Rất nhanh đến ngày hẹn phải về nhà ăn cơm, vào lúc tan ca Nguyễn Tương Nam
đi vào trong phòng thay đồ tắm rửa, thay bộ quần áo phù hợp, đeo đồ
trang sức trang nhã chuẩn bị về nhà.
Khi cô vừa đi tới cửa, thì gặp ngay tài xế của Trác Diễm: "Nguyễn tiểu thư, mời đi theo tôi."
Cô cũng không nghi ngờ gì, đoán rằng lần này Trác Diễm cũng trong danh
sách mời dự tiệc, liền đi theo tài xế, ai ngờ chiếc xe đậu trong hẻm nhỏ phía sau bệnh viện không phải xe Trác Diễm. Sau khi tài xế mở cửa xe
ra, dùng tay làm dấu mời: "Trác đổng, Nguyễn tiểu thư tới."
Trác Biểu Dương ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, hướng cô khẽ vuốt cằm: "Mời ngồi."
Nguyễn Tương Nam lấy làm kinh hãi, có chút thận trọng ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe, nhỏ giọng nói: "Trác tiên sinh."
Trác Biểu Dương khẽ mỉm cười, giọng nói trầm thấp đậm đà: "Không cần khách
khí như vậy, cháu gọi ta bằng bác là được rồi." Ông dừng một chút, lại
nói: "Nguyễn. . . . . . Ừ, Tương Nam, thật ra thì ta nên sớm tới thăm
cháu một chút, hàn huyên tán gẫu với cháu, có lẽ bây giờ cũng không trở
thành như xa lạ vậy."
Nguyễn Tương Nam biết lúc này chỉ cần nghe lời ông nói là được, cô cái gì cũng không cần phải hỏi cũng không cần suy đoán.
Trác Biểu Dương xoay chuyển lời nói, hỏi "Cháu cảm thấy Trác Diễm như thế nào?"
". . . . . . Anh ấy rất tốt."
Trác Biểu Dương nhìn cô, lông mày nhướn lên có chút kinh ngạc: "Trả lời của
cháu chỉ đơn giản như vậy thôi sao?" Ông hơi mỉm cười nói: "Cháu và
Nghiêm Ương kỳ thật rất khác nhau, cũng như ta tưởng tượng thật không
giống nhau."
Nguyễn Tương Nam quay đầu, nhìn thẳng đối phương: "Không biết bác Trác đây trong đầu tưởng tượng cháu như thế nào?"
Trác Biểu Dương tự nhiên bị sự can đảm của cô làm cho có chút kinh ngạc,
cách chốc lát không nhịn được bật cười: "Cháu không giống mẹ của cháu,
ừm, nghe nói cháu là học y, là bác sĩ y khoa?"
"Vâng"
"Ta
chỉ có một đứa con trai," ông mở lời, "Ta vẫn luôn dùng biện pháp nghiêm khắc nhất yêu cầu nó, ta không muốn nhìn thấy nó cùng những vị công tử
con nhà quyền thế không có chí tiến thủ kia rơi vào sa đọa. dieendaan
Nhưng là bây giờ nó đã trưởng thành, có thể một mình đảm đương một phía
rồi, có suy nghĩ riêng của mình, không còn là người làm cha đây nói gì,
thì nó sẽ nghe theo."
Nguyễn Tương Nam chỉ cảm thấy không hiểu ra sao, nhưng theo lễ phép, cũng chỉ có thể ôn hòa phụ họa: "Cháu cảm thấy như vậy rất tốt, có chủ kiến là một ưu điểm rất lớn."
Trác Biểu
Dương gật đầu một cái: "Cháu nói đúng. Tính cách của nó cũng có chút cố
chấp, một chuyện đã quyết thì sẽ không dễ dàng buông tha. Khi ta cưới
phu nhân thứ hai, nó liền dọn đi ra ở, cũng rất ít trở lại, ta hiểu biết rõ nó đang nghĩ cái gì, nó cảm thấy ta quá vô tình."
Trác Diễm đích xác rất cố chấp.
Mặc dù đây là phầm chất chất cần có của người làm việc lớn, nhưng cũng từng gây cho cô biết bao phiền phức không chịu nổi.
Thời điểm cô rời Nghiêm gia, anh hầu như ngày nào cũng chặn đường cô, có lúc đợi cô tan lớp, chờ đợi ròng rã hai, ba tiếng đồng hồ, thế nhưng cũng
chịu được. Anh tốn nhiều thời gian và hao tốn tinh lực như vậy, nhưng
không phải muốn theo đuổi cô, chỉ là vì khuyên cô về nhà, điển hình đem
đến đen đủ cho cô không biết bao nhiêu lần. Quả thật cô cũng dở khóc dở
cười.
Cô thừa nhận mình cũng có phần hứng thú chơi ác, mỗi lần
thấy anh bày ra đủ loại phương thức cô đều khiến anh bị tức chết mà quay về, đến mức vào buổi tối một ngày trước về sau cô đều không nhịn được
suy nghĩ kế sách để chọc giận anh vào lần kế tiếp.
Mà anh cũng
không phát hiện được nguyên nhân. Nếu như đổi thành người khác đối với
cô bám đuôi dai dẳng không tha như vậy, xen vào việc của người khác, cô
tuyệt nhiên nhìn cũng thèm nhìn một cái, dù sao khi đó đây là một cái
gai trong lòng cô, người nào nói liền chuẩn bị lập tức với ai trở mặt.
Rất nhanh đến tòa nhà của Nghiêm gia, xe vừa mới dừng lại, Trác Diễm liền
tiến lên tự mình mở cửa xe. Trác Biểu Dương cười cười với anh: "Con chờ ở đây chắc cũng đã lâu rồi? Thật ra thì có thể đi vào trước mà, mọi người cũng tương đối quen thuộc rồi, không cần khách khí như vậy."
Trác Diễm trong bụng thấp thỏm, nhìn Nguyễn Tương Nam một cái, nhận lấy tây
trang áo khoác phụ thân đưa tới: "Không có, con cũng vừa mới không đến
lâu."
Trác Biểu Dương đi ở phía trước, đi tới cửa Nghiêm gia vẫn
còn quay đầu lại phía sau nhìn hai đứa bé kia một cái, hai đứa đứng ở
chung một chỗ, nhìn qua quả thực rất là xứng đôi, nhất là con trai của
mình, ánh mắt kia như là dính lên người Nguyễn Tương Nam vậy. Ông lắc
đầu một cái, tình yêu.
Trác Diễm nhỏ giọng hỏi: "Ba anh nói những gì với em vậy?"
"Không có gì, chỉ là tùy tiện tâm sự."
Trác Diễm còn định nói chuyện, nhưng suy nghĩ một chút lại nuốt trở vào.
Bọn họ đi tới cửa, lập tức có người tới đón tiếp. nleequuydonn, Hôm nay mẹ
Nguyễn Tương Nam vận một trang phục lộng lẫy, nhẹ nhàng đứng ở trước
cửa, cười nói: "Trác đổng, hôm nay còn phải phiền anh thu xếp công việc
bớt chút thì giờ đến đây, mấy món ăn gia đình chỉ là những món bình
thường, hi vọng anh không để ý."
Cha dượng cô Nghiêm Mân Chi bắt tay với Trác Biểu Dương, lại vỗ vỗ Trác vai Diễm: "Mau vào đi."
Khách quý đến đủ, gia yến liền khai tiệc.
Nguyễn Tương Nam biết thân phận của mình cao lắm là hàng chót, nên trực tiếp
ngồi ở phía sau cùng, một lát sau, Nghiêm Ương cũng chen chúc tới, ngồi
chung một chỗ với cô, cười thật ngọt ngào duyên dáng: "Ừ, em cùng ăn cơm với chị nhé."
Nguyễn Tương Nam nghiêng mặt sang bên, quay lại cười một tiếng: "Chẳng lẽ hôm nay em không phải ăn rau cải đậu hũ?"
Nghiêm Ương lập tức bày ra vẻ mặt suy sụp: "Chị thật đáng ghét hu hu. . . . .
." Cô lại gần người Tương Nam, nhẹ nhàng nói vào tai cô: "Chị à, anh
Trác Diễm từ nãy vẫn nhìn chằm chằm vào chị đấy, em báo cáo nhanh cho
chị tin tức này, có phần thưởng hay không?"
Nguyễn Tương Nam quay đầu đi, chỉ thấy Trác Diễm vội vã chuyển hướng nhìn sang chỗ khác.
Nghiêm Ương cười hả hê: "Chị xem không ngờ mặt chị họ xanh lét rồi kìa."
Nguyễn Tương Nam một câu xuyên thủng tâm tư của cô: "Em không thích cô ta? Muốn chị giúp em báo thù?"
Nghiêm Ương le lưỡi, dáng vẻ thật đáng yêu: "Được rồi, bị chị nói trúng rồi,
em rất là ghét cô ta, cô ta luôn thích nói xấu em, cô ta nói em hết ăn
lại nằm, cân nặng vượt tiêu chuẩn, trí lực lại thấp kém."
Thật là quá thẳng thắn rồi. Nguyễn Tương Nam nhịn cười, an ủi cô nói: "Cái
người này mới đáng yêu, so với cô ta đáng yêu ít nhất gấp trăm lần."
Nghiêm Ương gõ càng cua ra, lột thịt cua bên trong ra, dùng chiếc đũa đang kẹp đưa tới bên miệng cô: "A —— há mồm."
Nguyễn Tương Nam phối hợp cắn miếng thịt cua, lại gắp con hàu cho cô: "Ăn cái này đi, cái này không dễ bị mập."
Hai người cùng nhau đút tới đút lui ở bàn cuối, thật sự làm cho không người nào có thể bỏ rơi. di@en*dyan Nghiêm Mân Chi ho khan mấy tiếng: "Tiểu
Ương, con thích ăn cái gì thì cứ ăn, làm gì mà bày ra nhiều hình thức
như vậy?"
Ông mới vừa nói, Trác Biểu Dương liền lập tức nói theo: "Tình cảm hai chị em nó có vẻ rất tốt, thật là rất khó được."
Nghiêm Mân Chi vội nói: "Đâu có đâu có."
Trác Biểu Dương nói: "Ta chỉ có một đứa con trai là Trác Diễm, nó cũng đã
đến lúc cần phải thành gia lập thất, ta muốn thừa dịp đặc biệt ngày hôm
nay sinh nhật anh Nghiêm đây, tới đề cập đến việc song hỉ lâm môn."
Nghiêm Mân Chi sửng sốt một chút, lại cười nói: "Không ngại anh cứ nói ra đi?"
Trác Biểu Dương cười nói: "Chúng ta cũng không phải là không có thành ý, tùy tiện ở trên bàn mang chuyện lớn như vậy ra nói. Ta nghĩ để chúng đính
hôn trước, tiệc rượu chờ thêm một thời gian nữa, đợi hai đứa nó thật sự
hòa hợp."
Trong lúc nhất thời, những giọng nói của mọi người đang nói chuyện chợt im lặng, chờ đợi Trác Biểu Dương tuyên bố ngườ trong
lòng anh. Lâm Giai Ý không động đũa nữa, đôi mắt bất động theo dõi anh.
Nghiêm Ương nhỏ giọng hỏi: "Chị đoán xem người đó là ai?"
Nguyễn Tương Nam rốt cuộc hiểu rõ vì sao hôm nay Trác Biểu Dương đích thân đến tận bệnh viện đón người, ông muốn tự mình gặp riêng cô, lén lút trò
chuyện vài câu.
Ánh mắt Trác Biểu Dương lướt qua vài người gần
đó, rồi chuyển mắt tới vị trí ở hàng cuối cùng, lại cười nói: "Tương
Nam, ý của cháu thế nào?"
Nguyễn Tương Nam nhìn Trác Diễm một chút, anh chỉ để lại cho cô một bên mặt: "Ta không có ý kiến gì."
Trác Biểu Dương đối với những tiếng bàn luận xôn xao trên bàn ăn như không
nghe thấy, chuyển sang Nghiêm Mân Chi: "Vậy thì cứ quyết như vậy, có
được không?"
Nghiêm Mân Chi cười nói: "Dĩ nhiên là được. Nhân
phẩm và năng lực của Trác Diễm, chúng ta đều nhìn lấy được, lại nói vẫn
còn có chút với cao , về sau Tương Nam còn phải nhờ Trác Diễm chăm sóc
nhiều hơn."
Trác Diễm vẻ mặt bình tĩnh: "Cháu biết rồi, chú Nghiêm xin yên tâm."
Một lúc sau, Trác Biểu Dương cáo từ cùng tài xế rời khỏi. Để lại một mình Trác Diễm, đi chào xã giao với khách khứa.
Nghiêm Ương siêu cấp khổ não: "Chị à, mặc dù em và Trác Diễm có quan hệ rất
tốt, nhưng mà về sau em lại sẽ phải cùng anh ấy cướp người rồi, suy nghĩ một chút thôi cũng thấy đáng sợ."
Nguyễn Tương Nam khẽ mỉm cười: "Chị rất là thích em."
"So với mẹ cũng thích?"
Cô suy nghĩ một chút, thừa nhận: "Đúng vậy ."
"So với Trác Diễm cũng thích?"
"Đúng vậy."
Nghiêm Ương lập tức cười.
Chỉ nghe sau lưng Trác Diễm nói: "Đã đến lúc rồi, anh chuẩn bị đi về, không phải em cũng thuận đường sao?"
Nguyễn Tương Nam gật đầu một cái: "Được."
Trác Diễm từ trong túi quần rút tay để ra ngoài, ý bảo cô khoác khuỷu tay
của mình: "Vậy thì đi thôi." (lee^qu.donnn), Nghiêm Ương con bé này,
bình thường ăn của anh uống của anh còn xe riêng đưa đón, thời khắc mấu
chốt sẽ tới vạch trần cô.
Nguyễn Tương Nam thuận tay kéo cánh tay của anh: "Em đi trước chào tạm biệt với mọi người."
Cô duy trì lễ tiết cần có, cùng những người họ hàng của cha dượng cô cáo
từ, nể mặt mũi của Trác Diễm, coi như sắc mặt của dì tái mét, cũng chỉ
là qua loa mà đối với cô gật đầu một cái, chưa nói bất kỳ lời khó nghe
nào.
Trác Diễm tự tay mở cửa tay lái phụ, đợi cô ngồi vào trong,
mới đóng cửa xe lại, đi vòng qua bên kia, ngồi vào chỗ cầm lái.
lieqiudoon... Anh chuyển động chìa khóa xe, lại lấy điện thoại di động
ra, tìm kiếm số điện thoại di động của cha mình: "Em có phải là muốn đổi ý, bây giờ có thể gọi cho cha anh." Nguyễn Tương Nam nhìn dãy số trên
màn hình điện thoại di động, không nói gì.
Trác Diễm lại nói: "Mặc dù anh không biết rõ cha anh an bài, nhưng mà anh sẽ tiếp nhận quyết định của ông."
Nguyễn Tương Nam nhìn anh, khẽ mỉm cười: "Anh thật giống như không quá nguyện ý?"
Trác Diễm lấy ra ngạo mạn phái đoàn tới: "Không thể nói nguyện ý, cũng không thể nói là không muốn, nếu như muốn đổi ý, anh sẽ nhường cho phụ nữ, dù sao là làm đàn ông cũng nên có phong độ."
Nguyễn Tương Nam đưa tay ra, làm bộ muốn lấy điện thoại di động trong tay anh.
Trác Diễm lánh hạ xuống, nhường ra: ". . . . . . Em muốn đổi ý?" Rõ ràng mới vừa rồi ở trên bàn cơm, chính miệng cô nói "Không có bất kỳ ý kiến,”
anh không nhịn được thở dồn dập, anh đã nhân nhượng như vậy, lời nói còn phải khiêm nhường, cô lại vẫn muốn đổi ý?
Nguyễn Tương Nam nói: "Không phải, em thấy ống tay áo anh có chút rối loạn, muốn giúp anh chỉnh lại."
Trác Diễm lái xe đến gần nhà cô, tìm một chỗ đậu xe thu lệ phí xong, theo cô đi vào chung cư.
Nguyễn Tương Nam trầm mặc đi lên lầu, trong lối đi đen như mực, chỉ có thể
nghe được tiếng hít thở của hai người. dfienddn Cô đột nhiên trượt chân, thiếu chút nữa té xuống lầu dưới, thật may là bị Trác Diễm ôm chặt vào
lòng.
Trác Diễm nhìn mấy cái lon rỗng bị giẫm bẹp trên mặt đất,
nhẹ nói: "Có muốn chuyển sang nơi khác ở hay không? Gần khu này anh cũng có một căn hộ, cách chỗ làm việc của em, vừa hay khoảng cách bằng một
bến xe điện ngầm."
Nguyễn Tương Nam khẽ mỉm cười: "Đây coi là cái gì? Kim Ốc Tàng Kiều*?"
*Dựa theo một điển cố của Trung Quốc, Lưu Triệt nói nếu lấy được Trần A Kiều sẽ xây nhà vàng để nàng ở, ý câu ngày nghĩa là “Nhà vàng cất người
đẹp”. Trác ca ca đang lấy nhà vàng ra dụ người đẹp ^^
Trác Diễm giữ chặt eo của cô, đem thân thể cô dán chặt lên người mình: "Phải đóng tiền thuê phòng."
Nguyễn Tương Nam cau mày: "Đồ keo kiệt."