Mùa hạ năm 2011, vùng ngoại ô phía tây, khu lăng mộ Văn Thành đế.
Dương Hi xiết chặt tay phải, tầm mắt ghắt gao dán chặt trên chiếc quan tài cũ nát nhưng trang nghiêm ở phía trước. Suốt một năm nay nàng ra sức
nghiên cứu về Văn Thành đế Phùng Bạt, hiện giờ linh cữu của hắn đang ở
trước mắt nàng. Tâm nàng bây giờ đang vô cùng xúc động và căng thẳng,
đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào đội nhân viên khảo cổ đang cẩn
thận rửa sạch bùn cát dính trên quan tài.
Dung nhan cổ đế sắp
được hiện ra theo chiếc nắp quan đang được mở, mọi người trong đội khảo
cố nín lặng hơi khí cùng nhau theo dõi thời khắc lịch sử này.
- “Lên”. Tổ trưởng hô lớn, cái nắp quan nặng nề chầm chậm được nhấc khỏi quan tài.
Thần sắc kích động của mọi người chung quanh bỗng ngưng bặt, Dương Hi dụi
dụi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc linh quan(2) mà nàng chờ đợi bấy lâu
với vẻ mặt không thể tin được:
...... Trống không!?
------* * *------
Trong đêm phong thét gào.
Với một thân bạch y, Dương Hi nhẹ nhàng lẻn vào khu hoàng lăng, dựa vào ánh sáng nhợt nhạt của chiếc đèn pin trên tay, tìm kiếm phía trước chiếc
quan tài đặt trong hoàng mộ của Văn Thành đế Phùng Bạt.
Một tia
gió lạnh rót vào từ phía đại môn(3) khu lăng tẩm, cả người nàng bất giác khẽ run lên. Kỳ dị thay, từ nhỏ cho đến giờ nàng vốn luôn sợ hãi bóng
tối nhưng nay lại chẳng cảm giác sợ sệt gì. Từ lúc mà tận mắt nhìn thấy
chiếc quan tài rỗng của Phùng Bạt đế, tim nàng dường như cũng trống rỗng luôn.
Nhớ lại hôm trước trằn trọc không ngủ, mãi nghĩ về chiếc
quan tài bí ẩn ở khu lăng tẩm, bỗng nhiên trong không trung lờ mờ vang
lên như thôi thúc nàng. Cuối cùng khiến nàng giống như bị quỷ ám mà mò
đến đây.
Văn Thành Phùng Bạt đế, nàng đã nghiên cứu nam nhân này
đã một năm ròng. Hắn không được nhắc trong sử sách nhiều lắm, sách sử
cũng miêu tả cụ thể hắn ra sao, chỉ là lòng nàng tự dưng thôi thúc nàng
tìm hiểu về hắn.
Theo truyền thuyết, mỗi lần hắn chinh chiến đều
bách chiến bách thắng, hắn được mọi người truyền tụng như một chiến
thần. Trên chiến trường, ung dung tự tại cùng thiên địa.
Theo truyền thuyết, sau khi hắn dẫn quân phá thành thắng lợi liền tự bỏ đế vị, lui về ẩn cư.
Theo truyền thuyết, hắn tuy dũng mãnh nhưng lại chung tình. Trên đời ngoài
trừ nữ nhân mà hắn yêu nhất, cả đời cũng không chấp nhận cho người nào
khác đến gần. Mà vị nữ nhân mà hắn yêu thương hết mực kia, saungafy hắn
xưng đế đã tự sát, hương tiêu ngọc vẫn(4).
Cũng theo truyền
thuyết, hắn thoái vị lui về ẩn cư, nhường ngôi cho đệ đệ là Phùng Tố
Phất. Chiến thần hắn từ đó về sau mai danh ẩn tích, không ai biết rõ
hành tung.
Truyền thuyết thật giả không rõ ràng, chiến thần Phùng Bạt cũng giống như một nhân vật tiên nhân được dân gian hư cấu. Hắn cô
quạnh, thần bí, khơi mào cho sự tò mò của nàng. Khiến nàng như không thể tự kiềm chế được.
Khẽ vuốt nhẹ chiếc linh quan lạnh lẽo kia, tim nàng bỗng nhói lên một cảm giác đau thương không tả được.
Bỗng nhiên trong ý nghĩ của nàng lóe lên một ling quang(5), nàng nhanh chóng cúi người nhặt lấy hòn đá cạnh chân mình rồi ném vào vách tường phía
sau quan tài. Vách tường rắn chắc đổ ập xuống hiện ra một hang động lớn. Phía trong hang động hiện ra một tia sáng mờ mờ ảo ảo.
Nàng
hoảng sợ, lòng thầm nhủ phải nhanh chóng rời đi. Tâm nghĩ thế nhưng mà
ma xui quỷ khiến thế nào mà hai chân nàng không nghe lời từ từ dịch
chuyển đến miệng hang.
Cái phá động(6) này có một đại sảnh rộng
lớn, phía dưới sàn đá ngọc bích được khảm vô số viên dạ minh châu(7) lấp lánh, dạ lên ánh sáng khiến hang động tuy trong đêm tối nhưng nhìn
chẳng khác gì ban ngày.
Ngay lúc nàng đang băn khoăn do dự có vào hay không thì một thanh đao sắc bén đã đặt trên cổ nàng. Theo bản năng
muốn hét lên kêu cứu nhưng lại bị một đại chưởng(8) gắt gao chế trụ cùng một giọng nói âm trầm từ phía sau vang lên:- “Câm ngay, nếu không ta
giết ngươi.”
Nàng liều mạng gật đầu, lòng thì hoang mang lo sợ.
Tầm mắt nàng liếc quanh, trừ bỏ người đang chế trụ nàng thì còn có nhiều người khác đang nhanh chóng gom những vật có giá trị bỏ vào một chiếc
rương.
Vận khí thật tốt nha, không những gặp được mộ tặc trong
truyền thuyết mà ngay cả mạng còn khó giữ bởi chẳng có tên trộm nào lại
ngu ngốc lưu lại nhân chứng để tố giác mình đâu nga.
Đang suy
nghĩ tìm cách thoát thân thì tên trộm phía sau nàng kêu lên một tiếng
rồi ngã xuống đất. Nàng nhất thời ngẩn ra, quay vội ra phía sau thì bắt
gặp đạo một ánh thâm thúy sau lưng nàng.
- “Vũ?”
- “Đi”. Không để nàng tiếp tục ngẩn người, Hoắc Vũ kéo nàng hướng ra ngoài tẩm lăng mà chạy trối chết.
- “Đừng để bọn nó báo cho người khác biết”. Một tên mộ tặc hô lên, mấy
tên còn lại nhanh chóng phản ứng, cùng lấy súng lục ra mà đuổi theo.
Chạy trốn khỏi loạt mưa bom bão đạn này, Dương Hi đây là lần đầu tiên nha.
Cũng không biết vì sao, có Hoắc Vũ bên cạnh thì mọi cảm giác sợ hãi đều
tan sạch. Này thì tuyệt thế dung nhan, này thì hoàn mỹ nam nhân. Vị sư
huynh này, nàng vần luôn thầm thương trộm nhớ.
Tuy rằng hắn hiện tại cùng ngày xưa chẳng mấy giống nhau, nhưng mà cái khí phách vương giả này tuyệt đối không khác.
Nàng không biết hắn như thế nào mà vô duyên vô cớ xuất hiện tại đây, nhưng, nàng biết rằng nàng đang thực hạnh phúc.
Tên trộm cầm súng từng bước ép sát, trong nháy mắt, bọn họ bị ép đến vách
núi dựng đứng cạnh bờ biển. Bị ép đến dường này không tỉnh táo cũng bắt
buộc phải tỉnh táo, nàng từ trong mộng đẹp nhất thời thanh tỉnh lại.
Liếc nhìn đáy vực sâu phía sau, bất chợt, nàng khẽ rùng mình một cái.
- “Có sợ không?” Hắn nhìn chằm chằm gương mặt của nàng, trầm giọng hỏi.
Nàng hảo tưởng tưởng đến diễn viên nữ trong bộ phim hồi sáng. Cũng cảnh này, nàng ta đã mỉm cười nhàn nhạt mà nói rằng “Có người bên ta, ta không sợ gì cả”... Đừng đùa, vách đá dựng đứng này. Chết thật đó nga~
- “Sợ”. Nàng lộ ra lời nói không khí phách của bản thân.
Hắn khẽ phác họa khóe môi, nở ra một nụ cười kinh tâm đoạt phách mà trả lời: - “Hiện tại mới sợ, muộn rồi.”
Không đợi nàng phản ứng lại, hắn vươn tay vòng quanh eo nhỏ của nàng, lao ào xuống biển.
Chờ.... chờ một chút! Hiện tại đâu phải đóng phim đâu! Trời ơi!
Cuồng phong thổi ngang tai, cảm giác đau đớn lóe lên. Nàng nắm chặt vạt áo của hắn, ý thức dần trôi đi hơn phân nửa.
Hắn cư nhiên nhảy xuống như vậy sao?!...
Mí mắt khép dần, hô hấp cũng trở nên khó khăn.... Nhắm mắt lại, trong một khắc nàng như nghe văng vẳng bên tai một câu:
- “Nhớ kỹ rằng ngươi là nữ nhân của Phùng Bạt ta, Yên Nhi.”
------* * *------
Cùng thời điểm, ở Yến quốc xa xôi.
Người trên giường khẽ giật giật mí mắt.
Không gian mông lung như thấy được một đám người chi chít méo mó phía trước.
Thanh âm lộn xộn vang lên, có người kêu tiểu thư, có người gọi cô nương, có người khóc, có người cười, cũng có người đang giận dữ... Hảo nghĩ
muốn mở mắt xem cảnh náo nhiệt trước mặt xem là chuyện gì, nhưng mí mắt
cứ rũ xuống, toàn thân vô lực không động đậy được.
- “Phải cứu
sống.....”. Tựa hồ có người nói chuyện, giọng điệu thật không tốt. Vểnh
tai nghe nhưng không nhận thức hắn đang nói gì, đầu hảo đau.
Nghĩ muốn hung hăng ngủ một giấc, không suy nghĩ gì. Cứ thế mà lịm dần, không hề tỉnh lại...
Mí mắt Dương Hi lại giật giật, nhóm người phía trước càng như náo nhiệt
hơn. Nàng bây giờ cũng không có sức lực mà đi hội sự tình đang diễn ra.
Muốn nói chuyện mà môi cứ như treo cân ngàn tấn, mở miệng còn khó khăn huống chi...a~
Nàng đang ở đâu? Đang sống hay là đã chết? Hoắc Vũ bây giờ ở đâu? Hắn còn sống không?
Nàng cố gắng hết sức mở miệng, thở dốc kịch liệt cuối cùng chỉ thốt lên một câu:
- “Ta muốn gặp... Phùng Bạt.”
------* * *------
(1)Hồn đoạn hoàng lăng: có nghĩa là linh hồn rời khỏi lăng mộ hoàng gia.
(2)linh: có 2 nghĩa, một là linh hồn, hai là linh thiêng.
(3)đại môn: cửa lớn
(4)hương tiêu ngọc vẫn: chết (-_-).
(5)linh quang: vầng sáng linh thiêng.
(6)phá động: hang động do đập phá mà thành.
(7)dạ minh châu: ngọc phát sáng.