Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 876: Q.7 - Chương 876: Lần đầu chiến Thiên ma! ( Hai )




Ads

Theo thân pháp Sở Dương tăng tốc, Cửu Kiếp kiếm pháp chưa từng gặp địch thủ không ngừng được thi triển giống như nước chảy. Trước sau chỉ đột tiến ba trượng, nhưng uy lực kiếm quang đã đạt tới mức độ khủng bố.

Cửu Kiếp kiếm pháp, toàn lực bạo phát!

Nhất Điểm Hàn Quang Vạn Trượng Mang, Đồ Tẫn Thiên Hạ Hựu Hà Phương!

Thâm Mai Bất Cải Lăng Duệ Chí, Nhất Tụ Phong Vân Tiện Thị Hoàng!

Huyên Hách Tuyên Cổ Nhất Kiếm Phong, Hô Khiếu Phong Vân Các Tây Đông;

Nhật Nguyệt Vi Thân Lôi Tác Tương...

Bởi vì khoảng cách song phương đã quá gần, thân pháp lại nhanh tới dị thường, cho nên mặc dù Sở Dương đã toàn lực, nhưng đến khi thi triển xong chiêu thứ bảy, cũng đã va chạm với đám hắc vụ kia rồi.

Kiếm chiêu ẩn mà không thoát cứ như vậy bạo phát!

Trong một nháy mắt, giống như một tiên viểu hành tinh đột nhiên nổ tung.

....

So với đám người Sở Dương cẩn thận khẩn trương, buồn bực trong lòng Thiên ma quái nhân có thể nói là tam giang tứ hải cũng không thể xóa hết được. Đúng là buồn bực tới muốn hộc máu rồi.

Vừa mới lộ diện, hắn thảnh thơi cười quái dị "Khặc khặc khặc..." mấy tiếng, ý tứ cũng là muốn nói vài câu trước, khoe khoang sự cường đại của mình, trước tiên kinh sợ, hạ thấp khí thế của đối phương, sau đó mới chậm rãi nói ra một câu: "Khặc khặc khặc, tới đúng lúc lắm.Ta vừa hay muốn chơi một trò chơi với các ngươi..."

Đương nhiên chính là trò chơi bồi dưỡng ma tính, thôi hóa ma tâm, sau đó chậm rãi lấy ra Thiên ma bản nguyên.

Cuối cùng thong dong thu thập đám gia hỏa không biết trời cao đất rộng này, biến kẻ có tiền đồ ma đạo thành người hầu, những người còn lại đương nhiên đều hóa thành chất dưỡng để khôi phục thương thế.

Nào ngờ tới, mình vừa mới cất tiềng cười "khặc khặc khặc" xong, còn chưa kịp lên tiếng, đối phương đã điên cuồng tấn công. Một đám lao tới giống như câm điếc.

Biến hóa này thật sự là vượt quá xa khỏi dự liệu!

Chẳng lẽ quy củ đấu võ của thế giới này dứt khoát như vậy? Đối diện với địch nhân vô danh, cũng không cần nói chuyện quanh co? Gặp mặt là đánh? Hắn thật chưa thấy nơi nào có kiểu đạo lý như vậy...

Đây rốt cuộc là dạng vị diện gì!

Cái khác không nói, ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, cho dù cừu nhân sinh tử không đội trời chung gặp nhau, cũng phải nói vài lời rồi mới đánh chứ? Cho dù chỉ chửi mắng vài câu, thì ít nhất cũng coi như có mở miệng.

Nào có giống một đám hai lúa nơi này, vừa gặp mặt, không nói hai lời, trực tiếp tấn công?

Điều này cũng quá dứt khoát đi!

Đây là đạo lý gì chứ? Chuyện gì vậy?!

Trong lúc Thiên ma đang cảm thấy vô cùng buồn bực, sát chiêu “Thiên sơn vạn thủy tinh linh nguyệt" của Úy công tử đã đánh tới trước người!

Khí lưu cường mãnh dị thường, thật giống như ánh trăng u tĩnh, chiếu rọi bầu trời đêm, chậm rãi khuếch tán ra, từ bốn phương tám hướng cấp tốc hạ xuống!

Chiêu này cuồng mãnh có thừa, lại có phạm vi công kích lớn! Chẳng giác gì một mình Úy công tử đã phong tỏa tất cả lộ tuyến mà Thiên ma có thể tấn công đám người Sở Dương.

"Hống!" Thiên ma quái nhân gầm nhẹ một tiếng, trong hắc vụ màu đen, một chiếc hắc sắc đại thủ đột nhiên thò ra, đại thủ xoạt một tiếng đã quỷ dị vượt qua khoảng cách một trượng Năm đầu ngón tay lăng không nắm lại. Vạn đạo hắc khí cũng theo đó mà phát ra "ba" một tiếng, ánh trăng đầy trời lập tức tiêu tán. Úy công tử bị phản kích khổng lồ đánh trả, kêu lên một tiếng đau đớn.

Hắc vụ liên tục tràn ngập khuếch tán, giống như vô số hắc xà trườn ra khắp nơi. Nếu như cẩn thận quan sát, nhất định có thể nhìn thấy, hắc vụ biến thành hắc xà, nhưng lại ẩn ước có thể nhìn thấy quỹ tích. Vô số hắc xà đều phong tỏa đường tiến lui của Úy công tử, càng nhấn chìm hắn vào trong hắc vụ.

Chỉ trong một chiêu, Úy công tử lập tức rơi vào bị động!

Thiên ma đáng sợ, có thể thấy được!

Có thể nói, nếu lần này chỉ có một mình Úy công tử, chỉ sợ đã lâm vào khốn cảnh khôn lường, không thể nào nhanh chóng thối lui. Cho dù có thể lấy cường chiêu phá vây thì cũng phải trả một cái giá thảm trọng!

Nhưng Úy công tử lại không chỉ có một người. bên cạnh hắn còn đi theo một Sở Dương!

Cửu Kiếp kiếm quang bạo phát lên giống như liệt dương rời núi, chiếu sáng càn khon. Cửu Kiếp kiếm thế thế như thủy triều, liên tục không ngừng liên miên bất tuyệt mà tới!

Kiếm quang dữ dội như lôi như chớp, từ bên cạnh Úy công tử mà phóng tới. Chỉ độc một đạo kiếm quang, nhưng lại cường hành sinh ra một loại cảm giác mênh mông cuồn cuộn!

Lăng lệ bá đạo, tựa như vô kiên bất khả tồi!

Nhưng Thiên ma quái nhân không phải là "kiên", mà là "nhu", gần như là "nhu" triệt để nhất.

Lại có một chiếc hắc sắc đại thủ từ trong hắc khí phóng ra, ầm ầm ầm... trong thời gian cực ngắn, liên tục ba lần, hung hăng đánh lên kiếm quang của Cửu Kiếp kiếm.

Sở Dương chỉ cảm thấy thế công của mình tựa hồ nháy mắt đã lâm vào trong một không gian kết dính sền sệt. Vô thượng phong mang lại bị bám chặt, chậm rãi giảm tốc. Tất cả kiếm khí đã tích tụ tới cực điểm, chỉ cần chạm vào là bạo phát, không ngờ lại không bạo phát được!

"Giết!" Sở Dương quyết định thật nhanh, hét lớn một tiếng, dốc hết toàn bộ tu vi không giữ lại chút nào, truyền vào trong Cửu Kiếp kiếm, ầm một tiếng, độc thủ ảo ảnh kia cứ như vậy biến mất, hắc vụ cũng theo đó mà tán loạn, kiếm khí bị kiếm chết tạm thời rốt cuộc cũng đạt tới cực hạn mà bạo phát, hoàn toàn nổ tung. Trong con ngươi Thiên ma quái nhân chợt lóe lên một tia kinh ngạc, người khẳng khặc, nói: "Thú vị!"

Thiên ma chi khí, từ trước tới nay đều không sợ bất luận binh khí nào trên thế gian. Cho dù là thần binh thiên khuyết, nếu không kết hợp với công pháp đặc thù, cũng không thể tạo thành thương tổn cho Thiên ma chi khí!

Nhưng hiện giờ, hắn không ngờ lại cảm giác được, kiếm quang của thanh kiếm kỳ quái này, không ngờ lại có thể khắc chế, hơn nữa ẩn ước còn có thể thôn phệ Thiên ma chi khí! Mặc dù tu vi đối phương thấp kém, không thể phát huy hoàn toàn sức mạnh của kiếm, nhưng quả thực là khiến mình có một cảm giác nguy hiểm tới cực điểm.

Ngay sau đó, lại có một đại thủ bỗng nhiên biến ảo mà ra, lại mạnh mẽ tóm lấy kiếm khí vừa bạo phát ra. Lần này, Thiên ma dùng sức dứt khoát tăng gấp đôi! Kiếm khí sắc bén vốn vô kiên bất khả tồi, cứ như vậy tả xung hữu đột trong nắm tay hắn, đánh ra vô số lỗ thủng nho nhỏ trên đại chưởng của hắn, nhưng chiếc đại chưởng này vẫn tồn tại như cũ.

Nhưng chỉ cần có một chút thời gian này giảm xóc....

Cố Độc Hành cũng chạy tới, thét dài một tiếng lạnh lùng, nhân kiếm hợp nhất, toàn bộ thân thể gầy gò lăng không bay lên, Hắc Long kiếm giống như viễn cổ ác long, lắc dầu quẫy đuôi, chớp động quang mang nghiêm nghị mà chói mắt, phá không phóng tới.

Cùng lúc đó, Đổng Vô Thương hét lớn như sấm, thân hình khôi ngô kéo theo tiếng xé gió chói tai, nhảy lên giữa không trung giống như thiên thần, mặc đao như kinh lôi điện chớp, hung hăng bổ xuống một đao!

Quái nhân kia một tia chống Nguyệt Hoa thiên đao của Úy công tử, một tay chống đỡ cửu kiếp thất kiếm liên công của Sở Dương, nhưng vẫn có thẻ thong dong, quát lớn một tiếng, không ngờ lại có hai chiếc đại thủ bỗng nhiên biến ảo ra, một chiếc nghênh đón Cố Độc Hành nhân kiếm hợp nhất, một chiếc nghênh đón một đao cuồng mãnh của Đổng Vô Thương!

Một mình hắn, không ngờ xuất hiện bốn bàn tay! Hơn nữa khiến cho ta người có cảm giác, tất cả những chiếc đại thủ này đều là thật.

Đơn độc đối diện tứ đại cao thủ liên hợp vây công, nhưng vẫn có thể thong dong ứng phó!

Không những thong dong mà kết quả của lần va chạm này là....

Cố Độc Hành hự một tiếng trầm thấp, sắc mặt đỏ bừng. Đổng Vô Thương kêu lên một tiếng đau đớn, hai mắt trợn trừng.

Vuơng giả trong kiếm, hoàng giả trong đao, lại đều bị thương. Thiên ma quái nhân lấy một địch bốn, lại có thể chiếm cứ thượng phong!

Nhưng đột nhiên, một đóa hoa huyễn lệ bỗng không nở rộ trước người Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương, không hề có một dấu hiệu báo trước. Đóa hoa đó diễm lệ vô hạn, nhưng cũng bạo phát ra sát khí kinh thiên. Trong vẻ đẹp tuyệt mỹ khiến người ta hoa mắt thần may, hướng về phía hai đại thủ mà hung hăng chém xuống.

Quỳnh hoa! Tạ Đan Quỳnh xuất thủ, mỹ diễm đủ để mê hoặc chết người.

Thiên ma quái nhân nhìn như chiếm hết thượng phong, đến lúc này cũng phát ra một tiếng hừ trầm thấp. Thanh âm quái dị tới cực điểm. Tiếp đó, lại có một chiếc đại thủ từ trong hắc vụ biến ảo xuất hiện, một chưởng túm lấy đóa quỳnh hoa đang nở rộ, siết chặt trong lòng bàn tay. Rống lớn một tiếng, lạt thủ tồi hoa, quỳnh hoa vô hạn mỹ lệ, chỉ trong thoáng chốc đã phai tàn.

Năm bàn tay rồi!

Tạ Đan Quỳnh trên không trung bị lạt thủ tồi hoa, thân hình run lên mãnh liệt, theieus chút nữa rớt xuống đất, khóe trào ra một dòng máu đỏ sẫm. Tu vi của hắn còn kém hơn Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương một chút, quỳnh hoa lại là vũ khí bảng mạng. Quỳnh hoa bị phá, đại biểu hắn cũng bị thương thế không nhẹ. Nếu nói riêng về thương thế, so với hai người Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương còn nặng hơn.

"Ngao...." Một tiếng long ngâm cao vút, trong rừng rậm kim quang bạo phát, một con ngũ trảo kim long cao tới mấy trượng, đột nhiên hiện thân, lắc đầu quẫy đuôi, mạnh mẽ xông thẳng vào trong đám hắc vụ.

"Thật là long tộc?" Ánh mắt Thiên ma quái nhân chợt lóe, cho tới lúc này, hắn mới thật sự sinh hứng thú đối với cuộc chiến bất thình lình diễn ra này. Tựa như đêm tối và ban ngày đột nhiên đổi chỗ cho nhau, lần này lại há miệng phun ra một đạo hắc khí nồng đậm, lại có một hắc sắc đại chưởng từ trong đám hắc khí này phóng ra giống như điên chớp sấm động. Chiếc hắc sắc đại chưởng này khổng lồ không gì so sánh được, một chưởng lập tức chụp trúng cổ kim long, siết mạnh một cái!

"Ngao..!". Hét thảm một tiếng, ảo ảnh kim long lập tức tan biến, lộ ra thân ảnh Ngạo Tà Vân ẩn thân bên trong. Một kiếm bá sát hung hăng đâm vào thân thể bóng đen. Thiên ma quái nhân ngửa mặt lên trời rống thảm một tiếng, đau đớn điên cuồng phản kích, độc thủ cuồng mãnh phát lực, Ngạo Tà Vân kêu lên đau đớn, cuồng phun máu tươi.

Kim quang mặc dù nhỏ bé, nhưng trong nháy mắt khựng lại đó, lại có một đạo quang mang bạch sí sắc hiện ra. Nhuế Bất Thông thét dài một tiếng, giống như phượng minh trường không. Một đám hỏa diễm phừng phừng thiêu đốt.

Niết bàn chi hỏa tái hiện cõi trần!

Niết bàn chi hỏa vừa hiện, lập tức bảo hộ tất cả huynh đệ ở phía sau. Hoa diễm điên cuồng bốc cháy, phát ra thanh âm rừng rực, tràn về phía trước!

Nơi hỏa diễm đi qua, chỉ còn lại một khoảng hư vô!

Thiên ma quái nhân rống lớn một tiếng: "Còn có phượng hoàng!" Ma khí đột nhiên sôi trào lên, lại một lần nữa huyễn hóa ra một hắc sắc đại thủ, từ trên trời giáng xuống, tựa hồ muốn một chưởng đánh niết bàn chi hỏa vào lòng đất.

Ma khí cuồn cuộn tung hoành, phát ra tiếng rin rít. Hiện giờ, Thiên ma quái nhân đã phát huy toàn bộ lực lượng rồi.

Đám địch nhân trước mắt, không ai có thực lực quá cao, nhưng mỗi người đều vô cùng đặc biệt, đủ loại phong thái. Úy tọa có thể kiềm chế Thiên ma chi khí, Cửu Kiếp kiếm chủ có thể thôn phệ Thiên ma khí. Đây đều là lần đầu tiên hắn gặp được.

Cố Độc Hành sắc én, Đổng Vô Thương bá đạo, đều là một loại lực lượng có thể uy hiếp sinh mệnh Thiên ma. Quỳnh hoa nở rộ khiến Thiên ma khí không ngờ cũng bị quấy nhiễu, đây cũng là nguyên nhân Thiên ma hạ sát thủ đối với Tạ Đan Quỳnh.

Mà long phượng chi lực vừa xuất hiện, không ngờ cũng có thể hóa giải Thiên ma khí, thậm chí là trực tiêp tiêu trừ trong vô hình! Lực lượng mỗi người, không ngờ đều có thể tạo thành thương tổn cho Thiên ma.

Điều này thật sự khiến cho vị Thiên ma quái nhân này không thể tưởng tượng được! Trong thiên hạ lại có chuyện này? Thiên ma thần công từ trước tới nay tung hoành thiên địa, khó gặp địch thủ, không ngờ lại liên tiếp gặp phải khắc tinh ở một vị diện thấp kém thế này?

Điều này cũng thật quá khó tin!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.