Ads Sở Dương trong nội tâm đau xót ôm nàng vào trong ngực, cái cằm nhẹ nhàng di trên tóc Mạc Khinh Vũ lẩm bẩm nói: “Đời này kiếp này, há phụ trời
xanh!"
Mạc Khinh Vũ ngẩng đầu, sóng mắt như Thu Thủy thâm tình ngưng
mắt nhìn Sở Dương khẽ nói : “Ta đã vô hạn thỏa mãn rồi, Sở Dương, trước
mắt là sự thật sao? !"
Trên đầu của nàng cái nơ con bướm đỏ tươi
nhảy nhót, nàng nhìn Sở Dương chậm rãi đem đôi môi mềm mại đụng vào bờ
môi Sở Dương mà nhẹ nhàng hôn và thấp giọng nói: “Đây là chuyện ta nằm
mơ cũng chưa từng lấy được, ta thật sự rất sợ, khi mở mắt lại, giấc mộng Hoàng Lương bừng tinh, mộng đẹp thành không..."
Bờ môi nhẹ nhàng ly khai. Sở Dương trong nội tâm đau xót, đột nhiên đem thân thể Mạc
Khinh Vũ ôm chặt vào trong ngực, điên cuồng mà hôn lên cặp môi thơm của
Mạc Khinh Vũ, không cho nàng trốn tránh.
Mạc Khinh Vũ thoáng run một
cái rồi lập tức nhiệt liệt phản ứng lại, nàng kiễng chân lên cố gắng
nghênh đón lấy lưỡi Sở Dương mà trong miệng nhẹ nhàng nỉ non thanh âm mơ hồ.
"Thỏa mãn..."
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Mạc Khinh Vũ
nhỏ xuống, chảy xuống đến bốn phiến bờ môi, hai người đồng thời cảm nhận được một giọt nước mắt kia đầy chua xót.
Mạc Khinh Vũ nhắm mắt lại. Từ nay về sau về sau, không còn Tâm Ma nữa.
Một giọt nước mắt kia là kiếp trước cùng kiếp nầy, vĩnh viễn cáo biệt, không hề phục niệm nữa.
Nàng trong lòng tự nói với mình, sau đó nàng chú tâm đầu nhập vào việc cùng
Sở Dương hôn môi, mở rộng tất cả nội tâm, đem cả người và toàn bộ linh
hồn, toàn bộ mỹ hảo, toàn bộ đều dâng hiến...
Một hồi lâu sau sau,
bốn phiến bờ môi rốt cục tách ra, hai người đều thở hổn hển mà ánh mắt
Mạc Khinh Vũ đã không còn vẻ Thanh Minh nữa, chỉ có sự mê say cùng với
mấy phần thỏa mãn...
Sau khi chấm dứt màn hôn hít này, cặp môi đỏ mọng của Mạc Khinh Vũ dĩ nhiên có chút sưng lên, ánh mắt mê ly nhìn Sở
Dương, hàm răng khẽ cắn lên cặp môi đỏ mọng mà khuôn mặt đỏ bừng, dáng
vẻ như thế thật đúng là làm cho người ta khó của không phạm tội.
Sở
Dương cho tới bây giờ cũng không phải lỷ học tiên sinh, thấy mình động
tình thì muốn lần nữa nhào tới triển khai đại cắn nhưng giờ này khắc
này, đã có một cái thanh âm rất không đúng lúc ho khan một tiếng mang
chút ít vẻ chế nhạo nói : “Xem ra, ta đến thật sự là không đúng lúc a."
Mạc Khinh Vũ nghe vậy chấn động, "A" một tiếng, vội vội vàng vàng từ trong
ngực Sở Dương giãy giụa, "Vèo" một tiếng chạy đi, xấu hổ muốn chết, thậm chí không dám quay đầu nhìn lại xem người đến rốt cuộc là ai mà đã chật vật muôn dạng đào tẩu rồi, chỉ để lại một đám làn gió thơm.
Sở Dương quay đầu, hung dữ trừng mắt nhìn người tới, nghiến răng nghiến lợi nói : “Nếu không là vì dưới mắt còn đánh không lại ngươi, ta hiện tại muốn
đem ngươi trực tiếp đánh cho tàn phế, xem ngươi còn dám tùy tiện như vậy hay không!" ;
Bị quấy nhiễu như thế, Sở Dương làm sao có thể không tức sùi bọt mép.
"Ha ha..." Người nọ ha ha cười cười, tiêu sái hiện thân mà ra, tự nhiên
mang theo ung dung khí độ Quân Lâm Thiên khuyết, quan sát chúng sinh.
Cả phiến thiên địa tựa hồ tại thời điểm người này xuất hiện trong một cái
chớp mắt trở nên đặc biệt thanh tĩnh, đặc biệt nhu hòa, phảng phất ngay
cả tiếng gió cũng như tình nhân thở dốc nhu hòa.
Người này đứng ở lan can nhàn nhạt cười nói: “Ta thật không có nghĩ đến, chỉ có trong thời
gian ngắn không đến 2 năm thời gian, ngươi rõ ràng có thể đi đến một
bước này."
"Sở Dương, ngươi thật là quá làm cho ta kinh diễm rồi."
Người này trong thanh âm tràn đầy sự khen ngợi, tràn đầy ngoài ỷ muốn.
"Như thế nào, Đông Hoàng bệ hạ lại cũng có khi cảm thấy ngoài ỷ muốn sao?" Sở Dương nổi giận đùng đùng, lời nói lạnh nhạt nói.
Người tới, đương nhiên là người được thiên hạ hôm nay công nhận là đệ nhị cao thủ, trong Cừu Đế Nhất Hậu xếp hàng thứ nhất, Đông Hoàng Thiên chi chủ!
Đông Hoàng, Tuyết Lệ Hàn!
Trước mắt Cửu Đế Nhất Hậu đều đang chạy tới đây, vốn lẩy thân phận mọi người
mà nói, tối đa hai ba ngày sau đều đến đủ; thậm chí có người muốn cố ý
trên đường đến trễ một chút, kéo dài thời gian một chút, tốt nhất là
trước khi nghi thức diễn ra vừa vặn đến.
Đoàn Đông Hoàng Thiên khi đi trên đường, mỗi một ngày đều cùng Mặc Vân Thiên có liên hệ.
Nhưng không có nghĩ đến, khi còn cách mấy chục vạn dặm, Đông Hoàng Tuyết Lệ
Hàn đã tự mình một người sớm đến nơi này, làm một hồi khách không mời mà đến.
Còn đem chuyện tốt của Sở Dương quấy rối.
"về phần
giương cung bạt kiếm như vậy, không phải là do quấy rầy hai vị cố nhân
làm công việc tốt sao?" Tuyết Lệ Hàn ha ha cười cười, chậm rãi đến gần
vỗ vỗ bả vai Sở Dương nói: “Lần này, ngàn vạn lần vô liêm sỉ rồi."
Sở Dương ai một tiếng, trở mình mắt trợn trắng nói : “Ngươi chẳng những cái miệng đê tiện mà lại giỏi cãi"
Tuyết Lệ Hàn thở dài một tiếng nói : “nữ tử nặng tình giống như Khinh Vũ vậy, ta cả đời này cũng không gặp được mấy người. Nếu người yêu của nàng là
thần, như vậy, nàng có thể trợ giúp người yêu mình trở thành Chí Cao
Thần, mà chính nàng cũng sẽ trở thành Thánh Mầu; nhưng nếu như người yêu nàng là ma quỷ, như vậy... Nàng sẽ trở thành phụ tá đắc lực của Ma Quỷ
mà bản thân mình cũng tự rơi vào Thâm Uyên, thành Quỷ Mầu La Sát mà cũng không oán không hối."
Nói xong, Tuyết Lệ Hàn buồn vô cớ thở dài một hơi.
Tựa hồ có ý ám chỉ nhưng bên trong khẩu khí lại đầy cám giác vô lực làm cho Sở Dương rất kinh ngạc.
Sở Dương khẽ giật mình nói: “Ngươi nói là... ?'
Tuyết Lệ Hàn trên mặt xẹt qua một tia thần sắc phức tạp khó hiểu nói khẽ nói : “Muội muội ta... Lúc trước đã là như thế... Chỉ tiếc, Khinh Vũ hạnh
phúc còn có một lần cơ hội trùng sinh, muội muội ta... Ân, hoặc là trong lòng hắn, nàng cũng hạnh phúc rồi. Ha ha..."
Một tiếng cười khẽ này bên trong tràn đầy sự đắng chát.
"Muội muội của ngươi?" Sở Dương trong lòng có chút giật mình, nhưng cũng có chút khó hiểu.
Kiếp trước, Tuyết Lệ Hàn hóa thân thành Thiên Hạ Đệ Nhất Tài Tử cùng Mạc
Khinh Vũ kết giao, đặc biệt ưu ái Mạc Khinh Vũ, chính mình thủy chung
không rõ đến tột cùng là vì sao. Nguyên lai nguyên nhân là ở chồ này.
Chỉ là, chưa từng có nghe tìm qua, một đời Đông Hoàng, rõ ràng còn có một muội muội nha?
"Khinh doanh như mộng mộng diệc phiêu, huyết hải cốt sơn vũ yêu nhiêu, trượng
kiếm thiên lý quân mạc vấn, sinh tử tương tùy đáo cửu tiêu."
Tuyết Lệ Hàn ngân nga ngâm nga, trong thanh âm, đúng là trong lòng tràn đầy sự phiền muộn.
Lấm bấm nói : “Ngươi là sinh tử tương từ rồi, thế nhưng mà ta đây này? Ta
phải làm sao bây giờ? Ngươi làm như vậy, chẳng phải làm cho ta cả đời
sống trong mâu thuẫn cùng thống khố sao?"
Sở Dương nhăn nhíu mày,
hiển nhiên là khó hiểu nhưng cũng biết, Tuyết Lệ Hàn nói một câu này
tuyệt không phải là vì Mạc Khinh Vũ, mà là vì... cô muội muội của hắn
kia.
"Đã hiếu ra chút ít a, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà." Sở Dương thở dài một tiếng nói>
Tuyết Lệ Hàn ha ha cười cười, lắc đầu rồi lại thở dài thật sâu.
"Đúng rồi, ngươi tói rất vừa vặn, ta đang có một cái thiên đại tin tức cần
cùng ngươi thương nghị." Sở Dương thở dài, nghĩ đến chuyện Thánh Quân và Vạn Thánh Chân Linh mà trong nội tâm cũng có chút lo lắng mà Tuyết Lệ
Hàn đúng là có khả năng giải quyết vấn đề này.
"
Có cái trọng đại tin tức gì mà có thể làm cho ngươi cũng khấn trương như vậy?" Tuyết Lệ Hàn ha ha cười cười nói.
"Là một cái tin tức cam đoan có thể làm cho ngươi chấn động. Cũng là một
cái tin tức đủ để dao động của Cửu Trọng Thiên Khuyết... Thiên đại tin
tức!" Sở Dương vội vã lôi kéo Tuyết Lệ Hàn tiến nhập mật thất.
Cũng chỉ có hai người bọn họ
"Hay vẫn là trước tiên bố trí một chút, nội dung chúng ta nói chuyện cực kỳ
trọng yếu, tuyệt đối không thể để người nghe trộm được, nếu không tùy
thời khả năng đưa tới họa sát thân." Sở Dương rất là nghiêm túc, rất là
trịnh trọng nói.
"Họa sát thân à? Ha ha, nghiêm trọng như vậy sao?"
Tuyết Lệ Hàn bất đắc dĩ cười cười vung tay lên, toàn bộ không gian tức
thì đã bị Đông Hoàng sử dụng thần niệm hoàn toàn bao phủ!
Đây là
độc môn lĩnh vực thuộc về Đông Hoàng, coi như là Cửu Đế Nhất Hậu thậm
chí Duy Ngã Thánh Quân cũng không cách nào phá vỡ được, hắn nói : “Đến
cùng có chuyện gì, hiện tại có thể nói rồi." Tuyết Lệ Hàn thần sắc lộ ra vẻ rất nhẹ nhàng nói.
Hắn hiện tại căn bản cũng không có nghĩ đến,
tin tức Sở Dương sắp sửa nói cho hắn là dạng tin tức gì ; thậm chí có
chút ít không biết nên khóc hay cười: Có chuyện gì, có lẽ Sở Dương ngươi cảm thấy là đại sự, nhưng tại trong mắt ta chưa hẳn là đại sự.
Cho nên có chút chuyện bé xé ra to. Phóng nhãn toàn bộ Cửu Trọng Thiên
Khuyết, chuyện có thể tạo thành uy hiếp đối với chính mình nhiều nhất
cũng hai ba người, họa sát thân? Cái từ này giống như mình chính thức là quá lâu đã không nghe thấy rồi.
Giờ phút này Tuyết Lệ Hàn hiển nhiên nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, tin tức Sở Dương sắp mở miệng nói, đối
với Tuyết Lệ Hàn mà nói, quả nhiên là hai cái tuyệt đại sát khí! Hai cái xứng đáng với cái tên Siêu cấp tạc đạn!
Cái này Siêu cấp rung
động tin tức này coi như là Đông Hoàng Tuyết Lệ Hàn, ngay cả Tuyết Lệ
Hàn cũng là tuyệt đối không cách nào một mình thừa nhận!
Nhất là một
cái khác, đối với những người khác mà nói hoặc là Siêu cấp rung động
nhưng đối với Tuyết Lệ Hàn mà nói, tầm quan trọng thậm chí muốn vượt qua Vực Ngoại Thiên Ma!
Điểm này ngay cả Sở Dương sắp bắt đầu kể ra hết thảy cũng tuyệt đối không biết.
"Gần đây trong khoảng thời gian này, Mặc Vân Thiên thật sự là đã xảy ra rất
nhiều chuyện kỳ quái, cụ thể là như vậy..." Sở Dương bắt đâu giải thích
nói.
Dân nghe Sở Dương nói, ánh mắt Tuyết Lệ Hàn dần dần trở nên
nghiêm túc lên, nghe tới 'Người bị chết mỗi người đều là đã không có
Linh Hồn Lực lượng, cũng không có bất kỳ linh hồn chấn động nào mà chúng ta lúc ấy lại hoàn toàn không có thi triển thủ đoạn làm tan vỡ linh
hồn... Những người này tất cả đều là cao thủ nhất lưu...' khi nghe được
những lời này Tuyết Lệ Hàn "Xoát" một tiếng đứng bật lên!
Ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn Sở Dương trầm giọng hỏi nói : “Sở Dương, lời ấy có thật không? Việc này, có thật không?"
"Chắc chắn 100%!" Sở Dương nuốt nước miếng một cái, đồng dạng rất trịnh trọng gật đầu nói.
Tuyết Lệ Hàn nghe vậy sắc mặt đại biến mà Sở Dương cũng là sắc mặt nặng nề, chỉ cảm thấy trong nội tâm một mảnh lạnh buốt.
Vốn là Sở Dương đáy lòng còn ôm lấy một cái hi vọng, cái đó chính là, cái
này hoặc là không phải là Vạn Thánh Chân Linh! Hay hoặc là, Vạn Thánh
Chân Linh đối với Cửu Đế Nhất Hậu hiện tại cũng không tính là cái gì đại sự, ít nhất lại không thể tạo thành ảnh hưởng quá lớn.
Nhưng bây giờ nhìn phản ứng của Tuyết Lệ Hàn, trong lòng Sở Dương tất cả hy vọng may
mắn tức thì như là tuyết tan dưới ánh mặt trời, một giọt cũng không còn.