Ads
Âm Vô Pháp càng thêm thận trọng, đã ẩn tàng khí tức bản thân. Tuy rằng y khẳng định gia hỏa trẻ tuổi này tuyệt đối không phát hiện được mình, nhưng đó là bản tính cẩn thận của sát thủ. Từ xưa đến nay, trước mỗi lần ra tay, hắn đều chuẩn bị mọi việc rất kỹ càng không chút sơ hở nào.
Đằng trước có một ngã ba đường, người qua kẻ lại thật là náo nhiệt. Trong mắt người bình thường, chỗ giao lộ này không thích hợp để động thủ. Cho dù đắc thủ, cũng bị người khác thấy mặt, do đó sẽ bị truy nã...
Nhưng trong mắt cao thủ cỡ như Âm Vô Pháp, ngã ba này là địa điểm tốt nhất để ra tay. Có nhiều người che chắn, Âm Vô Pháp hoàn toàn nắm chắc ra tay mà không ai thấy được bản thân!
Vì vậy, thân hình Âm Vô Pháp lóe lên, vô thanh vô tức đi tới ngã ba đường, rẽ vào một góc ôm cây đợi thỏ.
Từ lúc đi ra ngoài, Sở Dương đã cảm thấy có điều không đúng, dường như có ai đang âm thầm theo dõi mình, nhưng khí tức của hắn yếu vô cùng.
Hơn nữa người chú ý động tĩnh của Bổ Thiên Các mỗi ngày đều có, vì vậy nên việc này Sở Dương cũng không để trong lòng.
“À… Công tử, chúng ta đi đâu vậy?”
Đi ở phía sau làm tùy tùng, Sát Phôi thật sự có phần không cam tâm. Phắc! Dù sao mình cũng là Hình đồ của Thiết Huyết đường, coi như là hoàng thân quốc thích, chỉ cần bị Diêm Vương gia chú ý nắm được sơ hở, ta cũng có thể thu thập hắn đến chết đi sống lại!
Không ngờ hôm nay lại trở thành tùy tùng của một tiểu gia hỏa miệng còn hôi sữa… Quá đả kích tự tôn đi!
“Đừng nói nhiều, chẳng qua cứ đi theo sau là được.” Sở Dương thản nhiên nói. Hiện tại, trong lòng hắn cảm thấy bất an không hiểu do đâu. Càng đến gần ngã ba đường, hắn càng thấy trong lòng càng dự báo không ổn. Đang cân nhắc xem có chỗ nào bất thường, thì tên tùy tùng này mở miệng, cắt đứt mạch suy nghĩ của Sở Dương.
Gia hỏa bưng hộp lễ vật càng trở nên uể oải. Vô hình trung, khoảng cách giữa hai bên đã kéo dài đến nửa trượng. Mẹ kiếp, ngươi tưởng ngươi là đại nhân vật nào thế!?
Mắt thấy tên tiểu tử vênh váo tự đắc này đi qua một góc tường, vị “đại tùy tùng” cũng đành thở dài đuổi theo. Bất kể thế nào, đây cũng là nhiệm vụ Ngự Tọa giao cho bản thân mà, không được sơ suất.
Nào ngờ khi rẽ ngang, lập tức kinh ngạc há hốc mồm: Con mẹ nó! Hắn đâu rồi?
Dòng người qua lại trước mặt, nhưng không thấy bóng dáng Sở Dương. Hắn lập tức choáng váng: Phải làm sao bây giờ?
Tên tiểu tử mặt trắng trông bình thường kia đi đâu rồi?
Tên tùy tùng mang lễ vật ngơ ngác đứng nơi ngã ba đường, cảm thấy trời đất quay cuồng. Con mẹ nó! Thằng này mất tích, quay về ta phải bàn giao thế nào với Sở Diêm Vương đây?
Nghĩ tới cuộc sống bi thảm khi trở về, gã lập tức hồn lìa khỏi xác, sau một hồi chết lặng mới xông vào đám đông hỏi thăm tíu tít: Ngươi có nhìn thấy một vị công tử trẻ tuổi vô cùng tuấn tú mặc áo đen hay không?
Sở Dương vừa vượt qua góc tường đột nhiên mắt tối sầm lại, cảm giác nguy hiểm nổi lên mãnh liệt, cảm thấy cơ thể không thể cử động. Một bàn tay to chụp lên vai, một luồng lực vô cùng mạnh mẽ truyền khắp xương cốt tứ chi. Chỉ trong chốc lát, cơ thể không cử động được dù chỉ là đầu ngón tay, trong lòng dấy lên một ý niệm tuyệt vọng: Không xong! Bị bắt!
Ngay sau đó, Sở Dương cảm thấy mình đang bay lên, có người đang kẹp mình dưới nách. “Xoạt” một tiếng đã ở giữa không trung, đến khi hạ xuống, đã cách ngã ba đường hơn mười trượng.
Nhanh như vậy! Kín đáo như vậy!
Đối phương nhất định là cao thủ Vương cấp!
Khó trách mình cũng không phát hiện ra hắn!
Người bắt mình chỉ sợ là người thuộc Kim Mã Kỵ Sĩ Đường của Đệ Ngũ Khinh Nhu!
Sở Dương nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong lòng cười khổ: Nói gì đến chơi đùa thiên hạ, nghịch chuyển vận mệnh. Giờ phút này đã rơi vào trong tay địch nhân thì làm sao còn chút hi vọng sống sót nào?
Xem ra chí lớn chưa thành đã phải chết rồi.
Điều duy nhất Sở Dương cảm thấy kỳ quái chính là: Ai đã bán đứng mình? Chính mình giả bộ thần bí trong thời gian dài như vậy, hiệu quả rất tốt. Vì sao bị người khác một lần tóm được chuẩn như vậy?
Bị người khác kẹp vào như cưỡi mây vượt gió một hồi, bỗng bịch một tiếng, hắn bị quẳng xuống đất, ở trong một căn nhà hoang.
Bịch!
Sở Dương bị ném xuống đất, cảm thấy toàn thân được thả lỏng. Ngoại trừ nguyên khí không thể động nổi thì cũng đã có thể nói chuyện, hành động.
Tại sao lại như vậy? Vì sao hắn không giết mình? Trong lòng Sở Dương cảm thấy vô cùng khó hiểu. Kim Mã Kỵ Sĩ Đường có lẽ hiện giờ hận mình thấu xương. Nếu bắt được mình, chỉ sợ đầu tiên là băm mình thành tương. Thậm chí… bọn chúng phải không thèm bắt mình, trực tiếp chém chết tại chỗ mới đúng a…
Nhưng sự tình trước mắt lại giống như bọn hắn muốn hỏi chuyện gì đó. Đó là chuyện quan trọng gì?
Đang suy nghĩ thì đột nhiên một gương mặt gầy nhom xuất hiện trước mặt hắn, hàng lông mày hung ác, hai mắt dài mảnh, bên trong bắn ra hàn quang nhìn chằm chằm mình một cách hiểm độc. Mặt mũi tên này quả là rất khó coi, đúng là rất giống cương thi.
Chẳng qua khí tức từ trên người đối phương tỏa ra đã nói với Sở Dương một điều: tên này là một cao thủ hàng đầu! Chí ít, so với khí thế của Đường Tâm Thánh ngày trước còn mạnh hơn. Thêm nữa, sát khí dày đặc và bén nhọn, trên người lúc nào cũng tỏa ra một luồng khí âm hàn!
Đây là một sát thủ đứng đầu! Hơn nữa còn là sát thủ Vương cấp!
Trong lòng Sở Dương lạnh buốt. Đối phương vừa lộ diện, hắn đã đoán ratên này, e rằng chính là người Đệ Ngũ Khinh Nhu phái ra chuyên đối phó với bản thân mình, một trong bốn vị cao thủ Vương cấp của Kim Mã Kỵ Sĩ Đường.
Hơn nữa còn là người am hiểu ẩn nấp và ám sát!
Bản thân mình đã quá sơ suất rồi! Căn bản không nên tùy tiện quá như vậy…
“Tiểu tử, nghe cho rõ! Ta hỏi một câu, ngươi trả lời một câu! Chỉ cần ngươi phối hợp, sẽ ít chịu nỗi đau thể xác, biết chưa?” Âm Vương Tọa nhìn tên tiểu tử trước mặt, khóe miệng nở một nụ cười tàn khốc vui vẻ.
Còn nhỏ tuổi như vậy đã có tu vị võ giả, xem ra gia thế cũng không tệ, tư chất cũng kha khá đi. Chẳng qua, bổn tọa đã ra tay thì một tên Võ giả nhất phẩm có chạy thoát được sao? Tự nhiên là dễ như trở bàn tay!
“Ối?” Sở Dương kinh ngạc một hồi: Hỏi một câu, đáp một câu? Đây là…Bắt được ta rồi còn cần hỏi sao?
Trong lòng Sở Dương bốc lên cảm giác mừng như điên: chẳng lẽ thằng khốn này cũng không biết ta là ai?
Suy nghĩ như vậy, Sở Dương lập tức lộ ra bộ dạng co quắp, sợ hãi nơm nớp nói: “Tiền bối... Ngài… ngài… Ngài muốn… muốn hỏi điều… điều gì? Ta ta ta… ta… sẽ… không biết không nói… biết… biết gì nói đấy…”
“Đừng có cà lăm!” Âm Vô Pháp không vui quát lớn: “Xem bộ dạng vô dụng của tên tiểu tử ngươi kìa! Ta hỏi ngươi, ngươi họ gì?”
“Ta… ta họ… họ Tào…”
Sở Dương lập tức đại hỉ, run run nói: “Ta gọi là Tào.. Tào Quá…”
“Ta không hỏi ngươi tên gì!” Âm Vô Pháp không vui nói: “Ta hỏi ngươi, Ngự Tọa Sở Dương hiện tại đang có mặt tại Bổ Thiên Các hay không?”
“Ngự Tọa đại nhân?” Sở Dương trong lòng liền khẳng định, nói: “Ngự Tọa đại nhân không ở đó, xin hỏi ngài tìm Ngự Tọa đại nhân để…”
“Giết hắn!” Âm Vô Pháp hừ một tiếng, gằn lên từng tiếng, nói: “Nếu ngươi không hợp tác, ta sẽ lập tức giết ngươi! Hiểu chưa?”
“Hiểu!” Sở Dương gật đầu liên tục.
“Ừ, hiện tại, đem tình huống của tên Sở Diêm Vương kia nói hết cho ta.” Âm Vô Pháp trừng mắt: “Nếu có bỏ sót chỗ nào, hắc hắc, ngươi xem đây.”
Tay Âm Vô Pháp nắm chặt một tảng đá cứng rắn, tay vừa dùng lực, tảng đá lập tức biến thành bột, theo các kẽ ngón tay rơi xuống rào rào: “Đầu của ngươi có cứng hơn tảng đá này không?”
“Không…Không thể…”
“Vậy nói đi!” Âm Vô Pháp đắc ý. Tự tán thưởng mình tìm được đối tượng hạ thủ chuẩn xác. Tên tiểu tử mặt trắng lòe loẹt này tuyệt đối không phải là một người có thể giữ bí mật. Quả nhiên vừa dọa một chút, hắn đã sợ són ra quần rồi!
“Sở Diêm Vương… Sở Diêm Vương… Haizzz…. Sở Diêm Vương là một kẻ chẳng tốt đẹp gì!” Trong mắt Sở Dương lộ ra một cỗ hận ý, nói: “Quả thực hắn không phải là người mà! Quá độc ác, quá tàn nhẫn… Cực kỳ tàn nhẫn!”
“Hả?”
“Lại nói, Sở Diêm Vương thân là Ngự Tọa, năng lực rất mạnh! Về mặt này, Bổ Thiên Các chúng ta không ai không phục. Nhưng mà cách hắn dạy dỗ thủ hạ… Haizzz, làm thủ hạ của hắn, quả thực là chịu tội mà!” Sở Dương nói bằng vẻ khóc không ra nước mắt.
Âm Vô Pháp hử lạnh một tiếng, liếc xéo hắn một cái, thầm nghĩ: Chỉ có thủ đoạn tanh máu mới có thể chế tạo một đội cường binh mạnh nhất! Việc này, một tên tiểu bạch kiểm như ngươi sao hiểu được? Rồi Âm Vô Pháp thiếu kiên nhẫn nói: “Nói vào trọng điểm đi!”
“Vâng, vâng! Bình thường Sở Diêm Vương luôn đeo mặt lạ, mặc áo đen rộng thùng thình, chúng ta cũng không biết hình dáng của hắn thế nào. Lúc nào hắn cũng thần bí…” Sở Dương lén lút ngẩng đầu, nhìn sắc mặt Âm Vô Pháp, nói: “Có một lần, tiểu nhân vào đưa tư liệu, đúng lúc Sở Ngự Tọa bỏ mặt nạ xuống, đang chải lại tóc tai…”
“Hả! Ngươi thực sự đã thấy mặt Sở Diêm Vương?” Âm Vô Pháp trong lòng chấn động, tinh thần càng phấn chấn hơn.
“Đúng ạ! Mặt Sở Diêm Vương thon gầy, hai mắt có thần. Hơn nữa, trong mắt thường có một cỗ khí tức chí âm, khiến người ta nhìn qua đều cảm thấy rét run.” Mắt Sở Dương trắng dã, giống như đang cố gắng nhớ lại, nói ra tướng mạo vị Hắc Ma Vương Tọa kia.
“Ừm…” Âm Vô Pháp sờ cằm, tập trung suy nghĩ và tưởng tượng. Chỉ trong chốc lát, một hình tượng lãnh khốc, quyền uy, tỉnh táo, tàn bạo hiện lên trong đầu y.
Không sai! Hình dáng như vậy với phù hợp với ba chữ Sở Diêm Vương.
“Hắn bao nhiêu tuổi?”
“Là thế này, Sở Ngự Tọa luôn để chúng ta tung tin tức giả ra ngoài, nói hắn hai mươi tuổi, hoặc là mười tám mười chín tuổi để mê hoặc địch nhân. Nhưng hôm đó tiểu nhân mới cảm thấy thực sự chấn động, bởi vì…” Sở Dương đang nói bỗng ngừng lại.
“Vì sao?” Âm Vô Pháp vội vàng hỏi.
“Thật sự là khó tin, tuổi chính thức của Sở Diêm Vương, nhìn qua ít nhất cũng tầm ba mươi tuổi.” Sở Dương trầm tư suy nghĩ: “Nếu nói hắn bốn mươi, cũng không có gì không đúng...”
“Vậy mới hợp lý!” Âm Vô Pháp cảm thấy mình phát hiện ra một bí mật lớn, hai mắt lóe lên. Thầm nghĩ, mười bảy mười tám tuổi mà có thành tựu như vậy, có giết lão tử cũng không tin đấy... Cho rằng thiên tài đều giống như Thiết Bổ Thiên kia sao?
Phải biết rằng, Thiết Bổ Thiên là do hoàng thất dùng tài nguyên cả nước cứng rắn tạo ra đó... Những người khác có gia thế vĩ đại như vậy sao?
Yên tĩnh chưa từng có.