Bởi vì đặt vé máy bay quá gấp gáp, cuối cùng không đặt được chỗ tốt, toàn
bộ chỗ ngồi hạng thương gia đều đã hết sạch. Trác Diễm đành phải đặt chỗ ở khoang phổ thông, mà chỗ ngồi ở khoang phổ thông thì chật chội, đối
với hành trình bay khoảng mười hai tiếng đồng hồ, thật sự là một chuyến
đi rất vất vả.
Anh ngồi ngay gần cánh máy bay, lúc trượt trên
đường băng và cất cánh đều cảm thấy rung lắc đặc biệt mãnh liệt. Sau khi tiến vào quỹ đạo bay, anh mở laptop ra rồi lại sau đó lại nhanh chóng
gấp lại, trạng thái này thật sự không cho phép làm việc.
Trong
suốt hành trình bay, cả khoang đều là khoảng không gian đen kịt. Anh ngủ thiếp đi, nữ tiếp viên hàng không đi qua bên cạnh anh, điều chỉnh góc
chăn cho anh. Động tác của cô giống Nguyễn Tương Nam ở phòng bệnh đêm
đó, động tác kéo góc chăn cho anh rất giống, đều rất nhẹ nhàng, chỉ sợ
đánh thức đối phương.
Anh nhớ tới mấy năm trước khi mẹ anh qua
đời, bà cũng hay chỉnh lại chăn cho anh, nhưng động tác này thường hơi
mạnh, thậm chí có lúc sẽ làm anh tỉnh giấc.
Con người khi còn
sống luôn luôn muốn đồng hành cùng một ai đó, nhưng nếu như điều đó
không xứng đáng với tình yêu của một người thì sao?
Trở lại chốn
thành thị quen thuộc, đúng vào thời điểm nóng bức nhất trong năm. Trác
Diễm đang đợi dịch vụ phục vụ dành cho khách VIP của sân bay, chờ nhân
viên phục vụ mang xe của anh từ dưới hầm lên, áo sơ mi trên người anh đã bắt đầu thấm đẫm mồ hôi. Trong sân bay người đến người đi, ra ra vào
vào, cho dù điều hòa nhiệt độ có mở thấp hơn, cũng không dập tắt được
suy nghĩ không chính đáng đang diễn ra trong lòng anh.
Nhưng anh còn đang mặc một bộ đồ Tây được cắt may khéo léo cùng áo sơ mi màu đen.
Rất nhanh, nhân viên phục vụ mang chìa khóa xe giao cho anh: "Trác tiên sinh, xe của ngài dừng ở bên kia, mời đi theo tôi."
Ra khỏi đại sảnh tới chỗ đậu xe, anh vừa ra khỏi liền cả người đầy mồ hôi, phía ngoài ánh mặt trời tràn ngập, vừa nóng nực vừa chói chang, mới có
một lúc mà đã khiến người anh nóng lên.
Anh ấn nút điều khiển để
mở cửa xe, nhân viên phục vụ lập tức giúp anh mở cửa: "Trác tiên sinh,
hẹn gặp lại." Sau đó lại chu đáo đóng cửa xe lại giúp anh.
Trác
Diễm gật đầu một cái, khởi động xe, thuận tay mở điều hòa trong xe công
suất cao nhất, để nhiệt độ ở mức thấp nhất, cuối cùng chậm rãi rời khỏi
đây.
Anh ra khỏi đường cao tốc sân bay, suy nghĩ một chút thấy cũng không có việc gì làm, nên lái xe đến thẳng công ty.
Lúc anh vừa ra khỏi thang máy, quầy lễ tân và thư ký ai nấy đều mắt chữ A
mồm chữ O, điều này làm cho tâm tình u ám tồi tệ của anh có dấu hiệu
chuyển biến tốt lên một chút.
Anh đi tới trước cửa phòng làm việc của mình, chỉ thấy An Nhã đang vùi đầu về phía màn hình điện thoại di
động mỉm cười, dieenx ddan flee quy sddoon vốn là anh biết gần đây cô
bắt đầu yêu đương, đối tượng là một viên chức nhỏ, bây giờ đối với thế
giới tình yêu cuồng nhiệt của mọi người trong lòng anh chỉ mang nỗi oán
hận.
Anh chết cũng sẽ không thừa nhận từ lúc lên máy bay đến bây
giờ trong lòng sinh ra cái loại cảm giác thất tình tan nát cõi lòng đó.
Trác Diễm đi tới bên bàn của cô, giơ tay lên nhẹ nhàng gõ một cái, lạnh lùng nói: "Đem cho tôi biên bản hội nghị ngày hôm qua."
Tay An Nhã run một cái, điện thoại di động rơi thẳng xuống đáy bàn.
Ông chủ nhỏ trở về mà không nói tiếng nào!
Không, đây không phải là trở lại trả phép trước thời hạn, rõ ràng ngày nghỉ
của anh mới bắt đầu ngày hôm qua, nhất định là sáng nay cô bước xuống
giường sai cách.
An Nhã vô cùng nhanh nhẹn lấy biên bản hội nghị ra, chạy vào phòng làm việc của anh.
Trác Diễm đang đưa lưng về phía cô điều chỉnh rèm che của cửa sổ lớn sát sàn.
Từ góc nhìn này của An Nhã, quanh người anh đều tràn ngập một loại hơi thở âm u và tà ác. Xem ra ngày nghỉ của cô không cánh mà bay rồi, cả tình
cảnh của cô bây giờ cũng không lấy gì làm tốt đẹp, vốn dĩ cô còn định
thừa dịp ông chủ nhỏ không có ở đây len lén làm biếng.
Cô đặt tài liệu nghiêm chỉnh ở trên bàn làm việc, lại cung kính hỏi: "Trác tổng, anh muốn uống gì không?"
Trác Diễm không quay đầu trả lời: "Một ly cà phê đen, cám ơn." Anh thô
bạo ấn chiếc điều khiển từ xa, rèm cửa sổ kéo đến một nửa thì dừng lại, liền vung tay một cái, ném thẳng điều khiển từ xa vào thùng rác: "Lập
tức bảo người tới sửa cái này, trong vòng nửa canh giờ không sửa được,
về sau đừng ký hợp đồng với công ty này nữa.”
". . . . . ." An Nhã ở trong lòng lệ rơi, thật là đáng sợ thật là đáng sợ.
Cô ra khỏi phòng làm việc của Trác Diễm, bên ngoài cửa phòng thư ký lập tức vây quanh, muốn tìm cô tám chuyện.
An Nhã vội vàng giơ tay ngăn cản, mạnh mẽ ngăn cản tất cả vấn đề mà họ
chuẩn bị chất vấn: "Bây giờ đang trạng thái báo động đỏ cấp một."
Mọi người lập tức tản ra.
Cô gọi điện thoại cho công ty kỹ thuật, báo cho họ việc rèm cửa sổ tự động trong phòng làm việc của Tổng giám đố bị mắc kẹt, rồi lại đi giúp Trác
Diễm pha cà phê đen. Cô đoán rằng với tâm tình của anh hôm nay, mùi vị
gì cũng uống không ra, cô cho lượng cà phê gấp đôi bình thường.
Tất cả đều là sự yên tĩnh trước cơn bão.
Cô nhặt điện thoại dưới đáy bàn lên, tiếp tục nhắn tin: "Mới vừa rồi thật
xin lỗi, đi ra ngoài một lát, bởi vì ông chủ đột nhiên trở lại."
Bạn trai lập tức trả lời: "Anh ta lại bắt nạt em sao?"
Lại? An Nhã nhíu nhíu mày, hình như trước kia cô cũng chưa từng oán trách ông chủ của cô, tại sao lại dùng cái từ này?
"Tâm tình của anh ấy không tốt lắm, nhưng trước mắt chưa có dấu hiệu bùng nổ."
Đối phương an ủi cô: "Nếu như công việc của em không được vui vẻ, thì từ chức về nhà đi, anh nuôi em."
An Nhã lập tức cười.
Thật ra thì cô cũng không nói cặn kẽ về công việc cho bạn trai, cũng không
cho anh biết, cô cũng không chỉ là một thư ký bình thường, d;đ/l,q'đ mà
là thư ký tổng giám đốc. Cả công ty từ trên xuống dưới, người dám tỏ
thái độ với cô cũng không có nhiều: "Anh yêu, anh thật tốt."
Trác Diễm đi ăn cơm cùng cha.
An Nhã đợi nhân viên của công ty kỹ thuật cử người tới sửa rèm cửa sổ
xong, mới sờ sờ cái bụng rỗng tuếch của mình, thư ký tổng giám đốc thật
thật vất vả, cái gì cũng đến tay.
Cô quay trở lại bàn làm việc
của mình, kéo ngăn kéo ra lấy một hộp sandwich ra, đang chuẩn bị cắn một miếng, thì thấy Trác Diễm đang cầm một bó hoa tươi và bóng bay khinh
khí cầu từ trong thang máy đi ra.
Anh thẳng đi tới trước bàn của
cô, đặt bó hoa đặt ở trên bàn, để khinh khí cầu cùng với một hộp giấy
nhỏ trước mặt cô: "Những thứ này có người đưa cho cô, tôi giúp cô ký
nhận rồi."
Tâm tình của An Nhã tốt hẳn lên, ngắm nghía bó hoa,
thắt khinh khí cầu ở chỗ tựa lưng ghế ngồi của cô, rón rén mở hộp giấy
nhỏ kia ra, bên trong rõ ràng là bánh ngọt Napoléon cô thích ăn nhất.
Cô gửi tin nhắn cám ơn: "Cám ơn anh yêu, đồ anh đưa em nhận được rồi."
"Em thích là tốt rồi."
Cô đột nhiên giật mình, nhìn kỹ hộp bánh ngọt Napoléon một chút, đột nhiên hồn bay phách lạc, cô cố tình nhìn đi nhìn lại hai lần, vẫn là cùng một kết quả. Rõ ràng trên hộp bánh ngọt có địa chỉ cửa hàng, mà địa chỉ đó, chính là trụ sở của Tạ thị ở tầng dưới, chỗ của Tạ Duẫn Thiệu, đối thủ
hiện tại của ông chủ nhỏ.
An Nhã sắp chết mất.
Cô vội vã nhét hết bó hoa bánh ngọt và khinh khí cầu vào trong ngăn kéo, cẩn thận gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.
Trác Diễm đã tiến vào trạng thái làm việc, ngẩng đầu lên nhìn thấy là cô, liền gật gật đầu nói: "Mời vào."
An Nhã đi vào, liền nói thẳng luôn: "Cái đó. . . . . . Trác tổng, thật sự
tôi có qua lại với nhân viên Tạ thị, nhưng anh ta không có vị trí quan
trọng trong ngành, cũng không phải là cấp quản lý, chỉ là một nhân viên
nhỏ nhoi bình thường. Tôi tin rằng anh ta không phải vì mục đích đặc
biệt nên mới qua lại với tôi."
Trác Diễm ừ một tiếng: "Cho nên?"
"Hơn nữa tôi cũng chưa từng đề cập với anh ta nội dung công việc cụ thể của
mình! Tôi thề, tuyệt đối không có, tôi vẫn luôn rất rất cẩn thận. Thật
ra chúng tôi cũng không quá nói nhiều đến công việc." Trừ thỉnh thoảng
sẽ oán trách tổng giám đốc phát tiền lương cho cô không nhân đạo cỡ nào.
Mặt Trác Diễm vẫn không chút biểu cảm: "Sau đó?"
An Nhã cúi đầu nói: "Xin Trác tổng đừng đi điều tra anh ta, tôi có thể bảo đảm anh ta không có bất cứ vấn đề gì."
Trác Diễm gật đầu một cái, dứt khoát trả lời cô: "Tôi sẽ không đi điều tra
anh ta, chuyện này tới đây là hết." Cuối cùng, lại bổ sung một câu:
"Không phải tôi tin tưởng người này, mà là tin tưởng cô, tôi tin tưởng
cô sẽ có chừng mực."
Thật sự An Nhã cảm động rơi nước mắt, ngẩng mặt lên nhìn anh, chân thành nói: "Cám ơn ông chủ nhỏ."
Ông chủ. . . . . . nhỏ. . . . . . Lại gọi nhầm rồi.
Trác Diễm cũng chỉ cười cười, nụ cười rất ôn hòa: "Được rồi, cô có thể đi ra ngoài làm việc."
An Nhã trở lại bàn làm việc của mình bên ngoài, trở về chỗ nhớ lại nụ cười của ông chủ nhỏ, quả nhiên lớn lên đẹp trai chính là một vũ khí lợi
hại, dù là tùy tiện cười một cái đều có thể làm cho người ta kích động
muốn thét chói tai. Chỉ là cô cũng đã qua cái tuổi háo sắc đó, ngược lại nữ sinh hàng năm tới thực tập thấy Trác Diễm mỗi sáng một thân tây
trang đen áo sơ mi trắng đi nhanh như gió từ trong thang máy ra ngoài,
đều thầm hưng phấn một lúc.
Chỉ là cũng may, lần này có thể qua một cách dễ dàng.
An Nhã yên tâm thoải mái lấy cái bánh ngọt đó ra, cắn một cái, mùi vị quả nhiên không tệ.
Trác Diễm kéo ngăn kéo thứ nhất ra, rút một phần tài liệu từ trong túi ra,
đưa thẳng vào máy cắt giấy. Thật ra thì anh biết An Nhã vừa mới bắt đầu
yêu đương không lâu, thì phát hiện đối tượng của cô là nhân viên của Tạ
thị. Mấy lần trước cô nhận được hoa, một hai lần là anh ký nhận, trên tờ ký nhận có địa chỉ tiệm hoa.
Anh đi qua trụ sở của Tạ thị rất nhiều lần xung quanh có cửa hàng gì anh tất nhiên không thể không biết.
Dĩ nhiên kết quả điều tra được, bạn trai An Nhã cũng đúng như cô từng nói, chỉ là một nhân viên IT cao cấp, gia cảnh rất đơn giản cũng rất bình
thường, họ hàng ba đời đều không có quan hệ với người nào trong Tạ thị.
Nhìn lý lịch sơ lược, người kia không phải gián điệp thương mại như dự
đoán.
Chỉ là có chút không hiểu tại sao An Nhã lại cùng loại người đơn giản như này đơn thuần lui tới, dáng vẻ còn rất hạnh phúc.
Chỉ là đại khái mỗi người mỗi sở thích thôi.
Dù thế nào đi nữa anh mình cũng không hữu hảo đi nơi nào.
Tới giờ tan tầm, anh lấy điện thoại di động ra nhìn, chỉ thấy Nghiêm Ương
đăng một trạng thái mới, dienn da nle quyy do on là hình cô cùng Nguyễn
Tương Nam áp mặt vào nhau selfie, phía sau là sân chơi Ma Thiên Luân.
Phía dưới một đám người nhàm chán vây xem ban đầu còn khen ngợi hai chị em
đều rất đẹp, dần dần đề tài liền biến thành rốt cuộc là chị xinh hơn hay là em xinh hơn.
Cái thế giới này đúng là quá nhiều người nhàm chán.
Trác Diễm đóng luôn Microblogging lại.
Buổi tối khi trở lại ở căn hộ cao cấp của mình, anh lại mở ra trang
Microblogging của Nguyễn Tương Nam ra xem, trên tường của cô lại rất yên tĩnh không có bất kì động tĩnh gì.
Coi như cô may mắn, không đột nhiên công bố bắt đầu yêu đương cùng người bạn cùng phòng gốc Hoa đó
của cô. Tình yêu của mấy người hay ân ái đó đều dễ chết yểu, anh có chút cay nghiệt mà nghĩ.