Ads Ninh Thiên
Nhai lòng đầy buồn bực, thét dài một tiếng, lắc mình bay ra ngoài.
Chỉ nghe tiếng thét dài càng lúc càng buồn bực, càng lúc càng cao vút, một đường
bão táp lao xuống núi!
Hắn một khắc cũng không muốn ở lại bên Sở Dương nữa.
Nhìn bản mặt con hàng này đã muốn đấm một phát.
Dạ Túy mặt đầy sát khí, đi tới đi lui phía trước đội ngũ. Liên tục chờ năm sáu
ngày rồi, Sở Dương vẫn không từ xuất hiện. Trong lòng Dạ Túy càng lúc càng khó
chịu.
"Có phát hiện gì không?" Dạ Túy lớn tiếng hỏi một vị cao thủ Dạ gia vừa
từ một phương hướng khác phi thân tới.
"Không có!"
"Ta đã thăm dò toàn bộ đông nam tây bắc một lượt. Trong sáu ngày này, tuyệt
đối không có bất cứ một người nào như vậy đi qua! Ta có thể cam đoan!"
"Hắn nhất định vẫn còn ở trên núi!"
Dạ Túy hừ một tiếng: "Còn ở trên núi là tốt rồi.. Lần này, vô luận thế nào
ta cũng phải giết hắn!"
Nghĩ tới lúc mình quay về đuỏi theo Gia Cát Hồn, lại phát hiện Gia Cát Hồn
không ngờ một đường bỏ chạy, đã sắp ra khỏi lãnh địa Dạ gia rồi. Đuổi không kịp.
Dạ Túy chỉ có thể buồn bực.
Không thể tưởng được Gia Cát Hồn lại quyết đoán như thế, nắm được bỏ được, một
kích không trúng lập tức viễn độn ngàn dặm.
Không bắt được người của Gia Cát gia, đương nhiên cũng đuổi không kịp người của
Lan gia.
Duy nhất có thể khiến hắn xả cục tức này, cũng chỉ còn lại Sở Dương thôi.
Cho nên trong mấy ngày này, Dạ Túy lục tục tập trung toàn bộ lực lượng mà mình
có thể điều động được tới nơi này. Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giết chết
Sở Dương.
Nếu không phải người phái đi Tây Bắc đã đi quá xa, hắn cũng muốn triệu hồi những
cao thủ này về, tham dự cuộc vây giết này!
Chỉ để giết Sở Dương! Hiên tại, Sở Dương ở trong lòng hắn chính là đệ nhất tất
sát! Thậm chí còn được xếp ở phía trên Cửu Kiếp kiếm chủ!
Trước mặt, toàn bộ cao thủ Dạ gia tập trung dưới Bảo Tháp sơn, số lượng đã đạt
tới mức độ khủng bố. Dạ Túy nghiến răng, trong lòng giống như đang có một ngọn
lửa thiêu đốt....
Không giết Sở Dương, ăn không ngon ngủ không yên!
Trong lúc vô tình tiết lộ ra đại bí mật đã trở thành ác mộng xua không đi trong
lòng Dạ Túy. Vô luận thế nào cũng phải giết chết Sở Dương mới có thể yên tâm.
Hắn sợ, sợ một ngày nào đó đột nhiên tỉnh lại, đột nhiên có người chỉ vào hắn,
nói: Hắn chính là vực ngoại thiên ma!
Hắn mới là vực ngoại thiên ma chân chính!
Vì sao hắn có thể trở thành kiếm trung chí tôn tứ phẩm nhanh như vậy? Chính là
Thiên Ma đại pháp! Vực Ngoại Thiên Ma công!
Không tin, đánh một trận là biết....
Đó mới là ác mộng chân chính là Dạ Túy.
Thậm chí mấy ngày nay, khi ngủ hắn còn nằm mơ mình bị toàn bộ thiên hạ đuổi giết!
Rơi xuống vách núi, vĩnh viễn không thấy đáy. Cái loại cảm giác sợ hãi này khiến
cho cả người Dạ Túy phát run, tiếp đó liền bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cả người mồ
hôi lạnh.
"Toàn lực quan sát cho ta! Cho dù là một con muỗi cũng không được bay ra
khỏi Bảo Tháp sơn!" Dạ Túy dữ tợn rống lên: "Vô luận thế nào cũng phải
tiêu diệt vực ngoại thiên ma Sở Dương ở nơi này! Băm thây vạn đoạn!"
"Bất kể kẻ nào để xảy ra sơ sót, tự mình lấy đầu tạ tội! Cả nhà bị chém,
tam tộc tận diệt!"
"Hiện tại, tất cả trừng mắt lên cho ta!"
Dạ Túy gào thét, ánh mắt trong bất tri bất giác đã bị hắc khí bao phủ. Nhưng tộc
nhân Dạ gia trước mắt đều đang cúi đầu, không dám ngẩng đầu.
Cảm thụ được sát khí lẫm liệt trên người đại công tử cùng cơ giận cuồng bạo tới
mức có thể hủy diệt tất cả, ai dám ngẩng đầu lên phản bác chứ.
Đúng vào lúc này, một tiếng thét dài đột nhiên từ trên Bảo Tháp sơn truyền tới.
"Hắn xuống!" Dạ Túy mừng rỡ, cuồng hỉ kêu một tiếng.
Tất cả mọi người đồng loạt ngẩng đầu, sát khí tràn ngập! Chỉ vì tên tiểu tử này
mà chúng ta phải đứng ở nơi này ăn chửi! Ngươi cuối cùng cũng xuống, bọn ca
không ngược chết ngươi thì đúng là có lỗi với công sức mấy ngày nay!
Nhưng ngay sau đó, mọi người đã biến thành kinh ngạc, sau đó liền biến thành
kinh hãi!
Tiếng thét dài vừa mới vang lên, hẳn là từ trên đỉnh núi.
Nhưng giờ khắc này đã tới sườn núi, tiếng thét càng ngày càng hùng hậu, tựa hồ
vào giờ khắc này, toàn bộ sinh linh trong thiên địa đều đồng loạt ngẩng mặt lên
trời gầm thét!
Ầm ầm, hóa thành cửu thiên cuồng lôi, kim lôi ầm ầm, điên cuồng phách xuống!
Ầm ầm...
Tiếng thét vẫn còn tiếp tục, nhưng thiên sơn vạn hạp bốn phía đã bụi đất tung
bay, phóng lên cao!
Nhất khiếu chi uy, ngàn dặm chấn động!
Trong đại địa chấn động, mọi người đều không đứng thẳng được, ngã phải ngã
trái, có mấy người tu vi thấp trực tiếp bị chấn ngồi phệt mông xuống đất. Tiếp
đó lại theo đại địa chấn động mà nhảy lên không ngừng.
Ánh mắt Dạ Túy lộ ra thần sắc cực kỳ sợ hãi, nói: "Người kia là ai? Người
kia là ai?"
Tộc nhân Dạ gia đều choáng váng đầu óc, giờ phút này chẳng còn ai trả lời câu hỏi
của hắn nữa.
Có mấy người từng tham gia vây công Vũ Tuyệt Thành trong đại viện Dạ gia lúc
trước, giờ phút này lại theo bản năng cảm nhận được cái gì đó không ổn:
"Chẳng lẽ.... Dạ Túy công tử lần này lại đá phải cục sắt rồi? .... Xem
thanh thế lần này, cục sắt lần này còn nghiêm trọng hơn cả lần trước rồi...."
Tiếng thét dài đã tới đỉnh đầu, trong phạm vi ngàn dặm bốn phía, bụi đất bay
lên ngập trời, hội tụ thành một đám mây hình nấm khổng lồ, hướng về phía thanh
thiên mà cuồn cuộn bốc lên.
Trong tiêng thét dài, thanh âm phốc phốc phốc đột nhiên vang lên liên tục.
Dạ Túy đứng còn không vững, hoảng sợ nhìn những cao thủ mà mình bố trí ở lộ khẩu
Bảo Tháp sơn, từng người từng người mềm oặt ngã xuống trước mặt mình!
Chậm rãi xếp thành một đống.
Tiếng thét dài biến mất, một hôi y nhân chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đáp xuống.
Đứng trước mặt mấy người, lộ vẻ tức giận, nhàn nhạt hỏi: "Chính là các
ngươi đã quấy rầy lão phu thanh tu? Phải tội gì?"
Dạ Túy lắp bắp kinh hãi, vội vàng giải thích: "Tiền bối bớt giận, chúng ta
đi ngay...."
"Câm miệng!" Hôi y nhân bá đạo quát: "Người của Dạ gia?"
Không ngờ không nghe Dạ Túy giải thích ra sao.
Dạ Túy liên tục gật đầu, trong lòng sợ hãi cực điểm. Xem ra người này cũng nể mặt
mũi gia tộc, không làm việc quá tuyệt!
"Hừ! Ta đang nghĩ ai có lá gan lớn như vậy, thì ra là Dạ gia!" Hôi y
nhân hừ một tiếng, hai tay liên tục chớp động, mười mấy còn sót lại bốn phía bị
hắn tóm lấy như tóm gà, ném hết vào đống người kia. Cuối cùng lại ba một tiếng,
tát vào mặt Dạ Túy. Dạ Túy lập tức bị đánh cho một chân rời đất, một chân còn lại
thì chỉ còn mũi chân chạm đất, xoay tròn bảy tám chục vòng giống như con quay.
Trước mắt sao bay tán loạn....
"Thằng ma nhãi ranh!" Hôi y nhân mắng một tiếng.
Dạ Túy lập tức cả người lạnh lẽ, trong lòng chỉ còn một đống hỗn độn: Hắn đã biết,
hắn đã biết bí mật của ta rồi! Đúng rồi, ta kể dưới chân núi.... dùng tu vi của
người này, làm sao có thể không nghe được?
Dạ gia hơn trăm vị cao thủ thánh cấp trở lên cứ như vậy bị chất đống một chỗ,
ai nấy đều miệng phun máu tươi, mất đi chiến lực.
Tất cả lỗ tai đều ông ông không ngừng, có một số người trong lỗ tai thậm chí
còn bắt dầu rỉ ra máu tươi.
Dạ Túy kinh sợ, cúi đầu. trong mắt hiện lên một tia oán độc cực điểm.
Hừ, chờ đến khi Thiên Ma đại pháp của ta đại thành, ta liền một tay bóp chết
ngươi...
Hôi y nhân hừ một tiếng, đột nhiên cao giọng quát: "Dạ Trầm Trầm! Đến Bảo
Tháp sơn!"
Thanh âm chậm rãi truyền ra, không nhanh không chậm, không nóng không giận.
Dạ gia đại viện cách đó mấy trăm dặm đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn, ầm ầm
như sấm động: "Dạ Trầm Trầm! Đến Bảo Tháp sơn!"
Phốc phốc phốc... Mấy bức tường vây của Dạ Túy vốn lần trước đã bị Vũ Tuyệt
Thành chấn cho điên đảo, lần này trực tiếp ầm ầm sập xuống.
Dạ Trầm Trầm đang tĩnh tu đột nhiên sợ hãi bừng tỉnh: "Chuyện gì xảy
ra?"
"Không biết."
"Là ai bảo ta đi Bảo Tháp sơn?"
"Cái này...."
Dạ Trầm Trầm quyết định thật nhanh, phi thân mà ra. hắn rõ ràng cảm nhận được,
người vừa nói tu vi hơn xa mình. Nếu như gọi tình tới Bảo Tháp sơn, tất có đạo
lý.
Bóng người chợt lóe, Dạ Trầm Trầm xuất hiện trên nóc nhà, sau đó lại lóe lên,
biến mất trong nắng sớm.
Trước Bảo Tháp sơn, Ninh Thiên Nhai khoanh tay mà đứng, sau lưng là Dạ Trầm Trầm
cả người run bần bật, cùng đám cao thủ Dạ gia bị xếp thành đống. Dạ Túy bị Ninh
Thiên Nhai tát cho một cái, toàn bộ ma khí trong cơ thể đều bị phong bế, giờ
phút này thật sự trói gà cũng không chặt.
Không bao lâu sau.
Phương xa truyền tới tiếng xé gió, giống như một cơn gió thổi qua núi rừng, khiến
cho người ta rất khó tin tưởng, đây lại là thanh âm do một người phi hành tạo
ra.
Một đạo thân ảnh giống như lưu tinh phía chân trời, đột nhiên đáp xuống, thân
hình khẽ lay động một cái đã tiêu trừ toàn bộ lực quán tính khổng lồ do phi
hành. Vừa đứng lại, liếc mắt nhìn không khỏi biến sắc.
"Ninh lão, thì ra là lão nhân gia ngài." Dạ Trầm Trầm há có thể không
biết đệ nhất thiên hạ cao thủ Ninh Thiên Nhai? Vừa thấy hắn, trái tim lập tức
nhảy thót lên.
Lần trước chọc vào Vũ Tuyệt Thành, chẳng lẽ lần này lại chọc phải Ninh Thiên
Nhai?
Vừa nghĩ tới đây, Dạ Trầm Trầm lập tức có chút đau răng.
Nhìn tình huống thế này, còn không phải nữa sao?
"Khụ... ta nói này Tiểu Dạ, ngươi làm sao vậy?" Ninh Thiên Nhai tiên
phát chế nhân, chiếm lấy cái lý trước đã: "Làm sao ngươi có thể làm như vậy?
Ta ở Bảo Tháp sơn tu luyện chốc lát.... không ngờ ngươi lại sai tử tử tôn tôn của
ngươi tới quấy rối! Ngươi có ý gì?"
Sắc mặt Dạ Trầm Trầm lập tức đen lại: Đám hỗn đản kia đi gây chuyện, không ngờ
còn treo cờ hiệu của ta?"
"Ngươi làm thế là ý gì?" Ninh Thiên Nhai cả giận nói: "Có phải
thấy ta dễ bắt nạt?"
Dạ Trầm Trầm cười khổ, nếu ngươi dễ bắt nạt vậy toàn bộ thiên hạ này thật chẳng
có ai không bị bắt nạt hết...
Bất đắc dĩ nói: "Ninh lão bớt giận, chuyện này đợi ta tra một chút! bên
trong nhất định có hiểu lầm."
Ninh Thiên Nhai tức giận hừ một tiếng: "Hiểu lầm cái gì? Sự tình chính là
như vậy. Ta đang tu luyện trên núi, đám tử tôn gnươi lại chạy tới dưới chân núi
gào rống, mắng chửi... Cái này thực khiến ta không thể tin được, Dạ gia các
ngươi từ khi nào lại không có gia giáo như vậy?"
Dạ Trầm Trầm vẻ mặt xấu hổ.
Vừa tức giận vừa xấu hổ.
Con mẹ nó, ta cũng hơn vạn tuổi, coi như đức cao vọng trọng rồi. Hiện giờ chỉ
trong vòng một tháng đã bị người ta giáo huấn như nhi tử hai lần.
Lần đầu tiên còn dễ nói, Vũ Tuyệt Thành bị chọc tới tận nhà. Không biết không
có tội. Nhưng sau lần đó, mình đã hạ nghiêm lệnh, không cho phép gây chuyện thị
phi!
Hiên giờ, nửa tháng còn chưa tới, lại bị Ninh Thiên Nhai lôi cổ tới, hung hăng
giáo huấn cho một trận...
Ta có trêu ai chọc ai chứ?
Dạ Trầm Trầm quả thực bị đám tử tôn này khiến cho phát điên lên rồi, cả người
run run, chân tay lạnh lẽo!