Sáng sớm Trác Diễm đã đi đến giao tài liệu cho Hội Đồng Quản Trị ký tên.
Trác Biểu Dương đại khái lật ra mấy phần tài liệu, trực tiếp lựa ra một phần để qua một bên: "Phần vă kiện buôn bán địa ốc này do Hội Đồng Quản Trị
quyết định, cho dù ta ký, nhưng những người khác cũng sẽ không ký, con
không cần phải lãng phí thời gian tinh lực ở mặt này."Ông mở nghị quyết
của mấy phần hạng mục khác ra, tùy tiện xem một lần, liền ký tên.
Trác Diễm cầm những tài liệu bị trả lại, suy ngẫm chốc lát nói: "Trong
chương trình của công ty có quy định rõ ràng, phương diện phê duyệt hạng mục mới, cổ đông sẽ áp đảo Hội Đồng Quản Trị, nếu như chúng ta đổi một
loại phương thức khác thì sao?"
Trác Biểu Dương sửa sang tài liệu đã ký xong đưa lại cho anh, đứng lên vỗ vỗ vai anh: "Bản thân Cổ đông
và thành viên của Hội Đồng Quản Trị có một phần trùng hợp rất lớn, những người con muốn thuyết phục thực ra vẫn là một đám người giống nhau. Ta
hiểu biết rõ con rất muốn đạt được thành tích, nhưng thực tế là như thế, đừng uổng phí hơi sức thì hơn."
Trác Diễm rũ mắt xuống, lại nói: "Tối nay con muốn về nhà ăn cơm, không biết có bất tiện hay không?"
Trác Biểu Dương có chút kinh ngạc, từ lúc ông cưới phu nhân mới về, Trác
Diễm luôn viện lý do ở nhà bất tiện nên dọn ra sống riêng, bình thường
cũng ít khi về nhà. Thật ra thì nguyên nhân bên trong ông cũng có thể
hiểu, chỉ là cả hai người đều không nói thẳng ra thôi. Đây là lần đầu
tiên anh chủ động muốn về nhà ăn cơm.
"Đều là người một nhà, cái
gì mà tiện hay không tiện chứ? Để ta gọi điện cho dì con, bảo bà ấy
chuẩn bị mấy món ăn mà con thích.”
Đến lúc tan làm, Trác Diễm trở lại phòng làm việc, mở tủ treo quần áo ngoài phòng tắm ra, chọn một cái áo len Vivienne Westwood cùng quần jean, cái này vốn định mặc lúc đi
chơi cùng Diệp tỷ vào chủ nhật tới. Anh từ trong phòng làm việc đi ra
thì điện thoại di động trên tay An Nhã trực tiếp lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất.
Trác Diễm dừng bước, nhìn cô một cái: "Thế nào?"
An Nhã nắm chặt tay ở trên môi ho khan hai tiếng: "Trác tổng, hôm nay anh thật trẻ. . . . . ."
"Nếu như cô không biết khen ngợi đối phương như thế nào, thì không nói cũng được."
Anh đi đến ga ra tầng hầm, đứng đợi ở chỗ đậu xe của cha anh, rất nhanh
Trác Biểu Dương cũng từ thang máy đi xuống, lúc nhìn thấy anh trong đáy
mắt hiện lên chút sửng sốt, ngay sau đó giơ tay lên vỗ vai anh một cái:
"Con ăn mặc như này thật không tồi."
Từ lúc con trai ông vừa mới
bắt đầu tiếp nhận công việc của công ty thì đã cố gắng trở nên trưởng
thành, chừng hai mươi tuổi, muốn có nhiều chững chạc có nhiều phong độ
thực sự cũng không thể nào, ông nhìn con trai từ từ lớn lên, cho tới bây giờ có thể một mình đảm đương một phía. Nhưng bây giờ đột nhiên nhìn
thấy anh tùy ý mặc đồ thường, mới nhớ tới anh cũng chưa đến hai mươi bảy tuổi, ở cái tuổi này bao nhiêu con em thế gia vẫn còn chưa làm việc
đàng hoàng.
Trác Biểu Dương vỗ vai anh, chợt cảm khái nói: "Tiểu tử con đã cao lớn hơn ta rồi."
Trác Diễm mở cửa xe, để cho cha anh của vào trước, anh mới theo ngồi ở ghé
sau, tài xế rất nhanh nổ máy xe, lái xe ra khỏi bãi đỗ.
Hai người họ ở trên đường tùy ý nói một chút về vấn đề quyết định chiến lược, lại tán gẫu chuyện nhà.
"Dì của con hiện tại muốn quản rất là nhiều thứ, ngay cả ta hôm nay ăn món
gì hút mấy điếu thuốc đều muốn quản." Trác Biểu Dương lắc đầu một cái,
"Món ăn mặn ăn nhiều vài miếng cũng không được, chỉ có thể ăn mấy món ăn chay, ăn thêm chút nữa thì so với hòa thượng không khác biệt lắm."
Trác Diễm nhớ năm đó mẹ của anh qua đời không bao lâu, ông liền cưới người
khác, người phụ nữ kia còn vốn là gái làng chơi nổi danh trên tiệc rượu, đại khái khi anh mẫu thân còn chưa qua đời thì đã bắt đầu muốn bò vào
gia đình anh, trong ấn tượng cũng là một người phụ nữ diện mạo xinh đẹp, so với anh không lớn hơn được mấy tuổi. n Bà ta đến đây thì anh liền đi ra bên ngoài ở, vừa là để tránh hiềm khích, thứ hai cũng là cảm thấy
cha cưới vợ sau quá nhanh khiến anh khó chấp nhận được.
Hai
trường hợp giống nhau, nhưng anh và Nguyễn Tương Nam lại có phương thức
xử lý không tương đồng lắm, anh biết đến bước này tức giận cũng chẳng
được gì, mà cha anh có cưới người khác hay không, cũng không phải là
việc anh có thể khống chế, nhưng là anh cố ý không trở về nhà, nhắm mắt
làm ngơ.
Trác Diễm nghĩ một đằng nói một nẻo: "Có lẽ là dì quan tâm cha."
Anh đi vào cửa nhà, cái người phụ nữ gọi Lăng Tiêu đó ngược lại đứng ở cửa
nghênh đón, nhìn thấy anh cũng liền mỉm cười chào hỏi: "Trác Diễm về,
đây cũng là dịp hiếm có."
Trác Biểu Dương cười nói: "Lúc ấy nó nói muốn về nhà ăn cơm, ta cũng vậy lấy làm ngạc nhiên."
Trác Diễm trầm mặc nhận lấy đôi dép đi trong nhà, lặng yên đi theo cha anh
và mẹ kế đi vào phòng ăn, kéo ghế ra, ngồi xuống chỗ ngồi thuộc về mình.
"Ta vừa nghe con trở về, lập tức sửa lại mấy món ăn của ngày hôm nay, dì Từ làm món con thích ăn." Chỗ bà ta ngồi là chỗ ngồi trước kia của mẹ anh, lại dùng giọng trưởng bối thân thiết nói với anh mấy lời này.
Trác Diễm chỉ cảm thấy ngán: "Cám ơn."
Ăn cơm xong, Trác Biểu Dương cùng anh vào thư phòng. Ông ngồi ở trên ghế
xoay, nhìn con trai: "Con có cái gì muốn nói, cứ nói thẳng đi, nín nhịn
lâu như vậy cũng không dễ dàng."
"Trước kia có lần cha nói, hôn
nhân là quá trình cần thiết trong cuộc đời một ngời." Trác Diễm đan mười ngón tay vào nhau, cúi đầu nhìn tay đặt ở trên đầu gối, "Con nghĩ, con
đã có quyết định."
Trác Biểu Dương nhíu mày nói: "Hả? Là tiểu thư nhà nào có thể làm cho con ra quyết định nhanh như vậy?"
"Nghiêm gia."
Trác Biểu Dương trước còn nhớ rõ bọn họ thảo luận qua Nghiêm Ương, mà cuối
cùng kết luận là Nghiêm Ương cũng không phải lựa chọn thích hợp, nhưng
anh bây giờ nói, lựa chọn lại là Nghiêm gia tiểu thư. di@en*dyan Ông rất nhanh hiểu được, trầm ngâm nói: "Quyết định này của con. . . . . . Rất
đặc biệt."
Trác Diễm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cha: "Chuyện con quyết định, cũng không dễ dàng thay đổi."
"Ta hiểu rất rõ —— ta hiểu rất rõ tính khí của con."Trác Biểu Dương không
nhịn được lấy bao thuốc lá ra, châm một điếu, "Tại sao đột nhiên như
vậy. . . . . . Ta nhớ trước kia cũng không có nghe con nói tới."
"Chỉ là cố ý không đề cập đến thôi."
"Con biết điều này nghĩa là cái gì không?" Trác Biểu Dương lắc đầu một cái,
"Con tranh đoạt người với Diệp gia, hơn nữa lại tranh đoạt một người
không có khả năng trợ giúp con."
"Về phương diện Diệp gia, con sẽ xử lý thỏa đáng, huống chi Diệp gia cũng không có lên tiếng, cũng chỉ
là mọi người suy đoán. Mà con thật ra thì cũng không cần mang phụ nữ vào giúp đỡ."
"Ánh mắt của con rất đặc biệt. Khiến cho ta có chút nghĩ không ra."
"Cha truyền con nối, đến nhìn người ánh mắt cũng tương tự." Trác Diễm nói
thẳng, "Con cũng không rõ con mắt chọn nhị phu nhân của cha."
Trác Biểu Dương bật cười: "Con thật ra đang đẩy hết trách nhiệm lên ta."
Ông hút xong một điếu thuốc, dụi tàn thuốc vào trong gạt tàn, lại nói: "Ta
sẽ không ngăn cản con, ta cũng không phải là người cha không thấu tình
đạt lý. Con đã lựa chọn Nghiêm gia tiểu thư, xuất phát từ việc tôn trọng đối phương, hôn lễ ... các loại công việc cũng không được đơn sơ quá
mức, hiện tại phải chuẩn bị, tối thiểu cũng phải một năm."
Trác
Diễm biết ông đang nói một năm thể hiện cái gì, cha của anh không có ý
định trực tiếp ngăn cản anh, mà là muốn xem bọn họ có thể vượt qua thời
gian thử thách hay không —— anh thậm chí còn cảm thấy có niềm tin rất
lớn rằng bọn họ không cách nào sống quá thời gian một năm này. Đây đã là nhượng bộ lớn nhất cha anh rồi, anh cũng không thể không nhượng bộ:
"Trước cùng Nghiêm gia lập hôn ước sau đó sẽ tổ chức hôn sự, đây cũng là lễ tiết. Ta cảm thấy an bài như vậy không có vấn đề gì."
"Ta
thật ra cũng rất tò mò, vị tiểu thư này rốt cuộc đã làm cái gì mới có
thể kiến cho con ra một quyết định không lý trí như vậy. Nghĩ như vậy,
không nhịn được muốn gặp cô bé một lần."
Trác Diễm nhìn cha: "Cô
ấy cũng không có cái gì đặc biệt. Con chỉ cảm thấy nếu là người đàn ông, cũng không nên dựa vào hôn nhân mưu cầu lợi ích, làm như vậy chỉ có thể là năng lực quá kém. Cho nên cha không cần đích thân đi gặp cô ấy."
Trác Biểu Dương vỗ vai anh một cái, thân thể của anh còn có chút căng thẳng, hơi mỉm cười nói: "Không cần khẩn trương, ta sẽ không làm cái gì, hơn
nữa cùng sẽ không trói người cho vào túi rồi vứt xuống sông, bây giờ còn có pháp luật và đạo đức. Ta đơn thuần chỉ là cảm thấy kỳ quái mà thôi."
Nguyễn Tương Nam tối nay trực phòng cấp cứu, buổi tối không có bệnh nhân nào,
cô nhàm chán đến buồn ngủ. .lơqid]on, Chợt điện thoại di động vang lên
một tiếng, mở ra xem là tin nhắn của Trác Diễm: "Tối nay về nhà, hay
không về."
Cô biết ý tứ của anh là nói về nhà mình, cô đi vắng
thì qua đêm ở đấy, nhưng là cái hình thức xin phép này thật sự rất kỳ
lạ, anh qua đêm ở nơi nào đó cô thật không có chút nào muốn biết.
Cô để điện thoại di động xuống, thấy hai bậc phụ huynh dẫn một cô con gái
đi tới. Cô bé cúi thấp - ôm bụng, mặc đồng phục học sinh của trung học
gần đây, diện mạo thanh tú, chỉ là sắc mặt chắc vì đau đớn mà trở nên
trắng bệch. lee^qu.donnn), Nguyễn Tương Nam nhận lấy bệnh nhân, nhìn
đồng hồ đối diện trên tường một chút, mở ra sổ ghi bệnh án viết thời
gian lên trang trống tiếp theo: "Khó chịu chỗ nào?"
Cô gái dùng thanh âm đứt quãng trả lời: "Bụng, đau bụng. . . . . ."
Nguyễn Tương Nam vội kéo một cái ghế cho cô bé ngồi xuống: "Em trước ngồi xuống một lát."
Mẹ cô bé lập tức nói: "Con bé lúc tối muộn thì bắt đầu đau bụng dữ dội,
không ngủ được, bác sĩ nói xem có phải ăn thứ gì hỏng hay không?"
Nguyễn Tương Nam đứng lên, buông rèm phía ngoài của giường bệnh xuống: "Trước tiên nằm lên đây, để chị kiểm tra một chút."
Cô bé nhanh chóng được đặt lên giường bệnh. Cô thực hiện một vài kiểm tra
thông thường, lại quay lại phía máy tính, đánh dấu vào một vài hạng mục
cần kiểm tra ở hệ thống máy tính: "Hãy đi thực hiện một số xét nghiệm
này trước." Cô viết hai hàng chữ lên bệnh án, lại lật trở về trang thứ
nhất xem thông tin của bệnh nhân, cô bé kia chắc là nữ sinh cao trung,
mới vừa tròn 15 tuổi. Cô không khỏi lắc đầu một cái.
Cô bé cùng
cha mẹ đều đã đi rồi, cô mới cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi khoa phụ
sản: "Phía bên khoa ngoại tôi vừa tiếp nhận một ca bệnh, bệnh nhân vừa
mới đi làm kiểm tra HCG rồi, rất có thể làm phiền cô tới hội chẩn."
Đối phương có vẻ buồn ngủ âm thanh mông lung mơ hồ: "Kết quả HCG còn chưa có. . . . . . Cô đã khẳng định?"
Nguyễn Tương Nam cầm bút gõ gõ mặt bàn: "Căn bản khẳng định."
Mẹ của cô chưa kết hôn mà có con, tuổi còn trẻ đã sinh hạ cô, cô khi trẻ
cũng đã từng làm chuyện vượt rào, không biết cái này có phải cũng có di
truyền hay không. Duy nhất đáng được ăn mừng chính là, cô khắc phục hậu
quả của việc mình đã làm ra, khiến chuyện không thể cứu vãn trước kia
không lặp lại.
Cách hơn nửa canh giờ sau, khoa phụ sản bên kia gọi điện thoại tới: "Về sau muốn tôn cô làm thần linh, cô đoán đúng rồi."
Nguyễn Tương Nam hỏi: "Tình huống là như thế nào?"
"Thai ngoài tử cung."
Nguyễn Tương Nam thở dài, chuyện như vậy, đối với cô bé tuổi còn nhỏ như vậy
mà nói, thật sự là đả kích trí mạng. Thời điểm cô còn chưa thực tập,
luôn cảm thấy mẹ mình đã làm ra chuyện không thể tưởng tượng nổi, rõ
ràng đã trưởng thành, nhưng vẫn là không có khả năng gánh vác trách
nhiệm, cuối cùng giày vò xảy ra chuyện như vậy. dinendian. Đợi đến khi
đã thấy mệt mỏi, liền bắt đầu thói quen vô cảm. Nguyên nhân có rất nhiều loại, trong khoảng thời gian ngắn đôi mắt bị che mờ hay lý trí tình yêu cũng được, kiến thức sinh lý thiếu sót cũng được, tóm lại là lý do
khiến cô không thể hiểu được nhiều không kể xiết.
Cũng không phải ai hai mươi tuổi cũng có thể đủ thành thục độc lập.
Thật sự cô cũng không thể lấy tình huống của chính mình mà đòi hỏi mẹ của
cô, mặc dù bà lớn tuổi hơn cô, từng trải hơn cô nhiều, nhưng trước sau
giống như là không có trưởng thành.
Lại cách một lát bác sĩ trực
ban khoa phụ sản lại gọi điện thoại cho cô: "Cha mẹ bệnh nhân vẫn không
thể tiếp nhận được sự thật này, cũng không đồng ý phẫu thuật, nếu có thể thuyết phục người thân, chút nữa tôi gọi lại cho cô."
Nguyễn
Tương Nam lại bắt đầu rảnh rỗi đến bị khùng, cầm điện thoại di động lên
gửi tin nhắn cho Trác Diễm: "Mới vừa rồi khám gấp tới một cô gái, còn
chưa trưởng thành, thai ngoài tử cung."
Trác Diễm rất nhanh trả lời: "Có ý tứ gì?"
Nguyễn Tương Nam cầm điện thoại di động bất động. Đúng vậy, có ý gì, đề cập
với anh cái này làm gì, cũng không phải là cô mang thai.
Trác Diễm rất nhanh gửi đến tin nhắn thứ hai: "Khi đó, nếu như em không làm việc đó, có thể con của chúng ta đã mấy tuổi rồi."
Nguyễn Tương Nam suy nghĩ một chút, quyết định một cước đạp vào chỗ đau của
anh: "Cũng chưa chắc, còn có một loại có thể là của anh – tinh trùng
chất lượng kém."