Ăn bữa sáng xong, lại đi bãi đậu xe tiễn cha và mẹ kế của Trác Diễm, thế nhưng sau đó anh lại không hề có ý định rời đi, mà ngược lại đi vòng tới trước mặt cô.
Nguyễn Tương Nam nói: “Hiện tại anh đã hiểu em khi đó em muốn rời nhà ra ở riêng, trong lòng lại không muốn trở về rồi chứ?”
“Với chuyện kia căn bản không giống nhau. Em với mẹ em là mới vấn đề cốt lõi, còn anh là vấn đề đối với người ngoài.” Anh tức giận nói,“Lúc ấy anh vừa mới tốt nghiệp chỉ là trưởng bộ phận, bắt đầu tham gia vào vòng xa giao, người phụ nữ kia bắt đầu xem trọng Tạ Duẫn Thiệu, sau đó lại tìm cách quyến rũ anh, bây giờ lại trở thành mẹ kế của anh, em nói xem bên ngoài sẽ có những lời đồn đại gì, anh sẽ có cảm nhận gì?”
Anh có thể nhẫn nhịn chịu đựng người ta đùa cợt anh, nhưng là không cách nào chịu được họ chế nhạo cha mẹ gia đình anh.
Nguyễn Tương Nam nhún nhún vai: “Phần lớn tự mình lo nghĩ không đâu.”
Trác Diễm dừng bước lại, ghé mắt nhìn cô: “Vậy còn em?”
“Em chỉ là người bình thường, chẳng lẽ anh cảm thấy em rất thông minh? Không ngờ anh lại để mắt tới em...muốn em nói cảm ơn anh sao?”
Trác Diễm lườm cô một cái, quả thực, cô rất kiên định, ngày trước muốn rời nhà ra ở riêng, kế hoạch hoàn chỉnh thì lập tức hành động, dài dòng dây dưa không phải là phong cách của cô, thậm chí còn bằng lòng cắt đứt mọi liện hệ, cho dù là thời điểm đó bọn họ đã phát sinh chuyện như vậy. Die nd da nl Mặc dù anh biết cô thích mình, thế nhưng thứ tình cảm ấy suy cho cùng có được bao nhiêu? Nói không chừng trong lòng anh, cũng chỉ là nhẹ nhàng hai chữ.
Anh không cam tâm.
Anh trực tiếp dẫn cô tới quầy trang sức ở tầng một, kéo tay trái của cô đặt lên mặt kính thủy tinh: “Ngón áp út nhỏ, tôi muốn một chiếc nhẫn phong cách đơn giản.”
Người bán hàng tính toán kích cỡ ngón tay của cô, lấy ra năm kiểu dáng nhẫn: “Những chiếc này đều là kiểu dáng kinh điển.”
Trác Diễm chọn trong đó một chiếc nhẫn bạch kim, cầm tay cô, trực tiếp đeo vào ngón tay áp út của cô, nhẹ nhàng xoay tròn, vẫn có chút lỏng: “Đổi chiếc nhẫn nhỏ hơn.”
“Cái này không thành vấn đề, ngài chờ một canh giờ, chúng tôi sẽ mang đi sửa ngay.”
Trác Diễm quẹt thẻ, lại đem cô kéo đến trên lầu. Nguyễn Tương Nam ngạc nhiên nói: “Anh lại còn phải mua cái gì?”
“Đệm” Trác Diễm trực tiếp rẽ vào Đệ Nhất Gia, “Mấy ngày trước anh đã nói với em, anh có một căn hộ cách bệnh viện chỗ em không xa, đang sửa sang lại, vật dụng trong nhà cũng đã sớm mua xong rồi, chỉ cần mua chút đồ dùng hàng ngày là có thể vào ở —— em thích cái nào?”
“Anh nằm anh chọn, hỏi em làm gì?” Nguyễn Tương Nam trực tiếp ngồi lên ghế sa lon chờ.
Trác Diễm lại cầm tay cô kéo lên: “Cùng dùng mà, chọn một em thích đi.”
Những cái đệm kia màu sắc đều rất thanh lịch, cũng không coi là quá mềm yếu cũng không có chút nào cứng rắn, phù hợp với tiêu chuẩn sinh lý học của thân thể con người. Nguyễn Tương Nam nghĩ tới nghĩ lui, không quyết định được.
Trác Diễm hừ lạnh nói: “Thật giống phong cách của em, đàn ông bên người nhiều như vậy, chỉ có thể chọn một bộ có phải rất khó khăn hay không?”
Nguyễn Tương Nam nhìn anh một cái, bây giờ cảm xúc của anh thật là càng ngày càng thay đổi thất thường, nl e q uu ydo n năm nay chẳng những phụ nữ khó hiểu, đàn ông cũng phiền toái: “Vậy thì lấy cái này đi.”
“Tại sao là cái này?”
Nguyễn Tương Nam xoay người cùng anh nhìn thẳng vào mắt: “Bởi vì, nó đắt nhất.”
Trác Diễm gật đầu một cái, trực tiếp mở túi của cô ra, tìm ví tiền rút ra tấm thẻ tiền lương bên trong, bảo người bán hàng: “Tôi lấy cái này, ghi hóa đơn đi.”
Nguyễn Tương Nam khoanh tay: “Anh biết mật mã sao?”
“Không biết cũng không sao, anh giúp em bảo quản.” Anh bỏ tấm thẻ kia vào trong ví của mình, “Mật mã là ngày sinh nhật sao?” Anh nhìn thấy phản ứng của cô, xác nhận: “Dùng sinh nhật làm mật mã đúng là người không có tiền đồ.”
Nguyễn Tương Nam thoáng cái đã bị khống chế kinh tế, nhất thời hết sức đau buồn.
Tiếp theo, Trác Diễm lại không chút do dự quẹt một bộ đồ sứ Lladró, đương nhiên là dùng là thẻ của cô. Đồ sứ Lladró tuy xinh đẹp, nhưng cũng không cứu vớt trái tim bỗng trở nên yếu ớt hơn cả đồ sứ kia.
Trác Diễm quay đầu lại, nhìn cô: “Còn chưa muốn đi sao? Bộ đồ sứ này coi như trả trước tiền thuê nhà.” Anh dừng một chút, lại nói: “Bộ ly kia cũng không tồi, màu sắc rất được, rất phù hợp thẩm mỹ của anh.”
Thật là cầm thú.
Nguyễn Tương Nam khẽ cắn răng, khuất phục: “Em đi.”
Trác Diễm cuối cùng để lại thẻ của cô vào trong túi, tâm tình tươi tắn ôm vai của cô: “Đi lấy chiếc nhẫn thôi.”
Nhẫn đã sửa xong, Trác Diễm cầm chiếc nhẫn của nữ, kéo tay trái của cô, trực tiếp đeo vào ngón áp út, lại lật tới lật lui nhìn một hồi, đưa hộp nhẫn cho cô: “Giúp anh đeo lên.”
Nguyễn Tương Nam cầm chiếc nhẫn bạch kim còn lại lên, hướng tới ngón áp út của anh, là lần đầu tiên nên thiếu chút nữa tuột tay. Cô lấy lại bình tĩnh, cuối cùng thuận lợi hoàn thành.
Trác Diễm nhìn chiếc nhẫn trên tay trái, mỉm cười nói: “Không nghĩ rằng, anh lại bị em trói lại.”
Nguyễn Tương Nam bình thản trả lời: “Em cũng không nghĩ đến.”
Trác Diễm kéo tay trái của cô: “Đi thôi, trở về thu dọn đồ đạc.”
“. . . . . . Gấp gáp như vậy?”
“Đừng nghĩ để cho anh ngủ tiếp một đêm trên ghế sa lon,“ Trác Diễm nắm ngón tay của cô, “Xét thấy những chuyện cũ không vui của chúng ta ngày trước, anh không muốn làm cho em hiểu lầm anh rằng chỉ muốn đem em lên giường làm chuyện cầm thú, nhưng anh cũng không phải là Liễu Hạ Huệ.”
Về đến nhà, lúc đi ngang qua lầu bốn, Trác Diễm nhắc nhở cô: “Sắp phải đi rồi, không chào tạm biệt với người hàng xóm của em sao?”
Nguyễn Tương Nam biết anh nói không sai, thế nhưng điểm xuất phát vốn đã không bình thường. Cô nhìn anh một cái, không ngờ còn đi lên trước gõ cửa, muốn nói rõ ràng thì trước sau cũng vẫn phải nói, cô như là đã phát giác điều không tự nhiên vẫn giả ngu đi xuống. Trác Diễm giữ cô yên tại chỗ, đi lên lầu trước.
Rất nhanh, dì Trần tới mở cửa, vừa nhìn thấy cô lập tức cười nói: “Hôm nay cháu được nghỉ à? Mau vào ngồi một chút đi?”
Nguyễn Tương Nam nói: “Là như vậy, cháu sắp đính hôn, cháu muốn dọn đến ở cùng vị hôn phu, cho nên tới đây để chào từ biệt.”
Dì Trần quả thật mừng rỡ: “Cháu sắp đính hôn? Ta biết ngay người con gái như cháu không thể nào không ai thích, vị hôn phu của cháu là người như thế nào?” Sau lưng trong phòng truyền tiếng dép lẹp xẹp, Tư Hướng rất nhanh thò đầu ra từ phía sau. Dì Trần xoay người nói: “Mau chúc mừng chị đi, chị sắp kết hôn đó.”
Tư Hướng nhất thời sắc mặt trắng bệch, thất thanh nói: “Cái gì?!”
Nguyễn Tương Nam bình tĩnh trả lời: “Chị mới vừa đính hôn.”
Trên ngón áp út tay trái của cô, chiếc nhẫn trang nhã mà hào nhoáng còn phát ra ánh sáng nhạt.
Tư Hướng cắn môi, cách một hồi lâu chỉ trích nói: “Chị gạt người, trước kia chị đều nói rằng không có bạn trai, chị còn nói không có ai thích chị.”
Dì Trần lập tức đẩy anh trở lại, có chút lúng túng nhìn Nguyễn Tương Nam: “Thằng bé này ở nói xằng nói bậy, nó nhất định là rất vui mừng, cháu đừng để ý.”
Nguyễn Tương Nam mỉm cười nói: “Không sao, cháu không để tâm đâu.”
Thật ra thì năm ấy cô mới chuyển ra khỏi nhà, vẫn ở nơi này, lúc ấy chọn nơi này nguyên nhân là vì chung cư vừa hay ở giữa trường học và chỗ thực tập ở bệnh viện, giao thông lại dễ dàng, sau ở lại lâu thì có tình cảm, cộng thêm chủ nhà muốn dọn đi đến một thành phố khác, cô liền mua lại phòng ốc.
“Thời gian qua, cảm ơn dì đã chăm sóc.”
“Đâu có đâu có, rõ ràng là cháu cũng luôn quan tâm đến thằng bé Tư Hướng.” Dì Trần cười nói, “Đúng rồi, cháu làm nốt việc của mình đi, không cần nói chuyện cùng ta.”
Nguyễn Tương Nam đi lên lầu, chỉ thấy cửa phòng mở rộng ra, Trác Diễm đang đem đống sách của cô bỏ vào rương hành lý. lee^qu.donnn), Nguyễn Tương Nam nói: “Thật ra thì không cần mang toàn bộ sách đi, mang những thứ cần là được.”
Trác Diễm nhường lại vị trí cho cô, nhìn cô lựa lại sách lần nữa đem phần lớn sách để lại lên giá, lại thấy cô đi lấy mấy bộ quần áo: “Không cần mang quá nhiều quần áo, anh đã chuẩn bị xong.”
Nguyễn Tương Nam có chút ngoài ý muốn nhìn anh: “Chuẩn bị rất đầy đủ rồi chứ gì.”
Xá bất đắc hài tử sáo bất tứ lang*. Hiện tại anh ngay cả mình cũng sáo tiến vào.
*Dựa theo một điển cố của Trung Quốc. Nghĩa đen là muốn tóm được sói không ngại vứt bỏ con của chính mình, nghĩa bóng ý nói muốn đạt được một mục đích nào đó, hoặc thu được lợi ích càng lớn thì càng phải trả một cái giá xứng đáng.
Ở đây Trác ca muốn có Nam tỷ thì thì làm gì anh cũng bằng lòng >o
Thu dọn xong tất cả, anh xách va li xuống lầu, Nguyễn Tương Nam khóa chặt cửa, lại quay đầu lại nhìn mấy lần, rồi đi theo phía sau anh.
Căn hộ của Trác Diễm quả thực là nằm ở vị trí rất tốt, môi trường tốt, tổng thể thiết kế theo phong cách châu Âu cổ, trừ những đồ dùng bị phủ vải lên để chống bụi ra, kiểu thiết kế này vô cùng ấn tượng. lơqid]on, Nhất là bộ ly trà bằng sứ Lladró ở phòng khách, phối hợp với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Nguyễn Tương Nam không thừa nhận cũng không được, đúng là quý công tử sinh ra đã ngậm thìa vàng, mắt thẩm mỹ thực sự rất tốt.
Trác Diễm đứng ở ban công phía trước cửa sổ thủy tinh, xác định thời gian giao hàng với cửa hàng bán đệm, lại gọi điện thoại cho quản lý phòng, cử người tới quét dọn vệ sinh.
Anh cúp điện thoại, quay đầu lại nói: “Đoán chừng phải ngày mai mới có thể vào ở, nếu em không để ý, chúng ta đi tới khách sạn ở một đêm, căn phòng đó là phòng anh ở trước đây bây giờ Diệp Tỷ ở đó.”
Nguyễn Tương Nam chế nhạo anh: “Em có thể nói để ý sao?”
“Tại sao không thể?” Trác Diễm rất nghiêm chỉnh giáo huấn cô, “Nếu chúng ta đã đính hôn, về sau đương nhiên cũng sẽ tiến đến quan hệ hôn nhân, việc trong nhà không chỉ mình anh có thể quyết định, cần hai người cùng làm.”
Nguyễn Tương Nam chỉ đành phải ngậm miệng, cô hiện tại mới phát giác anh lại là một người truyền thống như vậy, quả thật có chút. . . . . . Quá ngoài dự tính của cô rồi.
Bọn họ vừa tới khách sạn, quản lý đại sảnh liền chào đón: “Trác tiên sinh, lần trước vị Phương tiểu thư kia lại tới tìm ngài.”
Trác Diễm cau mày, thư kí Tạ Thị hai lần tới khách sạn tìm mình, còn là thời gian Chủ nhật riêng tư, làm vậy không khỏi quá nổi bật: “Phương tiểu thư ở đâu?”
“Quán cà phê bên đường.”
Nguyễn Tương Nam hỏi: “Cần em tránh sao?”
Trác Diễm nhìn cô: “Không cần, về sau còn nhiều trường hợp như này, dù sao em cũng cần phải quen, không bằng hiện tại liền bắt đầu làm quen.”
Nguyễn Tương Nam lại hỏi: “Phương tiểu thư là ai?”
“Là thư ký của chủ tịch Tạ thị, Phương Hàn Vân.”
“Phương Hàn Vân. . . . . .” Nguyễn Tương Nam lặp lại một lần nữa, như có điều suy nghĩ, “Cô ấy có phải người nhảy cùng anh trong tiệc rượu mừng công của Tạ Thị hay không?”
“Đúng vậy, sao thế?”
“Không, không có gì.”
Trác Diễm vốn còn định giải thích với cô rằng Phương Hàn Vân là trợ thủ đắc lực của Tạ Duẫn Thiệu, nlze.qu;ydo không thể có khả năng nào với anh, đột nhiên nghĩ lại không cần giải thích, thỉnh thoảng để cô ăn chút giấm chua cũng tốt.
Anh dẫn Nguyễn Tương Nam đi tới quán cà phê bên đường, trước hết để cô ngồi xuống, mới ngồi ở bên cạnh cô, nhìn chăm chú vào Phương Hàn Vân đối diện: “Phương tiểu thư, lần này cô tới tìm tôi, có chuyện gì vậy?”
Phương Hàn Vân nhìn đôi nhẫn cùng kiểu dáng trên tay bọn họ, hơi sững sờ, nghiêm túc nhìn Nguyễn Tương Nam một cái, vừa kinh ngạc, nhưng rất nhanh bình phục vẻ mặt: “Trác tổng, tôi tới là muốn trao đổi về việc thăng chức .”
Trác Diễm khẽ mỉm cười: “Tôi có chút bất ngờ.”
“Không, tôi không nghĩ rằng Trác tổng anh bất ngờ, lần trước tôi đến thương lượng, tôi rót trà cho anh, khi đó anh cũng đã hiểu rồi.” Cô giơ cổ tay nhìn đồng hồ, lại nói, “Bây giờ đã đến cơm tối rồi, không bằng chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện?”