Ngạo Kiều Nữ Thần Nghịch Tập Đi

Chương 147: Chương 147: Tức giận




Edit: Snow Hoàng

——————

Chương 149: Tức giận!

Bên này Đường Tịch cùng Kiều Lương đi không có bao xa, cô liền bị Kiều Lương bế lên, liền theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ của anh. Kinh ngạc nhìn hắn, Kiều Lương liền thấp mắt liếc nàng một cái, lại nhìn về phía lòng bàn chân đang chảy máu của cô, trong tròng mắt tất cả đều là lệ khí, “Em tốt nhất yên lặng một chút!”

Đường Tịch phi thường ngoan ngoãn nằm trong ngực của hắn, thật thấp cười một tiếng, “Ở bên cạnh anh, em nào dám không yên lặng!”

Kiều Lương lại cúi đầu trợn mắt nhìn cô một cái, nếu giống như lời nói thì cũng sẽ không giống bây giờ rồi!

Kiều Lương nói, “Đường Tịch, những lời này anh chỉ nói một lần cuối cùng, đừng để bị thương, nếu không anh không biết sẽ làm ra cái gì điên cuồng sự tình đó!”

Hắn ôm lấy một thân ướt Đường Tịch cho dù quần áo cô có làm ướt người hắn hay không, chỉ là thâm trầm nói, “Em muốn báo thù, muốn tra ra là ai muốn hại em, anh có thể giúp hết, em không thể bị thương, em nghe rõ ràng không?”

Đường Tịch ôm lấy cổ Kiều Lương một hồi, chân mày tinh vi, ngước mắt nhìn lấy Kiều Lương, khóe miệng móc một cái, ánh mắt nhưng là lạnh giá, cô nhìn Kiều Lương, cường ngạnh nói, “Kiều Lương, hai người chúng ta chung một chỗ, là bởi vì em yêu anh. Nhưng là, em hy vọng chuyện của chính em, em có thể tự mình giải quyết, anh không thể thay em làm chủ, nếu như anh không làm được, như thế, em sẽ rời đi đấy!”

Kiều Lương chợt dừng bước, quanh người khí tức liền trở nên lạnh lùng, hai người bọn họ tựa như cùng bị bão tố vây lại như thế, Kiều Lương phẫn nộ nhìn Đường Tịch, trầm giọng nói, “Em lặp lại lần nữa!”

Đường Tịch hất cằm lên, nhìn qua Kiều Lương, sắc mặt lạnh giá quả quyết, tựa như người đối mặt cùng cô bây giờ không phải là người cô yêu sâu đậm, mà chính là địch nhân trên thương trường, lạnh lùng nói, “Em nói, nếu như anh nghĩ coi em thành chim hoàng yến nuôi trong lồng, em sẽ nghĩ đủ mọi cách để thoát đi anh, cho dù là chết!”

Cái này chữ chết hoàn toàn chọc giận Kiều Lương, cơn giận của hắn như bão táp ùn ùn kéo tới, hắn liền ôm lấy Đường Tịch đứng ở nơi đó, cười lạnh một tiếng, thấp mắt nhìn Đường Tịch, “Anh đúng là điên mới…”

Câu nói kế tiếp bị Đường Tịch hôn ngăn cản trong cổ họng, cơn thịnh nộ trên người Kiều Lương trong nháy mắt tiêu tan, còn dư lại là kinh ngạc cùng khiếp sợ.

Hai tay Đường Tịch vẫn là câu cổ của hắn, biểu tình trên mặt cũng không như mới vừa lạnh như vậy nghiêm ngặt, thay vào đó là nụ cười ôn nhu, nàng nói, “A Lương, em cũng muốn đứng ở đỉnh kim tự tháp cùng anh ngắm xem mọi vật, mà không phải đứng ở dưới kim tự tháp ngửa mặt nhìn lên, anh biết không?”

Trái tim Kiều Lương như bị người đụng một cái, “Liền vì vậy?”

Đường Tịch gật đầu, ” Đúng, anh biết em đã từng có thân phận gì, cùng thân phận hôm nay là khác nhau một trời một vực. Trước kia coi như em chỉ là nằm ở nhà, toàn thế giới các đại lão đều sẽ cho em cúi người dâng tặng lễ vật. Nhưng bây giờ khác rồi, em chính là một cái ngay cả tiểu trợ lý đều dám tùy ý khi dễ, nếu như em một mực tránh ở sau lưng các anh, như vậy em không phải thành phế vật sao?”

Kiều Lương thật sâu nhìn lấy Đường Tịch, cuối cùng không nói gì thêm, ôm lấy Đường Tịch hướng phòng nghỉ ngơi đi tới, đem cô thả ở trên ghế sa lon để nghỉ, rồi đi tìm quần áo cho cô đổi.

Sau khi Đường Tịch theo phòng thay quần áo đi ra, Kiều Lương đã tìm tới hộp cấp cứu, tự mình băng bó vết thương ở lòng bàn chân của cô.

Đường Tịch nghĩ đến Kiều Lương mới vừa như thế giận đùng đùng, lại không có đem mình vứt trên đất, vừa giận vừa đem bản thân mình ôm chặt chẽ, khóe miệng liền không nhịn được đi cười lên, cô liền đưa tay sờ mặt của hắn, khóe miệng mang theo nhu nhu nụ cười, “A Lương, em biết ngươi rất bận rộn, thật ra thì anh không cần mỗi ngày đều cùng ở bên cạnh em, em lớn như vậy cũng sẽ không biến mất.”

“Sẽ mất.” Kiều Lương nói xong lại cúi đầu xử lý vết thương của cô.

Ngắn ngủi hai chữ để cho Đường Tịch cả người sững sờ, sẽ mất ý tứ của hắn chẳng lẽ là đã đem nàng mất qua một lần, cho nên lần này hắn sẽ không lại đem cô vứt bỏ thật sao?

Tâm tình Đường Tịch trong nháy mắt thành chua xót.

Ngay vào lúc này cửa phòng nghỉ ngơi bỗng nhiên bị đẩy ra, Đường Tịch ngẩng đầu nhìn lại, Ninh Diễm, Hạ Hoàn Ninh cùng Tiêu gia hai huynh đệ đi vào, Đường Tịch nhíu mày, Kiều Lương vẫn là không coi ai ra gì, vẫn là cho Đường Tịch xử lý vết thương. Tiêu cảnh nhìn Đường Tịch một cái, Đường Tịch gật đầu cười, rồi hắn mới lên tiếng, “Đã tra được, là Tiêu Cấm Ninh mua được một người đàn ông trợ lý của công ty Ninh Diễm bọn họ, muốn hại người cướp đi cô ta hợp đồng quảng cáo người mẫu, đánh bậy đánh bạ, không nghĩ tới người mẫu lại là em.”

“Là cô ta? ” Đường Tịch có chút kinh ngạc, coi như mình cùng Tiêu Cấm Ninh đã lâu không có gặp mặt, thậm chí lần này thiệt giả thiên kim sự tình xảy ra, cô cũng chưa từng cùng Tiêu Cấm Ninh gặp mặt qua, nhưng không nghĩ đến, lần bị thương này rốt cuộc lại do Tiêu Cấm Ninh.

Ninh Diễm nắm quả đấm, lúng túng ho khan một tiếng, tiến lên mang theo áy náy nhìn Đường Tịch, “Chuyện này là lỗi của tôi, nếu như có đề phòng thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như thế, cái kia người phụ tá đã bị đuổi, về phần Tiêu Cấm Ninh nơi đó, tôi sẽ lấy lời khai của trợ lý kia, truy tố Tiêu Cấm Ninh.”

Đường Tịch gật đầu cười, ” Được, đã vậy thì liền làm phiền anh.”

Ninh Diễm khoát tay một cái, “Vốn là nguyên nhân bắt nguồn từ tôi, nên là phải giải quyết.” Nhìn Đường Tịch đã được Kiều Lương băng kỹ vết thương, hơi nhíu mày nói, “Nhưng là tôi còn có một đề nghị cho chính em, Tiêu Cấm Ninh hại người như vậy giữ lại thủy chung là một loại mầm tai hoạ, mau sớm diệt trừ cho thỏa đáng.”

Đường Tịch gật đầu, mới vừa muốn nói chuyện, Dương Tĩnh Nhàn liền gọi điện thoại tới, Đường Tịch nghe điện thoại, không biết Dương Tĩnh Nhàn nói cái gì, Đường Tịch sầm mặt lại, chợt đứng lên, “Con biết rồi, con lập tức tới ngay.”

Tiêu Sái cùng Tiêu cảnh bọn họ đồng thời nhìn tới, “Thế nào?”

Đường Tịch sắc mặt không được, trầm giọng nói, “Đại bá mẫu bị thương, bị mẹ của mình đẩy xuống lầu.”

“Cái gì! ” Tiêu cảnh cùng Tiêu Sái chợt ngẩn ra, “Đẩy xuống lầu!”

Kiều Lương nhìn Đường Tịch một cái, hơi nhíu mày, trầm giọng nói, “Anh đưa em đi!” khom người ôm lấy Đường Tịch đi ra ngoài.

Đường Tịch lúc này mới xem điện thoại di động của mình, phía trên có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là Dương Tĩnh Nhàn gọi tới, có lẽ hẳn là đã sớm xảy ra.

Tiêu Cảnh cùng Tiêu Sái cũng sẽ không ở lâu, cho Hạ Hoàn Ninh nói một tiếng có chuyện gì trực tiếp gọi điện thoại sau, cũng đi theo rời đi.

Ninh Diễm nhìn lấy mọi người hoang mang rối loạn bận rộn bóng lưng, chậc chậc lắc đầu, “Không nghĩ tới người nhà này loạn như vậy a!” táp một tiếng miệng, nói, “Không nghĩ tới Kiều Lương lợi hại hơn, lại dính vào một cái gia đình loạn như vậy!”

Hắn ban đầu còn tưởng rằng Kiều Lương sẽ vẫn là cái loại này dù chuyện gì cũng trong sẽ không loạn người đàn ông đây, nhưng là từ Tiêu Nhu rơi xuống nước trong nháy mắt đó, hắn biết, cái này Kiều Lương, đời này coi như là ngã xuống, thua ở một con nhóc trong tay.

Kiều Lương ôm lấy Đường Tịch, sau khi xuống núi, mọi người lên xe, Tiêu Sái trực tiếp lái xe hướng bệnh viện.

Dọc theo đường đi Tiêu Sái đều là chạy như gió lốc, không tốn nhiều thời gian đã đến bệnh viện, Đường Tịch nghĩ đến cái gì, chợt dừng bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.