Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 548: Q.7 - Chương 548: Hình đường thủ tọa, Lãng Nhất Lang




Ads "Gia chủ anh minh!" Trong mắt các vị trưởng lão chớp động phát quang. Một khi thành công... Tử tinh huyết mạch, chẳng phải là của Lệ gia chúng ta sao?

Lệ Vô Ba lạnh lẽo trầm giọng nói: "Một khi như vậy, là từng bước đem Tử Tinh huyết mạch hóa thành chi nhánh huyết mạch Lệ gia chúng ta. Đến lúc đó, Lệ gia chúng sẽ có thể thiên thu vĩnh cố. Hơn nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể phát hiện trước tiên và dễ dàng có được mỏ tử tinh.... Một khi vượt qua vạn năm nguy cơ này, thực lực đầy đủ, giết sạch cửu kiếp còn lại... Độc bá Cửu Trọng Thiên, chẳng phải... khai sáng huy hoàng Lệ gia chân chính?"

Mọi người ngừng thần suy tư, chuyện này, đúng là không phải không có khả năng, thử nghĩ một chút: Đợi đến khi Cửu Kiếp kiếm chủ thống nhất Cửu Trọng Thiên, chiến lực đỉnh cấp thiên hạ cơ bản gần như không còn...

Nhưng Lệ gia khẳng định còn bảo lưu vô số tài nguyên và cao thủ... Đến lúc đó, thừa dịp bất ngờ làm phản từ bên trong, giết những người đó, có gì mà không thành công?

Hoàn toàn có thể làm được nha.

"Chuyện này... đích thật có chút nham hiểm. Bất quá... Vì gia tộc, cũng chỉ có thể như vậy." Lệ Vô Ba trầm trọng nói: "Mong các vị trưởng lão có thể hiểu được, và... thi hành!"

Các vị trưởng lão lập tức đứng lên: "Sao gia chủ lại nói như vậy! Đối diện quyết sách của gia tộc, chúng ta luôn luôn chỉ có chấp hành, không có nửa điểm đạo lý phản đối!"

....

Trong đại tuyết mờ mịt, Ngụy Vô Nhan trầm mặc bước đi, phía sau, ba người than thở đi theo.

Chính là Vạn Nhân Kiệt, Thành Độc Ảnh, Bao Bất Hoàn.

Trên thân thể bốn người đều có vết thương, thương thế nghiêm trọng nhất chính là Ngụy Vô Nhan.

Từ khi rời khỏi Thiên Cơ thành, bốn người đã kết bạn một đường đồng hành. Bốn người đều là cao thủ, cũng không gặp phải phiền toái gì, ngược lại rất an ổn vượt qua những ngày này.

Đến một ngày, Ngụy Vô Nhan trong lúc vô tình, tựa hồ phát hiện được điều gì đó. Một đường hướng bắc mà đi.

Hắn phát hiện tung tích Hồng Vô Lượng.

Đối với Hồng Vô Lượng, kẻ vừa là ân sư vừa là cừu nhân này, Ngụy Vô Nhan hiện giờ thật sự là hận thấu xương. Vừa phát hiện được tung tích của hắn, liền bất chấp tất cả, một đường truy tung tới.

Ba người Vạn Nhân Kiệt sợ Ngụy Vô Nhan sơ suất, đương nhiên là kết bạn đồng hành.

Nào biết đi được một thời gian ngắn, khắp thiên hạ đột nhiên lại ồn ào huyên náo, nổi lên tin tức vực ngoại thiên ma. Trong lúc nhất thời, lòng người bàng hoàng, ai nấy lòng đầy căm phẫn.

Nơi nơi đều mắng Sở Dương vực ngoại thiên ma phát rồ ...

Bốn người càng lúc càng hồ đồ, nghe xong thật lâu mới hiểu được nguyên do. Thì ra là Sở Dương đồ sát sạch người của Dược cốc rồi...

Biết rõ ràng chân tướng, bốn người giận tím mặt, lớn giọng chửi mắng, đánh lộn náo loạn ngay trong một cái tửu lâu!

"Sở Dương làm sao lại là vực ngoại thiên ma? Nếu Sở Dương là vực ngoại thiên ma, các ngươi đều là vực ngoại thiên ma! Cả nhà các ngươi đều là vực ngoại thiên ma!" Tính tình Bao Bất Hoàn nóng nảy. Không nhịn được liền chửi rủa, đánh cho tất cả những kẻ đàm luận chuyện này trong tửu lâu một trận hoa rơi nước chảy.

Tâm tình bốn người đang không vui, phát hiện Hồng Vô Lượng lại càng cảm thấy tâm tình nặng nề. hiện giờ lại có kẻ dám nói xấu huynh đệ ngay trước mặt mình, quả thực là có muốn nhẫn cũng không thể nhẫn!

Thế là không tránh dược một trận náo loạn, tất cả lập tức hợp nhau vây công, nhưng phần lớn đều không phải là cao thủ, bị bốn người chỉ đông đánh tây, chỉ nam đánh bắc, trong phút chốc đã đánh ngã một mảng lớn.

Bất quá, hai canh giờ sau, có người nhận ra: "Mấy tên hỗn đản này, chẳng trách lại biện hộ cho Sở Dương vực ngoại thiên ma. Bọn hắn chính là đồng đảng của vực ngoại thiên ma!"

"Ta đã thấy bọn hắn! Khi ở Thiên Cơ thành, bọn hắn xuất hiện cùng với Sở Dương!"

"Bọn hắn chính là vực ngoại thiên ma!"

...

Sự tình diễn ra như vậy. Bốn người Ngụy Vô Nhan lập tức trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Lúc đầu, bốn người còn tưởng bất quá chỉ là một hồi náo loạn thôi. Nhưng theo thời gian trôi qua, lại phát hiện tình thế càng ngày càng ác liệt, cao thủ chạy tới cũng càng lúc càng nhiều. Bốn người dần dần cảm thấy có chút đuối sức. Đợi đến lúc cửu đại gia tộc và chấp pháp giả nhúng tay thì bốn người đã hoàn toàn biến thành phe đào vong.

Đi Đông Nam một chút, hỏi Sở Dương nên làm gì bây giờ! Vạn Nhân Kiệt dứt khoát quyết định: Thuận tiện cũng mang tin tức tới cho hắn... Như vậy là ổn thỏa nhất.

Bốn người bắt đầu tiến về Đông Nam, nhưng không nghĩ tới, đoạn đường này lại gian nan tới mức khó như lên trời.

Không những không vào được Đông Nam mà ngược lại còn bị địch nhân một đường đuổi giết, ngay cả thời gian thở dốc cũng gần như không có, bốn người trốn chạy tứ phía, các phương đều thử đột phá, cuối cùng tìm được một chỗ trống phá vây mà ra, nhìn lại, phương hướng này đúng là Tây Bắc.

Nhưng hiện tại cơ bản đã là thiên hạ giai địch, bốn người không thể không một đường quyết chiến, một đường phá vây, một đường... Cứ như vậy ma xui quỷ khiến, không ngờ phá vây tới biên giới Tây Bắc.

Cũng may mà bốn người này đều là lão luyện giang hồ, ai nấy đều có kinh nghiêm giang hồ phong phú, quả thực chính là thành tinh, mới có thể làm được điểm này, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ xương cốt cũng bị hóa thành tro bụi rồi.

Đến nơi này, tuy người truy sát càng ngày càng ít, nhưng ai nấy đều là cao thủ.

Bốn người thật sự khổ không thể tả.

Chấp pháp giả xuất động cao thủ, lại càng khiến bốn người họa vô đơn chí. Đợi đến khi Hình đường chấp pháp giả xuất mã, bốn người trên cơ bản không còn lực hoàn thủ.

Nếu không phải chấp pháp giả hình đường thủ tọa Lãng Nhất Lang ra nghiêm lệnh: Phải bắt sống!

Chỉ sợ bốn người hiện tại đã sớm phơi thây trên đất rồi.

Cũng chính bởi vì một mệnh lệnh của này Lãng Nhất Lang, bốn người mới có thể không ngừng đào thoát, không ngừng phá vây... Cho tới bây giờ, đang lòng vòng trong tuyết nguyên mờ mịt mênh mông này....

Vừa mới trải qua một hồi đại chiến, bốn người thiên tân vạn khố mới đột phá được vòng vây, trên đường chạy vào trong núi.

"Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp...." Vạn Nhân Kiệt đa mưu túc trí nhất: "Chúng ta cũng không có mục tiêu... cái này thật sự không ổn?"

"Nhưng hiện tại chúng ta dừng không được đâu." Thành Độc Ảnh vẻ mặt đau khổ: "Xung quanh đều là truy binh, có thể nghỉ ngơi một canh giờ đã là may mắn lắm rồi... nào còn thời gian nghĩ tới những cáikhác?"

Bao Bất Hoàn liên tục gật đầu: "Đại sư huynh và nhị sư huynh nói rất đúng."

Ngụy Vô Nhan trầm mặc, đột nhiên nói: "Hay là dùng biện pháp ta nói...."

"Tuyệt đối không được!" Nhạc Nhi còn chưa kịp nói xong, ba người Vạn Nhân Kiệt đã cùng lắc đầu: "Bốn người huynh đệ chúng ta, đến chết cũng phải chết chung một chỗ... Còn như ngươi nói... Muốn chúng ta vứt bỏ ngươi chạy trối chết... Ngụy Vô Nhan, nếu ngươi còn xem chúng ta là người thì đừng nói lại chuyện này nữa!"

Ngụy Vô Nhan cười khổ, trong ánh mắt tro nguội lộ ra một tia cảm động: "Ta biết... Các ngươi trọng tình trọng nghĩa. Nhưng xem tình hình trước mắt, Lãng Nhất Lang chính là vì ta mà tới. Các ngươi đi theo, chỉ khiến ta liên lụy các ngươi."

"Lão tử nguyện ý bị ngươi liên lụy!" Thành Độc Ảnh ưỡn ngực, nói: "Người các muốn liên lụy lão tử, còn chưa có tư cách kìa."

"Ngụy huynh! Nhị sư huynh nói đúng đó!" Bao Bất Hoàn nhiệt huyết nói.

Vạn Nhân Kiệt nói: "Không sai, Ngụy huynh, chúng ta bây giờ là sinh tử một thể! Ngươi đừng khuyên chúng ta nữa."

"Ngụy huynh, đại sư huynh nói đúng đó!" Bao Bất Hoàn lập tức ủng hộ.

Ngụy Vô Nhan hít sâu một hơi, nói: "Các ngươi còn sống, có thể thông báo cho Sở Dương... Tiểu huynh đệ của chúng ta. Nếu như chúng ta chết hết, ai đi giúp hắn?"

Vạn Nhân Kiệt cười ha hả: "Ngụy huynh, có Phong Nguyệt bên cạnh, tiểu huynh đệ làm sao gặp chuyện được chứ?"

Thành Độc Ảnh mỉm cười: "Huống chi còn có Bố Lưu Tình nữa, còn có một vị Tử đại nhân thần công cái thế! Chúng ta đi, ngược lại còn khiến tiểu huynh đệ vướng víu tay chân."

Bao Bất Hoàn gật đầu: "Ngụy huynh, đại sư huynh và nhị sư huynh nói rất đúng."

Ngụy Vô Nhan không thể làm gì hơn...

Phía sau bóng người chớp động, truy binh lại tới.

Bốn người thở dài một tiếng, thân pháp triển khai, cuốn theo tuyết bụi, biến mất ở sâu trong tuyết nguyên..

Lại tiếp tục ba ngày.

Bốn người Ngụy Vô Nhan đã rơi vào tình trạng kiệt sức, nhưng rốt cuộc cũng tạm thời thoát khỏi truy binh, dừng lại trong một sơn cốc, thở dốc từng hơi: "Thật không biết tiểu huynh đệ thế nào lại chọc tới chấp pháp giả, khiến bọn hắn điên cuồng như thế."

Lúc này, Thành Độc Ảnh với có thời gian xử lý một chút miệng vết thương đã gần như đóng băng.

"Nhưng bất kể chọc tới chấp pháp giả thế nào, chấp pháp giả bịa ra cái danh vực ngoại thiên ma để hãm hại người cũng là không đúng!" Vạn Nhân Kiệt cả giận nói: "Cứ như vậy, sau này chỉ cần chấp pháp giả không vừa mắt ai là chụp cho cái mũi vực ngoại thiên ma? Là có thể tùy ý làm bậy? Quả thực là hỗn trướng!"

Ngụy Vô Nhan thở dài: "Chấp pháp giả chính là như vậy... Các ngươi cũng là người từng trải rồi, làm sao ngay cả điểm này cũng không nhìn thấu?"

Ba người đồng thời thở dài.

Biết rõ thế đạo bất công, nhưng ba người còn có biện pháp nào? Chỉ nói mấy lời bênh vực huynh đệ mình, đã bị coi như đồng đảng, bị cả thiên hạ đuổi giết.

Nếu bốn người mình chết rồi... oan khuất này, có thể nói với ai?

Thiên hạ này, người nuốt giận xuống bụng còn có bao nhiêu?

"Chấp pháp giả... Hắc hắc...." Bao Bất Hoàn cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "Chấp pháp giả cũng đến thế mà thôi!"

Ba người cùng gật đầu.

Đúng vào lúc này, một thanh âm thản nhiên nói: "Không sai, chấp pháp giả cũng chỉ đến thế mà thôi! Nhưng các ngươi lại quên một điểm. Chấp pháp giả, chính là cường quyền! Nếu ngươi có năng lực chế định cường quyền, ngươi cũng có thể đùa bỡn cường quyền!"

Thanh âm này bất thình lình xuất hiện, không ngờ tựa như từ trên đỉnh đầu truyền xuống.

Bốn người biến sắc, đồng loạt nhảy lên, lao ra khỏi địa điểm bí mật, ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy trên sơn cốc, mười hắc y nhân giống như vực sâu núi lớn, đứng ở đó, mười đôi mắt lạnh như băng, cùng nhìn bốn người mình.

Giờ khắc này, bốn người đều như rơi vào hầm băng! Một cảm giác tuyệt vọng đâng lên trong lòng!

Người đứng đằng trước, một thân hắc y, trên đỉnh đầu lại đeo một chiếc khăn hồng sắc, quấn lấy trán mình, gương mặt đầy yếu, thần thái cô tịch, ánh mắt khốc lệ, thân thể cao gầy, chín người bên cạnh đều không có áo choàng, chỉ có hắn một thân áo choàng hắc sắc, đón gió tung bay phần phật.

Cho dù chưa gặp, bốn người cũng lập tức đoán ra được!

Cách thức y phục như vậy, chính là chấp pháp giả hình đường thủ tọa, Lãng Nhất Lang!

Mười người còn lại, không ai không có tu vi chí tôn! Vừa mới xuất hiện, cái khí tức chí tôn đã tràn ra lẫm liệt.

"Lãng Nhất Lang?" Ngụy Vô Nhan ngẩng đầu, chẩm ãi nói.

"Lớn mật! Dám gọi thẳng tục danh thủ tọa!" Một hắc y nhân bên cạnh lạnh lùng hét lớn.

Lãng Nhất Lang khoát tay, có chút hứng thú nhìn Ngụy Vô Nhan: "Ngươi chính là... đồ đệ Hồng Vô Lượng. Ngụy Vô Nhan?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.