Ads
Khuôn mặt Tôn Trường Phát đầy bi thương: “Ta vừa mới đem tin tức công bố ra ngoài thì ngay lập tức đã nhìn thấy Lý Hắc Tử và Bành Hôi Hôi mang vẻ mặt xanh xám chạy tới tìm. Họ báo lại là đầu của Lưu Tiểu Tam, Đặng Tiểu Ngũ và Trương Năng đã bị treo trên tường thành để thị chúng, nhưng lại không thấy đầu của Lý Thuận. Ngay sau đó có tin tức truyền đến, nguyên một tuyến quân của Lý Thuận đã bị nhổ sạch tận gốc từ trên xuống dưới…! Vương Tọa a… hơn bốn mươi người a… hết thảy đều đã chết bởi một sự sai lầm!”
Tôn Trường Phát toàn thân run rẩy: “Sang ngày hôm sau, Lý Hắc Tử cũng mất tích, Bành Hôi Hôi vòng vo nửa ngày trời rồi đi ra ngoài, sau đó liền phát hiện ra Lý Hắc Tử chết trong một khu rừng. Bành Hôi Hôi lập tức quay trở về nói với ta, và chỉ một lúc sau, ta đã bị người của Bổ Thiên Các bao vây ngay tại nơi đó, nhưng may mà nhờ có mật đạo nên ta đã trốn thoát được. Tuy nhiên, Bành Hôi Hôi cũng không còn nữa…!”
“Nói cách khác, tuyến quân này của ngươi hơn chín mươi người, hiện tại đều chết hết? Chỉ còn lại mỗi một mình ngươi mà thôi?” Lúc đầu, Âm Vô Pháp đúng là rất tức giận, nhưng về sau càng nghe thì lại càng cảm thấy tình thế hết sức nghiêm trọng.
Không cần phải nói, hành động lần này của Bổ Thiên các thật sự là quá nhanh chóng! Phát hiện ra manh mối một cái là bắt đầu đuổi cùng giết tận, mãi cho đến khi địch nhân chết sạch mới thôi. Tuyến quân này của Tôn Trường Phát gần một trăm người, với tư cách là tổ chức tình báo ngoại tuyến của Kim Mã kỵ sĩ đường thì đây tuyệt đối cũng có thể coi như là một bộ phận lớn.
Hơn nữa còn hành động rất cẩn thận, cho tới nay cả ba nhánh đều liên lạc theo cùng một tuyến. Đây cũng là phương pháp xử lí an toàn nhất. Nhưng vẫn như cũ trong vòng hai ngày…. Đúng vậy, Âm Vô Pháp đã bắt đầu tính toán ngay từ lúc hắn nghe Tôn Trường Phát kể lại mọi việc. Hai ngày!
Vẻn vẹn chỉ có hai ngày liền bị hốt gọn một mẻ!
“Chỉ còn một mình ta…!” Tôn Trường Phát có chút ủ rũ: “Từ lúc chỗ này của ta mở ra thì cũng chỉ liên hệ một chiều, không hề biết còn có nhánh khác hay không. Chỉ có điều, trong khoảng thời gian máu chảy thành sông này, ngoại trừ tịch thu gia sản của quan viên, thì bên ngoài còn giết gần bốn trăm người. Theo như thuộc hạ đánh giá, bốn trăm người đó chính là nội tuyến mà chúng ta định triển khai ở một mặt khác tại Thiết Vân Thành…”
Tôn Trường Phát sợ run cả người: “Nếu dựa theo quy mô và tính toán của thuộc hạ, bốn trăm người… Hẳn là năm tuyến quân mà chúng ta sở hữu ở nơi đây cũng đã bị tiêu diệt toàn bộ! Vương Toạ… ta… ta mỗi ngày đều đi qua pháp trường để đếm đầu người… Mỗi lần qua một ngày mới thì đầu người liền tăng thêm không ít…!”
Tôn Trường Phát là người trong ngành, đương nhiên là có năng lực nhất định. Suy đoán của hắn gần đúng với sự thật trước mắt.
Nhưng cũng chính bởi vì thế nên hắn mới không dám xuất hiện, thậm chí nhìn thấy ám hiệu cũng không dám hồi đáp. Hắn cải trang giả dạng đến mức bản thân liền cố ý đâm vào tường, để làm cho khuôn mặt của mình được thay đổi hoàn toàn …
Âm Vô Pháp tâm tình vốn đang tức giận, liền dần dần trở nên yên lặng. Tình huống càng ác liệt thì hắn lại càng bình tĩnh! Trên tay của hắn là tư liệu về toàn bộ nhân viên liên lạc ở Thiết Vân. Hắn nhớ được rõ ràng.
Thiết Vân thành, Ngân Mã kị sĩ có ba người, Thiết Mã kỵ sĩ có năm vị! Ngân Mã kỵ sĩ không thể điều động, như vậy chỉ còn lại có Thiết Mã kỵ sĩ.
Năm Thiết Mã kỵ sĩ, trong đó, một người là tổng thống lĩnh, còn lại bốn Thiết Mã kỵ sĩ, mỗi người đều có hai lực lượng tình báo làm thủ hạ. Đấy là vào thời điểm xây dựng Kim Mã kỵ sĩ đường, Đệ Ngũ Khinh Nhu đã cố ý áp dụng sách lược như vậy. Hai đạo tình báo cũng phải tách ra, không ai nhận ra ai!
Bốn vị Thiết Mã kỵ sĩ cũng không biết lẫn nhau, mỗi người đều do tổng thống lĩnh phụ trách.
Tôn Trường Phát chính là thủ hạ của một trong bốn kị sĩ đó, thủ lĩnh của một trong hai lực lượng tình báo! Và cũng là người đầu tiên mà Âm Vô Pháp tìm được ở Thiết Vân thành.
Nếu như tổng cộng có tám lực lượng tình báo mà nói, thì căn cứ vào tình hình hiện tại qua lời kể của Tôn Trường Phát, đã có ít nhất năm đạo bị tiêu diệt!
Vẫn còn lại ba đạo!
Sở Diêm Vương kia làm việc thực vui vẻ quá nhỉ…!
Bên ngoài có tiếng đập cửa rất nhỏ, Âm Vô Pháp hừ nhẹ một tiếng, cửa mở ra, lập tức có một hắc y nhân lách mình đi vào, hỏi: “Không biết ở trước mặt... vị nào là đại nhân?”
Âm Vô Pháp âm trầm nhìn hắc y nhân một hồi, sau đó khẽ đảo tay, vỗ một tấm ngọc bài lên trên bàn. Trên bề mặt của ngọc bài, năm khối bảo thạch hợp thành một cái vương tọa đầy tinh xảo, ở chính giữa có đúng một chữ “Tam”.
“Hóa ra là Tam Vương Tọa đích thân đến đây, thuộc hạ thất lễ!” Hắc y nhân chấn động, vội vàng quỳ xuống.
“Đứng lên, nói về tình huống của ngươi một chút đi!” Hắc y nhân cùng hai vị Vũ Tôn đi đến đây để tìm một vị Thiết Mã kỵ sĩ. Hiện tại, hai vị Vũ Tôn vẫn còn bôn ba ở bên ngoài.
“Không nói cũng không sao!” Vừa nói, lỗ mũi của Âm Vô Pháp vừa xiêu vẹo.
Hai đạo lực lượng tình báo dưới trướng vị Thiết Mã kỵ sĩ này đã tổn thất hơn phân nửa. Số còn lại cũng không thiếu kẻ ra đầu thú, đám người có thể sử dụng còn lại không nổi mười người.
“Rất tốt… rất tốt! Các chú làm tốt lắm!” Âm Vô Pháp nghiến răng, bàn tay phải đang đặt bình thường ở trên bàn chậm rãi hõm vào, vô thanh vô tức đánh ra một chưởng khiến cho mặt bàn bị thủng một lỗ lớn.
Vị Thiết Mã kỵ sĩ kia buông thõng tay, đứng ở một bên, không dám hít thở mạnh.
Bầu không khí hết sức nặng nề.
Sau một khoảng thời gian không lâu, liên tiếp có hai vị Thiết Mã Kỵ Sĩ chạy đến, ngay sau đó, vị thống lĩnh cũng tới nơi. Tiếp theo, cũng không còn ai đến nữa. Chỉ một lúc sau hai vị Vũ Tôn cũng vội vã trở về, sắc mặt trầm trọng, nói: “Vương Tọa, vị Thiết Mã kỵ sĩ cuối cùng… đã ngỏm rồi anh ơi! Toàn bộ mạng lưới tình báo ở dưới trướng bị giết không còn một mống...!”
“Giỏi! Giỏi cho một Sở Diêm Vương! Quả nhiên là tâm ngoan thủ lạt!” Âm Vô Pháp giận quá hóa cười. Trước khi đến đây, toàn bộ cao tầng của Kim Mã kỵ sĩ đường đều đã từng suy đoán, mạng lưới tình báo trong Thiết Vân thành tất nhiên sẽ phải chịu một chút đả kích nghiêm trọng, nhưng cũng thật không ngờ lại gặp phải tình trạng đả kích như thế!
Trực tiếp bị tiêu diệt mất hơn một nửa!
“Là ai phụ trách liên hệ với Đường đại nhân ở bên kia?” Âm Vô Pháp hỏi.
“Đường đại nhân không cho phép chúng ta chủ động liên hệ, hơn nữa, Đường đại nhân hiện tại tung tích không rõ…. Chúng thuộc hạ đã nghe ngóng ở khắp nơi nhưng cũng không thăm dò được gì!” Thống lĩnh Thiết Mã kỵ sĩ cung kính nói.
“Hả? Xem ra Đường đại nhân cũng đã lành ít dữ nhiều…!” Âm Vô Pháp thở dài một hơi, nói: “Tìm tất cả những tư liệu mà các ngươi đã thu thập được về Sở Diêm Vương, cho ta xem một chút!”
Bốn người nhìn nhau, ai nấy đều lộ ra vẻ cười khổ, nói: “Tổng đường chủ nếu đã tới đây, thì bọn thuộc ha tất nhiên cũng biêt là ngài muốn đối phó với Sở Diêm Vương, thế nhưng… chuyện này cũng khó bề phân biệt vô cùng… khục khục…!”
Dáng vẻ của vị thống lĩnh Thiết Mã kỵ sĩ có chút phiền muộn.
“Chuyện gì?”
“Vị Sở Diêm Vương này… khục khục… có rất nhiều tư liệu liên quan tới hắn….!”
Bốn người đều lấy ra một chồng tư liệu dày cộp từ trong lồng ngực, rồi đặt lên mặt bàn, vừa vặn che đi lỗ thủng do Âm Vô Pháp gây ra.
“Tư liệu rất nhiều…?” Âm Vô Pháp nhìn chồng tư liệu cao chừng một thước kia, sắc mặt bình thường vốn âm u, rất ít khi lộ vẻ xúc động cũng trở nên rất đặc sắc, tròng mắt có chút trợn ngược lên.
“Nhiều như vậy sao?” Âm Vô Pháp không dám tin vào mắt.
“Vâng…! Bẩm Vương tọa, bọn thuộc hạ vẫn cảm thấy chưa đầy đủ…!” Bốn người vẻ mặt xấu hổ.
“Chưa đầy đủ…?” Âm Vô Pháp có chút im lặng, nhìn chồng tư liệu ước chừng hơn mười vạn chữ, vậy mà… vẫn chưa đầy đủ? Thằng Sở Diêm Vương này chẳng lẽ là một lão quái vật đã sống vài vạn năm hay sao? Ghi chép lìn gì mà nhiều thế này?
“Các ngươi ngồi đi, ta xem tư liệu một chút!” Âm Vô Pháp ôm một bụng tức khí, nhưng lại không có cách nào phát tác.
Bốn người khúm núm ngồi xuống.
Tôn Trường Phát cũng muốn ngồi, nhưng mông vừa mới chạm vào cái ghế ở bên cạnh thì chỉ nghe thấy Âm Vương Tọa búng ngón cái một cái, một vị Vũ Tôn liền tiến lên, túm lấy hắn. Lập tức, hắn thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó chuyện gì cũng không biết.
Răng rắc một tiếng, cái cổ bị bẻ gãy rồi.
Vị Vũ Tôn kia thì giống như đang làm một việc nhỏ, mang theo thi thể nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Bốn vị Thiết Mã kỵ sĩ da đầu tê rần, nhưng tiếp đó lại thả lỏng toàn thân. Nhân viên tình báo cấp dưới căn bản không có cơ hội nhìn thấy bọn hắn, hôm nay Tôn Trường Phát lại có thể gặp được cả bốn người bọn họ cùng một lúc, coi như là Âm Vô Pháp không xử lý thì bốn người bọn họ cũng sẽ không để cho Tôn Trường Phát này sống thêm ngày nào.
Dù trung thành và tận tâm như thế nào, cũng không bằng trung thành và tận tâm với chính bản thân mình…
“Phanh!” Âm Vương Tọa vỗ một chưởng lên bàn, rồi quay đầu lại, nhìn như muốn ăn thịt người: “Cái này chính là tư liệu các ngươi thu thập được về Sở Diêm Vương?
Trên trán bốn người đồng thời toát ra mồ hôi lạnh.
“Khốn nạn, đây là một mớ lộn xộn chứ có phải tư liệu lìn gì đâu!” Âm Vô Pháp rất ít khi tức giận, nhưng lần này đúng là đã không khống chế nổi bản thân mình.
Tư liệu về Sở Diêm Vương quá rối loạn!
“Sở Diêm Vương! Khuôn mặt không rõ, thường mang mặt nạ dữ tợn, mặc áo đen. Nghe đồn tên là Sở Dương, năm nay mười sáu tuổi tám tháng, nghe nói xuất thân từ Thiên Ngoại Lâu, đệ tử của người đứng đầu Tử Trúc Viện - Mạnh Siêu Nhiên. Về sau, bởi vì tranh giành gái gú, lỡ tay giết chết sư huynh nên bị đuổi ra khỏi sư môn, đi tới Thiết Vân…”
Đây là một phần nhỏ trong đống tư liệu.
“Sở Diêm Vương! Khuôn mặt không rõ, thường mang mặt nạ dữ tợn, mặc áo đen. Nghe đồn tên là Sở Dương, năm nay hai mươi hai tuổi, nghe nói chính là môn hạ của Hồng Hà đại nho - Tề Thành Tâm, học rộng tài cao, đa mưu túc trí, cũng không tự ý sử dụng vũ lực, được Thiết Bổ Thiên tiến cử lên làm các chủ của Bổ Thiên Các…”
Lại một phần khác
“Sở Diêm Vương! Khuôn mặt không rõ, thường mang mặt nạ dữ tợn, mặc áo đen. Nghe đồn tên là Sở Dương, năm nay hai mươi mốt tuổi, nghe nói chính là môn hạ của cao nhân Hoàng cấp ẩn thế, tuy tuổi còn trẻ nhưng cũng đã có tu vi Vũ Tông, theo lời đồng môn nói: Chính là bất thế thiên tài võ học, tính cách tàn bạo, thích ăn tim người…!”
Một phần khác.
“Sở Diêm Vương! Khuôn mặt không rõ, thường mang mặt nạ dữ tợn, mặc áo đen. Nghe đồn tên là Sở Dương, năm nay mười chín tuổi, chính là nghĩa tử của đại lục đệ nhất danh Thiết Long Thành, thuở nhỏ văn thao võ lược, tinh thông mọi thứ, trợ thủ đắc lực của Thiết Bổ Thiên. Thiết Long Thành ẩn giấu vài chục năm, rốt cuộc đã khống chế được Bổ Thiên Các, làm cánh tay trái của Bổ Thiên thái tử…”
Một phần khác.
“Sở Diêm Vương! Khuôn mặt không rõ, thường mang mặt nạ dữ tợn, mặc áo đen. Nghe đồn tên là Sở Dương, hậu nhân của Sở thị gia tộc ở Trung Tam Thiên, ra ngoài rèn luyện, đầu nhập vào làm các chủ Bổ Thiên Các…”
Những điều như thế nhiều vô số, không đồng nhất với nhau. Thằng Sở Diêm Vương này thậm chí có hơn hai mươi loại lai lịch! Hơn nữa, mỗi một phần tư liệu đều có một phần nhân chứng, bằng chứng rõ ràng…
Tin tức như thế, tình báo như vậy thì có thể nào không làm cho Vương Tọa phẫn nộ đến nỗi muốn phát điên?
Nhiều Sở Diêm Vương như vậy? Người nào là thật? Hoặc là nói trong số tư liệu kia thì cái nào là thật? Phải biết rằng, chỉ có một Sở Diêm Vương!
“Cái này chính là tin tức về Sở Diêm Vương mà các ngươi đã sửa sang lại?” Âm Vô Pháp vuốt chồng tư liệu dày đặc ở trên bàn kia, giọng nói lạnh lẽo.
Cả bốn người đều đổ mồ hôi đầm đìa, bắp chân phát run, không hẹn mà cùng nhau gật đầu, có một câu rất muốn nói nhưng thật sự không dám nói. Vị Thiết Mã kị sĩ đã chết kia thu thập tư liệu về Sở Diêm Vương tường tận nhất đấy. Tuy rằng tin tức mà chính bản thân hắn thu thập mới chuyển tới đây được một nửa, nhưng còn nhiều hơn nữa cơ…