Cô cách gần như vậy, cũng có thể thấy lông mi căn căn của cô rõ ràng, Trác Diễm cố gắng dời lực chú ý khỏi đôi môi cô, vẫn ngắm nhìn hoàn cảnh
xung quanh, chỉ thấy trong góc phòng khách bày một cái điêu khắc gì đó,
dùng tấm vải bố che phủ cực kỳ chặt chẽ.
“Đây là cái gì?” Cuối cùng anh cũng tìm được đề tài để đổi.
Nguyễn Tương Nam nhìn theo ánh mắt của anh, nhất thời không thể trả lời.
Trác Diễm đi tới góc bên cạnh, giơ tay vạch lên tấm vải bố, vật ở dưới lộ
ra, cũng là mô hình thân thể con người, sự đặc biệt giữa hai chân nói rõ đây không phải là thân thể phụ nữ. Anh buông tấm vải bố chống bụi, xoay người, có chút tức giận bừng bừng: “Đây là cái gì?”
Nguyễn Tương Nam bị phản ứng của anh làm cho ngẩn ngơ.
“Cô là con gái, để loại vật này trong nhà, chẳng lẽ không biết hai chữ xấu
hổ viết như thế nào?” Anh cũng biết phản ứng của mình thật buồn cười,
giống như người chồng bảo thủ biết được nhược điểm của vợ, nhưng vừa
nghĩ tới nhà cô chứ một loả thể - mô hình nam, liền không nhịn được.
Nguyễn Tương Nam im lặng không lên tiếng mở mô hình ra, động tác thuần thục mở lồng ngực và bụng ra, lại lấy cơ quan nội tạng từ trong thân thể con
người ra, bên trên những cơ quan nội trạng còn ghi chữ thư pháp màu đen, cuối cùng cô duỗi tay vào bụng móc ra một đoạn plastic: “Cái này, thật
ra dùng thế này. . . . . .”
Lần này Trác Diễm sừng sờ tại chỗ.
Rõ ràng, anh làm ra một Thiên đại Ô Long.
Nguyễn Tương Nam đem ruột plastic nhét lại chỗ cũ, lại đặt các loại nội tạng
về chỗ, cuối cùng khép lại mô hình lồng ngực và bụng, kéo vải bố chống
bụi lên, động tác hết sức quen thuộc.
Trác Diễm không thể tiếp
tục ở lại chỗ này, cứng rắn ném xuống một câu “Tôi đi về” liền coay
người mở cửa. Nguyễn Tương Nam cũng không giữ anh lại, chỉ là theo chân
anh đến cửa.
Mặc dù Trác Diễm không nguyện ý, nhưng vẫn không thể không nói một câu: “Xin dừng bước.”
Cho đến khi anh đi xuống dười lầu, cô đều không có giữ lại, thậm chí cũng
không có ý định giữ lại. Anh cảm giác mình giống như là diễn viên nhỏ
của đoạn kết trào lưu, hành động vụng về rối tung rối mù, rồi lại hi
vọng đối phương có thể đuổi theo, giữ mình, dù là tuỳ tiện cười nhạo anh cũng tốt. Nhưng cô không biết cái này.
Cơ hồ mỗi lần gặp mặt
cũng kết thúc giống vậy hoặc lí do không vui, cảnh tượng bình tâm tĩnh
khí đối mặt với đối phương cực ít, nhưng anh cố tình không buông ra, coi như mỗi lần tức đến nỗi thương cũng đợi đến lúc bình tâm lại, tiếp tục
xuất hiện trước mặt cô.
Thật ra thì anh sớm nên biết.
Trác Diễm mới vừa vào đại sảnh khách sạn, quản lí liền mỉm cười đi tới,
giọng nói nhu hoà: “Trác thiếu gia, vị tiểu thư này tới tìm anh, cô ấy
đã chờ rất lâu rồi, không biết anh có rãnh gặp cô ấy không?”
Trác Diễm nhận lấy danh thiếp quản lí đưa, chỉ thấy danh thiếp viết ba chữ
Phương Hàn Vân, chức vụ giám đốc Tạ thị. Anh trầm ngâm một chút, hỏi “Vị Phương tiểu thư này tới lúc nào?”
“Đại khái khoảng sáu giờ.”
Trác Diễm đưa tay nhìn đồng hồ một cái, bây giờ đã gần chín giờ, giám đốc
phe Tạ Diệu Thuẫn tới tìm anh vào lúc riêng tư này, còn chờ ba tiếng,
đây cũng quá kì quái: “Được, Phương tiểu thư ở đâu?”
“Hành lang phía trước quẹo phải là tới.”
Trác Diễm sãi bước đi đến, lúc này, rất nhiều người từ trê lầu đi xuống, bắt đầu sinh hoạt qua đêm. Anh tìm thấy mục tiêu rất nhanh, vị tổng giám
đốc Phương này tới quầy rượu, lại còn mặc đồ công sở nghiêm cẩn. Anh đi
tới đối diện cô, ngồi xuống ở ghế tròn cao, tao nhã mỉm cười lịch sự:
“Phương tiểu thư.”
Phương Hàn Vân hiển nhiên không nghĩ đột nhiên anh sẽ xuất hiện, lấy làm kinh hãi, ngay sau đó đẩy đẩy gọng kính màu
bạc, gật đầu với anh: “Trác tổng.”
Trác Diễm vẫy tay với nhân viên phục vụ: “Phương tiểu thư muốn uống gì?”
Phương Hàn Vân suy tư trong chốc lát, nói: “Irish Coffee.”
“Một ly Pussyfoot Cooktail.” Trác Diễm lấy tiền từ trong túi ra, rút tiền ra để ở cái gạt tàn thuốc.
Nhân viên phụ vụ vội nói: “Cảm ơn Trác thiếu.”
Phương Hàn Vân khẽ nhíu mày: “Sao Trác tổng không hỏi nguyên nhân đột nhiên tôi tới?”
“Nếu muốn nói, cuối cùng cũng nói, huống chi Phương tiểu thư đợi lâu như vậy, tôi chờ đợi một chút, cũng đáng.”
“Anh thật sự có phong độ, ” cô cũng cười lên, “Thật ra thì tôi cũng
biết rõ tôi lấy thân phận trước mắt tới tìm Trác tổng, là có chút lúng
túng, nhưng bây giờ xem ra, tới chuyến này là đúng rồi.” Cô dừng lại một chút, nói: “Tôi hiểu rõ Trác tổng có suy tính mới, bước tiếp theo sẽ
phải buôn bán ruộng đất, thứ cho tôi nói thẳng, khối buôn bán này đã bị
Tạ thị chiếm nhiều năm, cũng không phải là không có công ty khác tranh
đoạt, nhưng cuối cùng cũng không làm được.”
Lúc này, nhân viên
phục vụ bưng khay tới, đặt hai li thức uống xuống trước mặt họ, cầm tiền boa ở dưới gạt tàn thuốc đi: “Trác thiếu, tiểu thư, mời dùng.”
Trác Diễm đưa ly Pussyfoot Cooktail đến trước mặt Phương Vân Hàn: “Loại
cooktail này không có cồn, Phương tiểu thư lái xe tới, vẫn cẩn thận thì
tốt hơn.”
Anh cầm ly Irish Coffee, nhàn nhạt uống một hớp, hầu
kết khẽ nhúc nhích: “Chẳng qua tôi có chút không rõ, tổng giám đốc
Phương đứng ở lập trường gì đến khuyên bảo tôi?”
Phương Hàn Vân
cúi đầu, dùng ông hút kết hoa xinh đẹp khuấy đều thức uống trước mặt,
cách chốc lát mới hỏi: “Trác thiếu, quá mức ngạo mạn là ngoan cố.”
Rốt cuộc Trác Diễm cũng nghiêm túc nhìn cô một cái, ánh mắt kia dừng lại
trên bộ đồ công sở của cô một lúc lâu, lại trở về trên mặt cô: “Không
bằng cho tôi nhiều lời khuyên hơn nữa, gián điệp của Tạ thị nằm vùng bên cạnh tôi là ai?” Ý nghĩ của anh, chỉ vừa mới tạo thành kế hoạch, thậm
chí còn chưa nói cho Hội đồng quản trị, bên Tạ Diệu Thuẫn lại biết, căn
bản không bình thường.
“Tôi nói rồi những thứ này chỉ là một đề
nghị nhỏ của tôi. Nói tới điểm này, cũng không sai biệt lắm. Trác thiếu, cảm ơn anh kiên nhẫn, ” cô đứng lên, lấy tiền từ trong ví ra đặt trên
bàn,
“Chúng ta AA, anh sẽ không để tâm chứ?”
Ngược lại Trác
Diễm có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh đụng phải người phụ nữ
chủ động vạch rõ với anh: “Xin tuỳ ý.” Anh đưa Phương Hàn Vân đến cửa
quán bar, kéo cửa thay cô, bỗng nhiên nói: “Phương tiểu thư, tôi cũng có đề nghị, không biết cô có hứng thú hay không?”
Phương Hàn Vân xoay người: “Mời nói.”
Trác Diễm khẽ mỉm cười, ngụ ý nhìn nhìn nhãn hiệu áo cô lộ ra dưới đồ công
sở: “Lần sau lúc thay quần áo, trừ bỏ muốn cắt nhãn hiệu trên cổ áo,
nhãn hiệu nơi đó cũng không nên quên xử lí một chút.”
Phương Hàn Vân hoảng sợ che mặt, lại cúi đầu nhìn đồ, cũng không kịp, trực tiếp xé xuống, đi cũng không quay đầu lại.
Bởi vì cô đã tới Tinh Triển một lần, lần thứ hai tới cũng quen đường quen
nẻo, phòng bảo vệ lầu dưới cũng còn nhớ cô, lúc này cười với cô: “Lại
tới tìm Trác tổng sao?” Ông trực tiếp gọi điện thoại lên lầu, An Nhã
nhận, cô trả lời rất nhanh: “Xin cho Nguyễn tiểu thư đi lên.”
Nguyễn Tương Nam lên lầu, thậm chí An Nhã còn đứng trước cửa thang máy đợi cô. Cô ngược lại có chút băn khoăn: “Thật ra thì tôi chưa hẹn với Trác
tổng. Còn làm phiền cô, thật không biết xấu hổ quá rồi.”
An Nhã khẽ mỉm cười: “Không quan trọng, tôi đã nói qua với Trác tổng, lúc này hẳn cũng không có khách.”
Nguyễn Tương Nam theo An Nhã vào chỗ làm việc, chỉ thấy phòng thư ký thấy cô
bắt đầu ghé tai, chỉ là âm thanh của họ quá nhỏ, hoà hợp thành một tiếng ong ong. Cô phỏng đoán có lẽ nguyên nhân là do Trác Diễm đơn độc tiếp
đãi khách nữ.
An Nhã dẫn cô tới cửa phòng làm việc của Trác Diễm, gõ cửa một cái: “Trác tổng.”
Trác Diễm cũng không ngẩng đầu, trực tiếp trả lời một câu: “Mời vào.”
Nguyễn Tương Nam đi lên phía trước, phía sau An Nhã nhẹ nhàng đóng cửa lại.
An Nhã đi ra đến bên ngoài, liền nghe nữ thư ký cảm xúc dâng trào bắt đầu
thảo luận: “Dung mạo của cô gái vừa rồi rất giống với nữ người mẫu trong Fashion Magazine bị Trác tổng tịch thu lần trước.”
“Vậy là sao, tôi nói làm sao lại khá quen, thật ra thì thưởng thức của ông chủ nhỏ cũng rất đơn giản.”
“Đúng vậy, cô xem thư ký An cũng là loại dáng dấp này. . . . . . .”
An Nhã vừa dựng lỗ tai nghe lén, vừa làm bộ, nặng nề ho khan hai tiếng.
“Dĩ nhiên thư ký An cũng có năng lực như vậy, khẳng định không vào bằng diện mạo.”
Này cũng không kém nhiều lắm.
An Nhã mở lịch trình an bài hôm nay ra, buổi trưa Trác tổng còn hẹn với
chủ tịch Tạ thị Tạ Diệu Thuẫn. Cô khổ não cắn viết, cũng không biết cậu
chủ có quên sạch chuyện này không, sau đó khẳng định lại phải nhắc nhở
anh, về phần làm sao tìm được thời điểm chính xác đi vào, cái này còn
phải suy nghĩ.
An Nhã duỗi lưng một cái, làm thư ký tổng giám đốc thật là vất vả, ai nói chỉ cần nhìn khuôn mặt là có thể đảm nhiệm?
Nguyễn Tương Nam đi tới trước bàn làm việc: “Anh nói ngày kia, hôm nay nhất
định không rảnh rồi, cho nên tôi liền tới đi hẹn trước.”
Trác Diễm để văn kiện trên tay xuống, đứng lên nói: “Đi tới ghế sa lon bên kia thôi.”
Anh nhìn bóng lưng của cô, nhìn ra được, cô cũng không phải qua loa cho
xong, cô đeo đồ trang sức trang nhã và mặc váy, còn búi tóc rất tinh
xảo, lộ ra đường cong trên cổ rất đẹp. Trác Diễm gọi điện thoại ra
ngoài, kêu người đi pha trà, sau đó mới đi đến ghế sofa đối diện ngồi
xuống.
Hai đầu gối của Nguyễn Tương Nam khép lại, khẽ nghiêng mình, tư thế ngồi tuyệt đẹp: “Vậy sau khi anh tan việc có rãnh không?”
Trác Diễm thật hối hận đã để cho cô ngồi cái ghế salon ở phía trên, cảnh này cùng với những thứ ngổn ngang kia giống y đúc cảnh mộng xuân, anh căn
bản không ngăn được những ý nghĩ kì quái dâng lên dồn dập trong đầu.
Anh đang muốn nói chuyện, liền nghe tiếng gõ cửa, An Nhã đẩy cửa vào, trên
tay còn có hai ly trà. Cô đặt ly trà trên bàn trà, cầm khay nói: “Trác
tổng, buổi trưa anh có hẹn thương lượng với Tạ tổng, lát nữa họ sẽ đến
đây.”
Trác Diễm thầm nghĩ, chỉ kém một chút, anh vừa nhìn thấy Nguyễn Tương Nam, liền trực tiếp quên chuyện quan trọng nhất rồi.
Nguyễn Tương Nam cúi đầu nhìn li trà không chớp mắt, dùng giọng nói mất mát rõ ràng nói: “Thì ra hôm nay anh thật không rãnh. . . . . . .”
“Chỉ là buổi trưa có hẹn, tan việc thì chưa có. Tối nay tôi tới nhà tìm cô?” Nếu Diệp Tỷ nói mấy ngày nay Tạ Diệu Thuẫn đang bận ly hôn, đoán chừng
sau khi ăn trưa xong cũng sẽ không có tâm tình mời anh đi ăn tối. Chuyện ước hẹn này, đối với anh mà nói thật khó có được.
Nguyễn Tương
Nam ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười với anh, bộ dáng mắt ngọc mày ngài xinh
đẹp tuyệt trần: “Tốt, tôi chờ anh, quyết định như vậy. Bây gườ không
phải tôi quấy rầy anh làm việc?”
Vẻ mặt Trác Diễm thiếu chút nữa
không nhịn được, nhưng cuối cùng còn chống đỡ được lí trí, không có trực tiếp phá hỏng việc lớn: “. . . . . .Không có, tôi hẹn mười hai giờ.”
Nguyễn Tương Nam có hơi nghiêng xuống phía dưới, nhìn anh: “Ừ, thật ra thì
ngày hôm qua phát tiền thưởng, tôi chỉ muốn mời anh ăn cơm.”