Ads Trong ánh mắt mong đợi của Yêu Ninh Ninh, một đóa Bạch Vân từ trên trời nhẹ
nhàng hạ xuống.
Một Bạch y thiếu nữ đẹp đến mức không giống như là người trên trần gian, hình
dáng khuôn mặt như vẽ, xinh đẹp khó tả, quốc sắc thiên hương, nghiêng nước
nghiêng thành, dáng người cao gầy, có lồi có lõm, đang vô cùng hưng phấn bay tới:
"Đàm Đàm, Đàm đại ca, tại sao ngươi lại ở chỗ này vậy?"
Ánh mắt Yêu Ninh Ninh liền dại ra, trong phút chốc liền từ một thái tử gia có
phong độ uy nghiêm biến thành một trư ca.
Đẹp!
Thật đẹp!
Thật sự là rất đẹp, hôm nay coi như đã biết cái gì gọi là mỹ nữ? !
Đàm Đàm cũng cảm thấy sửng sốt: "Là Nhạc Nhi muội muội à? ! Sao ngươi lại
tới đây? Đột nhiên chạy đến đây làm gì hả? !"
Sở Nhạc Nhi bay xuống đất, khuôn mặt kích động đến mức có chút đỏ lên, quê người
gặp được người quen, vẫn là huynh đệ tốt nhất của ca ca, thì giống như một tảng
đá lớn trong lòng Sở Nhạc Nhi cũng đã được ném xuống, lập tức nhớ tới tình cảnh
của bản thân: "Đàm đại ca, chúng ta nên đi mau thôi. Bên kia có người đuổi
theo muốn bắt ta..."
"Ai dám bắt ngươi?" Đàm Đàm lập tức giận tím mặt, xoa tay giống như
muốn ăn thịt người: "Ai dám bắt muội muội của Đàm Đàm ta? Ai mà to gan lớn
mật như vậy! Ai? Là ai? !" Vì quá phẫn nộ, nên khuôn mặt vốn không chuẩn của
Đàm Đàm, lại có thể trở nên chuẩn hơn rồi...
Mà thái tử gia cũng đã có cơ hội biểu hiện, thần sắc nghiêm túc, hơi ưỡn ngực
ra nói: "Muội muội cứ yên tâm đi, ngươi là muội muội của Đàm đại ca, thì
cũng là muội muội của ta! Thân muội muội! Có ca ca ta ở chỗ này, ai dám động đến
ngươi một sợi tóc, thì ta sẽ làm cho hắn chịu không nổi! Cả nhà cả nhà đều chịu
không nổi!"
Hắn còn chưa dứt lời, đã nghe thấy có người hét lớn: "Tiện tỳ! Chạy đi
đâu! Còn không đứng lại cho ta, nạp mạng đi!"
Khuôn mặt Yêu Ninh Ninh lập tức biến thành tái mét!
Mẹ nó, ta vừa mới nói không ai dám động, ngay lập tức đã có người muốn nàng để
mạng lại rồi?
Đây không phải là đánh thẳng vào mặt bản thái tử gia sao? Bản thái tử gia cảm
thấy rất mất mặt rồi!
"Tên hỗn đản nào dám bắt muội muội của ta? Đi ra đây cho lão Tử!"
Thái tử gia nổi giận, rống một tiếng. Khóe mắt muốn nứt ra!
Xa xa có một thanh âm nói: "Thì ra đã tìm được người rồi, tiện tỳ này lại
còn có một tên ca ca, như vậy cũng đúng lúc, cùng lúc bắt lấy, rồi cùng lúc xử
lí!"
Một thanh âm khác nói: "Nữ xử lý đáng tiếc, không bằng..."
Còn có một âm thanh cũng nói: "Nếu là ca ca của nàng kia, chắc bộ dáng
cũng không tệ đâu, không bằng..."
Lời còn chưa dứt, vụt vụt vụt...
Hơn mười bóng người từ phía nam xuất hiện. Đồng thời hạ xuống mặt đất.
Vụt vụt vụt, bốn phương tám hướng đều có người đang nhanh chóng chạy tới.
Đem ba người này bao quanh vây chặt ở chính giữa!
Sau đó, mấy trăm người này cùng nhau choáng váng!
Chỉ thấy ở chính giữa, vị thái tử gia Yêu Tộc kia nhìn mình cùng những người
khác giống như muốn ăn thịt người vậy, thịt trên mặt cũng đều co lại rồi.
Mà Bạch y thiếu nữ kia. Giờ phút này lại tránh ở phía sau vị thái tử gia kia.
Ngay lập tức, một đám choáng váng một chút, thiếu chút nữa thì thật sự ngất xỉu!
Chuyện này, sao lại thế này?
"Đây là chuyện gì? Ai có thể nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra? !"
Yêu Ninh Ninh hùng dũng bước ra, tiếng như sấm nổ: " Vì cái gì mà các
ngươi lại đuổi theo nàng?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, biết nói như thế nào đây? !.
"Việc này..." Đám người tới trễ nhất, chính là những người vừa rồi
tham dự bao vây Sở Nhạc Nhi, giờ phút này nói lớn tiếng: "Thưa Yêu Thiên
thái tử điện hạ. Nữ tử này, chính là phi tặc..."
Những lời này, làm cho những người tới trước ở phía nam gần như muốn đem một chậu
phân người đổ lên đầu của hắn: Ngươi điên à! Vừa rồi thái tử gia còn nói rõ đây
là muội muội của hắn! Bây giờ ngươi lại còn dám nói người ta là phi tặc!
Ngươi không muốn sống nữa à, vậy thì nhanh chóng tìm nơi tự sát đi. Tại sao phải
kéo chúng ta chết theo cơ chứ!
Phi tặc?" Yêu Ninh Ninh nhìn Sở Nhạc Nhi, thật ra thì hắn cũng hoàn toàn
không hề nghi ngờ gì về tính chính xác của tội danh này, thậm chí còn cảm thấy
được đây mới là chuyện bình thường, trong lòng không khỏi cảm thấy kích động:
Oa. Phi tặc đẹp như vậy sao, giang hồ giang hồ giang hồ sao. Quả nhiên là không
thiếu điều lạ...
"Đúng vậy, đây chính là một nữ phi tặc!" Giờ phút này tên sĩ quan kia
vẫn chưa biết đang bị sát tinh chiếu mạng, cái chết đã ở trước mắt, nên vẫn mắng
không dứt miệng: "Tiện tỳ này, vừa rồi ở bên kia hành hung người, chúng ta
vừa muốn bắt nàng, lại bị nàng dùng độc hạ độc rất nhiều người của chúng ta,
sau đó chạy thoát đi. Hiện giờ rốt cuộc đã vây quanh được này, xin thái tử điện
hạ hãy bảo vệ công lý cho chúng ta!"
"Bảo vệ công lý? Bảo vệ công lý cho các ngươi? !" Vẻ mặt Yêu Ninh
Ninh có chút kỳ dị.
"Vâng!" Vẻ mặt vị sĩ quan Mặc Vân Thiên kia tỏ ra đau thương căm giận
đến cực điểm. Đã chết nhiều huynh đệ như vậy, trong đó còn có mấy người chính
là hảo hữu chí giao, sinh tử huynh đệ của hắn, giờ phút này trong lòng hắn thật
sự cảm thấy thù hận ngập trời, thật sự không hề có một chút giả dối nào, nếu
không phải như thế, thì hắn cũng sẽ không tỏ ra không cố kị gì, trong lòng nghĩ
gì thì nói ra như vậy!
"Ha ha ha... Ta xác nhận lại một lần nữa, ngươi nói rằng, nàng là nữ phi tặc?
Là nữ phi tặc hành hung các ngươi sao?" Yêu Ninh Ninh giơ một ngón tay chỉ
Sở Nhạc Nhi.
"Vâng!" Vị sĩ quan kia vẫn không rõ ràng cho lắm, khẳng định chắc chắn,
có vẻ lòng báo thù đã che mất một bộ phận lý trí của hắn.
"Uhm, hôm nay đúng là không thiếu chuyện cười, còn có người có thể đem
chuyện cười biến thành chuyện thật như vậy, thật sự rất thật, nếu ngươi đi biểu
diễ, thì chỉ cần như hành động lần này, thì ta nhất định sẽ tới cổ vũ! Muội muội
của ta lại là nữ phi tặc sap?" Yêu Ninh Ninh giống như cười mà không phải
cười: "Ngươi còn muốn ta đến bảo vệ công lý cho ngươi hả?"
"Dạ! Sao?" Sĩ quan kia vừa mới thốt ra một chữ, thì đã chấn động ngay
lập tức: "... Muội muội ngươi... Muội?"
"Đương nhiên là muội muội của ta, chẳng lẽ lại là muội muội của ngươi sao!
?" Ở trong lòng Yêu Ninh Ninh, muội muội của Đàm Đàm, vậy thì cũng chính
là muội muội của mình, cho dù không phải là muội muội, thì cũng là tỷ tỷ, dựa theo
kinh nghiệm giang hồ của người ta, thì cũng đã quá đủ để làm tỷ tỷ của mình rồi.
Sắc mặt tất cả binh lính Mặc Vân Thiên đồng thời biến từ tái nhợt thành hơi trắng,
sau đó biến thành trắng bệch, lung lay sắp đổ.
Xác nhận!
Thực sự xác nhận!
Chuyện này thật sự qua thảm rồi.
Hoá ra cô nương áo trắng này, thật sự không phải tội phạm! Mà là muội muội của
Yêu Tộc thái tử, vậy chẳng gì là nói... Vị này thật ra chính là nữ nhi của Yêu
Hậu? Tiểu công chúa của Yêu Tộc?
Ông trời ơi? Ai lại chơi người khác như vậy cơ chứ? !
Mà... Phải coi lại những người này đã làm việc gì nữa.
Liên tục kiểm tra người ta nhiều lần, lại còn muốn người ta cởi sạch áo quần để
kiểm tra, cuối cùng lại còn nói xấu thành nữ phi tặc...
Rốt cuộc chuyện gì cũng đã làm, lại phát hiện ra đây là tiểu công chúa Yêu Tộc!
Ngay lập tức, tất cả mọi người của Mặc Vân Thiên ở đây gần như muốn khóc lên.
Ngài có thân phận như vậy, vì sao lại không nói sớm cơ chứ, ngài nên nói sớm mới
đúng, vì sao lúc trước ngài lại phối hợp như vậy cơ chứ, ngài không phối hợp sớm
một chút thì có phải tốt hơn không! Tại sao ngài lại thu liễm hết khí thế như vậy,
lại giống với bình dân, tỏ ra yếu đuối giống như không có chỗ nương tựa như vậy,
nếu ngài phóng ra khí thế sớm một chút, không phải đã không có việc này hay
sao? !
Thật sự không nên lừa người như vậy đấy.
Đem Công Chúa Điện Hạ của Yêu Tộc, nói xấu thành nữ phi tặc. Còn lại dám làm
như vậy trên lãnh thổ của Yêu Hoàng Thiên...
Có cần quá mức như thế không? Có cần ngu ngốc như thế không? !
Có thể bi kịch hơn nữa hay không? !
Bây giờ phải làm sao đây? !
Mấy ngày nay, không có việc gì cũng đã bị vị thái tử gia Yêu Tộc kia chặn đường
cướp đoạt một chút thì mọi người cũng đành phải chấp nhận, dù sao thân phận kia
người ta như vậy, hơn nữa nơi này vẫn là đất đai của người ta, chơi đóng vai
vài lần kiếm niềm vui thú, thì cũng có thể chịu được, nhưng hiện tại lại có thể
làm ra một chuyện động trời như vậy? Các ngươi muốn thêm người, vậy thì thông
báo một tiếng chứ, tại sao lại làm như vậy cơ chứ.
Người bên phía Mặc Vân Thiên thật sự không biết nên nói gì, nên làm gì nữa, thật
sự quá bi kịch rồi...
Bên kia, Yêu Ninh Ninh đã giận tím mặt: "Các ngươi có ý gì đây? Muội muội
của ta là một tiểu cô nương hiền lành, tại sao lại biến thành nữ phi tặc hả?
Các ngươi đang bôi xấu danh dự của muội muội của ta áo! Ai, ai đến giải thích
cho ta nghe coi?"
Vẻ mặt tất cả mọi người vây quanh đều đổ mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, hình như
không ai dám trả lời.
"Nói cho ca nghe, rốt cuộc sao lại thế này?" Vẻ mặt Yêu Ninh Ninh vốn
đang tức giận, quay đầu nhìn Sở Nhạc Nhi thì lại lập tức dịu xuống.
Sở Nhạc Nhi đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy trong tai truyền đến âm thanh
giống như muỗi kêu, chính là tiếng Đàm Đàm truyền âm: "Nói nghiêm trọng một
chút..."
Sở Nhạc Nhi không khỏi trợn tròn mắt.
Nghĩ ta ngốc sao, ta không biết phải nói nghiêm trọng thêm sao, nhưng vấn đề
là, còn có thể nói nghiêm trọng hơn như thế nào đây! ? Chuyện này mà nói nghiêm
trọng thêm... Thì không phải là gây tổn hại tới danh tiết của ta sao...
"Ta đi vào đây, liền bị kiểm tra, kiểm tra thì cứ kiểm tra đi, ta để cho bọn
họ kiểm tra, còn để nhập thần thức ấn ký, nhưng mà kiểm tra xong cũng không được
để yên, trước sau phải kiểm tra bảy tám lần, sau đó..." Sở Nhạc Nhi đem sự
tình nói ra, vừa không hề nói tăng thêm, cũng chưa từng giấu diếm đi điều gì.
Có đôi khi, nói thật ra mới gây chấn động mạnh nhất, cũng làm cho phía bên kia
hoàn toàn không có cách nào chối cãi được!
Nghe tới chuyện 'Lột sạch quần áo kiểm tra nam nữ, thì Yêu Ninh Ninh hoàn toàn
bùng nổ!
"Rốt cuộc đám hỗn đản Mặc Vân Thiên các ngươi muốn gì? ! Các ngươi có muốn
ta cũng cỡi hết ra để kiểm tra thử có phải nam hay là nữ không? Xem có phải nữ
giả nam hay không? ! Chẳng lẽ các ngươi đều bị mù sao?"
Yêu Ninh Ninh nổi trận lôi đình, đúng vậy, quả thật chính là tức giận vô cùng:
"Là nam hay là nữ nhìn không rõ sao? Lại còn muốn cỡi hết ra để kiểm tra,
Mặc Vân Thiên các ngươi đi vào Yêu Hoàng Thiên chúng ta, chính là đến để làm nhục
con dân Yêu Hoàng Thiên chúng ta hay sao? Thật sự nghĩ Yêu Hoàng Thiên chúng ta
là quả hồng mềm, ai cũng có thể bóp được sao?"
"Không không... Không dám, thái tử điện hạ, đây là sự hiểu lầm, thật sự là
hiểu lầm, chính hiểu lầm..." Giờ phút này tên sĩ quan mới vừa rồi còn to
tiếng kết tội kia cũng chính là kẻ chật vật nhất, cũng là kẻ sợ hãi nhất.
Toàn bộ lý trí bị sự phẫn nộ che lấp đã quay trở lại, mà lý trí trở lại, cũng
có nghĩa hắn đã suy nghĩ rõ ràng tất cả mọi chuyện trước mắt, đồng thời cũng có
nghĩa...
"Bọn ngươi khinh nhờn, nói xấu công chúa của Yêu Tộc chúng ta, đây là tội
không thể tha thứ!"
Yêu Ninh Ninh rống to một tiếng: "Người đâu! Bắt lại toàn bộ đám người này
cho ta!"
Thò tay chỉ một vòng, tức giận nói: "Nơi này có tổng cộng hơn một ngàn người,
ta đã đếm rõ, một người cũng đừng hòng chạy thoát! Bắt các ngươi xong, ta sẽ đi
tìm cái tên Vũ Trì Trì kia! Bản thân ta muốn hỏi một xem, hắn dựa vào cái gì? Rốt
cuộc là hắn dựa vào cái gì? ! !"
"Người Mặc Vân Thiên thật sự coi mình là ông chủ hay sao? Có thói quen đạp
quen đạp lên mặt người khác hả? Cặn bã! Các ngươi coi là thứ gì! Dám đến Yêu
Hoàng Thiên chúng ta giương oai, ta nói cho các ngươi biết, cho dù là con rùa
già Nguyên Thiên Hạn kia đến đây thì hắn cũng phải nằm xuống! Chỉ là một tên Vũ
Trì Trì, mà cũng dám ăn gan hùm uống mật gấu, đầu óc bị bệnh sao? Đợi lát nữa bản
thái tử cùng tên ngu ngốc hỗn đản kia tính sổ! Đồ hỗn trướng Vũ Trì Trì kia đợi
thái tử gia xử lí đi!"