyện này, thật là thật là quá đáng!” Vương Gia Lâm oán hận mà nói.
Lăng Nhân nhíu mày, “Hỏi qua cậu ấy chưa?”
Chu Vân Dạng chậm rãi lắc đầu, nhìn bồn rửa rau yên lặng hồi lâu, nói: “Không dám hỏi.”
Muốn biết chân tướng, lại sợ chân tướng là điều mình không muốn biết.
Lăng Nhân hiểu tâm tình của Chu Vân Dạng, gật đầu, nói: “Ở trên đường tới, tớ gọi điện thoại cho Lục Thiệu Đông, hỏi anh ấy có tin Thạch Vũ sẽ xuất quỹ không. Cậu biết anh ấy trả lời thế nào không?”
“Cậu ấy trả lời thế nào?” Chu Vân Dạng ngẩng đầu hỏi.
Lăng Nhân nhớ tới lời Lục Thiệu Đông, không khỏi cong môi cười lên: “Anh ấy nói, muốn làm Thạch Vũ xuất quỹ..., trừ phi trò chơi thành tinh.”
“Phì — —” Vương Gia Lâm phun một ngụm nước ra ngoài.
Chu Vân Dạng nghe vậy, trên mặt thoáng có chút huyết sắc: “Nhưng mà tớ thấy lịch sử trò chuyện của anh ấy. Hai người nói chuyện trời đất nội dung rất lộ liễu.” Vẻ mặt cô u oán nói.
“Có thể có hiểu lầm gì đó. Tớ đề nghị sau khi cậu bình tĩnh lại, nói chuyện cùng cậu ấy thật tốt. Hai người ở chung, tin tưởng quan trọng nhất, khai thông là thứ hai.” Lăng Nhân nói.
Chu Vân Dạng cúi đầu, không quyết định được.
“Nếu không bí mật nói chuyện với cậu ấy?” Vương Gia Lâm đề nghị.
Ánh mắt Chu Vân Dạng sáng lên, hỏi Lăng Nhân: “Như vậy có phải không tốt lắm không?”
“Không tính là phạm pháp.” Lăng Nhân rất bảo thủ nói, không đồng ý cũng không phản đối.
Lúc này, Vương Gia Lâm nói gió là mưa đã lục soát một vòng trong cửa hàng ứng dụng, không tìm được app “ trò chuyện “.
“Hay là chỉ có trên Android?” Nói xong, cô chạy như gió vào thư phòng, lục tung một lúc lâu, tìm thấy một chiếc máy android cũ trước kia, ấn vào trung tâm ứng dụng, tìm “ trò chuyện “.
Mấy giây sau — —
“Tìm được rồi. Hình như là một phần mềm mới, trước mắt chỉ có bản khảo sát.” Cô vội vàng bấm kế tiếp, sau đó mắng: “Bây giờ những gian thương kia thật không có lương tâm, vì kiếm tiền ngay cả ranh giới cuối cùng cũng không cần, phần mềm làm hỏng bầu không khí xã hội... Hả? Tên công ty này nhìn quen quen! Trò chơi Đại Giang... Đại Chu, đây không phải là công ty các cậu sao?”
Chu Vân Dạng lắc đầu: “Tớ chưa từng nghe nói qua phần mềm này.”
Nghe vậy, Vương Gia Lâm chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt đầy sợ hãi: “Ý là, Thạch Vũ vì trò chuyện tao* mà đặc biệt mở một phần mềm? Lập trình viên bây giờ thật quá đáng sợ!”
*Trò chuyện tao: Sử dụng phần mềm để trò chuyện mơ hồ vượt qua các cuộc hội thoại thông thường, những tin nhắn liên quan đến tình dục...
Thật vất vả cảm xúc của Chu Vân Dạng mới thoáng ổn định, lần nữa tan vỡ, gào khóc.
Lăng Nhân: “...”
Có người khuyên người như vậy sao?
“Á... Tớ sai rồi... “ Vương Gia Lâm làm bộ tội nghiệp nhìn về phía Lăng Nhân, “Chờ tớ hiểu rõ phần mềm này, liền đăng ký trò chuyện với Thạch Vũ, lấy công chuộc tội.”
Lăng Nhân lắc đầu: “Phần mềm này là Thạch Vũ khai thác, vậy rất có thể cậu ấy chỉ đang thí nghiệm phần mềm.
“Nào có người... Ô ô... Trò chuyện tao... Ô ô... Thí Nghiệm... “ Chu Vân Dạng vừa khóc vừa nói.
“Cái này...” Quả thật điểm khả nghi rất nhiều.
Nhưng Lăng Nhân vẫn không quá tin tưởng Thạch Vũ xuất quỹ.
“Ai da, phần mềm này rất thần kỳ, thế mà có thể căn cứ đối tượng mình thích lựa chọn nói chuyện.” Vương Gia Lâm còn đang nghiên cứu “ trò chuyện “, lẩm bẩm với điện thoại di động: “Ngốc manh loli, ngự tỷ cao lãnh, em gái mềm mại nhà bên... Nhìn xem nam một chút... Trạch nam ngốc manh kỹ thuật, nam ôn nhu ấm áp, bá đạo tổng tài, anh lính ngạo kiều... Tớ chọn anh lính ngạo kiều... trước chào hỏi...”
Mấy hiệp sau — —
“Wow, anh lính thật là đẹp trai còn biết nói chuyện, trò chuyện tiếp như vậy nói không chừng tớ cũng sẽ xuất quỹ.” Vương Gia Lâm kêu to.
“Ô ô ô...” Chu Vân Dạng khóc càng thảm thiết.
Lăng Nhân: “...”
Chắc là gặp được người hố đồng đội trong truyền thuyết.
“Tớ... À... Đại Chu cậu đừng khổ sở, tớ cảm giác người trong phần mềm này đều đáng tin, nếu không sao vừa lên liền xuất hiện. Nói không chừng đều là Phó Kiêu Phong yêu cầu thì sao.” Vương Gia Lâm khó xử cười, sau đó yếu ớt nói: “Chờ tớ nghe thử giọng nói chút. Hệ thống nhắc nhở lựa chọn hình thức kiểu giọng nói, anh lính liền sẽ dùng giọng đó trả lời tớ.”
Nói xong, dừng một giây, sau đó truyền giọng nói vào: 【 Anh lính, có thể hát quân ca cho tôi không? 】
Đối diện trả lời trong giây lát: 【 Không thể. 】
“Anh lính thật là cao lãnh... Khoan đã... giọng nói này sao lại có chút quen tai thế?” Vương Gia Lâm nhìn về phía Lăng Nhân, hóa đá: “Cậu có cảm giác không... giọng của anh lính này... Có chút giống nhà cậu... “
Anh lính ngạo kiều.
Vương Gia Lâm cảm thấy mình hôm nay chắc là phạm vào Thái Tuế, mới có thể trò chuyện tao gặp phải Lục Thiệu Đông.
Khoan đã, trò chuyện tao!
Cô vừa rồi cùng Lục Thiệu Đông...
Vương Gia Lâm khóc không ra nước mắt, lời nói không có mạch lạc giải thích: “A Nhân, tớ... tớ... Tớ cái gì cũng không nói, tớ chỉ gửi một mặt mỉm cười... Icon chào hỏi với cậu ấy, cậu ấy liền bắt đầu nói chuyện với tớ, tất cả đều là cậu ấy nói... A, không đúng không đúng... Cậu ấy cũng không nói chuyện tớ, hố cha Thạch Vũ, rốt cuộc làm khoa học kỹ thuật đen gì vậy chứ!” Muốn ném điện thoại.
Chu Vân Dạng cũng ngơ ngác, trên mặt còn treo nước mắt, hoàn toàn không dám tin tưởng Vương Gia Lâm tùy tiện thử một lần, liền gặp được Lục Thiệu Đông.
Cực kỳ không dám tin nhất là, Lục Thiệu Đông cũng sẽ trò chuyện tao?!
Đây quả thực so với trò chơi thành tinh là điều không có khả năng.
Người nào không biết, Lục Thiệu Đông nổi danh sủng thê cuồng ma, yêu Lăng Nhân không thể tự kiềm chế được.
“Tớ có chút ngốc.” Chu Vân Dạng đỡ trán nói.
Vương Gia Lâm gật đầu thật mạnh: “Tớ cũng xem không hiểu. Thật. Hoàn toàn mông lung.”
Trong lòng Lăng Nhân cũng tràn đầy nghi ngờ, cô tin tưởng Lục Thiệu Đông sẽ không nhàm chán như vậy, nhưng vừa rồi giọng trong di động đúng là của anh. giọng anh cô sẽ không nhận sai.
Quá quỷ dị.
“Cho tớ nhìn chút.” Cô cầm lấy điện thoại di động trong tay điện thoại di động trong tay Vương Gia Lâm, kiểm tra tài liệu cá nhân của 【 anh lính ngạo kiều 】, nhưng tin tức hữu dụng gì cũng không thấy, trừ giới tính cùng ID ra, còn lại toàn bộ thông tin đều thiết lập bảo mật.
Lăng Nhân trả điện thoại di động lại cho Vương Gia Lâm, trầm tư mấy giây, quyết định trực tiếp gọi điện thoại hỏi Lục Thiệu Đông.
Chuông reo một lúc lâu, đối diện vẫn luôn không có người nhận.
“Có thể đang phá án.” Cô tự nhủ, tựa như muốn thuyết phục mình.
Bên trong nhà rơi vào tĩnh mịch trong chốc lát.
Vương Gia Lâm sắp khóc, tay chân luống cuống ôm điện thoại di động.
Lúc này, Chu Vân Dạng khôi phục lý trí chợt nhớ tới, ba tháng trước lúc cô nghỉ sinh, hình như nghe Phó Kiêu Phong đề cập tới, muốn phát triển một phần mềm trò chuyện tình yêu ảo, đặc biệt cung cấp cho cẩu độc thân.
Chẳng lẽ chính là cái này?
Cô đầy bụng nghi ngờ cầm lấy điện thoại di động của Vương Gia Lâm, tiến vào ứng dụng cửa hàng kiểm tra thông tin phần mềm, sau đó — —
Cảm giác có vô số quạ đen bay qua đỉnh đầu.
“Cái này là phần mềm trí năng nói chuyện phiếm, tương tự như bạn trai người máy. Những tin nhắn vừa rồi kia, đều tự động trả lời.” Chu Vân Dạng nói.
Vương Gia Lâm ngẩn ngơ, sau đó thở phào: “Nói cách khác, tớ vừa rồi trò chuyện tao cùng người máy sao? Má ơi. Cám ơn trời đất! Cậu không biết đâu, lúc tớ nghe được tiếng của Lục Thiệu Đông, thiếu chút nữa bị dọa ngốc rồi. Nhưng mà sao cậu lại biết?”
Khóe miệng Chu Vân Dạng giật giật, đưa điện thoại di động ra trước mặt cô, nói: “Trong giới thiệu có ghi.”
“Á... Tớ không chú ý xem.” Vương Gia Lâm vô cùng 囧, sau đó vui mừng nói: “Nói như vậy, Thạch Vũ cũng không có xuất quỹ, mà là nuôi một bạn gái di động?”
Được Vương Gia Lâm nhắc nhở, Chu Vân Dạng vô cùng xấu hổ. Mình vừa rồi khóc bù lu bù loa, cảm giác như trời cũng sắp sập xuống, thì ra chẳng qua là một hồi hiểu lầm.
“Anh ấy chắc là khảo sát phần mềm.” Cô nói.
Vương Gia Lâm: “...” Thật may Phó Kiêu Phong không có khảo sát, nếu không cô đoán chừng băm hắn ra thành từng mảnh.
Lăng Nhân lại suy nghĩ một vấn đề khác: “Trong phần mềm tại sao lại có giọng của Lục Thiệu Đông?”
Chu Vân Dạng: “Có thể là lúc Thạch Vũ thiết lập nhân vật dùng giọng của cậu ấy.”
Lăng Nhân: “...”
Bình tĩnh nửa phút, đầu óc sắp hóa thạch của Lăng Nhân cuối cùng cũng chuyển động, tổng kết kể lại: “Nói cách khác, mỗi một người lựa chọn nhân vật 【 anh lính ngạo kiều 】, đều sẽ lấy nguyên hình trí năng người máy của Lục Thiệu Đông nói chuyện yêu đương?”
Chu Vân Dạng không dám gật đầu: “Tớ lập tức nói Thạch Vũ sửa đổi!”
Câu trả lời này cũng không khác gì gật đầu.
Lăng Nhân không nói hỏi ông trời.
Toàn thế giới đều đang cùng chồng mình yêu đương.
Cảm giác này — —
Qúa sốt ruột.
Vương Gia Lâm đã hoàn toàn không biết nên khóc hay nên cười, cảm khái nói: “Tớ thấy Thạch Vũ cũng sắp thành tinh rồi. Làm ra loại khoa học kỹ thuật đen này cũng thôi đi, còn hố người mình.”
“... Trách tớ, bỏ bê kỷ luật.” Chu Vân Dạng xấu hổ cười.
Đêm đó.
Sáu người bạn thân tề tụ lại, mở cuộc phê bình.
Đối tượng phê bình — — Thạch Vũ cùng Phó Kiêu Phong.
Bởi vì Thạch Vũ thú nhận, nói người thiết lập chủ ý tồi tệ này là Phó Kiêu Phong.
Đối với lần này, phản ứng của Vương Gia Lâm là: “Tớ không cần dùng đầu óc... Cũng có thể đoán được là anh ấy.”
Phó Kiêu Phong cười đầy đắc ý: “Vẫn là em hiểu anh.”
Vương Gia Lâm: “...” Cô cũng không phải đang khen hắn được không?
Nghĩ tới lúc ban ngày bị người máy Lục Thiệu Đông trêu chọc, Vương Gia Lâm cũng cảm giác rợn cả tóc gáy.
Qúa quá quá kinh sợ!
“Thạch Vũ, cậu nhanh chóng thiết lập lại nhân vật kia.” Cô hơi sợ mà nói.
Thạch Vũ gật đầu: “Nếu không phải các cậu một hai phải gọi tớ qua ngay mặt phê bình, tớ bây giờ đã đổi xong rồi đấy.”
“...” Vẫn là các cô sai?
Vương Gia Lâm liếc mắt: “Khoa học kỹ thuật đen này của cậu không chỉ hố A Nhân đâu. Cậu có biết không, Đại Chu cho rằng cậu xuất quỹ, hôm nay ở chỗ tớ khóc đến chết đi sống lại.”
Thạch Vũ nhìn về phía phu nhân nhà mình: “Anh sai rồi.”
Chu Vân Dạng ôn nhu cười, nói: “Không hoàn toàn trách anh. Nếu như em nghe A Nhân khuyên, ban đầu liền trực tiếp thông báo với anh, mà không phải tự mình đoán mò, cũng sẽ không làm ra nhiều chuyện như vậy.”
Lấy được tha thứ của phu nhân Thạch Vũ lập tức vui vẻ ra mặt, nói: “Anh sẽ dùng cả đêm nay để sửa.”
“Tớ có một nghi vấn.” Lăng Nhân giơ tay, “Có thể cất giữ nhân vật này không, nhưng mà chỉ mở quyền hạn đối với các tài khoản mặc định không?”
“Có thể. Đơn giản như vậy, tớ chỉ cần thiết lập phía sau một chút là được. Cậu muốn mở quyền hạn với ai?” Thạch Vũ hỏi.
Mọi người:...
Cái này còn cần hỏi sao?
Đương nhiên là với một mình Lăng Nhân.
Thạch Vũ dưới cái nhìn như đang nhìn một tên thiểu năng trí tuệ của đám bạn tốt, cuối cùng hiểu ra: “Ồ, hiểu rồi. Tớ sẽ làm cho cậu một tài khoản quản trị viên, sau này người máy Thiệu Đông này chính là của cậu.”
“Cảm ơn.”
Lăng Nhân hài lòng cực kỳ.
Mà tối nay một nhân vật chính khác, Lục Thiệu Đông lại rối rắm.
Nói cách khác, anh sau này phải tranh sủng với chính mình trong điện thoại.
...
Buổi tối một tuần sau.
Lục Thiệu Đông đang ở trên ban công hóng gió, nhận được Phó Kiêu Phong gửi tới yêu cầu nói chuyện video nhiều người.
Vừa kết nối, liền nghe được Phó Kiêu Phong ở trong video gầm thét — —
“Tớ phải đóng cái phần mềm này lại! Đóng lại! Vương Gia Lâm đã ở trong điện thoại di động nuôi bảy bạn trai! Bảy người! Cô ấy muốn triệu tập ngọc rồng sao?!”
Thạch Vũ: “Bình tĩnh. Những thứ kia đều là giả, cậu mới là chính cung nương nương.”
Phó Kiêu Phong: “Coi như là chính cung nương nương, vậy cũng bị biếm vào lãnh cung! Tớ nhất định phải đóng cái phần mềm này lại!”
Thạch Vũ: “Tớ nghe kế toán nói, cái phần mềm này là phần mềm có lợi nhuận tốt nhất trong tất cả phần mềm mà công ty có trước mắt.”
“...” Phó Kiêu Phong hụt hơi.
Thạch Vũ: “Nếu không để cho tiểu tiên nữ khuyên nhủ Vương Gia Lâm, để cho cậu ấy vũ lộ quân triêm*.
*Vũ lộ quân triêm (雨露均沾): ý nói Hoàng đế không quá sủng ái ai, cũng không hề lạnh nhạt với ai, trong một tháng, đa số cung tần phi tử đều được Hoàng đế ‘sủng hạnh’ qua, chia sẻ sự sủng ái.
“...”
Yên lặng ba phút, Phó Kiêu Phong hỏi Lục Thiệu Đông: “Thiệu Đông, tiểu tiên nữ không phải cũng chơi phần mềm đó sao? Cậu không có ý kiến?”
Lục Thiệu Đông ngắm nhìn nàng dâu nhà mình đang cuộn tròn trên xích đu, đối với di động kêu “ chồng anh thật giỏi “, rất bình tĩnh nói: “Cô ấy chỉ chơi tôi.”
Phó Kiêu Phong chết.
Cắt đứt video, Lục Thiệu Đông ôm người trên xích đu theo kiểu công chúa, đi tới phòng ngủ.
Lăng Nhân đang vui vẻ chơi với người máy Lục Thiệu Đông, khó hiểu hỏi: “Anh ôm em làm gì vậy?”
“Làm chuyện di động không làm được.”
Trong tròng mắt đen của Lục Thiệu Đông chứa lửa, nhớ tới lời của Phó Kiêu Phong.
— — không có ý kiến?
Anh nhẫn đến sắp hộc máu.
...
Một giờ sau.
Lục Thiệu đông nằm nghiêng ở trên giường, một tay chống đầu, gió xuân đầy mặt hỏi: “Ai thật là giỏi?”
Lăng Nhân đỏ ửng mặt, ưm một tiếng chui vào trong ngực anh, ngón tay vẽ hình xoắn ốc trên ngực anh.
Hồi lâu, cô ngọt ngào kêu: “Chồng.”
Tiếng “ chồng “ này làm cho trong lòng Lục Thiệu Đông ngọt ngào, khóe miệng anh nhẹ cong, ôm cô: “Ừ?”
“Anh giỏi nhất.”
Đã lâu.
Từ sau khi khoa học kỹ thuật đen chen chân vào, anh đã ở lãnh cung ngây người suốt một tuần.
Lục Thiệu Đông vui sướng mà xoa xoa đầu nàng dâu nhà mình... Sau đó, vừa dụ dỗ vừa lừa gạt: “Vậy chúng ta gỡ phần mềm nói chuyện được không?”
“Được.”
“Ngoan.”
Không cho Lăng Nhân cơ hội đổi ý, Lục Thiệu Đông vung cánh tay dài lên, cầm lấy di động của cô, gỡ bỏ khoa học kỹ thuật đen.
Trong lòng cuối cùng cũng thoải mái.
— — Kịch tranh sủng, Lục Thiệu Đông thắng.