Sáng thứ hai, Nguyễn Tương Nam có hai ca mổ, nhưng đều chỉ là tiểu phẫu.
Cho nên, lúc chuẩn bị bước vào phòng mổ, nhìn thấy bác sĩ Diệp, quả thật cô rất ngạc nhiên, mà vị bác sĩ gây mê cùng ca mổ với cô còn kinh ngạc
hơn, như là suýt rơi cả cằm xuống đất.
Bác sĩ Diệp, tên đầy đủ là Diệp Trưng, dáng dấp ngũ quan thanh tú đẹp đẽ, nơi khóe mắt còn có một
nốt ruồi như hình giọt lệ. Anh đang đội một chiếc mũ y khoa trùm đầu
loại dùng một lần, có nút thắt hình tai thỏ phía sau ót, càng lộ rõ vẻ
thanh cao của một người bác sĩ. Trong bệnh viện này, anh là vị Phó Chủ
nhiệm khoa trẻ tuổi nhất, cũng là đàn anh đồng môn của Nguyễn Tương Nam, giáo viên hướng dẫn của anh cũng là thầy của cô.
Nguyễn Tương Nam đã thay quần áo giải phẫu xong, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu yên lặng mang găng tay cao su vào.
Diệp Trưng lên tiếng chào hỏi mọi người, rồi đi tới bên cạnh Nguyễn Tương
Nam, cười hỏi: “Áo blouse hôm trước bị vẽ bậy cuối cùng thế nào rồi?”
Cái áo đó không biết bị ai đó vẽ một hình người đang uốn éo nhảy múa lên
phía sau lưng, cô cũng không hi vọng có thể giặt sạch được vết bút bi
nên đã vứt thẳng vào thùng rác luôn rồi.
Nguyễn Tương Nam trả lời anh: “Nó đã đi nơi nó nên đến rồi!”
“Ồ, hy sinh oanh liệt rồi à?”, Diệp Trưng gật gật đầu, anh nói tiếp: “Đừng căng thẳng, hôm nay cô mới là nhân vật chính!”
“…Vậy còn anh?”
“Tôi à? Tôi tới để phụ việc thôi!”
Nguyễn Tương Nam chợt cảm thấy câu nói đùa của anh thật sự rất đáng cười.
Không giống như cô chỉ mới tốt nghiệp tiến sĩ, trong bệnh viện này, Diệp Trưng đã có thâm niên rồi, năm nay còn lên chúc Phó chủ nhiệm khoa nữa. Không thể ngờ hôm nay anh lại đến làm trợ thủ cho cô, nhất định sáng
nay cô rời giường không đúng cách rồi!
Diệp Trưng xoay người về
hướng các thực tập sinh, vỗ tay một cái, ý bảo họ tập trung lại đây:
“Các bạn hãy quan sát toàn bộ quá trình phẫu thuật của bác sĩ Nguyễn
thật cẩn thận, rồi sau đó viết báo cáo tóm tắt, nộp lại cho tôi.”
Ca tiểu phẫu loại này, Nguyễn Tương Nam đã thực tập từ khi đi học đến khi
tốt nghiệp bác sĩ. Bây giờ làm bác sĩ chính thức, những ca này đối với
cô đã quen thuộc lắm rồi. Thuốc mê nhỏ tí tách, bình thở khí oxy cùng
máy theo dõi nhịp tim từng tiếng một khẽ vang, phối hợp thành một loại
âm thanh có quy luật. Diệp Trưng nhỏ giọng giảng giải từng động tác của
cô cho các bạn thực tập sinh.
Nguyễn Tương Nam bị đèn phẫu thuật
chiếu thẳng vào người, cảm giác như tóc của mình ở dưới mũ y khoa sắp bị cháy đến nơi, hai bên thái dương đã đầy mồ hôi. Không phải là cô khẩn
trương mà là bị đèn hun nóng. Y tá bên cạnh thấy vậy liền lập tức giúp
cô lau mồ hôi.
Cuộc phẫu thuật kết thúc thuận lợi, đèn tắt, mọi người đều ra ngoài.
Nguyễn Tương Nam ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, nghỉ ngơi một lát. Diệp
Trưng cũng đi đến, mỉm cười với cô: “Nghe nói cô có tên trong danh sách
trao đổi bác sĩ đi Anh, xin chúc mừng!”
Cô duỗi lưng một cái: “Thật ra thì tôi lo lắm ——Tiếng Anh của tôi kém thế này, đến Anh rồi không biết làm sao mà sống nữa?”
Diệp Trưng bật cười: “Khiêm tốn quá mức thì thành giả dối đấy!”
“Tôi có nói tôi không phải là kẻ dối trá đâu?”
“Nghe nói hôm qua cô bị Trác Diễm bắt cóc?”
"Nghe nói? Là nghe ai nghe nói vậy?"
Diệp Trưng nghiêng mặt sang nhìn cô một cái, rồi chậm rãi nói: “Tuy quan hệ
của cô với Trác Diễm luôn là giương cung bạt kiếm, nhưng theo trực giác
của tôi thì cô cũng không ghét anh ta”.
Lại đang dò hỏi cô. Mọi
người đều nói Diệp Trưng thanh cao nho nhã, lại nghiêm nghị không thể
chạm vào. Cô chỉ thấy người này có lúc lại có những hứng thú cực kỳ buồn nôn.
Nguyễn Tương Nam trả lời rõ ràng: “Không những là không ghét, tôi còn rất thích anh ta nữa đấy!”
Đang nói chuyện với thư ký, Trác Diễm bỗng hắt hơi một cái.
Cô thư ký tóc thẳng mũi cao đứng bên canh lập tức hỏi thăm: “Trác tổng,
anh khỏe chứ? Chẳng lẽ hôm qua hẹn hò không vui sao?” Đây là lần đầu
tiên cô thấy Trác tổng hẹn hò với người khác. Theo lý mà nói, với thân
phận người đàn ông độc thân hoàng kim số một số hai của Trác Diễm, sau
khi tan làm, việc tìm một tiểu minh tinh đi ăn một bữa cơm rồi trải qua
một đêm tình ý tuyệt đẹp chỉ là chuyện đơn giản. Nhưng từ khi mà cô giúp anh sắp xếp lịch trình hằng ngày thì nhận thấy, anh thích nhất là các
hoạt động thể thao ngoài trời như là lướt sóng, trượt tuyết, leo núi hay là đi xem đấu bò. Cô còn hoài nghi không phải tình trạng cơ thể của anh có vấn đề đấy chứ?
Chẳng lẽ vận động mạnh để ra mồ hôi như tắm có thể thay thế được như cầu sinh lý bình thường ư???
Trác Diễm đem một chồng tài liệu cao chất ngất đặt trên bàn thư ký: “An Nhã, nếu cô bắt tay vào chỉnh sửa phần tài liệu này ngay bây giờ thì có thể
hoàn thành xong lúc tan việc, cũng không cần phải làm thêm giờ!”
An Nhã đợi anh xoay người sang hướng khác mới sau lưng anh le lưỡi một
cái, miệng lại kính cẩn lễ phép: “Vâng, Trác tổng. À đúng rồi, tiểu thư
Lâm Giai Ý hỏi anh chủ nhật này có rảnh không, có thể dùng cơm với cô ấy không?”
Lâm Giai Ý là em họ của Nguyễn Tương Nam, cũng chính là
con gái của người dì đã cãi nhau với cô trên bàn ăn. Trác Diễm không cần suy nghĩ, liền trả lời: “Chuyển lời với Lâm tiểu thư, chủ nhật tôi có
hẹn đi chơi bóng đá rồi, ở ngoại ô thành phố, nếu cô ấy muốn chơi thì
đến.”
An Nhã lập tức chuyển nguyên lời anh nói cho Lâm tiểu thư. Ở đầu điện thoại bên kia, Lâm Giai Ý im lặng hồi lâu rồi hỏi: “Anh ấy
nói như vậy thật à?”
An Nhã dùng giọng nói dịu dàng nhất trả lời: “Vâng, đó là nguyên văn lời nói của Trác tổng”.
Cuối cùng, Lâm Giai Ý không nói gì nữa mà cúp điện thoại.
Sau đó, An Nhã đánh một dấu chéo nhỏ vào phía trước dòng cuối cùng của danh sách hẹn trước. Cô lại nhìn chồng tài liệu chất đống trước mặt, thầm
than thở, rồi vội nhắn tin cho bạn trai: “Anh yêu à, tối nay em lại phải tăng ca nữa rồi!”
Bạn trai cô liền trả lời: “Lại tăng ca à? Không phải ông chủ của em có ý gì với em đấy chứ?”
An Nhã không khỏi nhớ lại, lúc cô còn chưa tốt nghiệp, có cơ hội nộp đơn
xin làm thư ký ở công ty dược Tinh Triển. Lúc đó, người phỏng vấn trách
mắng rằng cô quá mức tùy ý, lại mặc quần ngắn, mang giày thể thao đi xin việc. Cô bị mắng nên ngồi ở góc cầu thang, cúi đầu rơi nước mắt. Sau
đó, Trác Diễm đi bộ xuống theo lối cầu thang thoát hiểm nên nhìn thấy
cô, lúc trở lại mới đưa cho cô một ly cà phê nóng. Khi ấy, cô còn chưa
biết thân phận của anh, chỉ cảm thấy người này rất đẹp trai nên chăm chú nhìn, quên cả khóc. Hai ngày sau, phòng Nhân sự thông báo cô đến công
ty nhận việc.
Bây giờ, cô là thư ký của Trác Diễm, dĩ nhiên cũng
phải có giới hạn của thư ký. Nghĩ như vậy, cô nghi ngờ không lẽ Trác
Diễm xuất hiện tình trạng của cơ thể rồi hay không?
Cô liền nhắn
lại cho bạn trai: “Anh yêu, em yêu anh nhất! Nhất định, em sẽ không chịu khuất phục dưới uy quyền của ông chủ. Anh phải tin tưởng em!”