Ngày đầu tiên dọn vào nhà mới, lại còn là chủ nhật, vừa hay muốn làm quen hoàn cảnh xung quanh một chút.
Hai người đi dạo một vòng siêu thị lớn ở gần đó, sắm thêm mấy đồ dùng hàng
ngày, lúc đi qua quầy thực phẩm tươi sống chiếc thì Trác Diễm nói: “Bữa
tối muốn ăn cá Squirrel.” Nói xong vơ một đống nguyên liệu nấu ăn từ
trên kệ hàng vứt vào xe đẩy.
Nguyễn Tương Nam cầm lên một hộp
bánh pho mát cùng một hộp tiramisu: “Anh ăn cái này sao?” Cô chợt cảm
thấy, cách cô và anh sống với nhau như vậy tựa như vợ chồng già cùng
sinh hoạt chung nhiều năm rồi.
Trác Diễm nhíu nhíu mày: “Đồ ngọt là để phụ nữ ăn.”
Nguyễn Tương Nam nói: “Đúng vậy, em cũng phát hiện, có mấy lần phần thức ăn có thêm món bánh trứng bác sĩ nam đều không ăn, cuối cùng cũng bị em ăn
hết.”
Trác Diễm nhìn cô chằm chằm: “Về sau đừng ăn đồ người khác đưa cho em.”
“. . . . . . Tại sao?”
“Không có việc gì mà lại ân cần.”
Nguyễn Tương Nam phản ứng kịp thời, cúi đầu cười cười, giơ tay lên khoác tay
anh: “Y tá trưởng của bọn em nấu ăn rất khéo, em coi như là đồ đệ đã
xuất sư của cô ấy, anh có thể chọn món, chỉ cần không phải quá khó, em
đều biết làm.”
Trác Diễm hướng cô khẽ mỉm cười: “Em làm cái gì anh cũng ăn.”
Hôm nay anh ngược lại rất là thẳng thắn. Nguyễn Tương Nam suy đoán điều này hơn phân nửa nguyên nhân xuất phát từ anh đoạt hết quyền lực tài chính, đang xuân phong hả hê, liền đặc biệt khoan hồng độ lượng không so đo
với cô.
Bọn họ mua xong các loại nguyên liệu và gia vị, lúc đi
qua giá hàng hóa trước ngay gần quầy thu ngân, Trác Diễm bỗng nhiên thò
tay cầm vài hộp Durex ném vào xe đẩy, gần như lấy hết cả giá hàng. Xung quanh người đến người đi, Nguyễn Tương Nam vẫn không có
cách nào khuyên anh không dùng mua nhiều như vậy. Nhân viên thu ngân coi như không thấy gì cầm mấy cái hộp lên quét mã vạch.
Đợi đến lúc
bãi đỗ xe ngầm, Nguyễn Tương Nam rốt cuộc không nhịn được nữa: “Anh mua
nhiều Durex như vậy căn bản không dùng hết được?”
Trác Diễm bình tĩnh trả lời: “Người dùng cái này là anh, với lại sao em biết là dùng không hết?”
“. . . . . . Thôi, coi như em chưa nói gì.”
Anh lái xe trở về nhà mới, từ cốp sau lấy ra hộp gỗ đựng rượu vang. Nguyễn
Tương Nam thấy tình thế không ổn, lập tức nói rõ: “Tửu lượng của em cực
kì kém, chỉ 3 chén thôi là gục rồi.”
Trác Diễm xách các loại bao lớn bao nhỏ lên: “Anh lại cảm thấy tửu lượng của em không đến nỗi kém như vậy.”
Cô tiếp tục đe dọa: “Em uống say còn có thể say khướt.”
“Thật tốt quá, anh chưa từng thấy qua dáng vẻ say khướt của em.”
Đi thang máy lên nhà mới, Trác Diễm lập tức kéo màn cửa sổ ra, lại tiện
tay ném áo khoác ngoài vừa cởi ra lên ghế sa lon, vén tay áo lên nói:
”Nấu cơm, muốn anh giúp em không?”
Nguyễn Tương Nam quả quyết cự tuyệt: “Không cần, em càng sợ anh giúp lại thêm vướng tay vướng chân.”
Mua cá quế đã được mổ, cô lại cẩn thận xử lý vảy cá, ở trên thân cá khéo
léo cắt một đường dao, lại dùng gia vị tẩm ướp, quay đầu chuẩn bị nồi để hầm xương. Cô đang chuẩn bị đến một nửa, chợt bị Trác Diễm ôm từ phía
sau, anh lại gần bên tai của cô nhỏ giọng hỏi: “Có thể ăn cơm chưa?”
“Nào có nhanh như vậy,“ Nguyễn Tương Nam cười nói, “Anh đợi ở bên ngoài đi.”
“Nhưng anh đói rồi, cơm trưa cửa tiệm kia mùi vị quá tệ, không thế nào ăn nổi.”
Nguyễn Tương Nam cầm một quả cam gọt vỏ rồi cắt ra, đưa cho anh: “Ăn tạm chút trái cây?”
Anh trực tiếp cắn miếng cam trên tay của cô: “Mấy ngày Tết Nguyên Đán sắp tới em không phải trực chứ?”
“Bây giờ vẫn chưa biết, cuối tuần mới sắp xếp ca.”
“Ừ, anh định dẫn em về nhà bà ngoại, còn đi tảo mộ cho mẹ anh.”
Nguyễn Tương Nam đột nhiên hất ra anh, cô nhào tới nhấc nắp nồi xương lên,
thêm nước vào trong nồi, bởi vì là nước lần thứ hai, màu sắc trong nồi
sườn đã rất là dễ nhìn: “Thiếu chút nữa thì tiêu—— nếu là đến lúc đó sắp xếp ca làm gặp bất tiện, em cũng sẽ nhờ người đổi ca, nên đó cũng không phải vấn đề khó khăn”
Trác Diễm cười ừ một tiếng, vừa đúng lúc
điện thoại di động của anh cũng vang lên, liền nhận điện thoại, nói
không đến hai câu, sắc mặt liền trở nên khó coi. Nguyễn
Tương Nam đưa lưng về phía anh, ở trên bàn bếp bận rộn, chợt nghe giọng
nói của anh càng ngày càng lạnh, quay lại nhìn anh một cái. Anh ra dấu
với cô rằng sẽ sớm quay lại, đi tới ban công nói chuyện điện thoại.
Nguyễn Tương Nam làm cơm tối, bưng cái mâm lên bàn, chỉ thấy Trác Diễm ngồi
đối diện laptop, sắc mặt nghiêm túc. Cô đi tới, một tay đặt lên vai của
anh: “Sao vậy, có chuyện gì nghiêm trọng so ăn cơm còn quan trọng hơn?”
Trác Diễm vuốt vuốt mặt: “Thật ra thì không nghiêm trọng lắm, cũng không
khác biệt lắm so với dự đoán của anh.” Anh đứng dậy, nắm cả bả vai của
cô đi tới cạnh bàn ăn, cười cười: “Nhìn qua mùi vị cũng rất ngon.”
Trác Diễm ngồi xuống, ăn hai miếng lại để đũa xuống: “Thật ra là chuyện
trong công ty, anh cũng sớm biết bên trong công ty có nội gián ——”
Nguyễn Tương Nam lập tức cắt đứt lời đầu của anh: “Đừng nói, em không muốn biết.”
Trác Diễm lập tức bị cắt ngang, nhíu nhíu mày: “Người khác muốn nghe anh đều không nói, sao em lại không muốn biết?”
“Em mới không muốn làm thùng rác cảm xúc của anh.”
“Anh nói em nghe. Anh biết rõ có người trong nội bộ chúng ta câu kết với Tạ
thị, ăn cây táo rào cây sung, trước anh còn không thông qua hội đồng
quản trị quyết định một hợp đồng buôn bán bất động sản, Tạ thị lại nhanh chóng biết được. di@en*dyan Sau đó anh điều tra ra được có một công ty
con tuyến dưới, do một thành viên ban quản trị điều hành, nghiên cứu số
liệu tài vụ thật mấy năm này, phát giác người đó tự ý buôn bán số dược
liệu mới nghiên cứu ra, phần lớn là bán cho một nhà máy dược phẩm mà Tạ
thị nắm phần lớn cổ phần.”
Nguyễn Tương Nam lại lần nữa cắt đứt
anh: “Thực sự mấy năm nay người này làm việc rất cẩn thận, giữ nghiên
cứu phát triển này lại trong tay, cho nên đối phương không lấy được cách điều chế hoàn chỉnh, như vậy công ty đối thủ mới không có cách hạ giá
chi phí sản xuất dược phẩm nghiên cứu phát triển của mình.”
Trác Diễm nhìn cô một cái: “Em có thể kiên nhẫn một chút hay không, chờ anh nói xong?”
“Em đã nói không làm thùng rác của anh, đấy là em nói hiểu biết của em, vừa rồi em nói sai sao?”
Ở trong lòng Trác Diễm thừa nhận, cô đối với anh xác thực hiểu rất rõ,
mặc dù không hoàn toàn chính xác, nhưng cũng không còn xa, nhưng là
ngoài miệng nhất định không thể thừa nhận : “Làm một cái thùng rác thế
nào? Em có phải đang có việc phiền phức, cũng có thể nói ra nói với anh
để giải tỏa.”
Cô thật ra thì cũng chẳng có nhiều việc phiền lòng. Cho dù là nhiều vấn đề nghiêm trọng thì cũng có thể giải quyết, chung
quy chỉ là vấn đề thời gian, cho nên dứt khoát không suy nghĩ nhiều.
Chỉ có điều nói đến chuyện phiền lòng không tìm ra được cách giải quyết quả thực gần đây có một chuyện.
“Họp thường niên lần này, khoa bọn em biểu diễn ‘Trát Mỹ Án’.”
Trác Diễm nhướn mày: “Hả? Vậy em diễn vai gì?”
“Trần Thế Mỹ đi, nghe nói vậy.”
Trác Diễm lập tức cười nói: “Quả thật không thể nào tìm được người thích hợp hơn.”
“. . . . . . Chỗ nào thích hợp?”
“Từ hành động đến nội tâm, cho dù điểm nào cũng thích hợp, ai chọn vậy, rất tinh mắt.”
Nguyễn Tương Nam hừ nhẹ nói: “Anh thật nhạt nhẽo, tẻ nhạt như oán phụ.”
Lần này Trác Diễm bị chửi thành oán phụ cũng hoàn toàn không để ý, lại nói: “Buổi biểu diễn họp thường niên lần này nhớ mang video về cho anh xem
nhé.”
Cơm tối xong, Trác Diễm lại mở một chai rượu vang, nói là
để cho cô nếm thử hương vị thượng hạng. Nguyễn Tương Nam đối với rượu đỏ chẳng biết tí gì, uống vào đều là mấy loại rượu nho chát chát và rượu
cồn, đối với cô mà nói cho dù là chai rượu vang này được đấu giá với giá trên trời, cùng không khác biệt lắm với mấy loại bình thường.
Trác Diễm ngược lại bắt cô ôn tập lại cách thưởng rượu, nói lại tất cả những kiến thức cơ bản, lượng tin tức quá lớn khiến cô thấy choáng váng, cuối cùng đưa ly thứ hai cho cô.
Nguyễn Tương Nam chỉ muốn đẩy ra,
nhưng đành phải tiếp tục cùng anh uống. Đợi đến ly thứ ba, cô liền bắt
đầu hoa mắt chóng mặt, tình huống này so với lần trước cô cùng Trác Diễm tham gia tiệc rượu cô còn nặng hơn nhiều, ít nhất lần đó chỉ khiến cô
đỏ mặt, không làm trở ngại đến sự tỉnh táo của cô. Nguyễn Tương Nam sắc
mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập: “Thôi, em thật sự say mất.”
Trác
Diễm nghiêng người, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên má cô, một lúc sau, lại không nhịn được bế cô đứng lên. (lee^qu.donnn Trong phòng có hệ thống
sưởi, khác xa với bên ngoài đang lạnh giá kia. Nguyễn Tương Nam cởi áo
quá nửa, lộ nửa bên bả vai trắng nõn, đập vào mắt anh thật khó chịu.
Một khắc cuối cùng, Trác Diễm nhắc nhở cô: “Em biết anh là ai chứ?”
Nguyễn Tương Nam mở mắt ra, khóe mắt long lanh, trực tiếp trả lời anh: “Trác Diễm.”
Thật ra thì anh cũng có chút hoài nghi cô rốt cuộc say thật hay giả say. Chỉ là anh cũng chẳng để tâm suy nghĩ, vậy cũng có được một đêm tuyệt đẹp.
Trác Diễm sáng sớm đã tỉnh dậy, lôi cô từ trong chăn ra, hôn lên trán
cô. Nguyễn Tương Nam đang ngủ mơ mơ màng màng, không chịu nổi sự quấy
nhiễu này, trực tiếp xua tay như đuổi ruồi hất anh ra, lại cuộn mình vào trong chăn.
Trác Diễm đành phải buông cô ra, rời giường tắm, lúc từ trong phòng rửa tay đi ra, thấy cô đã ngồi dậy, có chút chậm chạp
cầm điện thoại di động lên nhìn đồng hồ.
Thời gian dừng lại năm
giây, cô mới nhớ ra không còn ở nhà cũ, lập tức vén chăn lên tìm y phục. Trác Diễm dựa cạnh cửa nói: “Anh đưa em đến bệnh viện, không cần gấp
gáp như vậy.”
Nguyễn Tương Nam rất nhanh vọt vào toilet, đánh
răng rửa mặt, tắm qua nước nóng, vừa đi vừa mặc áo len: “Hôm nay em bị
muộn rồi.”
Trác Diễm đặt áo khoác lên cánh tay, cầm chìa khóa xe: “Bây giờ đi vẫn kịp.”
Quả thật đúng như lời anh nói, mặc dù giờ cao điểm sáng thứ hai tương đối
kinh khủng, nhưng lúc cô đến cửa bệnh viện cách giờ làm việc còn kém năm phút đồng hồ, nếu cô chạy như điên vào phòng làm việc có khi còn có dư.
Nguyễn Tương Nam mở cửa định xuống xe, bị Trác Diễm kéo lại. Trác Diễm nói:
”Buổi tối nếu là em trực muộn, gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em.”
Hết một buổi sáng thứ hai đen tối phải bận rộn từ sớm, Nguyễn Tương Nam
tranh thủ gửi tin nhắn cho Trác Diễm: “Anh không bị muộn chứ?” die,n;
da.n. Bệnh viện của cô và công ty Trác Diễm hai hướng ngược nhau, lại
đang gặp phải giờ cao điểm.
Cách một lát, anh trả lời lại: “Tới trễ, bị cha anh tóm gọm.”
“Về mặt tinh thần em bày tỏ sự thông cảm sâu sắc với anh.”
“Có bồi thường không?”
“Ngày hôm qua không đủ để bồi thường sao?”
Mặc dù cô có chút hoa mắt chóng mặt, nhưng dù sao cũng không có mất đi ý
thức, chuyện xảy ra phía sau cô đều nhớ rõ. Thật may là mùa đông quần áo đều cao cô, không phải đi làm mà mang theo cả đống dấu vết.
Nguyễn Tương Nam còn chưa kịp nghỉ ngơi hai phút, bên Diệp Trưng điện thoại
tới đây: “Hiện tại tới phòng cấp cứu, ổ bụng tụ dịch, ngực chảy máu, gan bị tổn thương.”
Cô vừa chạy tới phòng cấp cứu, vừa đánh giá tình trạng của bệnh nhân, nghe những triệu chứng mà Diệp Trưng giống như là
vụ giết người. Trên hành lang người đến người đi, còn có mấy y tá đẩy xe đẩy, phía trên bệnh nhân đang nằm truyền dịch, trong một khoảng thời
gian ngắn cô không thể chen qua được, chỉ có thể dừng lại đi theo dòng
người từ từ đi qua, chờ đến vị trí thoáng hơn một chút cô lập tức chạy
đi.
Cô chạy đến bên ngoài hành lang phòng cấp cứu, hô hấp cũng
không điều hòa, liền đi thay quần áo phẫu thuật. Nhìn liếc qua một chút, đúng là nhìn thấy có hai cảnh sát đang chờ bên ngoài, chẳng lẽ thật sự
là một vụ mưu sát?
Thay quần áo phẫu thuật xong cô mới ý thức tới một vấn đề, đồng phục giải phẩu có cổ chữ v, vết hôn là khẳng định
không giấu được rồi, hiện tại xử lý cũng không kịp. Cô chỉ có thể như
vậy mà ra trận.
Ai ngờ cô vừa mới bắt đầu đợi lệnh, đã có người
đi thẳng vào, người nọ hơi thở dồn dập, sắc mặt tái xanh, phía sau hai
bác sĩ thực tập tới kéo cũng kéo không được, trực tiếp bị anh kéo đến
vài bước: “Nhất định phải bảo đảm em trai tôi không làm sao, nếu không
tôi không để yên cho các người đâu!”
Là giám đốc điều hành Tạ thị Tạ Duẫn Thiệu.
Nguyễn Tương Nam có chút ngoài ý muốn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy anh tây
trang nhăn nhúm, sắc mặt đen tối, dáng vẻ lo lắng rối loạn. Nói cách khác trên bàn phẫu thuật lần này là em trai của
anh ta? Quả nhiên bên bàn phẫu thuật, còn có chủ nhiệm mổ chính.
Diệp Trưng ra dấu tay cho y tá: “Gọi an ninh.”
Nguyễn Tương Nam nhìn anh: Anh thật ác độc, ngay cả anh rể trước đây của mình cũng không thiên vị.