Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 33: Q.7 - Chương 33: Điên cuồng một lần!




Ads Sở Phi Yên lập tức tỉnh ngộ.

Sở Dương nói không sai. Hắn mới tới Trung Tam Thiên, cho dù có đại phát tài thì cũng chẳng có ai mặt dày đòi hắn tiền cả. Hơn nữa, hiện tại cũng chính là thời khắc vi diệu mà cả gia tộc đều cảm thấy Sở Dương thua thiệt.

Ngay tại lúc này, gia tộc còn không an bài cho Sở Dương bất cứ nhiệm vụ nào, nói cách khác, Sở Dương bây giờ không có bất cứ nguồn thu nào!

Mà ngay cả cái y quán này, cũng là Sở Phi Lăng mua lại của gia tộc theo giá thị trường, rồi mới đem cho nhi tử, nó chẳng khác nào tài sản cá nhân của Sở Dương!

Ngược lại, nếu khoản tài phú này nằm trong tay mình, thì lại không giống vậy rồi. Sở Phi Lăng chỉ cần dùng bốn chữ 'phục tùng gia tộc' là có thể đoạt tất cả tử tinh trong tay mình.

Cứ như vậy thì sau này lấy gì để mua thuốc cho Nhạc Nhi? Chỗ tử tinh này, thoạt nhìn như không ít, nhưng nếu muốn mua tám loại dược liệu kia, chỉ sợ ngay cả một loại cũng không đủ!

Hơn nữa... sau này Sở Dương lấy gì ra để tu luyện?

Sở Phi Yên suy sụp thở dài: "Ngươi nói có đạo lý... Ta chỉ là một tiểu nhị, lấy chỗ này cũng không ít rồi. Bất quá... Bệnh của Nhạc Nhi không thể kéo dài, không bằng, năm khối tử tinh này ngươi cũng thu về đi?"

Sở Phi Yên nói như vậy, nhìn như giận dỗi, nhưng lại là lời thật tâm. Hắn thật lòng muốn làm như vậy.

Sở Dương dở khóc dở cười: "Tứ thúc, sau này chúng ta tu luyện, cứ dùng chỗ tử tinh vụn này cũng được. Dù sao năng lượng cũng giống nhau, đều là thiên địa linh khí cả. Hơn nữa... vỡ ra rồi, muốn tiêu cũng không có khả năng...."

“Cái này cũng đúng." Sở Phi Yên gật đầu, mắng: "Thắng nhãi chết tiệt, sau này có chuyện gì, cứ nói với ta trước một tiếng. Con mẹ nó, ngươi lần nào cũng làm tứ thúc nổi giận, cực kỳ bất hiếu!"

Sở Dương cúi đầu xuống.

"Hôm nay mệt chết chưa? Sở Phi Yên nói: "Mau đi nghỉ ngơi đi."

"Mệt? Ta làm sao lại mệt?" Sở Dương có chút buồn cười, ngẩng đầu lên.

"Ngươi nói thật đi, ngươi toàn lực trị liệu cho những người này, cần bao nhiêu thời gian?" Sở Phi Yên thủy chung vẫn tò mò điểm này. Mỗi lần Sở Dương mệt mỏi đi ra, tuy biết rõ là giả, nhưng trái tim Sở Phi Yên vẫn cứ nhảy thót lên.

Con hàng này diễn trò thực sự quá giống.

"Chắc là...." Sở Dương nhíu mày tính toán một lúc: "Chắc là không quá một canh giờ đâu...."

Sở Phi Yên tắt tiếng, không biết nói gì.

Một canh giờ ngươi có thể trị hơn sáu mươi người, nhưng ngươi lại kéo dài tới hơn một đêm, hành hạ đám người đó mất đi hơn nửa cái mạng...

Không ngờ còn thu một khoản phí cắt cổ...

Giờ khắc này, ánh mắt Sở Phi Yên nhìn chất nhi mình, lại giống như đang ngưỡng vọng núi cao.

"Tứ thúc, có số tử tinh này, chúng ta cơ bản có thể bắt đầu tìm dược liệu rồi." Sở Dương dùng đầu ngón tay gõ lên một gốc tử trúc bên người, chậm rãi nói: "Tin tức lai lịch cùng treo giải thưởng các phương diện... Tứ thúc, cái này giao cho ngươi đi....."

"Nhưng... số tử tinh này vẫn quá ít." Sở Phi Yên giật mình nói: "Từng đó thì làm được gì chứ?"

Sở Dương nói: "Điểm này không cần lo lắng. Tiền tài sẽ có liên tục. Ta chỉ yêu cầu ngươi, trước tiên công bố nhiệm vụ ra ngoài! Mà theo ta biết, tuyên bố nhiệm vụ, cũng cần giao tiền phí. Bảy nhiệm vụ, hơn bốn trăm tử tinh này chính là tiền phí giao trước. Hẳn là dư dả rồi."

Sở Phi Yên nói: "Lời này cũng không sai. Ngươi chuẩn bị dùng tổ chức nào?"

"Dùng Huyết Thù!" Sở Dương trầm giọng nói.

"Huyết Thù!" Sở Phi Yên chấn động: "Phí dụng của Huyết Thù rất cao. Tuyên bố một nhiệm vụ, bất kể là nhiệm vụ gì, cũng cần phải giao năm mươi khối tử tinh. Hơn nữa... Sau khi thành công, tiếp tục phải rút ba phần mười tiền thưởng ra làm hoa hồng. Cuối cùng khi bàn giao nhiệm vụ, còn phải nộp một phần mười giá trị nhiệm vụ làm hậu tạ cuối cùng! Cái này... Nếu như chỉ là một nhiệm vụ thì cũng thôi, nhưng bảy loại dược liệu, chính là bảy nhiệm vụ! Hơn nữa tất cả đều là thiên tài địa bảo! Rẻ nhất, cũng phải từ ba ngàn tử tinh trở lên. Đắt nhất, chỉ sợ cũng phải tới mấy vạn. Nếu như hoàn thành toàn bộ, cũng cần phải có trên dưới mười vạn tử tinh! Chúng ta có thuê nổi không?"

Sở Phi Yên nhíu mày nhăn mặt: "Cho dù là Dạ gia - đệ nhất thế gia trong cửu đại chúa tể, cũng chưa chắc đã lấy ra được nhiều tử tinh như thế."

"Tử tinh, ngươi không cần lo!" Trong mắt Sở Dương lóe lên một tia huyết sắc: "Ta chỉ yêu cầu, trước tiên cứ tuyên bố nhiệm vụ ra ngoài! Càng sớm càng tốt!"

Hắn cười thâm trầm: "Ngươi cứ nặc danh tuyên bố nhiệm vụ! Sau khi tuyên bố xong, tất cả mọi chuyện đều là của ta! Căn bản không có bất cứ quan hệ gì tới Sở gia!"

"Liệu có được không?" Sở Phi Yên buồn bực.

"Ta tự có biện pháp!" Sở Dương quả quyết, nói: "Tứ thúc, nếu ngươi muốn Nhạc Nhi mau khỏi bệnh thì ngươi cứ làm theo lời ta! Ta sẽ không liên lụy tới Sở gia, cũng không bồi mạng mình vào đó đâu!"

Sở Dương nhìn Sở Phi Yên một cái thật sâu: "Tứ thúc, ngươi... tin tưởng ta lần này đi!"

Sở Phi Yên trầm mặc, mâu thuẫn, rốt cuộc cắn răng một cái, dậm châm nói: "Được! Tứ thúc điên với ngươi lần này!"

Sở Dương gật đầu, đưa mắt nhìn về phía xa, hưởng thụ ánh bình minh buổi sớm, không khỏi nhớ tới truyền thuyết xa xưa: Thần Phong chí tôn! Thoáng than thở nói: "Tứ thúc, người, nếu không có chí hướng cao xa, thì không thể có thành tựu đỉnh phong! Hơn mười vạn tử tinh này, phải kiếm được trong vòng hai năm. Hơn nữa, số lượng cũng phải vượt qua con số này, mới đảm bảo không có chút sơ hở."

"Đây là áp lực nặng nề! Nhưng cũng là động lực vô cùng!" Sở Dương hít sâu một hơi, nói: "Chỉ cần không bị áp lực này đánh đổ... Tất cả kỳ tích, trên thực tế đều là người... một tay tạo ra! Tại sao chúng ta lại không thể là người sáng tạo kỳ tích!"

Hào tình trong lồng ngực Sở Phi Yên bắt đầu dâng lên, lớn tiếng nói: "Không sai!" Hung hăng cắn răng: "Làm!"

"Đây mới là tứ thúc của ta!" Sở Dương cười ha hả.

Sở Phi Yên bất đắc dĩ lắc đầu cười: "Thằng ranh ma!"

Hắn trầm ngâm một chút, nói: "Sở Dương, ngươi có cảm thấy hay không? Ngươi hiện tại không phải là ngươi?"

Sở Dương ngồi trên ghế đá, khẽ vuốt tử trúc: "Ồ?"

"Chỉ có hai thúc cháu ta ở nơi này, người một nhà không nói vòng vo! Khi ở Hạ Tam Thiên, ngươi một tay khuấy động phong vân, hai tay gánh vác thiên hạ, hắc y hắc bào Sở diêm vương, lạnh lùng lãnh khốc, ít nói it cười. Đàm tiếu nhân gian, mấy trăm vạn đại quân của Đệ Ngũ Khinh Nhu biến thành mây khói! Ngươi khi đó, ổn trọng đại khí thế nào chứ!"

Sở Phi Yên trầm ngâm, cân nhắc lời nói: "Chỉ là ngươi hiện tại, lại trở nên láu cá, hơn nữa có chút... trẻ con. Khiến cho người ta thoạt nhìn, tựa như một tiểu hài tử chưa lớn vậy.. Ta không tin đây là con người thật của ngươi."

Sở Dương thú vị nhìn Sở Phi Yên: "Ý Tứ thúc là, con người thật của ta chính là Sở diêm vương Hạ Tam Thiên?"

"Không sai." Sở Phi Yên thành thật nói: "Sở diêm vương, chính là một truyền thuyết."

Sở Dương khẽ nở một nụ cười, lắc đầu: "Tứ thúc, ngươi sai rồi."

Hắn khẽ vuốt ve tử trúc, ánh mắt xa xăm, nhẹ giọng nói: "Trước khác nay khác. Hạ Tam Thiên, ta phải làm như vậy, mới co thể hoàn thành tâm nguyện của ta. Hiện giờ, tới Thượng Tam Thiên rồi, Sở diêm vương từng oai phong một cõi chỉ là một tiểu nhân vật nhỏ yếu, bất cứ kẻ nà cũng có thể bắt nạt."

"Bây giờ ta lộ ra cái loại trầm ổn đại khí, chỉ điểm giang sơn cho ai xem?"

"Cho dù là Sở gia, cũng chẳng có ai quy phục ta. Hơn nữa còn kiệt lực bài xích!" Sở Dương rõ ràng có chút thống khổ: "Hơn nữa, một khi truyền ra ngòai, ngược lại còn khiến người ta có ấn tượng: vị đại công tử Sở gia mới tìm được này, tâm cơ thâm trầm, hung hãn khôn khéo, là một nhân vật đáng sợ, phải chiếu cố trọng điểm...."

Sở Dương khẽ cười: "Như vậy, ta sẽ bị nguy cơ bốn phía. Thậm chí... còn chưa kịp trưởng thành, đã biến thành một đống xương khô rồi."

“Nhưng ta lại không chịu tịch mịch."

Ngón tay Sở Dương khẽ lướt qua đám lá trúc: "Cho nên, nếu ở nơi này, nếu đều là tiền bối, ta huyênh hoang để làm gì? Bất cứ hình thái bên ngoài nào, cũng chỉ là một loại biểu hiện. Trọng yếu chân chính, là kết quả."

"Ta làm lưu manh còn thu được kết quả. Còn làm chính nhân quân tử thì lại chưa chắc đã thành công. Cũng như vậy, ta ở Hạ Tam Thiên trầm ổn dại khí chấp chưởng thiên hạ, nhưng ở Thượng Tam Thiên, ta tạm thời phải cúp đuôi làm người!"

"Ta luôn luôn xác định rõ bản thân mình. Ở Hạ Tam Thiên, không ai làm gì được ta, cho nên ở trước mặt bất cứ người nào, ta đều có hình tượng mưu tính sâu xa, thần cơ diệu toán. Bởi vì như vậy mới có thể khiến người ta tin phục. Nhưng ta tới Trung Tam Thiên rồi, lại chỉ còn lại trầm ổn. Bởi vì Trung Tam Thiên khác với Hạ Tam Thiên. Trung Tam Thiên giang hồ loạn thế, tối kỵ khinh suất."

"Hiện giờ tại Thượng Tam Thiên này, mới biết thiên hạ to lớn! Cho nên ta lập tức cải biến nhận định bản thân. Ta, hiện tại chỉ là một thiếu niên sắp tròn mười chín tuổi! Không hơn! Tất cả mọi người đều phòng bị kẻ tâm cơ trí mưu, ai lại đi quan tâm tới một tên thiếu niên láu cá chứ?"

Sở Dương khẽ quay đầu lại: "Hiện tại, không phải thời điểm ta kiêu ngạo!"

Sở Dương nghe mà trợn mắt há hốc miệng, liên thanh nói: "Thì ra là thế, thì ra là thế!"

Nnghĩ nghĩ, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Vậy, ở Trung Tam Thiên, Hạ Tam Thiên, Thượng Tam Thiên ba vị diện, đâu mới là con người thật của ngươi?"

Sở Dương nghiêng đầu nghĩ một lát, cuối cùng mỉm cười: "Đều là ta! Bởi vì bất kể ta ở vị trí nào, coi mình là nhân vật gì, ta đều có thể nhanh chóng hòa nhập, hưởng thụ cái lạc thú trong nhân vật đó! Do đó hoàn toàn hòa mình vào."

"Hạ Tam Thiên, ta hưởng thụ chính là quyền thế! Một loại khoái cảm chưa từng có, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chuyển mình trong nghịch cảnh! Ở Trung Tam Thiên, ta hưởng thụ chính là bí mật phơi bày, thiên hạ phong vân, vì ta mà rung chuyển! Cũng có tình huynh đệ, bằng hữu. Nhưng ở Thượng Tam Thiên, cái ta hưởng thụ lại là vô câu vô thúc, tùy tiện thoải mái, khinh cuồng không chín chắn...."

"Kỳ thật, trong khoảng thời gian ở Thượng Tam Thiên này, ta đã được hưởng thụ một loại lạc thú thiếu niên khinh cuồng, láu cá ranh ma, mà ta từ nhỏ đã không được hưởng thụ...." Sở Dương nặng nề, thỏa mãn nói: "Tuy nơi này cũng có âm mưu, cũng có đấu đá, nhưng nơi này có nhà, có cha mẹ, có cái để dựa dẫm!"

Sở Phi Yên im lặng không nói.

Vào giờ khắc này, hắn đột nhiên cảm nhận được nỗi thê lương trong lòng Sở Dương!

Ngoài cửa, tiếng vó ngựa đột nhiên vang lên, giống như cuồng phong tràn tới...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.