Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 828: Q.7 - Chương 828: Đàm phán thất bại, ai xảo trá?




Ads Đừng thấy Cửu Kiếp kiếm uy năng to lớn, Cửu Trọng đan không gì không chữa được, nhưng thủy chung vẫn không thể đánh đồng với thuốc hối hận được...

Bất quá, sau khi cân nhắc, Tiêu Thần Vũ vẫn cảm thấy bên mình chiếm tiện nghi. Chỉ cần có thể tránh nguy cơ đối đầu với ba lão bất tử kia, nói chuyện một hồi cũng đáng. Mà trên thực tế đúng là như vậy.

Dù sao, chẳng ai dám cam đoan hai tiểu nha đầu này không chịu chút thương tổn nào....

Sở Dương nghiêm mặt nói: "Tiền bối chắc còn nhớ rõ, mấy ngày trước, cả thiên hạ rơi vào hắc ám?"

Tiêu Thần Vũ nói: "Nhớ rõ, thì sao?"

Sở Dương hít một hơi, nói: "Cũng không sao cả, chỉ là một đám hắc vụ xuất hiện, che phủ toàn bộ thiên không. Sau khi cân nhắc, ta có thể kết luận đây chính chính dấu vết đặc hữu của vực ngoại Thiên ma hạ giới. Nói cách khác, Cửu Trọng Thiên đại lục sắp có một trường đại kiếp nạn. Đây là một trường đại kiếp nạn không thể tránh khỏi. Tin tưởng, cho dù tất cả chúng ta liên thủ lại, cũng chưa chắc đã có thể hóa hiểm thành an. Chỉ vậy thôi."

Chuyện như thế, còn dám nói không sao cả? Mạt thế đại kiếp tới rồi, lại còn "chỉ vậy thôi", thật bình con mẹ nó tĩnh nhỉ...

Vừa nghe những lời này, chúng vị cao thủ đều có chút lo lắng.

Tiêu Thần Vũ nhíu mày, trầm ngâm nói: "Đại kiếp nạn mạt thế? Vực ngoại thiên ma... hạ giới?"

Là chí tôn cửu phẩm đỉnh phong, gia chủ đầu tiên của Tiêu gia, Tiêu Thần Vũ đương nhiên biết, cái gọi là vực ngoại thiên ma, tuyệt đối không chỉ là truyền thuyết. Tuy hắn cũng chưa bao giờ chân chính gặp qua, nhưng thứ này quả thực có tồn tại.

Sở Dương nói: "Đúng là như thế. Đây là kiếp nạn của toàn bộ Cửu Trọng Thiên. Trong thời khắc mấu chốt này, nếu như chúng ta còn vì thù riêng mà đánh nhau sống chết, chỉ sợ... tận diệt, chính là kết cục cuối cùng của chúng ta rồi. Cho nên, ta mới bất chấp nguy hiểm... hiện thân sớm!"

Sở Dương ngưng trọng nói: "Tin tưởng Tiêu tiền bối có thể cảm nhận được thành ý của ta!"

"Quả thực rất có thành ý. Thành ý của Cửu Kiếp kiếm chủ, Tiêu mỗ cảm nhận được rồi." Tiêu Thần Vũ cũng là lão quái vật sống vạn năm, đương nhiên không phải hạng người không biết nặng nhẹ. Sở Dương đã có tư thái như vậy, hơn nữa càng biểu lộ đầy đủ thành ý, vậy Tiêu Thần Vũ đương nhiên càng không có lý do hoài nghi tính chân thực của chuyện này.

Tiêu Thần Vũ ngửa mặt lên trời, trầm mặc một lát, mới thản nhiên nói: "Ta cũng không nghi ngờ lời kiếm chủ đại nhân nói. Cũng hiểu nguy hại vực ngoại thiên ma có thể tạo thành ..."

Sở Dương gật đầu.

Tiêu Thần Vũ hít mấy hơi thật sâu, đột nhiên ánh mắt biến thành lạnh lùng nghiêm nghị, có chút thống khổ nói: "Nhưng ta lại không thể liên thủ với ngươi!"

Sở Dương lấy làm lạ, hỏi: "Vì sao?"

Lão nhân trước mắt không phải hạng người hành động theo cảm tình. bằng vào lịch duyệt, trí tuệ, ánh mắt nhìn thấu thế tình của hắn, không thể không biết, trước mắt chính là cơ hội tuyệt hảo để bảo toàn tương lai của Tiêu gia. Thế nào lại quả quyết từ chối...

Tiêu Thần Vũ ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, tràn đầy tâm tình phức tạp, tiếp đó lạnh lùng nói: "Bởi vì đệ đệ ta! Bởi vì ngươi là Cửu Kiếp kiếm chủ! Bởi vì số mệnh của ngươi! Bởi vì chúng ta là thiên địch! Thiên địch không thể cùng tồn tại."

Thanh âm Tiêu Thần Vũ ngưng trọng: "Ta cũng không nghi ngờ dụng tâm của ngươi. Tuyệt đối không hoài nghi. Ta cũng rất khâm phục lựa chọn của ngươi, tuyệt đối tin tưởng hành động lần này của Sở Dương ngươi là vì thiên hạ chúng linh, không có một chút tư tâm! Ngươi không hổ là Cửu Kiếp kiếm chủ đương đại! Nhưng..."

"Những điều này ta đều biết, đều hiểu rõ! Nếu là người khác, thế gia khác, cuối cùng lựa chọn hợp tác với ngươi, ta sẽ không phản đối, cũng không ngăn cản. Nhưng Tiêu Thần Vũ ta lại nhất định phải phân sinh tử với ngươi!"

Tiêu Thần Vũ ngửa mặt lên trời thét dài, cười mà như khóc: "Ta nhất định phải báo thù cho đệ đệ ta! Ta nhất định phải bảo toàn gia tộc của ta không bị cửu kiếp hủy diệt. Cho dù thiên hạ chúng linh có bị hủy diệt, có liên quan gì tới ta chứ?!"

Phía sau Tiêu Thần Vũ, mấy vị chí tôn đều cúi đầu trầm tư, nhưng tuyệt đại đa số vẫn lập tức nhao nhao lên.

"Tiêu lão nói không sai, vị Cửu Kiếp kiếm chủ này không phải đầu óc bị lừa đá chứ? Không ngờ lấy lý do như vậy lừa gạt chúng ta."

"Đúng vậy đúng vậy, chỉ cần giết sạch cả Cửu Kiếp kiếm chủ lẫn cửu kiếp, thiên hạ lại thanh bình thôi! Vực ngoại thiên ma? Là thứ gì? Cho dù tới thật thì đã sao? Mọi người mỗi người một ngụm nước bọt, dìm chết luôn."

"Chỉ giỏi khoác lác! Không ngờ còn đại kiếp nạn của toàn bộ Cửu Trọng Thiên? Hạo kiếp mạt thế? Ha ha... Chém gió cũng không biết đường mà chém gió!!"

"Người sáng suốt vừa nghe là biết, đây bất quá chỉ là kế hoãn binh của Cửu Kiếp kiếm chủ mà thôi! không phải là muốn chúng ta "hợp tác" với hắn, sau đó bất thình đâm chết chúng ta, mọi người ngàn vạn lần không nên mắc mưu!"

“Cái gì gọi là thiên hạ chúng linh? Hạo kiếp mạt thế? Sống chết còn không bằng cái rắm của lão tử? Không ngờ lại bịa ra chuyện ngu ngốc như vậy lừa gạt chúng ta. Cửu Kiếp kiếm chủ, ngài đúng là vô sỉ đệ nhất thiên hạ rồi."

"Mọi người không nên bị hắn mê hoặc! Chỉ cần làm thịt hắn, mọi chuyện đều kết thúc."

...

Mọi người nhao nhao chửi mắng.

Trên mặt Sở Dương thủy chung vẫn duy trì một nụ cười, tựa hồ căn bản không đạt những lời chửi rủa kia vào tai. Nhưng thần thái sâu trong con người lại càng lúc càng trở nên lạnh lùng.

Sắc mặt Mạc Thiên Cơ cũng trở nên trầm tĩnh, chỉ là trầm tĩnh như vậy, trầm tĩnh tới có chút tàn khốc.

Còn lại, trong mắt cửu kiếp huynh đệ chỉ có lửa giận, cố gắng khắc chế mình. Giờ phút này lão đại còn đang nói chuyện, không phải thời cơ tốt nhất để động thủ.

"Chư vị, chư vị ở đây đều là người trong cửu đại gia tộc chúa tể. Đối với đại lục này, cũng đã thống trị cả vạn năm. Chẳng lẽ thiên hạ chúng sinh, ở trong mắt chư vị, hoàn toàn không có chút giá trị nào? Hoàn toàn không có chút cảm tình sao? Không ngờ coi rẻ như thế?" Trong mắt Mạc Thiên Cơ chớp động thần thái lạnh lùng.

Dạ Tiêu Diêu cười lạnh: "Giá trị? Cảm tình? Thật buồn cười! Ha ha, cửu đại gia tộc chúng ta đều cao cao tại thượng, quan sát thiên hạ từ chín tầng mây. Chẳng lẽ trong thiên hạ không có bần dân bách tính thì chúng ta không sống nổi sao? Chỉ là con kiến, chết thì cứ chết thôi!!"

Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: "Một khi đã vậy, chư vị vẫn muốn lựa chọn đối đầu với chúng ta? Tiếp tục chiến đấu? Cho tới khi phân định sinh tử?"

Đối diện chỉ truyền tới một trận cười lớn.

Thật là quá buồn cười.

Mặc kệ có vực ngoại thiên ma hay không, vị cửu kiếp trí nang Mạc Thiên Cơ , cùng vị Cửu Kiếp kiếm chủ Sở Dương này, hành động hôm nay đúng là có chút buồn cười.

"Lão đại, đối phương đã lựa chọn, thế nào đây?" Mạc Thiên Cơ quay đầu hỏi Sở Dương.

Sở Dương gật đầu: "Ừm."

"Một khi đã vậy, sáng sớm ngày mai, song phương quyết chiến!" Thanh âm Mạc Thiên Cơ lạnh như băng: "Chư vị, nếu mọi người không muốn nắm vận mệnh tương lai của Cửu Trọng Thiên này trong tay, vậy cũng chỉ có thể nhờ thiên ý lựa chọn thôi. Thắng làm vua, thua làm giặc, đánh xong một trận, ưu khuyết thị phi vừa nhìn là thấy."

....

Lão đại, hôm na ngươi làm như vậy, quả thực là...." Ban đêm, trong trướng bồng, Kỷ Mặc uất nghẹn hồi lâu rốt cuộc cũng không nhịn được, phun ra một tràng. Hôm nay hắn thật sự nghẹn muốn chết rồi.

"Ta cảm thấy cũng có chút đột ngột...." La Khắc Địch hoàn toàn không hiểu nổi quyết định của Sở Dương.

Kỳ thật mấy người khác đều như thế, nhưng cũng biết, nếu Sở Dương làm nhu vậy, tuyệt đối là có lý do, cho nên vẫn một mực khắc chế.

"Tất cả im miệng cho ta!" Mạc Thiên Cơ rống lên một tiếng: "Hai tên ngu ngốc các ngươi! Thật không biết nên nói hai người các ngươi thế nào nữa, rốt cuộc là não không phát triển hay là trong đầu mọc nấm, làm sao chẳng giống người thường chỗ nào?"

Mấy ngày nay Mạc Thiên Cơ làm việc không thuận lợi, đúng là không có chỗ trút giận. Hai con hàng này vừa vặn đá vào, kết quả lập tức biến thành nơi trút giận.

Cố Độc Hành giống như có chút hiểu ra, chần chừ nói: "Chẳng lẽ..."

"Còn chẳng với lẽ gì! Lão đại làm như vậy, đương nhiên là muốn tốt cho chúng ta." Mạc Thiên Cơ giống như định liệu từ trước, cười: "Kể cả không cho Khinh Vũ Nhạc Nhi tham chiến, dụng ý đều là như vậy."

"Khinh Vũ Nhạc Nhi tham chiến, mặc dù khiến đối phương cố kỵ nhiều hơn, nhưng trong lòng chúng ta làm sao lại không có cố kỵ? Trên chiến trường, một khi giết tới đỏ mắt rồi, ai quản ngươi rốt cuộc là kẻ nào. Lui lại một vạn bước, cho dù chắc chắn bọn hắn không dám đả thương Khinh Vũ Nhạc Nhi, nhưng nhờ tới hai tiểu cô nương khắc chế địch nhân, ngươi cảm thấy thế mà nghe được à. Dù sao..."

Nói tới đây, đột nhiên bốn con mắt cùng tức giận nhìn Mạc Thiên Cơ. Mạc Khinh Vũ cùng Sở Nhạc Nhi đều trợn trừng mắt, nói: "Ngươi nói gì? Ai là tiểu cô nương? Ngươi thì giỏi lắm sao?"

"À? Khụ khụ khụ... khụ khụ...." Mạc Thiên Cơ dầu đầy mồ hôi, hoàn toàn không dám đối diện với hai nàng. Hai 'Tiểu cô nương' này, chỉ chọc vào một người thôi, hắn cũng ăn đủ rồi, huống chi là cùng chọc cả hai...

Sở Dương ho khan mất tiếng, kéo hai tiểu nha đầu vào trong lòng, nói: "Thiên Cơ không có ác ý, để hắn nói hết đi."

"Hừ!" Hai hàng cùng hừ một tiếng.

Mạc Thiên Cơ đưa ánh mắt cảm kích và ghen tỵ nhìn Sở Dương. Lúc này mới nói tiếp được: "Kỳ thật, hôm nay lão đại làm như vậy, xuất phát điểm cố nhiên là thật tình muốn cùng bọn họ liên thủ đối kháng Thiên ma. Tuy cũng sớm việc khó thành, nhưng vẫn ôm hi vọng vạn nhất thử một lần. Nếu như thế gia bên kia có thể buông xuống cừu hận, lấy chúng linh làm trọng, liên thủ đối phó Thiên ma, đương nhiên không có gì tốt hơn. Nhưng trong lòng chúng đều rõ. Khả năng bọn họ chấp nhận, quá mức xa vời!"

"Nếu biết rõ cơ hội xa vời, cần gì phải phí công thử nghiệm...." Nhuế Bất Thông trợn tròn mắt, tò mò hỏi.

"Đầu đất!" Khí thế giáo huấn người khác của Mạc Thiên Cơ vốn đã bị Mạc Khinh Vũ và Sở Nhạc Nhi liên thù áp xuống, nhưng Nhuế Bất Thông vừa hỏi như vậy, lập tức kích thích hắn, thế là Mạc Thiên Cơ lại khí thế lăng vân, không ai bì nổi!

Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch uất hận nhìn Nhuế Bất Thông, chỉ hận ko thể lôi con hàng này ra đánh cho một trận. Ngươi đó, cứ để hắn lải nhải một mình không được sao? Làm sao lại khiến chúng ta ăn chửi cùng ngươi...

"Đó là bởi vì đai chiến sắp diễn ra. Chúng ta sẽ tham dự toàn bộ cuộc chiến! Đánh xong trận này, chúng ta cũng không được nhàn rỗi, nhất định phải một đường giết qua, núi thây biển máu!" Mạc Thiên Cơ giận dữ mắng: "Chúng ta sẽ phải giết bao nhiêu người? Cửu đại gia tộc có bao nhiêu người? Những người này có vô tội hay không? Có đáng giết hay không? Trong lòng các ngươi liệu có trở ngại không?"

"Một mực giết chóc như vậy, cuối cùng chúng ta sẽ có bao nhiêu tâm ma? Điều này sẽ ảnh hưởng ra sao đối với tương lai chúng ta? Các ngươi có nghĩ tới không?"

"Chỉ là hiện giờ, đại ca dựng lên đại nghĩa, bọn họ không đáp ứng, là bọn hắn phát rồi! Là bọn hắn không biết đại thể, là bọn hắn tư tâm quá nặng, coi chúng sinh nhu con kiến, ruồng bỏ chúng sinh thiên hạ... Dựa trên cơ sở này, nếu như bọn hắn còn muốn sinh tử chiến với chúng ta, cho dù giết, giết sạch rồi, đối với tâm cảnh chúng ta cũng không có ảnh hưởng gì? Ngược lại còn trở thành một loại công đức!"

....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.