Ads "Nếu định
chung thân rồi, vô luận thế nào cũng phải trở về tế tổ." Thanh âm Lãng Nhất
Lang càng lúc càng mệt mỏi, càng lúc càng âm trầm.
"Ta nói với Hồng Vô Lượng chuyện này, Hồng Vô Lượng liền tỏ vẻ chân thành
chúc phúc cho chúng ta. Sau đó lại đưa chúng ta mỗi người một khối tử tinh làm
hạ lễ. Khi đó tu vi chúng ta cũng không cao... Tử tinh, bình thường rất khó có
được."
"Ta cùng Hà nhi đều rất cảm kích hắn. Cho rằng Hồng Vô Lượng thực sự rất
có phong độ, rất có khí lượng."
Nói tới đây, Lan Nhược liền hắc hắc cười lạnh hai tiếng.
Nhưng trong lúc lơ đãng, hắn đã nói ra một cái tên: Hà nhi.
"Thế là ba người chúng ta kết bạn đồng hành, quay về nơi này. Ta mang theo
Hà nhi tế bái phụ mẫu ta, sau đó Hồng Vô Lượng ân cần nấu cơm, ta dẫn theo Hà
nhi, hai người chúng ta tới nơi này. Dưới chính gốc cây hoa mai đó, hai người
nói nói chuyện rất lâu... Ta vĩnh viễn nhớ kỹ ngày đó."
"Ngày đó, hoa mai nở, nhưng cũng rất điêu linh. Dưới tuyết rơi, hai người
chúng ta ôm nhau dưới gốc mai, mãi cho đến khi thân thể bị bông tuyết và hoa
mai phủ kín..."
"Cho tới bây giờ, mỗi khi ta tới đây, tựa hồ vẫn có thể ngửi thấy cái mùi
hoa mai nhàn nhạt ngày đó..."
Lãng Nhất Lang xuất thần nhìn về phương xa, nhìn bông tuyết bay tán loạn trong
không trung, khẩu khí giống như đang nằm mộng. Ánh mắt hắn lưu luyến ôn nhu,
nhìn về bên phải.
Tựa hồ gốc hoa mai ngày đó, hiện giờ vẫn còn tồn tại.
Vẫn tỏa ra mùi hoa mai.
Mà cô nương đó, vẫn còn nằm trong lòng mình.
Ánh mắt hắn mông lung, môi khẽ run run không thể nhìn thấy, hít một hơi thật
sâu, sau đó lại thờ hắt ra, cứ như vậy ba lượt, rốt cuộc mới nói: "Buổi tối
hôm đó... Hồng Vô Lượng rất nhiệt tình đãi rượu, chúc mừng cho chúng ta... Ngày
đó, ta cao hứng uống rất nhiều, uống rất nhiều!"
Khi nói tới ba chữ cuối cùng "Uống rất nhiều", Lãng Nhất Lang đột
nhiên gằn từng chữ một, khuôn mặt méo mó.
Ngụy Vô Nhan ban đầu còn có biểu tình thong dong đạm mạc, nhưng dần dần, cũng
phải khẩn trương lên.
Hắn biết, câu chuyện này đã tới bước ngoặt trọng yếu.
Đối với Hồng Vô Lượng, đối với người sư phụ đó của mình, khả năng nhẫn nhịn và
sự đê tiện vô sỉ của hắn, Ngụy Vô Nhan biết quá rõ. Hơn nữa, ngụy trang của Hồng
Vô Lượng cũng gần như đến mức lừa gạt chính bản thân hắn, thật sự là nhất tuyệt!
Theo như Lãng Nhất Lang kể, rõ ràng có thể nghe ra được, Hồng Vô Lượng cùng
Lãng Nhất Lang hai người đều thích nữ tử này, mà bây giờ, nữ tử này lại đính
hôn với Lãng Nhất Lang, hơn nữa còn quay trở về tế tổ...
Nếu như Hồng Vô Lượng còn không sử dụng thủ đoạn nữa thì đó không phải là Hồng
Vô Lượng nữa rồi
"Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh dậy, ta kích động đi tìm Hà nhi, lại như bị một
gậy giángvào đầu: Ta không ngờ nhìn thấy Hồng Vô Lượng từ trong phòng Hà nhi đi
ra!"
"Đi ra!"
Lãng Nhất Lang cười rộ lên, đó là một một nụ cười bi thảm tới tan nát cõi lòng,
không thể nào khóc nổi, chỉ có thể cười.
"Sau đó, Hà nhi nói cho ta biết... Nàng đột nhiên phát hiện, người nàng
thích không phải là ta, mà là... Hồng Vô Lượng. Cầu xin ta tha thứ, cầu ta
thành toàn cho nàng... Người ta yêu nhất, hôm qua còn thề non hẹn biển, qua một
đêm đã trở thành nữ nhân của người khác! Muốn ta thành toàn bọn họ! Thành
toàn!"
"Lúc đó, Hà nhi bưng một chén rượu, nói, chỉ cần ta uống hết chén rượu
này, là chứng minh ta chúc phúc nàng. Nàng sẽ hạnh phúc!"
"Lúc đó ta quá ngu ngốc! Con mẹ nó, ta thật sự là một tên ngu ngốc! Thiên
hạ đệ nhất ngu ngốc, đồ ngu ngốc đáng chết nhất! Chính là ta, Lãng Nhất Lang!
Ta không ngờ chỉ cười thảm một tiếng, tiếp nhận chén rượu, một hơi cạn sạch, cắn
răng chúc phúc mấy câu rồi bỏ đi. Tìm một nơi để khóc, để phát tiết, để mắng, để
nổi điên... Ta biết mình bị thương tổn, ta thề rằng, hai người đó, ta sẽ không
tha thứ cho một ai, nhưng khi đó, ta căn bản không nghĩ tới... Hà nhi còn thảm
hơn ta nhiều lắm."
"Ta căn bản không quay đầu lại, ta cũng không biết, ở sau lưng ta, trên mặt
Hà nhi là biểu tình gì. Bây gời nghĩ lại, nàng khi đó, sẽ có biểu tình gì? Ngụy
Vô Nhan, ngươi nói đi, khi đó, nàng nhìn ta đoạn tuyệt mà đi, sẽ có biểu tình
gì?"
Lãng Nhất Lang nhìn Ngụy Vô Nhan, trong ánh mắt mệt mỏi tràn đầy dữ tợn và nghi
vấn.
Trong lòng Ngụy Vô Nhan giật mình, đột nhiên cảm thấy áp lực không nói nên lời...
Sẽ có biểu tình gì? Ngụy Vô Nhan tuyệt đối tin tưởng, nữ tử đáng thương kia,
khi nhìn thấy Lãng Nhất Lang đoạn tình mà đi, biểu tình trên mặt tuyệt đối đủ
khiến bất cứ một kẻ ý chí sắt đá nào cũng phải thống khổ!
"Qua hơn một năm, Hồng Vô Lượng cùng Hà nhi thành thân, ta vốn không muốn
đi, ta hận bọn hắn, nhưng ta thật sự không bỏ được... Ta, ta... không ngờ ta lại
đi chúc mừng. Ta.... Ta ta.... Ta thật đáng chết... Kỳ thật, ta chỉ muốn nhìn
nàng một lần..
"Lúc đó ta rất hận! Nhưng ta thật sự rất nhớ nàng! Thật sự rất nhớ nàng!
Người hiểu không?"
"Vào buổi tối hôm đó, Hồng Vô Lượng rốt cuộc cũng uống say. Mà ta và lại
Hà nhi rốt cuộc cũng có cơ hội nói chuyện. Ta cũng uống rất nhiều, ta cầm lấy
tay nàng hỏi: Vì sao? Vì sao? Tại sao đối xử với ta như vậy..."
"Ta rất đau đớn! Ta muốn giết người!"
"Nhưng Hà nhi chỉ tuyệt vọng nhìn ta, nàng mặc hỉ phục đỏ tươi, trong mắt
chỉ có tử tịch và tuyệt vọng, sau đó hỏi ta: ngươi thật sự không biết chuyện gì
xảy ra đêm hôm đó?"
"Hồng Vô Lượng chó má, đêm hôm đó đã hạ độc trong thức ăn và cường bạo Hà
nhi! Còn uy hiếp nàng, nếu như nàng không thành thân với hắn, sẽ không cho ta
giải dược!"
"Hà nhi đáng thương, cứ như vậy đáp ứng hắn. Mà chén rượu ta uống đó,
chính là giải dược!"
"Ta rốt cuộc biết được chân tướng, cũng đánh nhau trong hôn lễ của nàng! Hồng
Vô Lượng mời tới rất nhiều cao thủ... Nhưng lúc đó ta bất chấp! Ta muốn mang Hà
nhi đi! Ta muốn giết Hồng Vô Lượng!"
"Nhưng ta cô chưởng nan địch quần hùng, bị bọn hắn bắt được. Hồng Vô Lượng
muốn giết ta...." Hà nhi quỳ xuống để van cầu hắn, chỉ cần thả ta đi, nàng
sẽ hầu hạ Hồng Vô Lượng cả đời, nếu không thả ta đi, nàng liền chết ở nơi
này.... Hắc hắc... hắc hắc...."
Lãng Nhất Lang nở một nụ cười đau đớn, cười được hai tiếng, đột nhiên khóc nấc
lên, nức nở, cuối cùng biến thành gào khóc!
Áp lực hơn một ngàn năm rốt cuộc cũng được phóng thích....
Ngụy Vô Nhan nhìn vị tiền bối trước mắt, một vị chí tôn, chấp pháp giả hình đường
thủ tọa đại nhân, cứ như vậy khóc như một hài tử trước mặt mình. Trong lòng
không khỏi đau xót, cũng nhớ tới thê nhi mình, ko nhịn được sống mũi cay cay,
nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống....
"Hà nhi hi sinh cuộc đời nàng, để ta có thể chạy trốn như một con
chó!"
"Khi ta bị ném ra ngoài, giống hệt như một con chó! Một con chó tứ cố vô
thân! Con chó dựa vào người yêu hi sinh mới đổi được cơ hội sinh tồn!"
Nói tới đây, Lãng Nhất Lang ha ha cười thảm, miệng há rộng, từng tiếng từng tiếng
nặng nề, giống như trâu rừng đang rít gào trầm đục.
Ngụy Vô Nhan ảm đạm thở dài.
So ra, mình cùng Lãng Nhất Lang... thật không biết ai thảm hơn ai.
"Từ đó về sau, ta tìm tất cả mọi cơ hội, đối đầu với Hồng Vô Lượng, vô số lần
muốn giết hắn! Nhưng lúc đó, bởi vì nghĩ rằng lúc trước Hà nhi phản bội ta, ta
sa sút quá lâu rồi. Trong khi đó, Hồng Vô Lượng vẫn đang tinh tiến, ta vốn
không bằng hắn, đoạn thời gian đó sa sút, khoảng cách lại càng lớn... Ta thủy
chung không phải đối thủ của hắn. Hết lần này tới lần khác... Mỗi một lần chỉ
có thể miễn cưỡng bảo trụ nửa cái mạng, đào tẩu như chó...."
"Hồng Vô Lượng giỏi ngụy trang, hơn nữa giả vờ là giang hồ đại hào, tiêu
tiền như nước, bằng hữu cũng rất nhiều. Mà hắn tiêu xài, tuyệt đại bộ phận đều
là thứ ta và Hà nhi năm đó kiếm được... Tên tiểu nhân đê tiện!"
"Ta cứ sống vô tri vô giác như vậy. Trừ báo thù ra, không còn nghĩ tới bất
cứ điều gì. chỉ luyện công, báo thù bị đánh thương, lại điên cuồng luyện công,
lại đi báo thù...." Nhưng qua vài năm sau, chờ đến khi ta nắm chắc rồi,
khi lại đi tìm hắn báo thù, lại bất ngờ phát hiện, Hà nhi đã chết! Chết ngay
trước khi ta lên đường một ngày!"
"Đã chết!"
Hai mắt Lãng Nhất Lang đỏ lừ, rít gào một tiếng, đất tuyết trong phạm vi mấy
trăm trượng đều bị chấn tung lên trời, vỡ nát...
"Mà ngày tới tới, không ngờ chính là lễ tang của nàng!"
"Ta liều lĩnh, xông vào!"
"Ngày đó đánh nhau... Khi đó, Hồng Vô Lượng đã không phải đối thủ của
ta... Nhưng bằng hữu hắn quá đông, mọi người cùng nhau động thủ... Ta bị bức bỏ
chạy. Màn đêm buông xuống, ta lén lút quay trở lại, mở mộ phần của nàng... Ta bế
nàng ra... Giấc mộng suốt đời ta, chính là đưa Hà nhi thoát khỏi Hồng Vô Lượng:
Cứu nàng trở về! Ta rốt cuộc cũng làm được, mang về, là thi thể của Hà nhi!"
"Nhưng ta biết, cho dù chết, Hà nhi cũng quyết không cho phép mình nằm
trong phần mộ mang tên Hồng Vô Lượng chi thê! Cho nên ta cũng không cho
phép!"
"Thi thể Hà nhi, khắp nơi đều là thương tích! Nàng không phải bệnh chết!
Không phải! Nàng bị Hồng Vô Lượng đánh chết! Tên khốn kiếp lang tâm cẩu phế
đó...!"
Lãng Nhất Lang thở hồng hộc, hai mắt đỏ lừ.
"Kể từ khi đó, Hồng Vô Lượng chiêu mộ hảo thủ, làm khó ta, nói ta nhục nhã
hắn... hắc hắc...."
"Ta mai danh ẩn tích, mang theo thi cốt Hà nhi cao chạy xa bay. Ta dùng tất
cả biện pháp, gia nhập chấp pháp giả, thủ từ mọi thủ đoạn, leo lên trong chấp
pháp giả..."
"Hồng Vô Lượng biết ta mưu đồ đối phó hắn... Đoạn thời gian đó, hắn cũng
điên cuồng luyện công, không tiếc thủ đoạn lôi kéo cao thủ...."
"Rốt cuộc, khi ta trở thành chấp pháp giả hình đường phó tọa, phát hiện một
nơi bí mật, hơn nữa chiếm được truyền thừa bí mật... hắc hắc... trong một lần
quyết chiến với Hồng Vô Lượng, ta đánh hắn một chưởng Tử Tinh thủ!"
"Lần đó ta có thể giết hắn, nhưng ta không giết. Cố tình để cho hắn đào tẩu.
Ta muốn hắn mang theo Tử Tinh thủ tra tấn hắn cả đời! Chết ngay? Nào có chuyện
dễ dàng như thế!"
Lãng Nhất Lang nở một nụ cười dữ tợn, mang theo thâm trầm oán độc: "Nào có
chuyện dễ dàng như vậy! Nếu cứ để hắn chết như vậy, đau khổ ta và Hà nhi chịu
bao nhiêu năm, chẳng phải uống phí sao? Hà nhi tuyệt đối không cho phép!"