Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 601: Q.7 - Chương 601: Cứu tinh




Ads Nhìn hai đạo kiếm quang càng ngày càng gần, trên mặt bốn vị chí tôn đều lộ ra thần sắc sảng khoái giống như mèo vờn chuột. Các ngươi liều mạng chạy như điên, nhưng đâu có tưởng được, con đường mà các ngươi cho rằng là cơ hội lớn nhất để chạy trốn, lại chính là mồ chôn các ngươi?

Kiếm quang càng ngày càng gần rồi.

Bốn vị chí tôn đã chuẩn bị xuất thủ!

Một khi xuất thủ, chính là một kích lôi đình!

Thậm chí, Sở Dương cùng Dạ Túy cũng đã phát hiện khí tức của đối phương, nhưng giờ khắc này, hai người đều không có biện pháp nào.

Chỉ cần nhập sơn, dựa vào sự quen thuộc đối với tòa Bảo Tháp sơn này, Dạ Túy có chín thành nắm chắc sẽ thoát được truy binh! Nhưng đối phương đã chờ sẵn ở trước sơn khẩu.

Mình căn bản vào không được!

Bảo Tháp sơn là tồn tại gì, bản thân Dạ Túy cũng không rõ ràng lắm. Hắn chỉ biết, ngọn núi này ẩn chứa vô số đại bí mật. Lão tổ tông nhà mình thường xuyên vào trong Bảo Tháp sơn bế quan. Trong khoảng thời gian xuất quan, mặc dù ở trong nhà cũng thường xuyên cho người chú ý tới động tĩnh bên này.

Nhưng thủy chung không hề nói, nơi này có cái gì.

Dạ Túy đã từng tới Bảo Tháp sơn này. Hơn nữa, một vận rất trọng yếu đối với hắn, cũng là lấy được từ tầng thứ tư của Bảo Tháp sơn.

Có một lần, Dạ Túy suýt chút nữa chết ở bên trong.

Nhưng Dạ Túy cho rằng, lần đó có chết cũng đáng!

Bởi vì sau này, hắn từng Bảo Tháp sơn mấy chục lần, nhưng vẫn không thể tìm lại cái địa phương kỳ diệu kia!

Chuyện này chôn sâu trong đáy lòng Dạ Túy, trở thành tiếc nuối lớn nhất của hắn, cũng trở thành tâm nguyện lớn nhất của hắn!

....

Lần đầu tiên Sở Dương nhìn thấy Bảo Tháp sơn, vẻ mặt thực kỳ diệu.

Hắn dám đánh cược, dùng tất cả gia tài của mình đánh cược, thậm chí đặt luôn cả Cửu Kiếp kiếm vào. Khi mình từ phương bắc tới, tuyệt đối tuyệt đối, không hề phát hiện ra ngọn núi này!

Mình từ phương bắc mà tới.

Nhưng ngọn núi này, lại ở phía đông bắc, cách nhau bất quá trên dưới một trăm dặm.

Một tòa sơn mạch thần bí tràn ngập sương mù, cao vút trong mây như vậy, không ngờ mình lại không phát hiện ra?

Thậm chí, ở trên đỉnh núi mà mình cùng Ngụy Vô Nhan chiến đấu, nên thấy rõ ràng mới phải! Từ Tây Bắc, cũng hoàn toàn có thể nhìn thấy được!

Nhưng mình thế nào lại không phát hiện?

Sở Dương nhớ rất rõ ràng.

Khi hắn từ Tây Bắc tới đây, còn nhiều lần nhìn về phía đông bắng, nhìn thấy, chỉ là một vùng bình nguyên.

Nhưng hiện tại từ nam đi tới bắc, nhìn thấy, lại là Bảo Tháp sơn nổi tiếng thiên hạ!

Đây là chuyện gì?

...

Trước mặt có địch nhân ngăn trở, Sở Dương cùng Dạ Túy không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể cứng đối cứng.

Đột phát phong tỏa, đó là đường sống. Nếu không thể đột phá... Chỉ sợ phải làm theo lời Gia Cát Hồn nói: Đi Gia Cát gia tộc làm khách thôi!

Phía sau, cách đó mấy trăm trượng, trên mặt Gia Cát Hồn lộ ra vẻ tươi cười.

Dạ Trầm Trầm thường xuyên bế quan trong Bảo Tháp sơn, nhưng trong đoạn thời gian này, Dạ Trầm Trầm lại không ở đây.

Tất cả mọi người đều cho rằng mình không thể nào thiết kế mai phục ở nơi này, nhưng ta cứ một mực mai phục ở nơi này!

Mà Dạ Túy, rốt cuộc cũng không phụ kỳ vọng, tiến vào con đường này!

Ta xem các ngươi trốn đi chỗ nào?



Giờ phút này, trên Bảo Tháp sơn đương nhiên không có Dạ Trầm Trầm gì.

Hơn nữa, cho dù giờ khắc này Dạ Trầm Trầm có tiến vào Bảo Tháp sơn, cũng sẽ khẳng định rằng: Giờ phút này, trên Bảo Tháp sơn, không có một bóng người! Tuyệt đối không có bất cứ một người nào tồn tại!

Nhưng trên thực tế, giờ phút này, ở trên Bảo Tháp sơn tầng thứ sáu, trong tầng mây mù dày đặc mờ ảo, lại có một hôi y nhân đang nghênh phong mà đứng.

Toàn thân hôi y nhân này tựa như đã hòa tan vào trong sương mù. Một cơn gió thổi qua, hắn theo mây phù phiêu tán, lại theo mây mù hội tụ. Tựa như hắn chính là gió, chính là mây.

Giờ phút này, người này đang nhíu mày, nhìn kiếm quang ầm ầm lao tới dưới chân núi. Hai đạo mục quang tựa như xuyên qua không gian, lập tức thu hình ảnh hai người đang điên cuồng bỏ chạy vào trong mắt.

Nhìn thấy rất rõ ràng.

Thậm chí, vết thương trên thân thể cũng bị hắn nhìn rõ ràng, một vết cũng không bỏ sót.

Nghiêng nghiêng đầu, hôi y nhân có chút nghi hoặc, lẩm bẩm nói: "Người kia, thế nào lại giống như.... Sở Dương nhỉ?"

Tiếp đó, ánh mắt hắn hơi có chút mê hoặc, lại nhìn lại trên người Sở Dương, lập tức mỉm cười một cái: "Quả nhiên là tên tiểu hỗn đản này!"

Hắn nhìn thấy rõ rồi. Toàn thân Sở Dương huyết nhục đầm đìa, nhưng thân thể căn cốt lại bình yên vô sự, hơn nữa còn đang thong thả, kiên định... chậm rãi khôi phục...

"Tiểu tử này già trư ăn cọp! Trừ một chiêu này, hắn thật đúng là không còn chiêu nào khác...." Hôi y nhân tựa hồ rất bất mãn, rất có ý kiến về Sở Dương.

Giờ phút này, nhìn thấy tên tiểu tử này đang chật vật, hôi y nhân cũng có một loại cảm giác vui vẻ sảng khoái. Không nhịn được nhếch miệng nở một nụ cười không thanh âm: "Tiểu tử, đáng đời ngươi! Gặp phải báo ứng rồi! Ha ha...."

Nhưng ngay sau đó, hắn đã nhíu mày: "Xem bộ dạng như vậy, nếu lão phu còn không xuất thủ, chỉ sợ tên gia hỏa này thật sự chạy không thoát được... Nếu tiểu tử này mà chết.... thì đúng là không ổn rồi.”

Hàng mi xám trắng của hắn nhẹ nhàng lay động, rốt cuộc hạ quyết tâm,.

"Thôi thôi, coi như ta nợ ngươi...." Hôi y nhân cúi đầu thở dài: "Bằng không, nếu để cho tiểu cô nãi nãi kia biết ta nhìn gia hỏa này lâm nguy mà ngồi yên không thèm lý tới, phỏng chừng thật sự sẽ khai trừ lão nhân gia ta rồi...."

Thở dài, hai bàn tay từ trong tay áo duỗi ra, ấn một cái xuống phía xa!

Trên mặt tràn đầy vẻ không tình nguyện: "Kỳ thật ta còn mong tên hỗn đản này bị tóm được, tốt nhất là ngày nào cũng đi làm lao công... Haiz...."

Tuy nói như vậy, nhưng bốn đạo lực lượng cuồng mãnh không thể chống đỡ đã vô thanh vô tức từ trong hai cánh tay phóng ra, bắn xuống phía dưới nhanh như một tia chớp.

Lúc này, bốn vị chí tôn bên dưới đang mỉm cười, chậm rãi nâng tay mình lên, đặt lên chuôi đao chuôi kiếm của mình.

Động tác này, mỗi người đều như tự nhiên mà thành, bốn người cùng nhau động thủ, càng khiến cho người ta có một cảm giác mạnh mẽ không thể chống cự.

Khí thế bốn người, vào giờ khắc này đã tăng vọt tới đỉnh phong.

Một cỗ áp lực giống như đại sơn, cuồn cuộn tràn ra, hướng về phía hai người Sở Dương và Dạ Túy đang chính diện lao tới, tựa như phong ba bão táp, ập xuống.

Sở Dương chỉ cảm thấy miệng mũi đều thở không thông.

Trong lúc nhất thời, hai người đều chấn động mãnh liệt.

Dạ Túy mắng: "Hỗn trướng, bình thường biểu hiện ra khí thế ngũ phẩm chí tôn sơ cấp. Thì ra ... tu vi chân thực, đám hỗn đản này ai nấy đều là ngũ phẩm chí tôn đỉnh phong!"

Trong lòng Sở Dương cũng mãnh liệt trầm xuống.

Sở dĩ hắn đồng ý cùng Dạ Túy xông về phía này, chính là bởi vì sự tự tin của Dạ Túy. Dạ Túy bản thân đã là tứ phẩm kiếm trung chí tôn! Nếu như đối phương chỉ là ngũ phẩm chí tôn sơ cấp, Dạ Túy liều mạng chiến một trận, vị tất đã không có khả năng chạy vào trong núi.

Huống chi còn có Sở Dương ở một bên hiệp trợ.

Nhưng hiện tại, đối phương đã biến thành ngũ phẩm đỉnh phong!

Sơ cấp cùng đỉnh phong, gần như tương đương với chêch lệch giữa tứ phẩm chí tôn và ngũ phẩm chí tôn!

Trận này còn đánh thế nào?

Trong lòng Sở Dương thầm mắng to: Tên hỗn đản Dạ Túy kia, con mẹ nhà ngươi, hồ đồ lúc nào chẳng được, thế nào cứ đúng lúc này lại phạm phải sai lầm nhìn sai người?

Cái con bà nhà nó.

Ca xem như bị người hại chết rồi...

Hơn nữa còn tự động chui vào trong rọ của người ta... Còn có chuyện gì bi ai hơn chuyện này không?

Hơn nữa hiện tại đang toàn lực lao tới, cũng bị đối phương khóa chặt rồi, muốn chuyển hướng cũng không kịp nữa!

Trong lòng Sở Dương chợt hiện lên một câu, không khỏi cực kỳ đồng ý: Quả thế mà! Không sợ địch nhân như thần, chỉ sợ đồng đội như heo!

Lần này quả nhiên bị con heo này vạ lây rồi...

Phía trước, tay bốn người cùng đặt lên chuôi đao chuôi kiếm, một cỗ khí thế trầm ngưng, mang theo sát khí nộ phá thiên quân ầm ầm bạo phát. Người ở chính giữa tay áo tung bay, hé miệng cười nói: "Dạ đại công tử, đắc tội!"

Trong mắt Dạ Túy đã không nổi vẻ nóng nảy, vừa lao như điên vừa mắng: "Đắc tội cái con mẹ ngươi! Chó ngoan không chắn đường! Cút sang cho ta!"

Bốn vị chí tôn cùng lộ ra nụ cười trào phúng: "Dạ đại công tử đang sai sử chúng ta? Xin lỗi, chẳng lẽ ngươi cho rằng, ngươi hiện tại còn có tư cách ra lệnh cho chúng ta sao?"

Dạ Túy thét dài một tiếng, quát: "Tập trung một chỗ, đột phá!"

Tuy Sở Dương hiện tại cực kỳ khinh bỉ hắn, bực mình với hắn, gần như muốn đưa tay bóp chết tươi hắn, nhưng không thể không thừa nhận, đây chính là phương án tốt nhất trước mắt!

Tuy cũng là phương án tất chết!

Nhưng so với các phương án khác, đều tốt hơn một chút.

Mũi kiếm hai người cùng rung động, ngay sau đó, khí tức của trường kiếm chí tôn đột nhiên bạo phát, bùng nổ, bạo liệt!

Hai đạo kiếm quang dung hợp thành một, không ngờ phát ra khí lưu sí bạch sắc giống như kiếm cương, tiếp đó hai người một trái một phải tung người bay lên, mũi kiếm ở phía trước, thân thể ở đằng sau, hướng về phía khe hở giữa bốn người mà vọt tới.

Đối diện, bốn vị chí tôn cùng cười ha hả, rút kiếm ra khỏi vỏ, chuẩn bị nghênh chiến!

Đúng vào lúc này, nụ cười trên mặt bốn người đột nhiên cứng lại!

Trường kiếm laon đao vừa rút ra vỏ đao vỏ kiếm, nhưng rút ra được một nửa, lại không thể nào rút tiếp được nữa.

Giờ phút này, bốn người đều cảm thấy, đột nhiên từ phía trên tràn xuống một cỗ lực lượng hùng hậu cuồng mãnh, giống như cả bầu trời giờ khắc này đều đổ sụp xuống, đè lên vai của mình.

Sau đó cỗ lực lượng mạnh mẽ này ngưng kết trên đầu vai của mình, sau đó, toàn bộ thân thể mình, đến ngón tay cũng không nghe theo lệnh của mình nữa.

Hoàn toàn cứng ngắc!

Chẳng những không thể rút kiếm không thể di động, hơn nữa ngay cả nụ cười trên mặt cũng không thể thay đổi mảy may!

Cứ như duy trì khí thế bức nhân, vẫn duy trì tư thế cao thủ chiến đấu, phong độ thong dong tao nhã, cứng ngắc đứng đó!

Sở Dương cùng Dạ Túy dùng một loại tinh thần liều mạng, không thành công thì cũng thành nhân, điên cuồng vọt tới.

Hai người đều chăm chú quan sát động địch nhân.

Dạ Túy suy nghĩ: Chỉ cần bọn hắn có động tác, ta lập tức túm lấy kẻ bên cạnh, ném hắn về phía trước, sau đó ta lập tức xoay người rời đi, bảo toàn tính mạng mình trước rồi nói.

Trong lòng Sở Dương cũng suy nghĩ: Chỉ cần bọn hắn có động tác, ta liền lập tức đá một phát vào đít Dạ Túy. Dù sao bây giờ hắn cũng nghĩ ra bị thương ở chân, không linh hoạt.... Sau đó, khi hắn bổ nhào về phía trước, ta nhất định có một chút thời gian để lợi dụng rồi. Hoàn toàn có thể chuyển hướng, liều mạng bị thương cũng phải lao ra khỏi trùng vây, nhanh chóng cao chạy xa bay.... Sau này tuyệt đối không bao giờ đi với loại người ngu như heo này....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.