Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 171: Q.4 - Chương 171: Đùa giỡn ngươi một chút




Ads

“Nếu Đường Tâm Thánh không chết, chúng ta có thể tương kế tựu kế để bọn chúng chui vào cứu hắn. Lúc đó chỉ cần đi theo đối phương về căn cứ, bao vây hốt sạch một lần, diệt cỏ diệt tận gốc. Chỉ tiếc là Đường Tâm Thánh đã chết mất rồi.”

“Cô gia lập tức phái người cầm Binh phù đi cùng ngươi. Binh phù này có thể điều động mọi cánh quân trong thành.” Thiết Bổ Thiên biết Sở Dương lần này chơi lớn nên dứt khoát đưa ra quyết định thật nhanh.

“Việc này không nên chậm trễ! Lập tức xuất phát.” Sở Dương hét lớn ra lệnh. Thành Tử Ngang lập tức mang theo đám thuộc hạ vội vã chạy ra ngoài.

“Điều tra toàn bộ kỹ viện toàn thành cho ta, bất kỳ nơi nào có kỹ nữ mất tích hoặc hoàng hoa khuê nữ mất tích thì tập trung điều tra khu vực đó!”

“Vị bát phẩm Võ tôn giả dạng Đường Tâm Thánh trong đại lao bây giờ ra sao rồi?” Sở Dương hỏi.

“Hắn đã chết rồi, đồng quy vu tận với hai tên địch nhân!” Ô Thiến Thiến phiền muộn trả lời.

“Đồng quy vu tận?” Sở Dương ngạc nhiên hỏi lại.

“Một bát phẩm Võ tôn cứ thế mà chết sao?” Thiết Bổ Thiên lòng như rỉ máu.

Tại Thiết Vân này, bát phẩm Võ tôn đã được xếp vào hạng cao thủ đỉnh cấp, vậy mà thoáng cái đã chết mất. Thiết Vân quả thật không thể so sánh với Kim mã kị sĩ đường.

“Hắn là người của Hắc Ma gia tộc.” Sở Dương đảo đảo đôi mắt mắt trắng dã nói.

“Thì ra là vậy!” Là người của Hắc Ma thì Thái tử gia ta cũng không thể nào đau lòng được!”

“Nhưng mà cũng thật kỳ quặc, đường đường là Bát phẩm võ tôn mà lại cùng địch nhân đồng quy vu tận? Hơn nữa còn là trong tình huống ám sát?” Sở Dương nhíu mày: “Chẳng lẽ đối phương là Vương Tọa cao thủ? Hay là Bảo Mã kỵ sĩ!”

“Theo ngục giam truyền báo thì đối phương là hai tên Cửu phẩm võ tôn.” Ô Thiến Thiến nhìn đoạn tin tức, nói với giọng khẳng định.

“Xem ra tình huống không ổn rồi…” Sở Dương nhíu mày, nói với Thiết Bổ Thiên: “Thái tử, Bổ Thiên các xem ra phải lui vào bóng tối, không thì cả Các sẽ trở thành đích ngắm cho bọn chúng. Giờ chúng ta đã thành mục tiêu quá lớn rồi.”

Thiết Bổ Thiên đồng cảm gật đầu:

“Đúng vậy, Bổ Thiên Các không thể ở lại đây được nữa! Chúng ta không có Vương tọa cao thủ trấn giữ, thật sự là quá mức nguy hiểm. May mắn là ta cũng đã có chút chuẩn bị.”

Hắn nhìn Sở Dương cười: “Ngươi còn nhớ lần đầu tiên đến Bổ Thiên Các chứ?”

Sở Dương hai mắt lóe sáng, hắn như nắm bắt được gì đó?

“Nơi đó, ta đã sắp xếp một binh đoàn bảo vệ, quân số ba vạn người…”

Thiết Bổ Thiên tiếp tục nói: “Ba vạn binh sĩ biến nơi đó trở thành thành đồng vách sắt. Đó mới là nơi lý tưởng cho Bổ Thiên các. Trước đây Bổ Thiên các không xứng được đóng đô ở đó, nhưng giờ có ngươi thì lại là chuyện khác.”

Thiết Bổ Thiên cười ha ha: “Sở Ngự Tọa, ngươi tính bao giờ thì chuyển đi?”

“Càng nhanh càng tốt.”

Sở Dương nói: “Ta đang có chút lo lắng bọn khốn Kim Mã Kỵ Sĩ này sẽ điên cuồng làm càn. Hơn nữa nơi này sức chiến đấu quá yếu, sợ rằng ngay cả một kích cũng không chịu được! Tuy rằng có thể nhờ vào cơ quan cạm bẫy để bảo toàn tánh mạng nhưng kiến trúc quan trọng của Bổ Thiên các bị phá hủy thì cũng chẳng phải là điều tốt lành gì.”

Thiết Bổ Thiên cũng hiểu rõ điều Sở Dương đang lo lắng. Công sức bấy lâu nay của hắn đâu phải nói bỏ là bỏ. Bổ Thiên các uy vọng đang lên cao, chấn động tứ phương, tất cả là nhờ một tay hắn.

“Cô gia muốn xuống đại lao một chuyến, phải xem thủ vệ nơi đó làm ăn ra sao, tiện thể xem xem thủ hạ thân tín của Đệ Ngũ Kinh Nhu có chiến lực cao như thế nào?”

Thiết Bổ Thiên đứng dậy, vốn chờ Sở Dương nói khách sáo vài câu rồi mới đi! Không ngờ tên Diêm Vương này lại hỏi trốc lốc: “Hả? Ngươi muốn đi?”

Hắn quay sang Ô Thiến Thiến hỏi: “Bên phía Vân Môn khách sạn có động tĩnh gì không?”

“Vẫn chưa có động tĩnh gì, nhưng mà trong thành ồn ào như vậy, có thể bọn chúng cũng đoán được bốn năm phần.” Ô Thiến Thiến trả lời.

“Không có động tĩnh gì… Cũng tốt…”

Sở Dương gật đầu: “Hành động lần này của bọn chúng khẳng định là không có Vương cấp cao thủ tham gia?”

“Vâng!” Ô Thiến Thiến lục lại tư liệu, khẳng định một lần nữa: “Tuyệt đối không có Vương cấp cao thủ tham gia! Nếu không, thương vong của chúng ta chắc chắn sẽ lớn hơn rất nhiều, cũng chưa chắc có thể bắt được hơn chục tên của đối phương như vậy.”

“Không có Vương cấp cao thủ…” Sở Dương nhíu mày: “Giải cứu một vị Vương tọa sắp chết mà lại không có Vương tọa tham gia…. Nguyên nhân là gì..?”

Ô Thiến Thiến ngẩn ngơ, bất ngờ nghĩ đến một khả năng, run giọng nói: “ Ngươi muốn nói là….”

“Đúng vậy!” Sở Dương gật đầu: “Đây là kế dẫn xà xuất động, mục tiêu đầu tiên hẳn là Thái tử, mục tiêu thứ hai chính là ta. Đại lao xảy ra chuyện thì bất kể là ta hay thái tử chắc chắn phải có một người đi xem qua hiện trường, mà chỉ cần chúng ta vừa xuất đầu lộ diện thì chính là lúc bọn hắn hành động.”

Những lời này khiến Thiết Bổ Thiên vừa ra tới cửa phải lập tức dừng lại.

Nhưng sau khi thoáng trầm tư đôi chút, Thiết Bổ Thiên vẫn kiên quyết bước đi. Hắn nói vọng lại: “Các tướng sĩ hi sinh cả mạng sống vì Thiết Vân, ngay cả an ủi vong linh bọn họ mà ta còn không làm được thì ta thà không làm Thái tử còn hơn.”

“Ta không phải là phản đối ngươi đi, nhưng phải đề cao cảnh giác, phải điều thêm thị vệ. Lần này không được phép tự đại.” Sở Dương thản nhiên nói.

Từ nơi hư vô, hai ảnh tử hư ảo đột nhiên xuất hiện và gật đầu với Sở Dương, sau đó liền hộ vệ Thiết Bổ Thiên đi ra ngoài. Nháy mắt đã rời khỏi Bổ Thiên các.

“Ta cũng phải ra ngoài một chuyến.”

Đám người Thiết Bổ Thiên vừa đi, Sở Dương cũng lâm vào trầm tư, khẽ thì thầm.

“Quá nguy hiểm!” Ô Thiến Thiến kinh hãi!

“Ta không ngu tới mức đeo mặt nạ ra ngoài đâu, ta đâu muốn làm cái bia ngắm chứ!” Hắn đắc ý cười lớn: “Sơn nhân tự có diệu kế! Mặc khác ta cần các ngươi làm giúp ta một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Ta dám chắc vị Vương tọa này đang ẩn núp ở nơi nào đó, mục tiêu chắc chắn là ta. Tuy không biết vị trí cụ thể, nhưng có thể khẳng định là đang quanh quẩn ở gần đây. Các ngươi hãy cùng hắn chơi đùa một chút, để xem vị Vương tọa này có thể nhẫn nhịn tới mức nào.”

Nói xong hắn liền cười dài rồi bỏ đi…

*****

Khổng Vương Tọa ẩn người trên một cành đại thụ đã hai canh giờ.

Trông hắn bây giờ giống như một hòn đá. Yên lặng, bất động suốt hai canh giờ.!

Việc ẩn núp như vậy hầu như đã là bản năng của hắn rồi.

Chính mắt hắn trông thấy Thiết Vân Thái tử đi vào Bổ Thiên Các, cũng giám sát toàn bộ người ra vào, nhưng cơ bản là hắn không thể xác định được ai là Sở Diêm Vương!

Sau đó hắn lại nhìn thấy Thiết Bổ Thiên đi ra khỏi cửa, tiến về phía phòng giam. Hắn vốn tưởng rằng Sở Diêm Vương cũng sẽ đi theo đội ngũ, nhưng quan sát một lúc lại phát hiện không có, mà bên người Thiết Bổ Thiên lại có một chút khí tức mờ mịt của cao thủ, khiến hắn không dám manh động.

Vì vậy, hắn đành phải quay trở về giám thị Bổ Thiên các, tập trung vào mục tiêu thứ hai - Sở Diêm Vương.

Sở Diêm Vương cũng không thể không đi ra chứ?

Bất chợt ánh mắt hắn sáng lên, nắm tay xiết chặt. Trước cổng Bổ thiên các bỗng trở nên ồn ào, một đám hắc y nhân từ trong các đi ra, ánh mắt sắt bén cảnh giác quan sát chung quanh, từ góc phố đến bụi cây, nơi nào có thể ẩn núp đều bị quan sát vài lần.

Đội ngũ như vậy đâu phải ở đâu cũng có. Đội hình nghiêm túc, hết sức chăm chú, đề phòng sâm nghiêm, ngay cả lúc Thiết Bổ Thiên đi ra cũng không có phô trương như vậy.

Khổng Thương Tâm lập tức nhận định: Sở Diêm Vương chuẩn bị rời đi!

Bây giờ, mặc kệ là người có mặt nạ hay không, mặc kệ trẻ già gái trai, chỉ cần có người đi ra… Khổng Thương Tâm sẽ ra tay ngay lập tức.

Nhưng đã qua nửa ngày mà vẫn không có gì động tĩnh gì, đám hắc y nhân vẫn đứng nghiêm trang trước cổng. Rồi như chưa có chuyện gì xảy ra… cả đám lại lục đục kéo nhau vào.

Phốc!

Năm ngón tay Khổng Vương Tọa cắm sâu vào bên trong cây đại thụ, mặt nhăn nhó bực bội đến cực điểm. Chờ đợi lâu như vậy hoàn toàn là uổng phí. Khổng Vương Tọa không khỏi tức tối mà xyz thầm trong nội tâm

Tuy thế, hắn vẫn không hề thả lỏng. Bản năng nhắc nhở hắn phải tiếp tục chờ.

Đột nhiên tiếng bước châm lại rầm rộ vang lên, đám hắc y nhân lúc nãy lại hối hả chạy ra, nhanh chóng xếp thành trận hình bảo hộ. Động tác nhanh nhẹn, có chút vội vàng giống như không kịp chuẩn bị.

Khổng Vương Tọa giật mình đánh thót, vội vội vàng vàng đề khí, vận công… khẩn trương đến mức cơ bắp toàn thân cũng trở nên giật giật. Hắn nhẹ nhàng rút thanh đại đao trên lưng xuống, ánh mắt chuyên chú tìm kiếm vị trí tốt nhất để ra tay. Quả nhiên không hổ là một sát thủ xuất sắc!

Bên trong Bổ Thiên các chợt vang lên từng tràng tiếng ngựa hí vang rền, âm thanh này khiến Khổng Thương Tâm càng thêm chuyên chú, tất cả lực lượng tập trung lại… con ngựa này… chắc chắn là hắn.

Quả nhiên là có ngựa chạy ra.

Tuấn mã, đích thực là tuấn mã.

Thân ngựa đen như giao, mãnh như long, nhanh như cắt phóng ra từ trong Bổ Thiên Các, tung vó sải bước chạy.

Nhưng Khổng Thương Tâm cơ hồ lại tức giận đến xì khói. Ngựa thì đúng là tuấn mã, nhưng trên lưng lại chả có ma nào cưỡi.

“Hống…!”

Bỗng lại có một tiếng rống lớn vang lên.

KhổngVương Tọa lại xốc dậy tinh thần! Sở Diêm Vương hẳn giờ đây mới xuất hiện, chắc hẳn hắn muốn làm dáng, bày trò phi thân lên ngựa.

Khổng Vương Tọa thầm nghĩ như vậy.

Chỉ thấy từ bên trong Bổ Thiên các, một người tướng tá ngũ đoản đang cắm đầu chạy như điên ra ngoài, hắn vừa chạy vừa la to: “Nhanh! Nhanh bắt con ngựa lại! Con ngựa khỉ gió lại nổi chứng rồi…”

Đám hắc y nhân đồng thời lao đi, sau hai ba lần phi thân, cả đám đã chế ngự được con tuấn mã. Gã đại hán tướng tá ngũ đoản lúc này cũng đã chạy đến nơi, vừa thở phì phò vừa nói: “Mụ nội nó! Mới lơ là một tí là đã chạy ra tận đây, à mà đa tạ các vị đại ca rồi.”

Nói xong, hắn bèn dắt ngựa vào trong phủ, đám hắc y nhân cũng lục tục theo sau đi vào.

Khổng Thương Tâm mắt chứ A mồm chữ O. Bực tức quát ầm trong lòng: “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

Chuyện như vậy cứ lặp đi lặp lại suốt buổi sáng. Khổng Thương Tâm cuối cùng cũng hiểu: Nếu không phải đối phương cố ý đùa bỡn mình thì cũng là đang diễn luyện đặc biệt. Nhưng hắn lại có cảm giác… việc diễn luyện này… hình như… là đùa bỡn mình thì đúng hơn.

Suy nghĩ càng sâu, Khổng Vương Tọa lại càng điên đầu, hai tròng mắt như tóe lửa. Chẳng lẽ từ sáng tới giờ mình bị chơi xỏ!

Càng suy nghĩ, hắn thấy mình chẳng khác nào một con lừa, thật đúng là tức muốn chết mà.

Nhưng dù sao hắn cũng là sát thủ, dù tức giận cách mấy cũng không hành động lỗ mãng, miễn cưỡng cố gắng đè nén cơn giận. Khổng Thương Tâm biết rõ hôm nay có tiếp tục chờ thì cũng chỉ làm đối tượng cho đối phương đùa bỡn.

Hiện tại hắn chỉ có hai con đường để lựa chọn: Thứ nhất là dùng sức đánh thẳng vào. Cái kiểu đùa bỡn này chắc hẳn là do tên Sở Diêm Vương bày trò, vậy chắc chắn hắn vẫn còn ở bên trong. Nhưng làm sao để có thể giết thẳng vào bên trong đây?

Phương án hai dĩ nhiên là rút lui. Chờ cơ hội khác!

Mặt trời đã đứng bóng, Khổng Thương Tâm vẫn chần chờ không quyết. Đúng lúc này, đột nhiên lại có tiếng xôn xao vang lên.

Trời đã về trưa, nắng nóng tràn ngập, không khí bí bức bao trùm khắp nơi. Phía xa, trên con đường lớn dẫn đến Bổ Thiên Các chợt xuất hiện một nhân ảnh toàn thân hắc y, mặt nạ dữ tợn, bước chân bồng bềnh lướt tới.

Dọc theo mỗi bước chân của người kia, không khí trên con đường như lạnh hẳn đi. Ánh mặt trời tràn ngập khắp nơi nhưng chung quanh hắn lại trở nên u ám, chẳng khác nào một u hồn lạnh lẽo xuất hiện giữa ban trưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.