Ads
Riêng Sở Dương thì vẫn tiếp tục đi khiêu chiến làm phiền người khác, khiến cho toàn Thiết Vân thành lâm vào cảnh gà bay chó chạy, không còn an bình như trước.
Nếu có người nào cẩn thận xem xét thì sẽ phát hiện đẳng cấp đối thủ mà Ám Dạ Khiêu Chiến Giả đang dần tăng lên, bình thường đều là khiêu chiến võ giả tam phẩm, tứ phẩm…
Nếu tinh ý hơn nữa sẽ thấy hắn toàn là khiêu chiến tinh anh trong đám người ấy. Thật không biết vị Ám Dạ Khiêu Chiến Giả này lấy được tin tức chính xác như vậy từ đâu nữa?
Lúc đầu là khiêu chiến võ giả mới tiến vào tam cấp chừng nửa năm, sau đó tăng dần lên thành một hai năm, tiếp đó sẽ khiêu chiến đám võ giả đang mắc kẹt ở ngưỡng tam phẩm.
Thực chuẩn a… nhiều người thông minh nhận thấy điều đó đều cảm thán.
Bọn hắn không biết rằng Sở Dương vốn ở bên trong Bổ Thiên Các, nếu hắn không tường tận lai lịch đám người đó thì mới là chuyện quái gở.
Trong thời gian này Sở Dương rất buồn bực. Cố Độc Hành nói ra ngoài tìm người nhưng lại chạy mất không tăm hơi. Có đôi lúc Sở Dương tự nghĩ: “Choáng nha, ngươi đi đến chỗ nào tìm người vậy? Chẳng lẽ xa đến nỗi phải đi đến tận Thượng Tam Thiên sao? Nếu không thế thì tại sao đến giờ vẫn chưa có một chút tin tức gì truyền về.”
Sở Dương dĩ nhiên là không biết Cố Độc Hành thiếu gia có một nguyên tắc sống khá cứng ngắc: “Thà thiếu chứ không ẩu.” Hắn muốn lựa chọn đám thuộc hạ của mình đều phải là tinh anh.
****
Núi Đương Dương.
Kiếm khí xông tận trời.
Cố Độc Hành chậm rãi rút Hắc Long kiếm, thân kiếm bóng loáng như thu thủy, kiếm ngân lóe sáng. Kiếm quang phản xạ ánh mặt trời như muốn phát ra sự cuồng nhiệt của Cố Độc Hành lúc này.
Cuồng nhiệt nhưng tỉnh táo! Thân kiếm lạnh như băng, duy chỉ có trong ánh mắt hắn là phát ra huyết sắc cuồng nhiệt.
Tình cảm cuồng nhiệt của hắn là dành cho thanh kiếm của mình chứ không phải là dành cho đối thủ.
“Ta hỏi một lần nữa, ngươi có đi theo ta hay không?” Cố Độc Hành ngưng trọng nhìn thanh kiếm, đầu cúi thấp, nhẹ nhàng hỏi.
Mái tóc hắn phất phơ trong gió, tuy lời nói nhẹ nhàng nhưng tràn đầy ý tứ dứt khoát.
“Ta không đi theo ngươi thì ngươi sẽ giết ta?” Đứng đối diện với Cố Độc Hành là một thanh niên áo xanh đang nghi hoặc nhìn hắn: “Cố Độc Hành, cách làm này không giống với ngươi thường lệ chút nào! Điều làm ta kinh ngạc chính là ngươi đang lôi kéo ta đi làm thủ hạ cho người khác chứ không phải là thế lực của ngươi. Ngươi có bị ấm đầu không? Tình bạn mấy năm nay của ta và ngươi cứ thế vứt đi sao?”
“Chính vì ngươi là bằng hữu của ta, nên ta mới cho ngươi cơ hội này!” Cố Độc Hành lạnh lùng nói: “Kỷ Mặc, ta và ngươi là bằng hữa nhưng chúng ta chưa bao giờ nói thẳng ra điều ấy. Hiện tại, ta muốn dùng hành động của mình để thể hiện. Nếu ngươi cự tuyệt cơ hội này chính là muốn đối địch với ta.”
“Cự tuyệt liền là địch nhân…” Thanh niên kia nở nụ cười: “Cố Độc Hành, hai người chúng ta cùng nhau nổi danh tại Thương Lan, những sự tình đó ngươi đã quên hết rồi sao? Mà ngươi hiện tại chỉ vì một người mới quen biết vài ngày lại trở mặt với ta? Thậm chí lôi kéo ta làm thủ hạ cho người đó không có lý do rõ ràng nữa chứ!”
Hắn lắc đầu: “Ta thật sự không biết là lý do gì, chẳng lẽ ngươi điên rồi?”
“Kỷ Mặc, nói ít thôi. Hai người chúng ta cùng nổi danh, cũng đánh qua vài lần nhưng ta không thắng được ngươi, ngươi cũng không thắng được ta.” Cố Độc Hành nói: “Ta biết rõ ngươi vẫn canh cánh một việc trong lòng. Ở Kỷ gia ngươi không có địa vị gì, có đại ca ngươi ở đó thì ngươi sẽ không thể ngoi lên được. Mà hiện tại cơ hội đang ở trước mặt ngươi!”
“Tại Hạ Tam Thiên này mà ngươi lại bảo ta nhận người khác là chủ nhân, vì người khác mà xuất lực?” Kỷ Mặc cười dài nhìn Cố Độc Hành: “Cố Độc, ngươi nằm mơ rồi sao?”
“Nằm mơ hay không thì đánh thử sẽ biết!” Cố Độc Hành lạnh lùng nói: “Ta chỉ gặp hắn vài ngày nhưng hiện tại ta đã vượt qua ngươi rồi!”
“Nếu như ngươi có thể làm cho ta khâm phục khẩu phục, ta sẽ đi theo ngươi.” Kỷ Mặc hừ mũi: “Nhưng lão tử sẽ không làm thủ hạ cho người, hỗ trợ thì ta có thể. Vô luận là thắng hay bại thì ta cũng phải nói rõ cho ngươi biết.”
“Ngươi đã yếu đi!” Khí tức Cố Độc Hành đột nhiên tăng cao, ánh mắt như lưỡi đao đâm thẳng hướng Kỷ Mặc:
“Ngươi đang suy nghĩ đến việc chiến bại! Lúc trước ngươi không bao giờ có tính cách như thế, bây giờ ngươi suy tính chứng tỏ trong lòng ngươi không nắm chắc sẽ thắng ta! Không thắng được tâm mình chính là bại! Ngươi đã không còn là đối thủ của ta nữa! Không bằng dứt khoát theo ta đi!”
“Đánh rắm! Kỷ Mặc tức giận kêu lên: “Ngươi cho rằng ngươi đọc được suy nghĩ của ta sao?”
“Ông.. ông…”
Cố Độc Hành búng ngón tay vào mũi kiếm, Hắc Long kiếm lập tức phát ra một đám sương mù màu đen, thân kiếm chớp động ngân quang như thần long uốn lượn. Sau đó hắn không nói thêm lời nào, lập tức đâm mũi kiếm về trước, tay theo kiếm, cả người thẳng tắp hóa thành một cơn gió lốc màu đen lao tới.
Đồng tử Kỳ Mặc co rụt lại, tất cả động tác của Cố Độc Hành chỉ là để xuất kiếm thôi nhưng kỳ quái nhất là động tác của hắn tràn đầy cảm giác.
Người ngoài nhìn vào thì thấy rõ ràng là kiếm di chuyển, tay di chuyển, vai di chuyển, thân di chuyển, chân di chuyển! Mỗi động tác tựa như độc lập nhưng rõ ràng chỉ là một kiếm!
Kiếm chưa đến nhưng khí thế đã bao phủ trời đất! Thân chưa đến nhưng kiếm khí đã phóng ra lạnh lẽo.
Kỷ Mặc kinh hãi, choang… hắn rút trường kiếm ra khỏi vỏ, nghiến răng nghiến lợi nghênh đón: “Ngươi tiến bộ thì sao? Xem đây…”
Hắn vừa dứt lời thì Cố Độc Hành đã đánh tới.
Một cỗ kiếm khí lạnh lẽo bao phủ Kỷ Mặc bên trong.
Thế công mạnh mẽ làm cho Kỷ Mặc thở không nổi, cả người giống như thuyền nhỏ trước dông bão, tùy thời có thể bị thuyền lật người vong.
Kỷ Mặc dùng hết sức ngăn cản, gặp chiêu phá chiêu. Nhất thời không thể nói ra lời, cả thời gian rống giận cũng không có.
Kỷ Mặc và Cố Độc Hành cùng nhau nổi danh ở Trung Tam Thiên, cả hai là người của hai đại gia tộc và là nhân tài mới xuất hiện, cũng không có quyền thừa kế gia tộc. Hai người không phục nhau, không biết đã đánh qua bao nhiêu lần nhưng đều bất phân thắng bại.
Nhưng hiện tại Cố Độc Hành đã làm cho Kỷ Mặc có cảm giác bó tay bó chân mà trước đây chưa từng có.
“Ngươi có đáp ứng hay không?” Cố Độc Hành đâm ra hơn trăm kiếm trong nháy mắt rồi nghiến răng hỏi. Loại cảm giác triệt để áp chế đối thủ truyền kiếp này thật là quá sung sướng, bộ mặt cương thi lạnh băng của Cố Độc Hành lúc này cũng giãn ra đôi chút.
“…”
Kỷ Mặc cắn răng điên cuồng múa kiếm.
“Có đáp ứng hay không?” Cố Độc Hành vung kiếm càng ngày càng nhanh: “Có đáp ứng hay không…”
“…”
Toàn thân Kỷ Mặc mồ hôi đầm đìa, hắn dần cảm thấy không thể chống đỡ nổi thế công nữa, hắn muốn mở miệng nhưng lại bị áp chế đến nỗi cơ hội nói cũng không có, đành không ngừng tức giận gào thét trong nội tâm: “Con mẹ ngươi, muốn lão tử đáp ứng thì cũng phải cho ta mở miệng ra nói chứ? Một chút thời gian cũng không có, giờ chỉ cần ta mở miệng là nguyên khí tán đi hết, trên cơ thể ta sẽ nhận thêm hơn chục lỗ thủng, như thế nào đáp ứng ngươi được đây?”
Kỳ thật hiện tại hắn đã muốn đáp ứng rồi.
Bất kể như thế nào thì hắn và Cố Độc Hành vốn luôn bất phân thắng bại, đấy là sự thật. Nhưng chỉ qua một thời gian ngắn ngủi không gặp mà võ công của Cố Độc Hành hiển nhiên đã tăng thêm một tầng.
Tốc độ tăng tiến này nếu là do người kia giúp đỡ thì đáp ứng đi theo hắn cũng được! Ai mà không muốn nhanh chóng mạnh lên chứ? Hưởng thụ cảm giác nhìn xung quanh không có đối thủ thật là tuyệt vời!
Chẳng qua chỉ là làm thủ hạ vài năm để đạt được cơ hội đi đến đỉnh phong, cơ hội như thế mà không đáp ứng thì ngươi quả là kẻ đần nhất thiên hạ. Coi như là bái sư thì chẳng phải ngươi cũng làm việc cho sư phụ đó sao?
Kỷ Mặc cũng không biết chuyện gì xảy ra; hôm nay Cố Độc Hành bất ngờ dùng thủ đoạn lôi đình mà tìm được hắn. Hắn còn chưa hết kinh hỉ khi gặp lại bạn cũ thì Cố Độc Hành đã dứt khoát nói rõ ý đồ đến gặp.
“Ta gia nhập một tổ chức, hiện đang rất cần nhân thủ, ta muốn tiến cử ngươi.”
Câu nói này làm cho Kỷ Mặc cảm thấy dại đi.
“Ngươi đi không?”
“Ngươi không muốn đi thì ta đánh ngươi cho tới lúc ngươi muốn đi thì thôi.”
Căn bản Cố Độc Hành không phải là một thuyết khách tốt, nói dăm ba câu liền cãi nhau trở mặt với người. Người bị ép buộc là Kỷ Mặc còn chưa kịp tức giận thì hắn đã nổi đóa trước.
Sau đó chính là dùng nắm đấm nói chuyện. Không, dùng kiếm nói chuyện mới đúng! Làm thuyết khách như vậy thì từ xưa đến nay chỉ có duy nhất Cố Độc Hành mà thôi.
Trong nội tâm Cố Độc Hành thậm chí rất tức giận: “Ta cho ngươi đi là vì muốn tốt cho ngươi! Con mẹ nó, vậy mà ngươi không biết điều! Người bình thường còn không đủ trình độ và tư cách để ta mời đâu đó!”
Kỷ Mặc thì lại có cảm giác oan uổng, ta còn chưa nói cái gì, thậm chí còn chưa hỏi tổ chức đó tên gì, làm gì, long đầu là ai? Cái gì cũng không nói rõ ràng mà ngươi đã dùng vũ lực áp bức ta rồi!
Hắn cũng là hạng người tâm cao khí ngạo, lâm vào cảnh hồ đồ như vậy thì sao mà phục được? Đối mặt với Cố Độc Hành vênh váo hung hăng, lửa giận của Kỷ Mặc cũng lập tức dâng cao vạn trượng. Coi như là ngươi mời ta lên trời thì lão tử cũng muốn đánh rớt cái tính kiêu ngạo của ngươi đã.
Hơn nữa, Cố Độc Hành thể hiện mãnh liệt một điều: “Ta mời ngươi đi là do để mắt đến ngươi rồi đó!” Loại ý tứ bề trên này càng làm cho Kỷ Mặc không cam lòng.
Nhưng hiện tại khi động thủ thì hắn đã hối hận. Bà mẹ nó, hai người không nói đã trực tiếp trở mặt luôn. Đánh thế nào được đây? Bây giờ khí thế Cố Độc Hành quá áp đảo, hơn nữa công lực còn cao hơn hắn một chút, kiếm thuật lại tăng tiến mạnh.
Điều làm Kỷ Mặc ngỡ ngàng nhất chính là thân pháp - thứ vốn giúp hắn áp chế được Cố Độc Hành trước kia, giờ đã mất đi hiệu quả vốn có.
Thân pháp Cố Độc Hành bây giờ đã hoàn toàn áp chế chính mình.
Điều này làm cho Kỷ Mặc cảm thấy trời đất quay cuồng. Bà mẹ nó, Cố Độc Hành gặp phải kỳ ngộ nghịch thiên gì đây chứ? Rõ ràng chỉ ngắn ngủi trong một tháng đã trực tiếp thoát thai hoán cốt.
Ta vốn cùng hắn bất phân thắng bại nhưng bây giờ chỉ có mỗi việc đau khổ chống đỡ, giống như một đám đất sét tùy ý hắn nhào nặn vậy.
“Ba ba ba…”
Cố Độc Hành vốn đang trong cơn hứng khởi liền hét dài một hơi, kiếm thế toàn diện triển khai. Kỷ Mặc không kịp đề phòng liền bị ba bốn mươi kiếm vỗ lên thân, kêu la thảm thiết.
“Dừng!”
Thừa lúc bị đánh bay ra ngoài, Kỷ Mặc thân hình còn lơ lửng trên không liền vội thét lên ầm ĩ. Không gọi không được vì Cố Độc Hành đã như theo sát như bóng hình. Hắn lại sắp tung ra một chầu ngược đãi nữa.
Hảo hán không chấp thiệt thòi trước mắt.