Tan ca Nguyễn Tương Nam cùng Dư Hi đi dạo phố, thuận tiện mua chiếc áo khoác dầy đưa cho cô. Cái thành phố này mùa đông vừa ẩm ướt vừa buốt giá, luôn có cảm giác khó chịu.
Họ đi ngang qua trung tâm thương mại, cửa hàng xa xỉ phẩm ở lầu một treo tấm poster khá to nhưng lại tinh tê, nữ minh tinh mặc tóc vàng mắt xanh mặc áo sơ mi thêu dáng rông, lộ ra chiếc cổ cao cùng xương quai xanh gợi cảm, nụ cười tươi tắn sinh động.
Dư Hi cũng dừng bước, có chút hâm mộ nói: “Đẹp quá.”
Nguyễn Tương Nam cũng ngẩng đầu nhìn.
Dư Hi bỗng nhiên lấy cùi chỏ huých vào cco, có chút nghi ngờ hỏi: “Người kia, hình như là vị hôn phu của cậu.”
Cô quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy An Nhã ở phía sau cùng, ngày như vậy, cô cũng không chịu mặc quần áo dày dặn, cóng đến nỗi chóp mũi đỏ lên.
——
Trác Diễm không biết gu thẩm mỹ của Phương Hàn Vân lại cứng nhắc như vậy, nếu không phải là buổi trưa ngày hôm qua anh cùng cha dùng bữa xong bắt gặp cô giơ túi hàng vừa mua trở lại, căn bản sẽ không để ý cô mua thứ gì.
Anh âm thầm lắc đầu, trực tiếp bảo An Nhã giúp cô tham khảo.
Anh ngồi ở chờ khu ghế sa lon, mới vừa mở ra một phần tờ báo, chỉ thấy An Nhã lặng lẽ đi về tới, nhỏ giọng nói: “Trác tổng, tôi vừa mới nhìn thấy Nguyễn tiểu thư rồi.”
Trác Diễm đem tờ báo để xuống, đứng dậy: “Ở đâu?”
“Bên ngoài cửa hàng.”
Trác Diễm oán trách: “Sao cô không nói sớm.” Sau đó bước nhanh đi ra ngoài.
An Nhã nhìn bóng lưng của anh, cảm thấy sắp long trời lở đất. Cô khống chế biểu cảm, die,n; da.nlze trở về bên cạnh Phương Hàn Vân: “Trác tổng đi dỗ vị hôn thê rồi, tôi cá là anh ấy tuần này phải ngủ trên sofa.”
Phương Hàn Vân nhìn cô một cái: “Không có khả năng.”
An Nhã nói: “Đánh cược không?”
“Mặc kệ bao nhiêu, cô nhất định thua.”
Trác Diễm chạy ra bên ngoài, chỉ thấy Nguyễn Tương Nam vẫn còn đứng trước tấm poster, nhìn thấy dường như bất ngờ, hướng anh khẽ mỉm cười. Anh đến gần cô, hướng Dư Hi gật đầu một cái: “Chào cô.” Lại đưa cánh tay nắm vai cô, hỏi: “Hôm nay không phải em bận trực sao?”
“Đúng vậy, lát nữa em phải trở về.”
Trác Diễm giải thích: “Anh chỉ là đưa họ tới cửa hàng, không có ý gì khác.”
Nguyễn Tương Nam vẫn cười: “Em hiểu mà, còn nữa, làm gì còn phải mang theo An Nhã cùng tài xế?” Cô quay đầu lại nhìn bức poster kia, như có điều suy nghĩ: “Lần anh nói về thẩm mỹ với em, là như này?”
Trác Diễm mới đầu còn không kịp phản ứng, nhưng lập tức nhớ tới hôm đó anh từng nói với cô “Thích em mặc áo sơ mi trắng của anh”, ho nhẹ một tiếng: “Trở về. . . . . . sẽ cùng em thảo luận vấn đề này.”
Nguyễn Tương Nam giơ tay lên giúp anh chỉnh cà vạt: “Em về bệnh viện trước, buổi tối uống ít rượu một chút.”
Trác Diễm trông theo bóng lưng cô, thật lâu anh đã không bị khích thích muốn chửi thề, nhưng là bây giờ, cô đang quyến rũ anh, nhưng là quyến rũ xong rồi bỏ đi.
——
Từ trước đến giờ tiệc rượu từ thiện đều là liên miên bất tận không có gì mới, hơn nữa Tạ Duẫn Thiệu đối thủ cạnh tranh lớn nhất của anh không thể tham dự, lại càng trở nên vô vị. Sau màn chào hỏi mở đầu, anh một mình cầm cam¬pari đứng ở trên ban công ngắm phong cảnh. nlze.qu;ydo/nn Ở dưới kia có hai cô gái đang đi qua vườn hoa, cùng mặc đồ dạ hội của So¬nia Rykiel, thanh xuân hoạt bát, thật giống như yêu tinh. Các cô thấy Trác Diễm, liền dừng bước lại, ngửa đầu lên nhìn, cười đùa nói: “Anh chàng đẹp trai, có muốn cùng chúng tôi chơi đùa hay không?”
Trác Diễm tay phải cầm ly rượu, tay trái là vịn ở trên lan can, trên ngón vô danh có ánh sáng chiếc nhẫn nhạt chợt lóe sáng, lạnh nhạt trả lời: “Xin lỗi, tôi không phải người độc thân.”
Hai cô gái ôm nhau cười lăn cười lộn, nhỏ giọng bên tai đối phương nói, nhưng âm thanh vẫn truyền ra: “Nghiêm chỉnh như vậy, nhìn qua đã thấy thật nhạt nhẽo. . . . . .” Dù sao đối với các cô mà nói, cùng mấy anh chàng đẹp trai nói chuyện cũng là trò vui, cuối cùng có mời mọc thành công hay không cũng không để tâm, cười cười nói nói rồi đi.
Trác Diễm lắc ly rượu trong tay, nhàm chán cực điểm, cuối cùng cảm thấy điện thoại di động để trong túi khẽ rung, lấy ra nhìn, là tin nhắn của Tương Nam: “Buổi tối ít uống rượu một chút, em trực đêm ở phòng cấp cứu, không muốn gặp anh ở bệnh viện.”
Lần trước chẳng qua là anh bị xuất huyết dạ dày thôi mà.
Trác Diễm cúi thấp đầu, tựa vào trên lan can trả lời: “Thật ra thì hôm nay em phải lo lắng anh có niềm vui mới chứ?”
“Ồ.”
Anh nhìn một chữ trong tin nhắn trả lời của cô, thật là chút không biết là ý gì: “Ồ… cái gì, nói hết lời đi chứ.”
Nguyễn Tương Nam còn chưa trả lời lại, ngược lại Phương Hàn Vân đứng ở bên ngoài ban công gọi anh một tiếng, sau đó đi tới bên cạnh anh: “Bên kia Đổng tổng vẫn còn ở tìm anh khắp nơi.”
Trác Diễm để điện thoại vào trong túi áo, xoay người đối mặt với cô: “Tại sao không chơi với mấy người trẻ tuổi?”
“Người trẻ tuổi?” Phương Hàn Vân bật cười, “Trác tổng, anh có phải có chút vấn đề đối với tuổi tác của mình hay không?”
“Con em thế gia cũng có không ít thanh niên có tài, cũng chưa chắc đều là quần áo lụa là. Nếu cô có hứng thú, đừng ngại cùng người đó tiếp xúc nhiều một chút.”
Phương Hàn Vân lắc đầu một cái, đứng ở bên cạnh anh: “Tôi đối với bọn họ không có hứng thú.”
Cô không muốn, anh đương nhiên cũng không miễn cưỡng, anh cũng không phải là bà mỗi , còn phải chăm lo cho hôn nhân đại sự của chính mình.
Phương Hàn Vân Trường trở nên thanh tú, ngược lại rất thích hợp với bộ đồ dạ hội với họa tiết bông hoa hạnh trên người cô, trước kia không hiểu Tạ Duẫn Thiệu nghĩ như thế nào, để mặc cho thư ký của mình ăn mặc tùy tiện đi dự đủ loại tiệc tùng.
“Thật ra thì lúc nãy tôi đánh cược cùng An thư ký, cô ấy nói vị hôn thê của anh chắc chắc sẽ tức giận, tôi nói không thể, kết quả là gì?”
Trác Diễm nghe vậy cười hỏi: “Các cô đánh cược cái gì?” Anh dừng một chút lại nói: “Mặc kệ đánh cuộc cái gì, dinendian.cô so với An Nhã nhất định chiếm ưu thế, dù sao cô và Tương Nam đã sớm đã quen biết.”
“Đúng vậy” Phương Hàn Vân nghiêng mặt sang bên, “Cho nên tôi hiểu rõ cô ấy nhất định sẽ không tức giận. Cô ấy căn bản không phải người hay suy nghĩ lung tung rồi giận dỗi vô cớ.”
“Nửa câu đầu không sai, nửa câu sau không dám gật bừa.” Trác Diễm quả thật âu sầu trong lòng, nếu bảo cô là không giày vò anh, vậy còn có người như thế nào mới gọi là giày vò.
Phương Hàn Vân khẽ cười rồi.
Trác Diễm lại lấy điện thoại di động ra, chỉ thấy Nguyễn Tương Nam trả lời tin nhắn thứ hai, thứ nhất là: “Ồ ý chính là không phủ định.” Thứ hai: “Bất quá em suy nghĩ lại, coi như có niềm vui mới, nhưng cũng không thể phát triển thành quan hệ thực tế. . . . . .”
Cô nói chuyện vẫn luôn thích nói một nửa giấu một nửa cố làm ra vẻ huyền bí, chờ anh đặt câu hỏi. Đã như vậy, anh không hỏi tới đoạn sau nữa. Trác Diễm để điện thoại vào trong túi áo, xoay người đi vào trong đại sảnh cùng người xã giao.
Trong vườn hoa ngoài cửa sổ, đang tụ lại ở chung một chỗ lớn tiếng cười nói đều là những người trẻ tuổi. Ngăn cách một tấm kính thủy tinh, thế nhưng anh lại ở đây cùng những vị đáng tuổi cha chú kia thương lượng hàn huyên, mặc dù bình thường đối phương cũng sẽ khen anh ông cụ non cẩn thận, làm việc xuất sắc, nhưng những lời như vậy đã nghe quá nhiều, đã sớm không còn cảm giác gì.
Tiệc rượu kết thúc, anh bảo tài xế đưa Phương Hàn Vân về trước, suy nghĩ một chút, lại nói: “Sau đó đưa tôi đến bệnh viện Nguyễn tiểu thư làm việc, sau đó anh có thể đi về, sáng mai trở lại đón tôi.”
——
Nguyễn Tương Nam nằm ở trên bàn ngủ bù, buổi tối phòng cấp cứu không phải tình huống đặc biệt, nên không cần phải vội vã. Chỉ là thường thường sẽ có một hai bệnh nhân, cô chỉ có thể ngủ gục một chút rồi lại tỉnh giấc.
Lần thứ ba miễn cưỡng tỉnh giấc thì cô nhìn thấy Trác Diễm đang ngồi ở bên bàn, đặt đơn đăng ký khám gấp và bệnh án ở trước mặt cô.
Nguyễn Tương Nam đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó tỉnh bơ, bình tĩnh hỏi: “Làm sao vậy?”
Trác Diễm khẽ mỉm cười: “Toàn thân đều không thoải mái, Em nói xem là vấn đề gì?”
Nguyễn Tương Nam mở bệnh án ra, ở trên tờ giấy trắng anh viết ngày tháng và thời gian cụ thể, cô viết lên bệnh án nét chữ vô cùng rõ ràng thanh tú, so với những bác sĩ khác, nhìn một cái là có thể hiểu. Cô viết xong bước thứ nhất, bỗng nhiên nói: “Thật ra thì anh muốn biết nửa tin nhắn nói chưa xong kia của em chứ gì?”
Trác Diễm nhìn cô cười một tiếng: “Phía sau em định nói cái gì?”
Nguyễn Tương Nam để bút xuống, chống cằm mặt đối mặt với anh: “Nói cái gì bởi vì tin tưởng nhân phẩm của anh cho nên biết anh sẽ không ăn vụng linh tinh bên ngoài. lơqid]on Tình huống thực tế chính là một tuần bảy ngày, anh tối thiểu có năm ngày đi cùng với em, anh còn có tinh lực đối phó với người khác sao? Chắc phải kiểm tra mới phát hiện hiện tượng thân thể sinh lý siêu việt cực hạn được?” Cô dừng một chút, lại vẫn chưa thỏa mãn bổ sung một câu: “Phải tin tưởng khoa học.”
Trác Diễm bật cười: “Vậy anh thà rằng em tin tưởng nhân phẩm của anh.”
Nguyễn Tương Nam đứng lên: “Không phải anh là muốn kiểm tra toàn thân sao?” Cô đi tới kiểm tra giường trong phòng cấp cứu, vén rèm, ý bảo anh nằm trên đó.
Trác Diễm làm theo. Nguyễn Tương Nam tùy tiện bắt mạch bụng cho anh, cuối cùng bày tỏ: “Bệnh nhân thân thể anh cường tráng, đáng khích lệ, tiếp tục giữ vững.”
Trác Diễm ngồi dậy, lại đè tay của cô: “Không lo lắng anh lại uống đến xuất huyết dạ dày?”
“Có ai bị xuất huyết dạ dày mà sắc mặt tốt như anh không?”
“Hiện tại anh cũng không dám uống nhiều.” Trác Diễm kéo tay của cô, “Không phải sợ em cằn nhằn, chỉ là cảm thấy. . . . . . Về sau em còn phải hao tâm tổn sức nhiều ngày như vậy, cũng không thể bắt em chăm sóc anh như vậy.”
Cách một lát, Nguyễn Tương Nam khe khẽ đẩy anh ra: “Anh trước nằm nghỉ một lát đi, chờ em kết thúc trực ban.” Cô kéo rèm ra, che giường kiểm tra cực kỳ cẩn thận.
Cô biết Trác Diễm có lẽ sẽ không nói với cô ba cái chữ kia, tính tình anh như vậy, trực tiếp thổ lộ quả thật khó khăn như là lấy mạng của anh vậy.
——
Trực phòng cấp cứu kết thúc, Nguyễn Tương Nam cởi áo blue trắng xuống rồi đi rửa mặt, trở lại đánh thức Trác Diễm. Giường kiểm tra đều tương đối chật hẹp, đối với người đàn ông cao lớn như anh mà nói, dfienddn lie chắc chắn chẳng thể thoải mái, nằm cũng phải co chân co tay, chỉ là đối phó một đêm, cũng là khổ cực. Nhưng thế nhưng anh lại ngủ thiếp đi, cô nhẹ nhàng vén rèm lên, anh còn chưa có tỉnh lại.
Nguyễn Tương Nam nâng rèm lên, vốn là muốn trực tiếp đẩy vai anh một cái, suy nghĩ một chút lại đổi ý, đưa tay vuốt gương mặt của anh, nhẹ giọng nói: “Trác Diễm?”
Trác Diễm mở mắt ra nhìn cô, cách một lát mới hoàn toàn tỉnh táo ngồi dậy.
Nguyễn Tương Nam đưa đồ rửa mặt của mình cho anh: “Dùng tạm của em đi.”
Trác Diễm nhận lấy, nửa điểm do dự rối rắm cũng không có, trực tiếp bóp kem đánh răng lên bàn chải, bắt đầu đánh răng. Nguyễn Tương Nam dọn dẹp mặt bàn xong, cùng đồng nghiệp ban, bác sĩ giao ban cười nhạo báng cô: “Có cần phải ân ái như vậy hay không, trực ban phòng cấp cứu cũng không bỏ qua cho cơ hội?”
Nguyễn Tương Nam khẽ mỉm cười, không nói gì.
“Bác sĩ Diệp thật rất đáng thương, lần này không có cơ hội rồi.”
Cô cùng Diệp Trưng từ trong đại học anh đã là người hướng dẫn của cô, lại trước sau vào cùng một bệnh viện, thường xuyên bị mọi người ghép thành một đôi. Cô nghe đã thành quen, kdan/leeequh cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ là hiện tại biến thành bị nhạo báng ngay trước mặt Trác Diễm, tình hình liền có chút không ổn: “Mọi người hay trêu vậy, quen miệng nói thôi.”
Trác Diễm trầm ngâm chốc lát, hỏi: “Bọn em thường cùng nhau thay phiên trực ban?”
“Như em mà nói..., đại khái chia đều mỗi năm ngày đổi phiên trực ban một lần, Diệp trưng muốn bảy ngày.” Theo bội số chung nhỏ nhất tính toán, bọn họ phải ba mươi lăm ngày mới có thể đụng nhau.
Trác Diễm rõ ràng tiêu sầu: “Vậy thì tốt.”