Đó chính là, ban đầu ở đáy Vong Mệnh Hồ, Sở Dương mơ hồ cảm giác được bản thân sắp sửa đột phá, nhưng lúc đó thủy chung chịu đựng không có làm ra đột phá. Mà sau khi đi ra, sau khi nghe nói tin tức về đám người Đổng Vô Thương thì một nắng hai sương chạy tới, càng thêm không có bất kỳ cơ hội nào tiến hành đột phá.
Bởi vỉ như vậy mà bàng đại lực lượng đột phá vẫn đều bị giấu diếm, núp bên trong thân thể của mình.
Mà chính là lực lượng khổng lồ giấu diếm này ở vào thời khắc nguy cấp nhất, hiểm lại càng hiểm cứu vãn tánh mạng của mình...
Hơn nữa làm cho mình có cơ hội quyển thổ trọng lai.
Nếu là lúc ấy đột phá, như cũ chưa chắc có cơ hội chiến thắng Phân thân của Vân Thượng Nhân, vô cùng có khả năng là thời gian bản thân kiên trì được dài hơn một chút, nhưng cuối cùng vân phải lựa chọn cực đoan con đường.
Nhưng nói như vậy, bản thân chỉ sợ thật xong rồi, hoàn toàn xong, không có bất kỳ sự khoan nhượng nào.
Cuối cùng là Thiên Đạo thường hữu phu quân, trời không tuyệt ta!
Sở Dương trên mặt lộ ra một cái mỉm cười; thật tốt, có hi vọng thật tốt!
Lúc ấy không có tức thì đột phá, thứ nhất là lo lắng phá hư thế giới dưới lòng đất, thứ hai, cũng là vì không muốn làm cho tu vi của mình cùng các huynh đệ kéo ra xa như vậy... Như vậy, sẽ đả kích tự tin của các huynh đệ...
Nhất thời lựa chọn, ảnh hưởng ý nghĩa sâu xa, tạo cơ hội cho hiện tại có thể quyển thổ trọng lai.
Sở Dương chân chính cảm thán: Người vì người khác suy nghĩ một chút, mới có hậu báo a.
Cố gắng gom linh khí tiến vào tàn phá đan điền, bắt đầu quá trình trùng tạo.
Biện pháp là không sai, chẳng qua là, thời gian có thể sẽ rất dài.
Cái này cũng không cần nói, chỉ cần có hy vọng là tốt rồi!
Ở trong quá trình từng tí chữa trị đan điền, Nguyên Thần vô sự ở trong thức hải mở ra quyển sách tham tường.
Sở Dương càng xem càng cảm thấy ảo diệu trong đó là vô cùng, thiên địa vũ trụ trong đó, hết thảy Diệu Đế phảng phất ở trong đó, tùy ý có thể thấy được!
Rốt cục, vô tình hay cố ý thấy được một câu nói trong nháy mắt, Sở Dương trong lúc bất chợt cả người chấn động!
Chấn động làm để cho đám người Thiết Bổ Thiên, Mạc Khinh Vũ cùng Ô Thiến Thiến thủy chung thủ ở bên cạnh cũng là sợ hết hồn.
Sở Dương giờ phút này có thể là bị trọng thương, chấn động như vậy chưa chắc là cái gì tốt a...
Đang tự lo lắng, rồi lại không dám vọng động thì lại thấy Sở Dương chợt mở mắt ra, hoan hô một tiếng nói: “Rốt cục có biện pháp rồi! Chân chính có biện pháp ! Thì ra còn có thể như thế! Tạo Hóa huyền bí tất nhiên bao quát vô tận, chỉ có không nghĩ tới, tuyệt không có làm không được!"
Tam nữ hai mặt nhìn nhau, đối với câu nói điên cuồng này, căn bản không rõ, đang muốn hỏi thì sau đó liền phát hiện ra Sở Dương đã sớm khẩn cấp nhắm hai mắt lại...
"Đạo, như thể nào là Đạo? Đạo chính là đường."
"Khí, như thể nào là khí ? Thể gian khí, chẳng phải là do nước biến thành sao, khí là nước, là sự sống. Là cố, khí, du tẩu cùng không, là đất, là nước, là núi, thậm chí là cả sinh linh, là mạch sống cho vạn vật trong thiên địa sinh tồn!"
Khí, là là mạch sống cho vạn vật trong thiên địa sinh tồn!
Những lời này làm cho Sở Dương da đầu chợt tê dại một trận!
Mấy câu nói đó ý rất dễ hiểu: Khí, mỗi người cũng phải hô hấp. Nhưng, ý tứ tầng thứ sâu hơn cũng là sinh tồn. Vạn vật cũng là sinh mệnh, bao gồm cỏ cây, bao gồm núi đá, bao gồm trời cao thiên địa, bao gồm hết thảy sinh linh, sinh khí thì có mạch, mới có thể bắt đầu tu luyện.
Những lời này đem thiên địa vạn vật cũng đặt ở vị trí ngang hàng!
Mà điểm này, Sở Dương lúc trước căn bản không có nghĩ đến.
"Người có thân thể, sau đó mới có Đạo. Trong cơ thể có Đạo, bên ngoài cơ thể mới có Đạo. Trong cơ thể chi đạo, đơn giản là huyết mạch kinh mạch vậy. Tuy nhiên thể ngoại chi đạo mới là thế gian hành tẩu chi đạo, đi tới chi đạo."
"Người có thể tu luyện, sông núi hà nhạc có thể hay không? Có thể! Nhật nguyệt tinh thần có thể hay không? Có thể! Thiên địa vạn vật có thể hay không? Có thể! Từng cọng cây ngọn cỏ có thể hay không? Có thể!"
Bốn có thể, để cho Sở Dương giống như thể hồ quán đính vậy.
"Núi có núi chi đạo, thiên có Thiên Chi Đạo; địa hữu địa chi đạo, hoa cỏ cây cối có hoa cỏ chi đạo."
"Đúng như người có nhân thể trước rồi sau đó có Đạo, nhưng trong cơ thể chi đạo lại là có Đạo trước rồi sau đó có thể."
"Sông núi có bùn đất cát đá làm thể, có nước suối chảy qua làm mạch, cố có thể Trường Sinh vậy. Để ý, người cũng như vậy."
" cũng như thể."
"Thiên Chi Đạo, lại là có mênh mông tinh không làm mạch, trời cao Vô Cực làm thể, cố có thể Trường Sinh vậy."
"Thiên, khó không phải là sinh mệnh vậy. Sơn thủy cũng như vậy."
“ Thiên địa không chỗ nào không tồn tại sinh khí, không chỗ không tồn tại tử khí..." Nhìn đến đây, Sở Dương nghĩ lại tới chuyện Kiếp Nạn Thần Hồn ở Lạc Hoa thành hút lấy tử khí hoa tươi, giờ phút này, cùng mấy câu nói đó trong quyển sách mới thật sự là hiểu ra!
"Người tu luyện, cực kỳ lầm là tu luyện khí trong cơ thể; đây là hạ hạ chi tu; âm dương nhị khí điều hòa là hạ giả tu; có thể phun ra nuốt vào linh khí quanh người là trung hạ tu; có thể hô hấp Nhật Nguyệt Tinh Hoa là trung giả tu, có thể phun ra nuốt vào thiên linh khí là thượng giả tu; có thể không có gì không thể tu luyện được là thượng thượng tu luyện giả, vô thượng thản đồ."
"Núi có thể thu nhiều sức nặng; nước thì thu được sự thanh tú; thiên có thể thu được sự mênh mông, địa có thể thu được vô ngân, cỏ cây có thể thu được thanh hoa, cầm thú có thể thu khí mạng... Như thế, thì không vật nào không thể vào được thể ta, không có gì không thể giúp ta tu luyện, thiên địa cùng ta, nhật nguyệt cùng ta..."
" Đó chính là Đại đạo chi môn huyền diệu khó giải thích."
"người vào cửa phàm là bị đả thương cũng là bình thường..."
Sở Dương trong nháy mắt, thấy được một cái quang minh Đại đạo làm cho hẳn nhanh chóng khỏi, thậm chí, có bất kỳ thương thế nào cũng là bình thường!
Đúng vậy, suy nghĩ của bản thân lúc trước thật là quá hẹp.
Đơn thuần dùng khí trong cơ thể mình chữa thương, cách làm này có hiệu suất cực thấp, nơi nào có thể so với dùng cả thiên địa vạn vật linh khí vỉ mình chữa thương? Đây chính là sinh mệnh tinh hoa khí của vạn vật.
Coi đây là phương pháp chữa thương,!
Sở Dương một nghĩ đến đây, trong nháy mắt ngầm hiểu, phó chư hành động, trầm tâm, dùng tâm của mình, buông thả thần hồn của mình, buông thả ý niệm của mình, đi cảm thụ tự thân quanh mình hết thảy, bao gồm giường của mình, bản thân không khí, đại địa phía dưới, dãy núi trải qua trăm vạn năm ngưng tụ linh khí, trời cao tinh không, hoa hoa thảo thảo, hàng tỉ sinh linh...
Hết thảy hết thảy, hắn cũng dụng tâm đi đến nhận thức.
Không biết qua bao nhiêu thời gian, Sở Dương đột nhiên cảm giác mình không khỏi vui thích lên... Tựa hồ ở bên cạnh mình, vô số sinh mệnh đều đang hoan hô tước dược.
Hắn tràn đầy cảm thụ mới lạ, cảm giác được bên cạnh mình có vô số sinh mệnh lực lượng, có khinh linh, có nặng, có chắc nịch, có thanh tú...
Đây là một đoạn trải nghiệm trước nay chưa có...
Sở Dương cảm giác rất vui thích.
Sau đó, đối với 1 câu dè bỉu trong quyển sách lại chân chính hiểu được và chân chính nhận đồng.
"Tục nhân tu luyện, từng bước duy gian; thống khổ muôn dạng, vạn tiễn xuyên tâm, đau khổ cực kỳ, tự xưng là vì 'Đại nghị lực' vậy... Ta dè bỉu... Không biết phương pháp tu luyện, tự thân chế tạo đau khổ, ngu xuẩn như heo, nói cái gì không nghị lực? Ngu không ai bằng, đây là quá ! "
Lúc ấy Sở Dương thấy những lời này, nghĩ đến bản thân một đường gian khổ đi tới, đối với những lời này phá lệ nhìn không vừa mắt: Cõi đời này có ai tu luyện mà lúc nào cũng tràn đầy niềm vui thú, tràn đầy khoái cảm? Ai mà không một đường gập ghềnh, một đường giãy dụa cầu sinh? Trong đó gian khổ, khó có thể nói được hết.
Gia hỏa này lại ở chỗ này chê cười, thật sự là buồn cười.
Nhưng, sau khi hắn chân chính lĩnh ngộ được những thứ sinh mệnh lực lượng này, toàn tâm dung nhập vào đi vào mới bỗng nhiên phát hiện ra: Mấy câu nói đó, thật là chí lý!
Thì ra thế gian này chân chính tồn tại loại tu luyện vô hạn hưởng thụ...
Bản thân cách làm lúc trước quả nhiên là... ngu xuẩn như heo.
Nhưng, ai có thể biết được còn tồn tại phương pháp tu luyện huyền diệu đây?
Đối với cái này, Sở Dương chỉ có cười khổ.
Thế gian chuyên, quả nhiên chỉ có không nghĩ tới, không có làm không được!
"Đám đồ hỗn trướng kia như thế nào lại hạ thủ nặng như vậy? !" Sở Nhạc Nhi có chút đau lòng cho Mạc Thiên Cơ, vừa xử lý thương thế vừa oán trách nói : “Mới vừa tiến vào, nằm mơ cũng không nghĩ tới người bị đánh trên mặt đất lại là ngươi. Làm sao lại như vậy a..."
Mạc Thiên Cơ miệng liệt liệt, nói : “Thật ra thì ta chính là đùa với bọn họ một chút, để cho bọn họ vui vẻ mà thôi, nếu là ta không tình nguyện, vậy bọn họ tại sao có thể..."
Mạc Thiên Cơ ở nơi này là con vịt chết mạnh miệng, để cho Sở Nhạc Nhi nhất thời cảm giác được không khỏi hỉ cảm, tiếu a a nói : “bị đánh như đầu heo vậy, lại vẫn còn ở nơi này mạnh miệng, ngươi há mồm a..."
Sở Nhạc Nhi nhất thời một mắt lé nói : “Rất đáng? Có muốn để cho ta càng vui vẻ hơn một điểm nữa không? Nếu như<ỡ trên khuôn mặt đầu heo của ngươi có thêm một đôi Hùng Miêu nhãn nữa, ta sẽ càng vui vẻ. Hơn nữa ngươi khăng định không ngần ngại a? !"
Mạc Thiên Cơ tức thỉ há há hốc mồm, vội xin tha nói: “Nhạc Nhi, ta hiện tại đau đớn rồi, Hùng Miêu nhãn vân vân có thể chờ lần tới hay không a..."
Sở Nhạc Nhi nhanh nhẹn cười một tiếng nói : “Cũng biết ngươi không có thành ý, tính..."
Mạc Thiên Cơ mắt thấy mỹ nhân vừa cười, hồn bay mất nói: “Ngươi nếu là thật sự muốn nhìn, vậy thì ta sẽ đính lên mặt!"
Sở Nhạc Nhi ha hả cười nói: “Tính ra ngươi hiện tại đức hạnh cũng đà rất hoàn mỹ, theo như ngươi nói, giữ lại lần sau đi... Đúng rồi, đại ca của ta hiện tại không biết như thể nào, ta phải quá đi xem một chút."
Mạc Thiên Cơ kêu lên nói : “Nửa khắc đồng hồ trước ngươi không phải là mới vừa đi xem sao, thật ra thì cũng không đến nửa khắc đồng hồ a..."
" không lâu thì không có được đi qua sao?" Sở Nhạc Nhi sẳng giọng nói: “Không sai biệt lắm nửa khắc đồng hồ, thời gian còn không tính là dài sao?" Vừa nói, nhanh nhẹn đi, thầm nói : “Đàn ông các ngươi a. chính là quá ích kỷ..."
Mạc Thiên Cơ thở dài, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy vô hạn bi thúc. Ta đây ích kỷ?
Đang phiền muộn, Mạc Khinh Vũ đã tới nói: “Nhị ca ngươi hiện tại thể nào?"
Nhất thời cảm thấy an ủi, Mạc Thiên Cơ khuôn mặt mỉm cười nói : “Ta không sao, thật không có chuyên gì!"
"Ngươi thật không có chuyên a? Vậy ta phải đi sang chỗ Sở Dương đây, bên đó cần người..." Mạc Khinh Vũ vội rụt trở về nói.