Ads "Thật ra thì chuyên này vẫn cũng tồn tại rất nhiều nghi điểm, chẳng
qua là khi đó..." Tây Môn Vạn Lý cười thảm nói : “Ta không biết các
ngươi ngày đó chung đụng lân nhau như thế nào nhưng lão Đại ta đối với
chúng ta rất tốt, các huynh đệ bao nhiêu lần ở chung một chỗ cùng sinh
cùng tử, bao nhiêu lần lâm vào hẳn phải chết chi cảnh nhưng lão đại chưa từng một lần nào một mình chạy trốn, môi một lần cũng là hắn một mình
gánh nguy hiểm, ngay cả là không thể làm, muốn rút lui lão đại cũng vĩnh viên cản ở phía sau..."
" lão đại như vậy làm sao có thể hãm hại
chúng ta, làm sao có thể làm ra hành vi ngày đó, đây vốn là chuyên cực
kỳ không hợp lý..."
"Chẳng qua là chúng ta ai nấy là kẻ vong ân
phụ nghĩa mà thôi!" Tây Môn Vạn Lý đứng dậy, cười lạnh nói: “Loài người
xấu xa ở chỗ chúng ta nơi này biểu lộ ra hết!"
"Người khác đối với
ngươi tốt một ngàn lần, ngươi có thể hết thảy không nhớ rõ! Nhưng chỉ
cần có một lần đối với ngươi không đúng, ngươi cả đời không quên!"
"Chúng ta chính là một đám thằng khốn kiếp! Triệt đầu triệt đuôi đồ hỗn trướng!"
Tây Môn Vạn Lý dùng ngón tay chỉ mọi người, chỉ đến ai lại mắng to một câu nói: “Vong ân phụ nghĩa thằng khốn kiếp!"
Cuối cùng, Tây Môn Vạn Lý lại tát một cái lên trên mặt mình hung hăng mắng
nói: “Tây Môn Vạn Lý, ngươi càng thêm là một đứa không biết xấu hổ vô
tỉnh vô nghĩa thằng khốn kiếp! Ngươi có tư cách gì được gọi là Cửu Kiếp
trí nang!"
"Tây Môn Vạn Lý ngươi sao không chết đi! Tựa như ngươi, phế vật bực này có mặt mũi nào sống nữa..."
"Vỉ tư lợi thằng khốn kiếp!"
"Ân tương cừu báo thằng khốn kiếp!"
"Thằng khốn kiếp!"
Tây Môn Vạn Lý thống khổ tru lên.
Trong trướng bồng, Sở Dương giống như trước vô cùng đau đớn nhắm hai mắt lại, hoàn toàn đóng lại giác quan thứ sáu của mình. Hắn thật sự là không
đành lòng nghe hết câu chuyện bi thảm chí cực này.
Một ngày một đêm
qua. Thiên ma không ngừng mà phái binh tới quấy rầy, nhưng mỗi một lần
cũng bị Cửu Kiếp huynh đệ điên cuồng tới cực điểm giết cho máu chảy
thành sông. Không biết mệt mỏi kéo dài điên cuồng chiến đấu, không để ý
sinh tử chiến đấu...
Sở Dương thủy chung không có tham chiến.
Thậm chí, Sở Dương trong lòng vào giờ khắc này đều có chút cảm kích đám
Thiên Ma này bởi vì bọn họ thật sự vì các Cửu Kiếp huynh đệ mà cung cấp
một cái phương pháp phát tiết!
Chỉ có giữa sống và chết giữa
không ngừng chém giết, huyết nhục không ngừng nghỉ va chạm mới là phương pháp để bọn hắn biểu đạt ra tâm tình!
Tử Tà Tình một mực lẳng lặng
nghe, nhìn, rốt cục thở dài một hơi, nói : “Đám người này... Thật sự là
quá bi thảm... Thật không rõ, kẻ ban đầu chọn lựa phương pháp để Cửu
Kiếp tiến vào vực ngoại chiến trường, làm sao lại dùng phương thức cực
kỳ tàn ác như vậy chứ? Không khỏi vậy... Quá tàn nhẫn."
"Hiện ở
loại tình huống này, chỉ sợ coi như là tất cả Vực ngoại thiên ma toàn bộ bị bọn họ giết sạch... Bọn họ cả đời này như thế nào có thể sung sướng
được?"
Tử Tà Tình thở dài nói.
Sở Dương trầm mặc không nói, từ đáy lòng hắn mơ hồ đột nhiên có một suy đoán, nhưng giai đoạn này không có bất kỳ chứng cớ nào, thậm chí không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Hắn không dám suy nghĩ chắc chắn, thậm chí không dám nghĩ nữa.
Nhất là thời điểm bực này, Sở Dương tự nhiên là càng thêm không dám tùy tiện suy nghĩ tói cái này.
Nếu nói hy vọng càng lớn thì thất vọng lại càng lớn,
Tương lai một khi hy vọng thành không thì thất vọng khổng lồ chỉ sợ sẽ làm cho người ta trong nháy mắt hỏng mất!
Sau hai đêm một ngày chiến đấu, lúc ánh bình minh nổi lên. Khói thuốc súng
chưa tán, lịch đại Cửu Kiếp huynh đệ đứng ở trong huyết nhục lâm ly,
trên chiến trường hoàng tàn khắp nơi mà ai nấy thất hồn lạc phách, Tinh
Khí Thần còn đó nhưng tất cả như thần du vật ngoại, vô năng tự mình suy
nghĩ.
Sở Dương thở dài một tiếng, lại cũng chỉ có thể giả bộ làm như
không biết chuyên gì xảy ra, từ từ đi ra nói : “Trong hai ngàỵ này, Vực
ngoại thiên ma không ngừng huy động binh lực từ thấp đến cao, lực chiến
đấu cũng càng ngày càng mạnh, hẳn là đang thử dò xét chúng ta. Bởi vậy
ta phán đoán, bọn họ phía trước đã có toàn bộ kế hoạch, một tiết này mọi người không thể không đề phòng."
Tả Khâu Vận Trù miễn cưỡng cười nói: “Chính xác, điểm này chúng ta cũng là lòng dạ biết rõ, bọn họ
tuyệt sẽ không cho phép chúng ta tiến vào Tử Tiêu Thiên phúc địa mà vẫn
còn sống trở
Sở Dương gật đầu nói: “Chính là như vậy "
"Đoạn
đường này mà đi, phương hướng chúng ta đi tới chưa bao giờ thay đổi, cái này cơ hồ chẳng! khác nào là đà nói cho đối phương biết chúng ta muốn
đi đâu, mục tiêu ở nơi đâu. Cho nên nơi bọn họ cho chúng ta một kích trí mạng phương hẳn là ở Tử hoàng thành."
Tả Khâu Vận Trù nói.
"Nếu không." Tây Môn Vạn Lý nói: “Bản thân ta cảm thấy, nơi bọn họ cùng
chúng ta đánh một kích cuối cùng, nói cách khác sinh tử đại chiến hẳn là ở ngoài Tử hoàng thành."
Đám người Hiên Viên Trường Không cũng yên lặng gật đầu, đồng ý với lời của Tây Môn Vạn Lý.
Tả Khâu Vận Trù nhất thời tỉnh ngộ, nói: “Chính xác."
Lần này đến phiên Sở Dương không giải thích được, nói: “Vỉ sao? Ở Tử hoàng
thành mới là nơi tốt nhất, thời cơ tốt nhất sao, mục đích của chúng ta
là Tử hoàng thành, sau khi tới đó, phe ta về nhuệ khí, tinh thần tổng
hội bởi vì đã tới mục tiêu mà hơi kém đi, Vực ngoại thiên ma sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy chứ?"
Tả Khâu Vận Trù bi ai cười cười, nói :
“Đạo lý vốn là không sai nhưng ngươi cũng không biết một chuyện khác. Tử Tiêu Thiên Đế bệ hạ không chỉ là anh hùng trong lòng chúng ta, giống
như trước cũng là anh hùng mà Vực ngoại thiên ma sùng bái, suy nghĩ
khinh nhờn anh hùng không riêng chúng ta sẽ không làm, bọn họ cũng sẽ
không làm!"
Sở Dương ngạc nhiên nói : “Còn có chuyện bực này sao. Đây là thật hả?!"
"Rất khó có thể tưởng tượng phải không? Vực ngoại thiên ma quả thật tàn bạo
không có nhân tính, nhưng bọn họ với bản năng nguyên thủy cũng là có
tinh thần thượng võ rất cao; đối với nhân vật anh hùng ngược lại càng
thêm chú trọng, ngay cả đối tượng là đã từng là nhân vật đối địch cũng
là như thể; hoặc là nói, kể từ sau sự kiện Tử Tiêu Thiên Để kia, Tử Tiêu Thiên Đế ở trong lòng Vực ngoại thiên ma địa vị có thể đà đi đến mức
gần với Thiên hoàng của bọn họ rồi!"
"Bọn họ cực đoan sùng kính, cực đoan sùng bái Tử Tiêu Thiên Đế."
"Thậm chí ở trong đám người Vực ngoại thiên ma cũng không có ít người đặc
biệt vì Tử Tiêu Thiên Đế mà viết sách truyền lưu. Nội dung hoàn toàn
không có chút nói xấu nào cả, theo ta thì cái này xem ra thật sự là
không thể tưởng tượng nổi, khó có thể tin được nhưng quả nhiên lại là
chân thật!"
Tả Khâu Vận Trù sâu xa thở dài nói :" Ta thậm chí dám cam đoan một điểm, chính là hiện tại ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, người
biết được chuyện về Tử Tiêu Thiên Đế năm đó tuyệt đối không nhiều bằng
người Vực ngoại thiên ma, cái này rất đau xót phải không? ! Nhưng, đây
là sự thật!"
"Ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, Tử Tiêu Thiên Đế được tôn
kính, Vực ngoại thiên ma bên kia cũng như vậy... Như vậy..." Hiên Viên
Trường Không có chút châm chọc cười lạnh, mang theo sự thâm trầm bi ai,
nói: “Không biết cái này có phải là một sự châm chọc hay không ! anh
hùng của chúng ta, anh hùng không thể tranh cãi của anh hùng, ở thế giới của mình không được tôn kính; ngược lại là ở trong lòng địch nhân lại
có vị trí cực kỳ cao! Thực tể thật là đáng sợ a!"
Sở Dương một hồi lâu im lặng. Một cỗ cảm giác thâm trầm bi ai tự đáy lòng đột nhiên dâng lên.
Sở Dương không tự kìm hãm được tự hỏi: Cái thế giới này rốt cuộc là như thế nào?
Cái thể đạo này rốt cuộc là tại sao?
Thực tế, thực tể thật đáng sợ như vậy sao? !
"Chính là bởi vì Vực ngoại thiên ma đối với Tử Tiêu Thiên Đế cực kỳ tôn kính,
cho nên ở trong Tử hoàng thành ngược lại là nơi an toàn nhất ở Tử Tiêu
Thiên; bởi vì thiên ma không cho phép nơi anh hùng an nghỉ phát sinh ra
chiến đấu."
Tả Khâu Vận Trù hắc hắc cười lạnh nói: “Thậm chí, ngay cả quần áo và di vật chôn theo Tử Tiêu Thiên Để bệ hạ cũng là do bên Vực
ngoại thiên ma cao tầng thân thành chuẩn bị ''
Lời nói này nói ra không chỉ làm cho đám người Sở Dương, lịch đại Cửu Kiếp huynh đệ cũng
cảm giác được một cô cảm giác bi phân lao ra. Cơ hồ không kềm chế được!
Anh hùng tại chính thổ thượng của mình, ở Cửu Trọng Thiên Khuyết không có
mộ chôn, quần áo và di vật không có, không có bia kỷ niệm! Ngược lại là ở địa phương của địch nhân lại được tôn kính, được cung phụng...
Tử Tà Tình đột nhiên cảm giác được trong lòng một trận cảm giác sợ hài khó có thể hình dung được.
Loại cảm giác sợ hãi này làm cho nàng có suy nghĩ muốn giết người!
Mọi người nỗ lực thu thập một chút tâm tình, nhưng cũng đều biết cục diện hiện tại cấp bách nên liền tiếp tục lên đường.
Lần này đi trong cát vàng tám nghìn dặm tuy nhiên ngoài dự liệu của mọi
người chính là một đoạn lộ trình này lại là gió êm sóng lặng. Vực ngoại
thiên ma cao tầng có thể cũng đã nhìn ra: Hiện tại những người này cũng
đã điên rồi!
Hiện tại tùy tiện phái quân đội tiền lai chưa chắc
đã có thể tiêu hao được bao nhiêu thực lực của địch nhân, ngược lại sẽ
cho địch nhân 1 con đường phát tiết tâm tình.
Mặc dù Vực ngoại thiên
ma không biết những người này bởi vì sao mà điên cuồng, nhưng lại biết
hiện tại đám người này thần kinh cực kỳ không bình thường!
Nếu những người này đã nhất định sẽ không trở về.
Nếu như là đã định ra phương pháp tiêu diệt những người này rồi, như vậy... Hiện tại việc thử dò xét cũng không cần thiết tiếp tục nữa, để cho bọn
họ cứ như vậy đi qua, lại có làm sao?
Dù sao là một đội ngũ nhất định không thể quay về. Cho nên dọc theo đường đi sau đó đều là gió êm sóng lặng.
Thời gian bình tĩnh này kéo dài đến ba ngày sau đó.
Trước mặt trong trời đất rộng lớn, đứng ở chỗ cao đã có thể thấy tình trạng
bốn phương tám hướng, đập vào mắt có thể thấy được có núi, có hồ nước,
có thành trấn, còn có rừng rậm...
Sở Dương bỗng nhiên cảm giác trước mặt đều là một mảnh trống trải.
Rốt cục... Ở trong Tử Tiêu Thiên vốn là cảnh hoàng tàn khắp nơi mới thấy
được một chút sinh khí, thấy được một chút màu xanh. Thấy được những thứ này, tựa hồ trong lòng cũng thư thái hơn.
"Nơi này cũng là nơi thiên ma ở lại sao?" Sở Dương hỏi.
“ Đúng." Quý Hồi Thiên thở dài một tiếng nói: “Tử Tiêu Thiên cũng vẫn có 1 bộ phận thổ dân tồn tại. Nhưng dân Tử Tiêu Thiên những năm gần đây cuộc sống rất bi thảm... Hơn nữa cũng rất bí ẩn. Họ đều ở rất sâu trong rừng rậm... Ai?
Quý Hồi Thiên có chút thẫn thờ nói : “dân Tử Tiêu
Thiên chưa từng có cùng chúng ta liên lạc qua, ở trong mắt những người
kia chúng ta không đáng tin cậy..."
Sở Dương thở dài thật sâu.
Liền tại lúc này, đột nhiên nghe được phía trước có một tiếng kêu to truyền
đến, thanh âm rất xa nhưng có thể rõ ràng nghe được trong thanh âm kia
đầy sự thống khổ.
Nhưng ngay sau đó, phương xa cát vàng cuồn cuộn, tựa hồ có người đang hướng về bên này cấp xông lại.
Xa xa trên bầu trời xuất hiện một mảnh bóng đen giống như là Phi ma trong quân đội Vực ngoại thiên ma đang đến...