Ads
Lúc này, trong lòng tất cả mọi người đều buồn bực, uất nghẹn tới mức muốn phát điên rồi. Còn có mấy phần sợ hãi không nói nên lời.
Đường đường chí tôn lục phẩm, muốn đổi một hơi trên không trung, không ngờ còn phải có người bảo hộ, cần xuất động tới hai vị chí tôn bát phẩm, hai vị chí tôn thất phẩm hộ giá, hơn nữa như vậy rồi mà cũng không phải thập phần an toàn...Loại chuyện này vớ vẩn cỡ nào chứ?
Nói ra sẽ có người tin tưởng sao?
Nhưng ngay trong một khắc này, bốn người phía dưới đã kiểm tra địa hình kỹ lưỡng, bốn người phía trên cũng chuẩn bị đáp xuống....
Tai họa lại bất ngờ ập tới!
Một cái bóng quỷ dị, gần như là vô hình, đột nhiên từ rừng rậm phía dưới bắn tới như một tia chớp. Vừa mới phát ra một tiếng xé gió chói tai đã lướt qua trời cao, giống như sao băng đụng thẳng vào bốn vị chí tôn lục phẩm ở giữa!
Nhị cung phụng giật mình hét lớn: "Cẩn thận...."
Lời còn chưa dứt, "phanh" một tiếng vang trầm thấp vang lên. Một chưởng quyết tuyệt mang theo toàn bộ tu vi của Úy công tử đã chuẩn xác vỗ lên vị trí đan điền của một vị chí tôn lục phẩm. Ba người còn lại lập tức lao tới, đao kiếm cùng xuất, đánh tới giống như thiểm điện kinh hồng.
Úy công tử cười dài một tiếng, không tránh không né, ngạnh kháng ba đạo công kích khủng kia, trong lúc máu tươi bay tứ tung, bất ngờ chế trụ bả vai một vị chí tôn lục phẩm khác một tay lại gọn gẽ vỗ lên đỉnh đầu, đầu gối mãnh liệt nâng lên, đánh thẳng vào đan điền người này.
Ba! Một tiếng vang thực thanh thúy!
Vị chí tôn lục phẩm này đầu tiên là đầu vỡ vụn, sau đó đan điền cũng theo đó nổ tung, cùng vị chí tôn lục phẩm lúc trước hóa thành thịt vụn đầy trời, tứ tán khắp nơi.
Trường kiếm nhị cung phụng mang theo tiếng phong lôi điên cuồng chém tới, thế công cực kỳ mạnh mẽ. Úy công tử cũng không tiếp chiêu, cấp tốc lui về phía sau, nhưng ở trên người hắn, bắp chân và ở bụng đều cắm một thanh trường kiếm lấp lóe sáng ngời, xuyên thấu từ trước ra sau, rung bần bật không ngừng.
Hắn mang theo thân thể đầm đìa máu tươi bay xuống phía dưới, sau lưng vẫn còn kiếm quang như điện, điên cuồng đuổi theo. Nhưng ngay trong một khắc khi kiếm quang vừa chạm vào lưng hắn, hắn đã hóa thành một đám lục quang, hoàn toàn biến mất trong núi rừng mênh mông.
Sắc mặt nhị cung phụng tái nhợt đứng đó, đối với biến cố bất ngờ này, thật có một nỗi xúc động muốn chửi con mẹ nó! Đối phương thật sự là quá gian xảo rồi, cũng quá hùng tàn đi. Vừa rồi lại không tiếc lấy đả thương đổi đả thương, tình nguyện trọng thương cũng phải giết địch. Kẻ này thật ác độc....
"Mọi người đi thôi." Tinh thần đại cung phụng Miêu Chấn Đông có chút uể oải, trong mắt đã có chút đờ đẫn.
Tiếp đó, trên đường cấp tốc phi hành, lại có hai vị chí tôn lục phẩm lần lượt ngã xuống. Sau đó, chí tôn thất phẩm rốt cuộc cũng bắt đầu trở thành con mồi đi săn của Úy công tử! Lục phẩm chí tôn chết sạch, đương nhiên phải đến phiên thất phẩm chí tôn rồi.
Mà trong quá trình này, đại cung phụng còn xác định được một chuyện cực kỳ khủng bố, khiến cho một chút ý niệm ngoan cố chống cự của bọn hắn hoàn toàn tan thành mây khói.
Phát hiện này cũng không tính là đại sự gì, nhưng bọn họ phát hiện, vô luận trước đó bị thương thế trầm trọng thế nào, tinh quái này cũng có thể nhanh chóng khôi phục lại như cũ, sau đó lại xuất hiện trước mặt bọn họ, thần nguyên khí túc, trạng thái mười phần, chỉ như vậy thôi.
Thương thế của mình càng lúc càng chuyển biến xấu, còn đối phương thì không ngừng hồi phục, giống như như đánh nhau với tiểu cường không chết. Điều kiện đối trận không công bằng như vậy, hơn nữa còn là hoàn cảnh sân khách nguy hiểm vạn phần, nếu như còn chút niềm tin thì đó mới là có quỷ.
Đại cung phụng đến cuối cùng, trong đầu chỉ còn một chữ...: "Trốn." Thoát được rồi chính là mạng lớn. Trốn không thoát chính là ngươi xui xẻo, chỉ thế thôi!
Sắc trời dần chuyển chạng vạng tối, nhìn thấy phía trước rốt cuộc cũng xuất hiện một đám khói trắng, đại cung phụng và nhị cung phụng mừng đến lê rơi đầy mặt.
Trời còn thương người. Đoạn hành trình địa ngục, tử vong này, rốt cuộc cũng kết thúc rồi.
Chúng ta rốt cuộc cũng chạy thoát khỏi Thương Mãng sơn lâm chết tiệt này rồi. Khoảng thời gian đào vong khỏi tuyệt địa, thật khiến người ta ngẫm lại mà kinh. Nghĩ lại cũng thấy sợ, gác mộng vĩnh viễn đó!
Nhìn sang người bên cạnh, hai người bốn mắt đẫm lệ lưng tròng, hân hoan sống sót sau kiếp nạn, đã bao nhiêu năm qua, bọn họ đã sớm quên nước mắt là thứ gì, giờ khắc này, nước mắt đã không thể ức chế nữa rồi.
Tám mươi người xuất phát, cho tới bây giờ, chỉ còn lại hai người chúng ta thôi. Ba vị chí tôn thất phẩm kia, hiện giờ cũng chết không còn một mống.
Sự ngoan độc, kinh nghiệm và trận thế của đối phương khiến hai người kinh hồn táng đảm, vừa nghĩ tới đã lạnh cả gan. Ai có thể dự đoán được, tuyệt thế phúc duyên từ trên trời rơi xuống kia, không ngờ lại ẩn chứa một tuyệt thế tai họa bên trong chứ?
Nói tới đoạn đường này, chân chính khiến người ta sọ ưhãi nhất, vẫn là lộ trình 1500 dặm cuối cùng.
Tinh quái hình người kia xuất thủ ẩu đả chém giết hai gã chí tôn thất phẩm cuối cùng. Hai đại cung phụng hoàn toàn không dám viện thủ. Bọn hắn không phải là không muốn xuất thủ, mà là xuất thủ cũng không có tác dụng gì. Tinh quái hình người kia quá độc ác, hoàn toàn không để ý tới an nguy bản thân, liều mạng đánh giết. Nhưng người ta có vốn để liều mạng. Với thương thế như của hắn, đừng nói là một chí tôn bát phẩm cho dù là ba bốn tên cũng sớm chết rồi. Nhưng chỉ cần ẩn nấp một hồi là người khôi phục lại trạng thái đỉnh phong. Lợi thế như vậy, còn đánh thế nào nữa. Không bằng để cho tinh quái vị hai vị chí tôn thát phẩm liều mạng phảnn kích, trọng thương nặng hơn một chút, thời gian ẩn nấp khôi phục cũng nhiều hơn một chút, cho chúng ta nhiều thời gian hơn, chạy ra khỏi nơi quỷ quái này.
Lại qua 1500 dặm đường tiếp theo, hai vị cung phụng một đường lo lắng đề phòng, nhìn cái gì cũng hoài nghi đó có thẻ là mai phục tinh quái bày ra, thể hiện hoàn mỹ cái gọi là thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc. Nhưng mãi đến khi bọn hắn chạy ra khỏi Thương Mãng sơn lâm, vẫn không bị tập kích lần nào! Kết quả này đều khiến cho hai người bọn hắn kinh nghi bất định.
Chẳng lẽ đối phương bất ngờ quên mất đám người mình sao? Hay là hai tên chí tôn thất phẩm liều mạng phản kích, tạo cho hắn thương tổn quá nặng, khôi phục không kịp?
Nhưng bất kể như thế nào thì cũng tốt rồi. Có thể chạy thoát chính là vạn hạnh. Giờ phút cuối cùng, hai người dứt khoát thi triển bí pháp, liều mạng hao tổn tu vi, gần như điên cuồng không muốn sống, liều mạng chạy về phía Tây Bắc - lối ra rừng rậm.
Chỉ hận cha mẹ sinh thiếu hai cái chân. Bà mẹ nó, lần sau chết cũng không dám sinh lòng tham nữa, phi, không có lần sau, tuyệt đối không có lần sau.
Úy công tử nơi đó cũng không phải không muốn tiếp tục đuổi giết, mà là sau khi dốc sức ẩu đả chém giết hai vị chí tôn thất phẩm cuối cùng, tuy hắn cũng thân thụ trọng thương, nhưng thương thế kia vẫn còn nằm trong khả năng khôi phục nhanh chóng, tuyệt đối nắm chắc có thể khôi phục lại trong thời gian ngắn, tiếp tục triển khai truy sát. Nhưng đúng vào thời khắc đó, một chuyện đã xảy ra .... Úy công tử mơ hồ có một cảm giác huyền ảo nào đó.
Loại cảm giác này vừa xa lạ, lại vừa quen thuộc vô cùng. Đó chính là cảm giác đột phá...
Úy công tử thật sự là nghiến vỡ răng rồi.,
Lúc trước ta sắp đột phá thì bị đám biến thái này phá ngang, hơn nữa còn bị đám biến thái kia coi là tinh quái, gần như tức chết. Thật vất vả mới giết sạch được đám biến thái này... Chỉ là đang giết tới cao hứng, cảm giác đột phá lại ập tới, dây là chuyện gì....?
Lúc không nên đi thì ngươi đi, lúc không nên tới thì ngươi tới. Ngươi bảo ta phải làm sao?
Làm sao? Có thể làm sao? Án theo quy cách tối tối cao mà xử lý, Ân cần hầu hạ rồi.
Tức thì tức, nhưng mà Úy công tử cũng không dám có chút thất lể.
Nếu cơ hội đột phá lại tới, cứ thành thành thật thật đột phá thì tốt hơn. Về phần hai tên chí tôn bát phẩm còn sót lại, trước thả bọn hắn một đoạn cũng được. Cùng lắm chờ sau khi đột phá, lại đi tìm bọn hắn kiếm chuyện. Dù sao thù hôm này, chỉ dùng máu đối phương mới có thể rửa sạch.
Lúc trước nghe bọn hắn nói chuyện, phải đi Tây Bắc đối phó Cửu Kiếp kiếm chủ. Đến lúc đó, sau khi đột phá, mình trực tiếp đi Tây Bắc tìm bọn hắn tính sổ là được.
Tính tình Úy công tử trước nay vấn là cái dạng như vậy. Đối với kẻ đắc tội mình, cho dù là ngàn dặm chân trời góc bể, cũng phải tìm tính sổ bằng được, không gặp không về.
Về phần nói tới chuyện giết người, cho tới bây giờ còn chưa buông tha cho một ai. Hai vị cung phụng đào tẩu kia, Úy công tử làm sao dễ dàng tha cho bọn hắn đào tẩu? Ngươi có thể trốn một lúc, nhưng ngươi có thể trốn cả đời sao?
Đây tuyệt đối không phải nói bừa.
"Hơn nữa ta vốn định đột phá chí tôn cửu phẩm xong liền lập tức đi tìm Sở Dương hỗ trợ. Nhưng ta chủ động tìm tới cửa, tên kia khẳng định giở công phu sư tử ngoạm, bắt ta giúp cái này giúp cái kia...
Hiện giờ vừa vặn có lý do như vậy chạy tới, chính là giúp hắn đại ân. Đây chính là hai cao thủ tuyệt đỉnh chí tôn bát phẩm đỉnh phong... Ta giúp hắn, tiện thể báo thù, đến lúc đó nói yêu cầu mới hắn cũng không cần ngượng ngùng. Đúng là chuyện tốt, nhất cử lưỡng tiện...."
Trong lòng Úy công tử nhanh chóng tính toán.
Một ngày sau đó, hai vị đại cung phụng đã thoát ra khỏi ngàn dặm Thương Mãng sơn lâm, đang toàn lực chạy tới nơi hội hợp, đột nhiên cảm thấy mặt đất chấn động. Tiếp đó, một cỗ uy áp phô thiên cái địa từ phía sau mạnh mẽ ập tới.
Khoảng cách đã rất xa xôi, cảm giác cũng cực kỳ mơ hồ, nhưng càng là chí tôn cao giai, cái cảm thụ này lại càng rõ ràng.
"Lúc này, lại có cường giả chí tôn cửu phẩm xuất thế?" Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ chấn kinh trong mắt đối phương, đều kinh hô thanh tiếng.
Chỉ có đột phá chí tôn cửu phẩm,mới sinh ra uy thế khỏng lồ như thế!
Nói tới đột phá cấp bậc chí tôn cửu phẩm, đây cũng chính là tâm nguyện lớn của hai người sau khi đột phá bát phẩm chí tôn đỉnh phong, từ hơn 1500 năm trước cho tới bây giờ!
Trước mắt, có người đột phá, nhưng không phải là mình.
Giờ khắc này, trong lòng hai người đều cảm thấy quái dị, không lời nào có thể hình dung miêu tả.
"Rốt cuộc là ai đột phá?"
Hai người cùng phi thân bay lên, quay đầu nhìn lại.
"Địa điểm đột phá, có khả năng nhất chính là Thương Mãng sơn lâm..." Hai người nhìn nhau, đều thấy trên đầu đối phương túa mồ hôi lạnh.
"Chẳng lẽ chính là quái vật kia đột phá?" Sắc mặt Miêu Chấn Đông xám như tro tàn.
"Tám chín phần mười rồi. Ta vốn đang kỳ quái vì sao hơn một ngàn dặm cuối cùng hắn lại không truy sát chúng ta. Thì ra không phải là bỏ qua, mà là hắn đột nhiên gặp phải đột phá...." Nhị cung phụng nguốt một ngụm nước bọt.
"Nếu như hắn đột phá thành công, hai ta chẳng phải là có thêm một đại địch khó địch nổi sao?" Khuôn mặt già nua của Miêu Chấn Đông méo xẹo. Con bà nói, có cần phải hãm hại người như vậy không. Một đường truy sát chúng ta, truy sát chán rồi lại quay sang đột phá. Đây không phải là càng khiến chúng sống trong ác mộng sao?"
"Ta còn hoài nghi, hắn cũng là bởi vì chiến đấu với chúng ta mà đột phá. Liên tục bao nhiêu trận đánh giết liều mạng, mấy lần bồi hồi sinh tử, lại kết hợp với trạng thái đỉnh phong của hắn, đột phá cũng không phải chuyện lạ."
Nhị cung phụng không nhịn được trừng mắt một cái nhìn, thầm nghĩ: Bà nó, sao lại là hai ta gặp phải siêu cấp địch nhân? Rõ ràng là ngươi chọc vào, lão tử từ đầu tới đuôi đều bị ngươi khiến cho liên lụy...