Nàng đi thong thả trở lại khuê phòng của mình, chỗ đó rõ ràng đã chồng chất một xấp bái thiếp (thiệp thăm hỏi). Nhớ lại trước khi Tiểu Hoàn đưa tới, còn rất vui mừng kích động nữa! Nàng cuối cùng cũng không phụ kỳ vọng của A mã, không phụ Lê Bá nhắc nhở. Thậm chí sau khi trở về bối lặc phủ, theo sau là vô số ban thưởng, vàng bạc châu báu, trang sức son phấn. Thứ nàng yêu thích nhất chính là bộ váy lụa dài màu tím thanh khiết này, màu tím xinh đẹp, quyến rũ. Thủ pháp cung đình khi so sánh với tay nghề cắt may của Linh Nhi tỷ tỷ chẳng những không có sai biệt, còn tinh vi tỉ mỉ hơn rất nhiều.
Phần lớn bái thiếp đều muốn gặp mặt tiểu thư quý phủ. Nàng lật xem từng cái, vẻ mặt thâm trầm buồn bã, nhìn không ra là nghiêm cẩn hay khinh thường?
“Tiểu thư?”
“Ừ.” Nàng hơi hơi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Linh Nhi tỷ tỷ. Từ lúc trở về, Linh Nhi tỷ tỷ luôn bồi ở bên người nàng, dạy nàng xử lý công việc lớn nhỏ bên trong phủ, cũng cho phần lớn tôi tớ nghỉ việc. Phủ này, nói lớn, tất nhiên là lớn, phủ đệ tiểu nhi tử Tiên Hoàng sủng ái nhất, sao có thể không lớn? Chẳng qua nói nhỏ, phủ này lại cũng chỉ còn có mấy người bọn họ. Lê Bá, Linh Nhi tỷ tỷ, Lâm đại ca, Tiểu Hoàn cùng lác đác vài hạ nhân.
“Linh Nhi tỷ tỷ, ngươi gọi ta Uyển Nhi được rồi.” Khóe miệng nàng nâng lên một chút, coi như là mỉm cười. Linh Nhi tỷ tỷ luôn cho nàng cảm giác có khi an tâm, có khi lại hơi bất an sợ sợ không biết như thế nào cho phải. Nàng không biết có nên tin tưởng nàng ta hay không, nhưng lại không thể không ỷ lại.
“Uyển Nhi, không biết ngươi đối •••?” tiếng gọi thật là vội vàng, chẳng qua là khi ánh mắt xẹt qua bái thiếp đột ngột toát ra màu đỏ thắm trên mặt bàn, vội đổi đề tài nói: “Trong những người này có thể có người ngươi vừa lòng?”
“Ta ••••••” Lê Uyển Tố vội vàng gục đầu xuống, tay chân luống cuống nhặt lên bái thiếp chưa xem bên cạnh, bên trong cũng là chỉ dùng mực tàu đen đậm viết bốn chữ to: Quy, ta cưới nàng.
Quy, ta cưới nàng.
Nét chữ cứng cáp hùng hậu, hào phóng tiêu sái.
Mặt nàng càng thêm đỏ hồng, đầu cũng càng cúi càng thấp, một mặt cảm thấy mình may mắn, bởi vì bản thân mang có khăn che mặt, có thể thoáng che giấu một ít.
Khăn che mặt? Ngón tay Lê Uyển Tố cứng đờ lại, cố giữ lưng thẳng ngồi ổn định. Sẹo của nàng, cái sẹo xấu xí dữ tợn kia, sẽ có người thật lòng thật dạ thích nàng sao? Bọn họ không hẹn mà cùng tán thưởng điệu múa kia, chắc là kinh diễm đi! Mà tấm thiệp đỏ thắm tươi đẹp này, là cho rằng nàng nhất định đẹp như tiên nữ sao?
Nàng cười cười, tự giễu tản ra hơi thở lạnh như băng. chủ nhân bái thiếp kia, sao lại lỗ mãng vậy chứ? Chỉ một điệu múa này, liền cho là nàng phải làm thê tử của hắn sao? Mà người nọ, chắc hẳn cũng có ít nhiều khinh thường bối lặc phủ đây mà?
Lòng của nàng đau quá, giống như bị người ta kiên quyết xé rách ra. Lòng tự tôn đều bị người giẫm lên, ở trên đại điện kia, nàng đem hết sức lực múa một điệu múa này, để cuối cùng nhận được kết cục như vậy sao?
“Tiểu thư, ngươi xem trong những người này •••” Linh Nhi thấy mặt nàng khác thường, nghĩ nàng nghe ra điều gì không đúng trong lời của nàng, vội cầm lấy một xấp bái thiếp trên bàn, cố gắng giả trấn định mỉm cười nói: “Đúng là người người đều là đại nhân vật đâu! Ừ, đây là thiếu gia Lại Bộ Thượng Thư, còn có công tử Tả Thừa Tướng, Tứ hoàng tử Đa Liên Quốc. Ừ ừ, ngươi xem này, đúng là Thiên Trì quốc chủ. Ta nghe Lâm Nhiên nói, Thiên Trì tuy là không có cường đại bằng vương triều chúng ta, nhưng cũng là nơi giàu có ••••• “
Nàng kinh ngạc, không để ý Linh Nhi tỷ tỷ không ngừng nói luyên thuyên. Hơi thất thần, mới vừa rồi nâng bái thiếp đỏ cầm trong tay đưa tới trước mặt nàng.
Dựa theo tập tục Lê vương triều, thông thường quan viên dân chúng khi đưa bái thiếp, đều là màu vàng xám, mang ý trịnh trọng lễ phép. Mà màu đỏ thắm này giống như màu son, nhưng là chỉ có thiếp cưới mới có thể mang màu như thế.
“Quy, ta cưới •••” Linh Nhi tỷ tỷ vô ý đọc ra tiếng, thoáng dời tầm mắt, liền thấy thần sắc Lê Uyển Tố càng thêm buồn bã.
Nàng hiểu rất rõ, nàng nhìn nàng lớn lên từng chút. Đứa nhỏ này, dường như ngoài mặt lúc nào cũng tỏ ra không có gì cả, nhưng đáy lòng thực ra so với bất cứ ai đều phải chịu đựng rất nhiều. Rất mẫn cảm, lại không có cảm giác an toàn. Làm việc dè dặt cẩn trọng, nhưng cuối cùng lại đánh mất bản thân. Lúc này đây, có lẽ lòng tự trọng lại bị đả kích thôi!
Lê Uyển Tố đứng lên, đeo khăn che mặt, đi tới trước mặt Linh Nhi, cười yếu ớt nói: “Linh Nhi tỷ tỷ, ta đã trưởng thành, chuyện này, ta hi vọng bản thân làm chủ, được sao?”
Linh Nhi vui cười, giống như một nha đầu mới mười bốn mười lăm tuổi.”Được được, Uyển Nhi chúng ta đã trưởng thành, đã lớn!” Dứt lời, liền lấy cớ còn có việc muốn xử lý, xoay người rời đi.
Tiểu thư thật sự trưởng thành, đáy mắt hiện lên sự kiên định làm người ta không dám nhìn thẳng. Nàng lớn lên, dần dần trở nên tự tin hơn. Nếu như vẫn kiên cường cố gắng, chắc hẳn sẽ gặp toàn chuyện tốt.
Chủ nhân bái thiếp đỏ thắm kia đúng là Ninh Viễn.
Ninh Viễn. Con trai duy nhất của Đại tướng quân Ninh Trạm.
Được chân truyền Văn Thao Vũ Lược, nhưng mà hai mươi năm chưa bao giờ ra làm quan.
Hắn cùng phụ thân hắn trấn thủ biên quan mà không là ở kinh thành nhàn hạ hưởng lạc làm cho người ta bất ngờ. Mà mấy năm gần đây trên giang hồ Lạc Thủy cung nhanh chóng nổi dậy, thế lực này cường đại đến mức mấy đại môn phái khác đều phải cam nguyện cúi đầu xưng thần. Cung chủ Lạc Thủy cung này là người mang mặt nạ vàng, hắn nói, hắn gọi Ninh Viễn.
Ninh Viễn con trai của Đại tướng quân Ninh Trạm. Ninh Viễn Cung chủ Lạc Thủy cung. Điều này cũng không phải trùng hợp hoặc bọn họ vốn là cùng một người.
Linh Nhi ngầm bực, cũng không biết Lê Bá muốn làm cái gì, lại không có đem bái thiếp này lấy ra. Nàng đang suy nghĩ không biết nên làm như thế nào thì mắt liền thấy cửa hậu viện có hai người đang tranh cãi. Khi đến gần mới giựt mình thấy, trong đó một người là Lê Bá, đang dè dặt cẩn trọng khuyên bảo người nọ. Người nọ cũng không có ngang ngược đùa cợt cái gì. Chỉ là, vóc dáng cao lớn, bạch y tay áo nhẹ nhàng bay, tay cầm cây quạt xếp, bộ dáng rất tuấn lãng, là người hiểu được cấp bậc lễ nghĩa, nhưng làm sao lại như vậy?
Linh Nhi đi tới trước mặt hai người, cười yếu ớt nói: “Công tử đến đây không biết có việc gì?” Đáy mắt nàng hiện lên một tia tán thưởng. Nam tử xa lạ này, ước chừng hai mươi tuổi, xem cách ăn mặc, có thể là hậu nhân của danh môn. Nếu không, cũng sẽ là đệ tử giang hồ chính phái. Nếu kết giao, cũng không đến nỗi làm ảnh hưởng danh tiếng bối lặc phủ.
“Ta muốn gặp Lê tiểu thư quý phủ.” Hắn giọng lạnh như băng cứng rắn nói.
Linh Nhi bây gời mới nhìn rõ mặt của hắn, lạnh như băng. Môi mím, mắt híp lại, làm cho người ta như rơi vào nơi cực hàn.
“Không biết công tử là?” Linh Nhi cười khách khí.
“Ninh Viễn.”
Linh Nhi thất thần tại chỗ. Ninh Viễn, chủ nhân của bái thiếp đỏ. Cho đến khi Lê Bá kéo kéo tay áo của nàng ta, Linh Nhi mới giật mình “A?” lên một tiếng hắn đã lướt qua hai người đi về phía hậu viện.
“Ninh công tử dừng bước!” Linh Nhi hô, “Để ta thông báo trước với tiểu thư.” “Ninh công tử, Ninh công tử ••• “
Linh Nhi đuổi theo, tức giận vì ở sau người Lê Bá nên không thể thi triển khinh công, bởi thế, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn càng ngày càng tới gần Mộc các được chạm trổ hoa văn kia.
Tiểu thư khuê các hoặc là thiên kim vương hầu trước khi cưới gặp mặt nam tử xa lạ vốn cũng không có gì không ổn, nhưng mà hắn xông vào như vậy, còn ngang nhiên tự tiện, tất nhiên là hiếm thấy. Sai! Là chưa bao giờ có! Linh Nhi tức giận, chỉ âm thầm lo lắng sau này nếu bị đồn đãi trên phố, hắn có thể chẳng bị gì, nhưng mà tiểu thư lại chịu đủ tiếng xấu.
Lê Uyển Tố cầm bái thiếp đỏ này định giao cho Lê Bá đem trả trở lại cho người nọ. Nhưng mới vừa ra khỏi cửa, liền thấy đối diện có một nam tử xa lạ lẳng lặng đứng mang chút hứng thú nhìn nàng, làm nàng không khỏi lui về phía sau một bước, giả bộ trấn định lạnh lùng chất vấn: “Ngươi là người phương nào?”
Hắn dường như cực kì vừa lòng đối với biểu lộ sợ sệt trong mắt nàng, thái độ nghiêm túc nhưng lại mang ý trêu chọc nói: “Tại hạ Ninh Viễn.” Nói xong, xếp lại quạt giấy chỉ bái thiếp đỏ thắm trong tay nàng, “Ta là chủ nhân bái thiếp này. Không biết tiểu thư đồng ý hay không?”
“Ngươi ••••••” nàng nhất thời mặt đỏ lên, muốn gọi Linh Nhi tỷ tỷ đến, nhưng lại khẩn trương không nói được nên lời.
“Tại hạ Ninh Viễn.” Hắn buồn cười lặp lại lời nói, cũng không ngại bản thân cứ như vậy xuyên tạc ý tứ người khác.
Nàng hít sâu một hơi, làm cho bản thân tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên tinh tế nhìn về phía hắn. Mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, môi mỏng nhếch, khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh rõ ràng. Ánh mắt hắn dường như biết nói, như sóng nước nhẹ nhàng lưu chuyển, không chớp mắt, như muốn cho nàng nhìn thần thái hắn muốn biểu đạt. Hắn cũng nghiêm túc quan sát nàng, giống như khiêu khích. Nàng biết được có một loại mắt tên là mắt đào hoa, mà của hắn, đôi mắt đào hoa lại lộ ra tia sắc lạnh, ánh mắt hắn tuy không có cố ý cự tuyệt nàng ở ngoài ngàn dặm, nhưng lại vô ý biểu lộ ra, có lẽ là thói quen.
Nàng chưa bao giờ gặp qua nam tử đẹp mắt như vậy, giống như thần tiên.
Nàng có chút ngớ ra, đồng tử vô cùng tối tăm vẫn không nhúc nhích theo dõi hắn. Nàng nghe thấy hắn si ngốc cười, giây lát liền bị hắn chặn ngang ôm vào trong ngực. đầu Của nàng bị bắt dán sát vào ngực của hắn, tim đập mạnh mẽ theo tiết tấu nhảy lên. Nàng vừa thẹn thùng vừa lúng túng, dùng sức giãy dụa, mà lại không thể động đậy được chút nào.
Hắn mỉm cười, khóe môi cong lên như một đóa Tuyết Liên nở rộ nơi cực hàn, xinh đẹp đến vô cùng lại trân quý lạ thường.
Hắn nâng tay phải lên, dùng ngón trỏ chạm đến cằm của nàng, hơi hơi giơ lên, ánh mắt sáng rực, vẻ mặt kiên định mở miệng nói: “Quy, ta cưới nàng. Có đồng ý không?”
Nàng cười khổ, rõ ràng là hắn hỏi nàng, vốn là trưng cầu ý kiến của nàng, nhưng lại mang vẻ khinh bạc như thế. Hắn cho là bối lặc phủ xuống dốc, cho là nàng ngoài hắn ra thì không gả được sao?
“Không!” Nàng nhìn chăm chú vào của hắn mắt, ánh mắt cũng giống hắn sáng rực, vẻ mặt cũng kiên định như thế, lời nói thả lạnh như băng.
Hắn lại bỗng nhiên buông nàng ra, lui ra phía sau vài bước, ẩn vào trong rừng thoắt cái đã biến mất.
Nàng còn đang nghi hoặc, đã thấy Linh Nhi tỷ tỷ cùng Lê Bá vội vàng tới, lập tức hiểu ra thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu thư, vừa mới người nọ?” Lê Bá thở vừa hổn hển vừa thở dài bất đắc dĩ nói.
Nàng thong dong tao nhã cười nói: “Hắn đi rồi.”
Đúng vậy, hắn đi rồi. Chính là một nam tử xa lạ, đến đây, nói nói mấy câu, rồi bước đi. Mặc dù đều này, cũng không phải là không quan trọng lắm, nhưng mà những câu kia vừa vặn đánh trúng chỗ đau của nàng.
Linh Nhi cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tốt rồi tốt rồi, xem vẻ mặt tiểu thư chắc là không phát sinh chuyện gì.