Ngạo Kiều Nữ Thần Nghịch Tập Đi

Chương 117: Chương 117: Buông em gái tôi ra




Đường Tịch không nghĩ tới Kiều Lương bỗng nhiên tới đây một đám, ánh mắt trợn to, anh đây là muốn gây chuyện a!

Quả nhiên Tiêu Dao chợt tiến lên, một quyền liền hướng Kiều Lương nơi này đánh tới, Kiều Lương dễ dàng né tránh, lạnh lùng nhìn lấy Tiêu Dao nói, “Tiêu đại thiếu gia phải qua quyền, tìm một rộng rãi đi.”

Tiêu Cảnh bắt lại tay của đại ca nhà mình, tiến lên thâm trầm nhìn lấy Kiều Lương, lạnh giọng hỏi, “Kiều Lương, cậu đây là ý gì!”

Kiều Lương nhìn lấy Tiêu Cảnh, ánh mắt lại từ trên mặt mọi người quét qua, “Chính là ý mà cậu nghe được đó.”

Tiêu Sái sắc mặt thâm trầm nhìn lấy Kiều Lương, vừa nhìn về phía Đường Tịch, lạnh giọng hỏi, “Tiểu Nhu, em tới nói đây là chuyện gì xảy ra? Em chừng nào thì cùng Kiều Lương nhận thức?”

Ánh mắt của mọi người nhất trí nhìn về phía Đường Tịch, hỏi Đường Tịch dù sao cũng tốt hơn hỏi Kiều Lương nhiều.

Kiều Lương cũng thật sâu mà nhìn lấy Đường Tịch, Đường Tịch ha ha cười một tiếng, thật là so với khóc còn khó coi hơn, “Em cũng nghe không hiểu anh âgd đang nói gì, Kiều tiên sinh rõ ràng mới vừa muốn hỏi em không phải là cái này a.”

“Vậy cậu ta hỏi em cái gì?” Mọi người miệng đồng thanh hỏi.

Đường Tịch tìm ra manh mối, quả nhiên nói một lời nói dối, liền muốn nói dối lần thứ 2, mệt quá a!

“Bởi vì em cùng dì Kiều quan hệ không tệ nha, đáp ứng mỗi thứ bảy đi bồi dì Kiều, bệnh tình của dì Kiều cũng có chuyển biến tốt, nhưng là bởi vì em có một tuần lễ không thể không đi nha, dì Kiều đến bệnh viện nhìn em sau khi trở về sẽ không ăn cơm…” Đường Tịch nuốt nước miếng một cái nói tiếp, “Sau đó Kiều tiên sinh khả năng biết mẹ mình không ăn cơm, liền….” Đường Tịch thật sự là không biên được.

“Em là đang nói mấy ngày em hôn mê bất tỉnh đó sao?” Hạ Vãn Y hỏi.

Đường Tịch nhìn lấy Hạ Vãn Y như nhìn thấy cứu tinh dùng sức gật đầu, “Đúng đúng đúng, chính là vậy đó, mới vừa em cho Kiều tiên sinh nói rõ, cho nên bây giờ liền giải trừ hiểu lầm a.”

“Cũng bởi vì chút chuyện nhỏ này, Kiều Lương ngươi không khỏi quá nhỏ nói thành to chứ?” Dương Mộ Khôn lắc đầu nói, “Đem chúng ta dọa cho giật mình.”

Kiều Lương nhíu mày cười lạnh, “Ý anh là muốn nói sức khỏe của mẹ tôi là chuyện nhỏ?”

Dương Mộ Khôn buồn rầu, “Tôi sai lầm rồi!”

Vì sao tuyến xui xẻo luôn là anh a! Anh rốt cuộc trêu ai ghẹo ai a!

Những người khác tin tưởng cái chuyện này của Đường Tịch, ba anh em nhà họ Tiêu cũng không tin tưởng chuyện này, mới vừa tiểu Ngũ rõ ràng nói Kiều Lương tìm Tiểu Nhu là vì chuyện của Đường Tịch, hơn nữa mới vừa biểu tình của Tiểu Nhu vô cùng không đúng, rõ ràng chi tiết đó chính là trong biên chế cố sự, hơn nữa cuối cùng là căn bản không biên được.

Tiêu Cảnh nói, “Hiện tại cũng hơn hai giờ, Tiểu Nhu mới vừa xuất viện, không thể trở về quá muộn trở về, tất cả mọi người giải tán đi.” Ánh mắt nhìn về phía Kiều Lương, “Tối nay chúng ta uống hết rượu đi, cậu tiễn tôi trở về đi thôi.” Vừa nhìn về phía tiểu Ngũ bọn họ, “Các cậu đưa mấy vị thiếu gia khác trở về.”

Tiểu Ngũ nhìn về phía Kiều Lương, Kiều Lương gật đầu.

Tiểu Ngũ nghĩ chắc là chuyện của Đường tiểu thư có chỗ dựa rồi, nếu không thiếu gia sẽ không tỉnh táo như vậy, hơn nữa hắn mới vừa lại thấy thiếu gia cười!

Tiểu Ngũ ánh mắt do dự nhìn về phía một bên Đường Tịch, ánh mắt hơi nhăn, chẳng lẽ đây chính là Đường tiểu thư? Nhưng là dáng ngoài có chút không giống a!

Mọi người tản đi, mấy anh em Tiêu gia cùng Kiều Lương trực tiếp lên xe, Kiều Lương lái xe, Đường Tịch trực tiếp ngồi ở trên ghế lái kế bên, ba anh em Tiêu gia tròng mắt hơi híp, nhưng là cũng không nói thêm cái gì, một tia ý thức lên chỗ ngồi phía sau, cửa xe vừa đóng, Tiêu Cảnh lạnh giọng hỏi, “Kiều Lương, cậu tốt nhất nói rõ ràng, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cậu không phải đi tìm Đường Tịch sao! Cậu tìm Đường Tịch liên quan gì đến Tiểu Nhu!”

Kiều Lương thật sâu mà liếc nhìn Đường Tịch một cái, Đường Tịch nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, loại chuyện này cô còn chưa nói chuyện thì tốt hơn đi.

Kiều Lương chốc nữa nhìn ba người một cái, chạy khởi bước rời đi, “Các người muốn từ nơi đó nghe lên?”

Tiêu Dao nói, “Tại sao tiểu Ngũ nói cậu ở chuyện của Đường tiểu thư căn bản không có khả năng tỉnh táo, mà cậu đối với Tiểu Nhu không bình tĩnh.”

Đường Tịch trong lòng ùm ùm nhảy không ngừng,

Đại ca quả nhiên là một người tâm tư kín đáo, xem ra chính mình không phải là tiểu tiên nữ chuyện này lại phải mặc giúp…...

Ai, thật vất vả biên một cái cố sự, hiện tại lại phải phá công.

Kiều Lương nghiêng đầu liếc nhìn Đường Tịch một cái, trực tiếp chuyển hướng đem xe lái đến cửa công viên trung ương, “Xuống xe.”

Mọi người xuống xe, Đường Tịch cũng xuống xe theo, hơn nữa theo bản năng liền muốn hướng về phía bên người Kiều Lương vọt lại, Tiêu Dao níu lấy cổ áo Đường Tịch một cái hướng bên cạnh mình kéo, Đường Tịch vội vàng khống chế được cước bộ của mình, quay đầu hướng Tiêu Dao cười hắc hắc, “Anh cả ~ ”

Tiêu Dao ừ một tiếng, liếc nhìn Kiều Lương một cái, Kiều Lương nắm lên tay của Đương Tịch hướng phái trước đi, căn bản không cố kị ánh mắt ba người, Tiêu Cảnh hít thở sâu, cắn răng nói, “Kiều Lương, cậu đừng buộc tôi hướng cậu động thủ, cậu thả em gái tôi ra!”

Kiều Lương giơ lên tay của mình, nhìn về phía ba người, “Cậu hỏi cô ấy, có muốn tôi buông ra hay không?”

Đường Tịch bị Kiều Lương trêu đến, nhưng là lại nghĩa chính ngôn từ hô, “Buông tay em ra!”

Kiều Lương ánh mắt dừng lại, bi thương nhìn về phía Đường Tịch, Đường Tịch trong lòng đau xót, ôn nhu nói, “Anh dắt, anh dắt.” Ai, người này từ sau khi ở trên sân thượng nghe được cô đối với anh áy náy, thật giống như liền học được lợi dụng cô cảm thấy tội lỗi, đủ loại bán đáng thương…... Người này thật sự là Kiều Lương mà quen biết đó sao?

Xin hỏi cao ngạo của anh đâu, xin hỏi tự ái của anh đâu!

Khóe miệng Kiều Lương nhỏ câu, ánh mắt lóe lên ánh sáng nhu hòa, Tiêu Dao nhìn không được một quyền tập kích qua đi, Kiều Lương từng thanh kéo Đường Tịch xuống phía sau mình, cùng Tiêu Dao qua nổi lên chiêu, mười phút trôi qua, đối phương vẫn là không có có thể đem đối phương thế nào, Đường Tịch ngồi ở sân cỏ bên trên chọc chọc Tiêu Cảnh, “A Lương công phu là lúc nào luyện à?”

“Tiểu Nhu Nhi!” Tiêu Cảnh trợn to hai mắt, lúc này mới thời gian bao lâu a, lại liền kêu A Lương!

Đường Tịch tự biết lỡ lời, hé miệng cười một tiếng, “Anh cả không phải là rất lợi hại nha, thế nào cảm giác Kiều Lương cùng anh ấy không phân cao thấp a.”

Đánh 20 phút sau hai người vẫn không thể nào phân ra thắng bại, dứt khoát ngưng chiến, Kiều Lương cười nói, “Tiêu đạh không hổ là người mà bộ đội đặc chủng coi trọng, thân thủ quả nhiên để cho người kiêng kỵ.”

Tiêu Dao lạnh rên một tiếng, “Kiều tổng cũng không tệ.”

Tiêu Cảnh trợn to hai mắt nói, “Làm sao cậu biết thân phận của Lão Đại ta?”

Kiều Lương trợn trắng mắt nhìn Tiêu Cảnh, “Cậu cho rằng là ai cũng là cậu, mỗi ngày ở một cái phía dưới mái hiên sinh hoạt, người ta là làm gì cũng không biết.”

Tiêu Sái nói, “Kiều Lương các cậu chớ bán quan tử, nói mau đi, cậu và Tiểu Nhu đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”

Kiều Lương yên lặng, một hồi lâu mới lên tiếng, ” Máy bay Tiểu Tịch gặp rủi ro là ngày chín tháng bảy.”

Tiêu Dao cau mày, “Cái này có quan hệ gì với Tiểu Nhu?”

Tiêu Cảnh nói, “Tiêu Nhu xảy ra tai nạn xe cộ nằm viện cũng là ngày đó đi.”

Kiều Lương gật đầu, “Các người còn có cái gì muốn hỏi sao?”

Ba anh em lập tức liên tưởng đến cái gì, chợt nhìn về phía Đường Tịch, hé miệng cười một tiếng, ánh mắt lại mang theo áy náy, “Xin lỗi các anh trai, em thật sự không phải là có ý định muốn gạt các anh, nhưng là chuyện em chết mà sống lại quá mức không thể tưởng tượng nổi, em không biết thế nào nói cho các anh biết chuyện này.”

“Nhưng là em….”

“Đó cũng là trước khi em sống lại một cô gái cho em năng lực, em cũng không biết là chuyện gì xảy ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.