Ads "Còn cần ngươi phải nói sao?" Dương Nhược Lan trợn trắng mắt, ngoài miệng hừ lạnh, nhưng trên mặt đã hiện ra một nụ cười hạnh phúc, thỏa mãn.
Lập tức đứng lên, Sở Phi Lăng chỉ thoáng một cái đã quên chuyện mất mặt của mình, hưng phấn đi tới đi lui: "Nói như vậy, ta có tôn tử rồi? Sở gia chúng ta ... đã có hậu nhân rồi? Ha ha ha! Đây thật sự là song hỷ lâm môn!"
Hắn xoa xoa tay, có chút khó dằn lòng nổi: "Đúng rồi, tôn tử của ta, ta còn chưa nhìn kỹ... cái này... cái này... Nhược Lan, chúng ta lập tức đi tới chỗ sư muội... à, không đúng, còn có thể gọi là sư muội sao?"
"Chẳng lẽ ngươi muốn gọi nàng là em dâu?" Dương Nhược Lan chế nhạo nói.
"Ách...." Cái mặt mo của Sở Phi Lăng lập tức đỏ bừng, chân tay luống cuống quẫn bách, cầu xin nói: "Ngươi có thể không đề cập tới chuyện này nữa hay không?"
"Hừ!" Dương Nhược Lan hừ lạnh một tiếng, mới nhíu mày nói: "Ngươi muốn nhận nhi tử thì cũng không có vấn đề gì lớn. Nhưng nếu muốn nhận tôn tử... thì khó khăn trùng trùng, còn phải cân nhắc... Chuyện này không thể gấp được."
"Hả? Vì sao?" Sở Phi Lăng buồn bực nói.
"Vì sao?" Còn không phải do nhi tử tốt của ngươi sao? Đến bây giờ ngay cả một cái danh phận cũng không có, thậm chí... còn không biết người ta là nữ. Người ta phải chịu đựng bao nhiêu? Đường đường đế vương chí tôn, lại là hoàng khoa khuê nữ, cứ như vậy vô thanh vô tức yêu hắn, mà ngay cả hài tử cũng sinh rồi...."
Dương Nhược Lan thở dài, cũng có chút phiền muộn: "Hơn nữa đứa bé này sinh ra, liền xác định địa vị rồi! Thái tử đế quốc, người thừa kế duy nhất của Thiết Vân! Chúng ta làm sao có thể...."
"Nhưng cho dù là thái tử... thì cũng phải nhận tổ quy tông chứ?" Sở Phi Lăng nghẹn họng trân trối: "Tôn tử của ta, cũng không thể cứ mang họ Thiết như vậy được?"
"Mấu chốt là... sư muội người ta cũng không muốn nhận đám thân thích chúng ta!" Dương Nhược Lan vô lực thở dài: "Nàng căn bản không muốn cho Sở Dương biết! Người ta hi sinh trong sạch, tiền đồ công lực cả đời, cứu mạng nhi tử ngươi, sinh hạ hài tử cho nhi tử ngươi, chẳng lẽ ngươi có thể cứ như vậy cướp hài tử của người ta?"
Sở Phi Lăng thốt lên: "Cho nhi tử rước nàng về làm vợ, chẳng phải xong rồi sao?"
"Nhi tử ngươi cho tới bây giờ còn chưa biết người ta là nữ! Lại nói, cho dù nhi tử ngươi có nguyện ý rước, ngươi ta cũng chưa chắc đã nguyện ý đâu!" Dương Nhược Lan nhìn thấu mọi chuyện, than thở: "Hơn nữa... nàng chính là đế quân Thiết Vân, người thừa kế duy nhất! Gả cho Sở gia... Đế quốc lớn như vậy, làm sao bây giờ? Đây là trách nhiệm, ngươi bỏ được sao?"
Sở Phi Lăng cúi đầu, tuyệt vọng nói: "Chẳng lẽ cứ như vậy nhìn tôn tử ta... mang họ Thiết?"
Dương Nhược Lan nhíu mày, nói: "Việc này.. Trước tiên cứ phải tìm được nhi tử trước đã. Từng bước một, tuyệt đối không thể nóng vội! Nếu không sẽ phản tác dụng, hòng hết mất!"
"Ừ." Sở Phi Lăng cũng chỉ có thể đồng ý.
Nhưng không chờ bọn họ đi tìm Thiết Bổ Thiên, Thiết Bổ Thiên đã tự mình tìm tới cửa.
Sở Phi Lăng cùng Dương Nhược Lan ngồi trên ghế, đối diện với Thiết Bổ Thiên, đều có chút ngây người.
"Sư tỷ, tiểu muội mạo muội tới, sư tỷ không cảm thấy phiền toái chứ?" Thiết Bổ Thiên thần sắc lạnh nhạt, thản nhiên ngồi xuống, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Dương Nhược Lan, thần sắc tự nhiên, bình tĩnh, thể hiện phong độ nhất đại đế vương.
Tư thái tiểu nữ bối rối ngượng ngùng tối qua, không ngờ không còn chút nào, một điểm cũng không thể nhìn ra nữa.
Dương Nhược Lan trong lòng trầm xuống.
Thiết Bổ Thiên vừa gọi 'sư tỷ', Dương Nhược Lan trong lòng lập tức cảnh giác. Nhìn bộ dáng trấn định hiện giờ, gần như không cần Thiết Bổ Thiên mở miệng, Dương Nhược Lan đã biết nàng muốn nói gì.
"Sư muội.. ngươi... có việc gì?" Dương Nhược Lan ngập ngừng nói.
"Vâng, cố ý tới đây bẩm báo sư tỷ một chuyện." Thiết Bổ Thiên bình tĩnh mỉm cười, nói: "Thiết Dương là con ta, ta là phụ thân Thiết Dương. Đây là chuyện thứ nhất!"
"Chuyện thứ hai, tiểu muội không hi vọng Sở Dương biết chuyện này. Có lẽ sư tỷ còn chưa biết, Sở Dương không hề biết ta là nữ nhi, hơn nữa trong lòng Sở Dương, cũng có một nữ tử. Họ yêu nhau khuynh tâm, sinh tử không thay đổi!"
Dương Nhược Lan mở to hai mắt, nhìn: "Hả?"
Thiết Bổ Thiên tiếp tục nói: "Sở Dương vì nàng, vì người nữ nhân trong lòng hắn. Ở Thiết Vân cũng không để lộ diện mạo thật. Tư sắc Ô Thiến Thiến có thể nói tuyệt đỉnh đương thời, phong hoa tuyệt đại! Tiểu muội tự tin, cho dù là thế gia nữ nhi Thượng Tam Thiên, dung mạo có thể so sánh với Ô Thiến Thiến, cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay!"
Thiết Bổ Thiên thản nhiên nói: "Mà Sở Dương lại ở chung sớm chiều với nàng, Ô Thiến Thiến cũng tình thâm ý trọng với hắn, nhưng Sở Dương lại chưa từng hứa hẹn! Cũng có thể là... căn bản chưa từng động tâm."
Nàng mỉm cười, nói: "Nêu Sở Dương biêt Thiết Dương tồn tại, nhất định sẽ vô cùng mâu thuẫn. Hơn nữa... vô cùng có khả năng tạo ra một thảm kịch! Đối với ta, đối với Sở Dương, đối với nữ tử trong lòng Sở Dương kia, đều là một hồi thảm kịch! Nghiêm trọng nhất, thậm chí có thể chôn vui hạnh phúc cả đời của tất cả mọi người!"
"Bởi vì Sở Dương là một nam nhân có trách nhiệm! Tuy bề ngoài, hắn nhìn như giảo hoạt đa đoan, nhưng ở sâu trong nội tâm, lại chấp nhất vô cùng, bất luận kẻ nào cũng không thể tưởng tượng được. Hơn nữa, ta có thể cảm giác được, tình ý đối với nữ tử mà hắn yêu, dã siêu việt sinh tử! Tới mức không quan tâm tới điều gì khác nữa!"
"Mà thảm kịch như vậy, ta không hi vọng sẽ phát sinh!"
"Cho nên, ta không hi vọng Sở Dương biết. Bất kể là vì mình, hay là vì Sở Dương, còn là vì nữ tử vô tội kia... thậm chí là vì Sở gia... Sở Dương đều không thể biết!"
Thiết Bổ Thiên ngồi trên ghế, thân hình nhỏ bé yếu ớt, lại lộ ra đại khí trầm ổn, nhẹ giọng nói: "Cho nên, xin hai vị hãy thành toàn!"
Không đợi hai vợ chồng Sở Phi Lăng trả lời, nàng đã vội vàng nói: "Ta có thể cho phép, thậm chí phi thường hoan nghênh... các ngươi thường xuyên tới thăm Thiết Dương, thậm chí... ở lại đây cũng không có vấn đề gì. Thậm chí đặt một cái tên có họ Sở cũng được. Nhưng ở Hạ Tam Thiên, ở Thiết Vân, hắn chí có tên là Thiết Dương. là thái tử Thiết Vân chúng ta!"
"Yêu cầu duy nhất của ta là đừng để Sở Dương biết! Ta chỉ cần các ngươi đáp ứng ta một chuyện này!"
"Tiểu muội đã nói nhiều như vậy, sư tỷ hãy cân nhắc thật kỹ. Tiểu muội cáo từ." Thiết Bổ Thiên mỉm cười, đứng lên, cúi người thật sâu, đi ra ngoài.
Đi tiêu sái mà cũng vô cùng kiên quyết.
Thân ảnh yểu điệu, biến mất ngoài cửa.
Dương Nhược Lan cùng Sở Phi Lăng ngây ra như phỗng, quay sang nhìn nhau.
Thiết Bổ Thiên, nữ tử này kiên trì và cấp nhất, quả thực có chút kinh người! Tính cách kiến cường của nàng, cả đời này hai phu phụ bọn họ cũng ít thấy!
"Làm sao bây giờ...." Sở Phi Lăng thở dài.
"Chờ sau khi tôn nhi đầy tháng, chúng ta lập tức đi Trung Tam Thiên tìm hắn. Nhưng chuyện này... chuyện này...." Dương Nhược Lan buồn bã nói: "Rốt cuộc có nên nói cho hắn biết hay không?"
"Đi được bước nào hay bước đó...." Sở Phi Lăng lại thở dài. Phụ thê hai người ngồi đối diện nhau, thi nhau thở dài, tựa hồ thở hết cả hơi rồi.
Thiết Bổ Thiên nói chuyện, đã đoạn tuyệt tất cả hi vọng của bọn họ! Đoạn tuyệt tất cả!
Nàng nói rất rõ ràng, các ngươi muốn nói đây là hài tử Sở gia các ngươi, ta thừa nhận. Các ngươi có thể tới thăm nó bất cứ lúc nào, thậm chí có thể ở lại nơi này, cho dù toàn bộ Sở gia các ngươi tới đây thăm đứa bé, ta cũng nguyện ý.
Nhưng yêu cầu duy nhất chính là, không được nói cho Sở Dương!
....
Thiết Bổ Thiên chậm rãi trở lại tẩm cung, vừa mới ngồi xuống, trên mặt đột nhiên dâng lên sắc ửng hồng, lập tức, một dòng máu đỏ tươi đột nhiên từ bên khóe miệng tràn ra.
Nàng lấy một tấm lụa trắng muốt, che miệng mình lại, thoáng ho khan hai tiếng, trên khăn lập tức xuất hiện một vết máu tiên diễm. Sau đó, nàng giống như mất đi toàn bộ lực lượng toàn thân, ngồi xuống hoàng tọa của mình.
Thật lâu sáu, nàng nhẹ nhàng đứng dậy, đi tới bên giường, đứa trẻ trong giường tựa hồ cảm thấy mẫu thân đã tới, giãy giụa hoa chân múa tay vui sướng. Trên mặt lộ ra một nụ cười đáng yêu, tựa hồ muốn mẫu thân ôm mình.
Thiết Bổ Thiên nhìn, ánh mắt dần dần trở nên ôn nhu giống như xuân thủy, vươn tay, vô hạn yêu thương ôm nhi tử vào trong lòng. Si ngốc nhìn khuôn mặt non nớt của nó. Đứa trẻ kêu nha nha, tựa hồ rất đói bụng.
Thiết Bổ Thiên khẽ cười một tiếng: "Tiểu tử kia, chỉ biết ăn thôi." Cởi bỏ vạt áp, cẩn thận ghé nhũ hoa vào sát miệng đứa trẻ. Thiết Dương lập tức mở cái miệng nhỏ nhắn, nuốt ngừng ngụm từng ngụm, vừa bú , hai tròng mắt đen nhánh vừa nhìn mẫu thân mình, trên khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy hạnh phúc
Trong lòng Thiết Bổ Thiên thoáng chốc đã bị tình mẫu tử lấp đầy, thật lâu sau, nàng mới rời ánh mắt khỏi nhi tử, có chút thẫn thờ nhìn vào hư không, lẩm bẩm: "Ta yêu ngươi, nhưng ta không thể phá hư hạnh phúc của ngươi...."
Thanh âm sâu kín, vừa thoát khỏi bờ môi, tựa hồ đã hòa tan vào trong gió...
Hóa thành một tiếng thở dài...
Trung Tam Thiên, trong khoảng thời gian này lại càng thêm như dầu sôi lửa bỏng!
Mạc Thiên Cơ lấy chuyện Mộng gia toàn diệt, tuyên truyền bốn phía, vô số lời đồn đãi khủng bố, từ Mạc gia Đổng gia mấy đại gia tộc truyền ra ngoài như thủy triều.
Tỷ như: Ngạo Tà Vân đã chết, Âu gia Hắc Ma mấy đại gia tộc hạ thủ, thi cốt không còn..
Mấy gia tộc này dã tâm bừng bừng, muốn tiêu diệt Ngạo gia, thay thế...
Giang hồ đại loạn, Trung Tam Thiên đại loạn!
Cùng lúc đó, Vô HÌnh chuẩn của Tạ thị gia tộc cũng bay lượn nháo nhác, truyền đi tin tức tới Kỷ gia, Mạc gia, Đổng gia, La gia, Cố gia...
Sở Dương trở về!
Đổng Vô Thương, La Khắc Địch, Kỷ Mặc đã trở về! Hiện tại đang ở Tạ gia!
Ngạo Tà Vân được đám người Sở Dương cứu, đã trở về, trước mắt cũng ở Tạ gia!
Sở Dương truyền tin tức này cho Mạc Thiên Cơ trước tiên. Trong thời gian chờ đợi, Sở Dương nói với Ngạo Tà Vân: "Tin tức ngươi còn sống... ta cho rằng tạm thời không thể tiết lộ. Chỉ đem tin các đại gia tộc truy sát ngươi truyền ra ngoài là được rồi."
Ngạo Tà Vân gật đầu: "Ta cũng cảm thấy như vậy. Ngạo thị gia tộc những năm gần đây quá mức an nhàn. Cũng cần phải được tẩy lễ bằng máu tươi, ma luyện một chút, nếu như gia tộc biết ta bình an trở về, chỉ sợ sẽ nguyên lão Ngạo thị gia tộc sẽ hủy bỏ kế hoạch báo thù, an phận với hiện tại."
Hắn nhíu mày: "Huống chi, mấy đại gia tộc bọn chúng đã trở thành u ác tính của Trung Tam Thiên, không thể không trừ!"
Sở Dương gật đầu.
Ngạo Tà Vân cùng bọn họ trở lại Tạ gia, chuyện này căn bản không có một ai biết. Ngay từ đầu, Sở Dương đã che giấu tin tức. Ở điểm này, hắn cùng Mạc Thiên Cơ, có thể nói là không mưu mà hợp.
Quả nhiên, mấy ngày sau, vô hình chuẩn bay về, mang tới tin tức cấp tốc của Mạc Thiên Cơ: Tà công tử bình an, tuyệt đối không thể lộ!
Chữ viết rất ngoáy, có thể nhìn ra được, Mạc Thiên Cơ vừa nhận được tin tức này liền vội vàng vịết mấy chữ, gửi đi. Sở Dương tuyệt đối tin tưởng, thời gian con vô hình chuẩn này dừng lại trên tay Mạc Thiên Cơ, tuyệt đối không vượt quá mấy hơi thở!