Editor: Jesse Tran
Nguyễn Tương Nam vội nói: “Chờ một chút.”
Trác Diễm kiên nhẫn dừng bước lại, đợi cô nói. Anh đã thỏa hiệp nhường chỗ cho cô bước xuống rồi, nếu cô không bước tiếp, anh thật sự bó tay hết cách.
“Bây giờ anh quay trở lại, sẽ làm kinh động đến bà ngoại, cho nên. . . . . .” Cô hơi cúi đầu, làm đường cong tuyệt đẹp ở cổ hiện ra, “Không bằng ở đây một đêm?”
“Anh ngủ trên sofa là được.”
Nguyễn Tương Nam tiếp nối một cách tự nhiên: “Nhưng trong phòng em chỉ có một cái chăn.”
Vừa dứt lời, khuôn mặt hết sức nghiêm túc của Trác Diễm bỗng mỉm cười. Anh hồi tưởng lại trước kia, thời niên thiếu bọn họ đã từng không biết nặng nhẹ lại không thể khống chế được mình đêm năm đó. Anh nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn cô, cô cũng chăm chú nhìn anh như vậy, anh biết bọn họ vào giờ phút này đều nghĩ tới cùng một chuyện.
Nguyễn Tương Nam khẽ mỉm cười với anh, ánh mắt như viên ngọc: “Vậy bây giờ em đi ngủ đây, anh thật sự không muốn ngủ cùng?”
Trác Diễm không nhịn được trả lời: “Đúng vậy.”
Nguyễn Tương Nam tắt đèn đầu giường, kéo chăn nằm xuống, lại hỏi một câu: “Thật sự không ngủ cùng?”
Anh dựa vào cửa sổ, thuận tay cầm một quyển sách của khách sạn lên, dùng cách này trả lời câu hỏi của cô. Lúc trước cô còn nói sẽ tìm cơ hội để nói chuyện hủy bỏ hôn ước, hiện tại lại muốn một câu khiến anh dễ dàng tha thứ, anh không rẻ mạt như vậy?
Nguyễn Tương Nam thấy anh không lên tiếng, liền yên lặng nằm ở nửa bên trên giường, mắt nhắm lại mặt hướng về phía anh. Một lúc sau, Trác Diễm để sách xuống, nhìn về phía cô, chỉ thấy mắt cô vẫn mở, nhất thời có chút bất đắc dĩ: “Em không mệt sao? Bây giờ cũng rạng sáng rồi.”
Nguyễn Tương Nam nói: “Không ngủ được. . . . . . Có lẽ là hôm nay em quá vui?” Những tưởng xuất huyết nướu và cảm nhẹ là những triệu chứng của lây nhiễm, nhưng kết quả kiểm tra lần cuối đều là âm tính, Di3 nd da nl có cảm giác giống như thoát chết khỏi tai nạn vậy. Trác Diễm cũng không nhịn được cười cười, đứng lên, sải bước tới bên giường, khẽ đẩy cô một cái: “Dịch ra chút, chừa lại cho anh một chỗ.”
Cô vội dịch về phía bên cạnh, cảm thấy anh nằm xuống, phần đệm bên cạnh lún xuống, lại rất mau phục hồi lại như cũ. Nhưng anh nằm vô cùng nghiêm chỉnh, cứ bất động như vậy. Nguyễn Tương Nam cảm thấy thật thất bại, cô cảm thấy lần này mình làm vô cùng tốt, rõ ràng đến thân cũng bán, điểm yếu cũng bày ra rồi, ngay cả tuyệt chiêu quyến rũ cũng mang ra dùng, sao vẫn không có tác dụng.
Cô nhìn trần nhà một lát, chợt xoay người sang chỗ khác, muốn cầm tay của anh, ai ngờ Trác Diễm giống như có chuẩn bị trước, đột nhiên đặt tay lên bụng. Nguyễn Tương Nam đột nhiên hiểu ra, căn bản là anh đang trêu đùa cô, nếu bàn về bản lĩnh cự tuyệt lại bày ra tư thế mời mọc, cô còn thâm hậu hơn nhiều so với anh.
Cô nhẹ nhàng tiến tới, dùng miệng như có như không chạm vào vành tai của anh, thổi hơi vào tai anh: “Anh ngủ đi chứ?”
Anh đương nhiên không trả lời cô.
Nguyễn Tương Nam dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ của anh, chậm rãi đi xuống, đầu ngón tay của cô tựa như là có linh hồn, từng chút từng chút dâng tình triều lên. Trác Diễm khó khăn mở mắt ra, nhìn chăm chú cô trong chốc lát: “Em có bản lĩnh thì đừng dùng thủ đoạn này.”
Giọng cô vô cùng nhẹ nhàng, uốn lượn trên người anh, quanh co chọc người: “Thì ra là anh không thích, vậy thì. . . . . . Thôi.”
Cô nói như vậy, anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút thất vọng kỳ lạ.
Cô có chút can đảm, nhưng không có can đảm nhào lên người anh, cũng không có dũng khí nói chuyện không hủy hôn, vừa đụng đến chuyện đó, cô rụt cổ nhanh nhất. Anh còn chưa kịp mở miệng giễu cợt, thì trên môi truyền đến cảm giác mềm mại, thậm chí cô còn khẽ cắn lên môi anh: “Ngủ ngon.”
Trác Diễm trở tay giữ chặt hông của cô, ấn cô trên người của mình, chủ động đặt nụ hôn nóng bỏng. Nguyễn Tương Nam nằm trước ngực của anh, phối hợp tiếp nhận nụ hôm gió táp mưa sa của anh. Cũng không biết nụ hôn này kéo dài đến bao lâu, cô có cảm giác như đôi môi của mình có chút tê liệt, mới chậm rãi tách ra.
Trác Diễm thở dồn dập, lại kéo cô trở về, giơ tay lên vuốt ve sợi tóc của cô, lại càng dùng sức hôn. Hơi thở của cô, nụ cười của cô, tất cả mọi thứ thuộc về cô, anh đều không thể chống cự.
Thì ra là vô tri vô giác, bị trúng độc nặng từ lúc nào không hay.
——
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng đi vào, vừa đúng lúc chạm tới ánh mắt của anh. Trác Diễm giơ cánh tay lên che mắt, chợt nhớ tới tối hôm qua, cả kinh, thấy bên giường đã là trống trải.
Cái này thật tốt quá, thật sự quá tốt rồi, Trác Diễm giận quá hóa điên, đang muốn xuống giường nhặt quần áo, lại thấy Nguyễn Tương Nam từ trong phòng tắm đi ra. Hai người nhìn nhau chốc lát, bỗng nhiên nói: “Anh nhìn em hoảng hốt như vậy, chẳng lẽ anh muốn em rời đi sớm một chút?”
Trác Diễm giọng nói cứng ngắc: “. . . . . . Ai cho em đi.”
“A, được.” Nguyễn Tương Nam cúi thấp đầu xuống, dáng vẻ như vừa chịu uất ức, thấy cơn giận của anh bốc lên. Cô thật là nghiện diễn vai ngoan hiền mất rồi, cô uất ức, anh còn cảm thấy uất ức hơn, nl 3 q uu ydo n rõ ràng tối hôm qua thật sự không muốn quan tâm tới cô, cho cô một bài học cả đời khó quên, kết quả vừa thấy cô mất công hơn nửa đêm chạy tới tìm anh, chỉ sợ cô chịu lạnh ngã bệnh đã khiến anh mềm lòng, cuối cùng lại còn bị cô khơi gợi kỷ niệm.
Nguyễn Tương Nam suy nghĩ một chút, lại vẫn chưa thỏa mãn bổ sung một câu: “Anh nói gì, em đều nghe theo.”
Trác Diễm có tính khí lại không thể phát, liền cứng rắn giấu ở nơi đó: “Được, không phải diễn, nếu em thực sự nghe lời anh, thì mặt trời mọc ở hướng tây.”
Nguyễn Tương Nam ngồi trên giường, như con mèo nhỏ bám lấy anh cọ cọ: “Anh thật hung dữ với em.”
Trác Diễm kéo ra cô, chăm chú tự mặc quần áo, cách chốc lát, lại nói: “Không phải anh không thể tha thứ cho em, chỉ là muốn xem biểu hiện của em.” Anh rút báo cáo xét nghiệm từ trong túi của cô ra, thêm một nét ở dấu trừ, biến thành dương tính “(+)” : “Vấn đề của em, không phải em nói thế nào thì là như vậy, mà là do anh định đoạt.”
Nguyễn Tương Nam cắn môi, cố nén cười rất khổ cực, đại khái những chuyện ngây thơ nhất Trác Diễm làm trên đời này đều là xảy ra trên người cô, song khi cô ngẩng đầu lên vẻ mặt đã biến thành nhẫn nhục chịu đựng tiêu chuẩn: “Ừm, tất cả nghe theo anh.” Cô suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy như thế nào anh mới bằng lòng tha thứ cho em?”
Trác Diễm liếc cô một cái, cô lập tức bổ sung: “Không phải là em muốn đi đường tắt, mà là em muốn biết làm như nào mới khiến anh vui vẻ, em sợ không cẩn thận lại chọc anh giận.”
Coi như cô thức thời, Trác Diễm cài nút áo sơ mi, ôn hoà mở miệng: “Đi xuống ăn cơm đi.”
——
Ăn qua điểm tâm, Nguyễn Tương Nam lại hỏi anh: “Hôm nay ngày mai anh có sắp xếp gì không?”
“Anh chuẩn bị đi trượt tuyết, nếu có hứng thú, thì đi cùng.”
Cô nào dám nói không có hứng thú.
Trác Diễm lái xe tiến vào đường cao tốc, nhưng rất nhanh lại rẽ vào một lối khác, lại đi dọc theo con đường một lúc, đã đến bãi đậu xe ở chân núi.
Nguyễn Tương Nam chủ động đi mua vé, Trác Diễm từ chối cho ý kiến, không hề xấu hổ đứng ở một bên nhìn cô trả tiền, tiền vé vào cửa cộng thêm tiền thuê dụng cụ trượt tuyết, cũng chi ra không ít tiền. Chỉ nhìn thấy người bán vé không ngừng lắc đầu, chờ bọn cô quay người lại, các dì lòng đầy căm phẫn hận không thể xông lên đâm trọng thương anh: “Người đàn ông này, đút tay túi quần nhìn bạn gái trả tiền, quả thật không phải đàn ông!” “Hừ, nếu là ta, liền quất tiền vào mặt anh ta, xem anh ta còn kiêu ngạo hay không.”
Nguyễn Tương Nam ho nhẹ hai tiếng, thu toàn bộ nụ cười trở về, sau đó đặc biệt nghiêm chỉnh đặc biệt dịu dàng nói: “Em chủ động đòi mua vé bằng được, chắc họ hiểu lầm.”
Trác Diễm không chút để ý hỏi: “Thẻ anh đưa lần trước vứt rồi?”
Tại sao cô vẫn dùng thẻ của cô, cũng không sử dụng thẻ lần trước anh đưa cho.
Nguyễn Tương Nam buồn cười lại không dám cười, cố gắng duy trì vẻ mặt vô tội: “. . . . . . Vẫn còn, em được dùng nó à?”
Lúc này Trác Diễm mới nhớ ra vẫn còn đang thảo luận chủ đề tha thứ hay không tha thứ kia: “Nếu cho em, thì em cứ dùng đi, dù sao hạn mức cũng không cao.”
Anh nói hạn mức không cao, nhưng tuyệt đối sẽ không thấp.
Nguyễn Tương Nam ừ một tiếng: “Vậy lần sau em sẽ dùng.”
“Tình trạng tài sản cá nhân của anh, “Trác Diễm chậm rãi nói, “Em có hứng thú sao?”
Nguyễn Tương Nam thật không nghĩ ra câu trả lời hoàn hảo nhất, nên không thể làm gì khác hơn là chọn một an toàn nhất: “Em không biết những thứ này còn quan hệ gì với em không, bởi vì em không muốn kiểm soát kinh tế của chồng mình.”
Trác Diễm không trả lời, nhưng là sắc mặt dễ nhìn đi không ít, xem ra những lời cô nói đánh đúng chỗ rồi. Nguyễn Tương Nam lại nói: “Em không biết trượt tuyết, anh dạy em nhé?”
——
Trượt tuyết cần thăng bằng phối hợp với lực vận động, Trác Diễm đỡ cô từ từ trượt một đoạn đường, cô dần dần tìm được cảm giác, động tác bắt đầu trở nên trồi chảy.
Trác Diễm buông tay ra, cùng cô trượt song song một đoạn, thấy cô đã không có vấn đề, liền cười nói: “Em học rất nhanh.”
Anh vừa mới khen hết câu, thấy Nguyễn Tương Nam lảo đảo một cái, trực tiếp ngã nhào vào đống tuyết. Cả người cô giống như người tuyết, bông bông mềm mại, tựa như bọt xà phòng. Trác Diễm nén cười, đưa tay về phía cô: “Không sao chứ?”
Nguyễn Tương Nam cười kéo tay của anh, nhưng không chịu đứng lên: “Không chơi, mệt chết đi được. . . . . .”
Trên gò má cô còn dính bông tuyết, tóc có chút rối loạn, dính vào trên cằm, chút nhếch nhác trông thật đáng yêu. Trác Diễm buông tay ra: “Không đứng lên thì thôi, anh qua khu trượt tốc độ trượt một lúc.”
Anh định đến đường trượt, lại quay đầu đi nhìn cô, chỉ thấy cô đã đứng lên, vừa đi được mấy bước lại ngã phịch trong tuyết, nhưng rất nhanh lại bò dậy, ngã lên ngã xuống như vậy hai lần, leequuydonn dáng vẻ giống như đang vùng dậy chiến đấu vậy. Anh cũng yên tâm, nửa ngồi – thân hạ xuống tư thế tiêu chuẩn nhanh chóng trượt xuống con dốc trước mặt, bỗng nhiên lại nghe từ phía sau truyền đến tiếng hét thất thanh của cô gái.
Nghe âm thanh, là hướng từ phía Nguyễn Tương Nam truyền đến.
Anh không ngừng chuyển đổi tư thế, hướng chạy tới bên kia, nhưng ván trượt tuyết mắc kẹt với giày nhất thời không gỡ ra được, chỉ có thể từng bước từng bước chạy.
“Nhanh, gọi điện thoại gọi xe cứu thương! Cô bé từ lên dốc kia té xuống!” Huấn luyện viên sân trượt tuyết đổ mồ hôi lạnh, hoảng loạn xoay vòng vòng.
Trác Diễm chỉ cảm thấy tim đập rộn lên, cảm giác khó thở, đẩy người vây xem ra chen vào, chỉ thấy Nguyễn Tương Nam ngồi ở trong tuyết, khắp người đều là bông tuyết, đang cau mày muốn cởi ván trượt tuyết. Anh xông tới, nhẹ nhàng chạm tới cánh tay của cô, nóng nảy khác thường: “Thế nào? Có phải tổn thương nơi nào rồi hay không?”
Băng ca rất nhanh được đưa tới, một cô gái khác được mấy người đàn ông đặt lên băng ca.
Nguyễn Tương Nam giơ cánh tay lên ôm cổ của anh, khuôn mặt vùi trên cổ anh, nhẹ giọng nói: “Em không sao, thật sự không có việc gì, chỉ là ván trượt tuyết vỡ rồi.”