Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 872: Q.7 - Chương 872: Nam nữ bất đồng




Ads Mặc Lệ Nhi cũng đi theo, trong lòng hơi bất mãn, chuẩn bị sẵn sàng, nếu như Mạc Thiên Cơ không thể đưa ra một câu trả lời thỏa đáng, nàng sẽ đưa ra một lời cảnh tỉnh. Nữ nhân luôn đứng sau nam nhân, nhưng đến lúc nên nói thì vẫn phải nói.

Dù sao tất cả huynh đệ đều một đường tinh phong huyết vũ đi tới tận bây giờ, nếu chẳng may lại sinh ra hiểu lầm khúc mắc gì, thật đúng là chuyện khiến người ta vô cùng tiếc nuối.

"Có chuyện gì thế?" Mạc Thiên Cơ vốn đang im lặng quan sát một bên, đột nhiên bị muội muội mình lôi đi, tiến vào trong một gian phòng, không khỏi mơ hồ, tiểu nha đầu này làm sao vậy?

"Hừ, nói nhỏ một chút." Mạc Khinh Vũ dựng đầu ngón tay ra hiệu im lặng, nói nhỏ: "Chúng ta trước tiên tạo chí tôn lực trường, ngăn thanh âm truyền ra ngoài. Có nói chuyện cũng không bị ai nghe thấy được."

Mặc Lệ Nhi hoàn toàn đồng ý.

Loại chuyện này, nếu như để Úy công tử nghe được, kể cả ban đầu không nghĩ gì thì bây giờ cũng phải nghĩ rồi. Hai người mình có hảo tâm lại thành ra chuyện xấu.

Nguyên lực chí tôn cấm cố nhanh chóng hoàn thành.

"Rốt cuộc làm sao vậy? Thế nào lại thần thần bí bí?" Mạc Thiên Cơ hoàn toàn không hiểu chuyện gì, lên tiếng hỏi.

"Làm sao? Ngươi còn hỏi? Vốn cho rằng nhị ca ngươi là người trầm ổn, thì ra cũng dễ nông nổi như vậy, khiến Sở Dương cũng hư hỏng theo rồi." Mạc Khinh Vũ thấp giọng nói: "Nhị ca, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, khoảng thời gian này các ngươi có chút quá đáng?"

"Ta làm Sở Dương hư hỏng? chúng ta quá đáng? Đây là chuyện gì vậy?" Mạc Thiên Cơ nghiêng nghiêng đầu, chẳng lẽ Sở Dương phạm phải chuyện xấu gì? Chỉ là mấy ngày nay phần lớn thời gian Sở Dương đều ở cùng với các huynh đệ, không có gì dị thường nha...

Về phần ta làm Sở Dương hư hỏng? Cái này thật sự là vô cùng vô lý, rõ ràng là Sở Dương dần dần khiến ta nhiễm tật xấu mới đúng...

Mặc Lệ Nhi và Mạc Khinh Vũ cùng nhau gật đầu, Mạc Khinh Vũ nói thẳng: "Ngươi còn nói, các ngươi kết bè gây sự, nhất là Sở Dương, hơi quá đáng rồi. Nhất định là nhị ca sai khiến hắn làm vậy."

"Sở Dương hơi quá đáng? Ta sai khiến gì? Hắn làm gì rồi?" Thần sắc Mạc Thiên Cơ càng lúc càng ù ù cạc cạc: "Hả, chẳng lẽ các ngươi nói.... chuyện chúng ta cò kè mặc cả, vơ vét tài sản Úy công tử mấy ngày nay?"

"Thì ra ngươi còn biết!" Mặc Lệ Nhi khẽ thở phào một hơi.

"Ngươi biết mà còn không lên tiếng ngăn lại, chẳng lẽ thật là ngươi bày trò?" Mạc Khinh Vũ dùng ánh mắt nhìn thấu âm mưu mà quan sát nhị ca của nàng.

"Hả? Chẳng lẽ các ngươi cho rằng... Sở Dương làm như vậy là rất có lỗi với bằng hữu? Rất quá phận?" Thần sắc Mạc Thiên Cơ càng lúc càng quái dị rồi: "Có phải các ngươi nghĩ rằng, Úy công tử tuyệt đối không phải địch nhân, hơn nữa còn là bằng hữu thân thiết của chúng ta, trước kia còn giúp chúng ta không ít lần. Chúng ta tính kế hắn như vậy, thật sự rất không nên?"

"Đúng! Đúng!" Hai nàng cùng nhau gật gật đầu, đúng là rất không nên rồi.

Mạc Thiên Cơ nói một câu quả thực trúng ngay trọng điểm.

Mạc Thiên Cơ thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Ta còn tưởng đại sự gì, hóa ra là chuyện này, các ngươi đó.... haiz..."

"Chẳng lẽ cái này còn chưa tính là đại sự?" Mạc Khinh Vũ thận trọng nói: "Nhị ca, không thể thương tâm bằng hữu nha."

Mạc Thiên Cơ buồn cười lắc đầu: "Haiz... Hôm nay ta mới chính thức nhận ra, tư tưởng nam nhân và nữ nhân, quả nhiên không giống nhau."

"Tư tưởng nam nhân và nữ nhân không giống nhau? Cái gì mà giống với không giống? Ngươi có ý gì?" Nghe xong, Khinh Vũ và Mặc Lệ Nhi đều có chút buồn bực. Mạc Thiên Cơ này đang nói cái quỷ gì vậy?

"Mạc huynh, ngươi nói vậy nghĩa là sao? Xin nói rõ một chút, để hai chúng ta cùng minh bạch!" Mặc Lệ Nhi thân là Hắc Ma, bất kể là võ công kiến thức, tâm cơ trí lực hay là kinh nghiệm giang hồ thủ đoạn, đều không dưới cửu kiếp huynh đệ.

Luôn tự xưng là cân quắc bất nhượng tu mi, hiện giờ nghe Mạc Thiên Cơ nói như vậy, không kìm nổi có chút mất hứng.

"Đừng hiểu lầm, ta hiểu ý các ngươi."

Mạc Thiên Cơ mỉm cười, nói: "Các ngươi là đang lo lắng, Úy công tử sẽ bởi vì chúng ta luân phiên ức hiếp hắn mà tức giận. mà Sở Dương làm như vậy, cũng có hiềm nghi lợi dụng người ta trong lúc khó khăn, hơn nữa còn là thừa dịp bằng hữu nguy nan, thủ đoạn có chút quá bỉ ổi đúng không?"

Hai nàng đều không nói lời nào, hiển nhiên là đồng ý. Quả thực là nghĩ như vậy, chẳng lẽ không phải như thế sao?

"Ý nghĩ của các ngươi, theo lẽ thường mà nói, cũng đúng thôi. Nhưng các ngươi có chú ý tới hay không, trước sau bị Sở Dương liên tục vơ vét như vậy, mỗi một lần Úy công tử đều chật vật, ủy khuất bại lui, đúng không? Tiếp nữa, các ngươi có từng chú ý tới một điểm. Úy công tử lần nào cũng bại, nhưng lần nào cũng chiến, có thể nói là cứ chiến là bại, cứ bại là chiến, mỗi lần đều kêu gào không nhẫn nhịn nổi nữa, nhưng cả năm lần bảy lượt rồi, ngươi có thấy hắn chân chính không cam lòng? Úy tọa Trung Tam Thiên, há chỉ là kẻ biết khoe khoang võ mồm?"

Mạc Thiên Cơ cười hắc hắc: "Úy công tử tâm cao khí ngạo, tuyệt đối không dễ dàng cúi đầu trước người khác. Với tính cách của Úy công tử, làm sao lại vì một ngoại vật mà tiếp tục nhẫn nhục năm lần bảy lượt như vậy. Theo lý mà nói, chỉ cần một lần như vậy, hắn đã sớm bỏ đi mới đúng! Sớm buông bỏ Tinh Linh chi thành cao chạy xa bay, nhưng trên thực tế, bây giờ đã cả chục lần rồi... nhưng hắn vẫn ở lại, đây là vì cái gì?"

Mạc Khinh Vũ cùng Mặc Lệ Nhi uqya sang nhìn nhau: "Đúng vậy, là vì cái gì?"

Mạc Thiên Cơ thần bí khó lường, cười cười nói: "Rất đơn giản. Nếu nhìn không thấy Úy công tử, nhìn bên chúng ta kỳ thật cũng có thể phân tích ra được. Mọi người đều biết, Sở Dương không phải là loại người bạc tình bạc nghĩa, vậy mà lần này lại giống như đột nhiên phát điên, liều mạng chiếm tiện nghi, liều chết không chịu thiệt, so với tính cách lúc xưa cách biệt như trời với đất. hơn nữa còn dai như đỉa, không chịu buông tha. Cái này là vì sao? Chẳng lẽ Sở Dương thật sự là loại tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa sao?"

"Làm sao có thể? Nhị ca ngươi không nên nói bậy, Sở Dương làm vậy khẳng định là có lý do của hắn! Khẳng định là có lý do trọng đại." Mạc Khinh Vũ lập tức phản bác kịch liệt.

"Đúng vậy, ngươi cũng biết không có khả năng, nhưng vì sao ngươi lại không suy nghĩ, vì sao hắn lại làm như vậy?"

Mạc Khinh Vũ chơm chớp mắt, cũng cảm thấy nghi hoặc. Đúng vậy, Úy công tử không phải là người như thế, mà Sở Dương cũng không phải, nhưng xuất hiện sự tình như vậy, vì sao chứ?

Mặc Lệ Nhi cũng đang suy tư.

"Cố Độc Hành không phải người ngu, Ngạo Tà Vân Tạ Đan Quỳnh cũng không phải, Đổng Vô Thương không phải, Kỷ Mặc và La Khắc Địch tuy thoạt nhìn tùy tiện nhưng cũng có thể nhìn rõ chuyện này, cho nên bọn họ đều không ra mặt can ngăn, ngược lại còn hùa vào trợ giúp... Vì cái gì đây?" Mạc Thiên Cơ hỏi.

Khi khỏi, ánh mắt hắn chỉ nhìn Mạc Khinh Vũ.

Hắn muốn muội muội mình học một số thứ.

Về phần Mặc Lệ Nhi... Đó là trách nhiệm của Đổng Vô Thương, không có quan hệ gì tới mình. Thừa hơi can dự chuyện người khác là không tốt, hơn nữa đối tượng còn là nữ nhân của huynh đệ...

Mạc Khinh Vũ lâm vào mê hoặc, nghiêng nghiêng đầu trầm tư: "Đúng vậy, vì cái gì chứ? Rốt cuộc là vì cái gì?"

Mạc Thiên Cơ cười khổ một tiếng, nhìn về phía Mặc Lệ Nhi, thấy nàng cũng lộ vẻ mê hoặc, trong lòng không khỏi ngộ ra, nam nhân và nữ nhân, quả nhiên là bất đồng! Muội muội mình như thế, Hắc Ma cũng như thế!

Cho dù là nữ nhân thông minh hơn nữa, cũng không thể chân chính hiểu hết được nam nhân.

Hay cũng như một người nam nhân, cho dù hắn có vĩ đại đệ nhất thiên hạ, cũng không thể nào hoàn toàn hiểu hết được biến hóa trong tâm lý nữ nhân...

"Ta lại nói cẩn thận một chút, các ngươi có chú ý tới hay không, Úy công tử bị Sở Dương vơ vét rất nhiều lần, kỳ thực đều là hắn tự rước lấy, cũng chính là đưa tới tận cửa."

Mạc Thiên Cơ đành phải nhắc nhở rõ ràng hơn một chút: "Cũng giống như buổi sáng hôm qua, Úy công tử trong cơn giận dữ nói ra một câu, đó là: Ngươi đã quá đáng như thế, vậy tất cả mọi thứ trong Tinh Linh chi thành, ngươi có thể tùy tiện lấy, nhưng nếu như có Tinh Linh thánh quả, các ngươi tuyệt đối không thể động! Có đúng không? Có nói như vậy chứ?"

"Đúng. Có nói như vậy!" Mạc Khinh Vũ gật đầu lia lịa: "Úy công tử đã lỡ lời như vậy..."

"Lỡ lời?" Úy công tử là nhân vật nào chứ? Cả đời chưa chắc đã lỡ lời được một lần! Thế nào trong thời khắc quan trọng bị vơ vét thế này, lại nói lỡ lời?" Mạc Thiên Cơ cười nhạt.

"....?" Mạc Khinh Vũ nhíu mày.

"Nhất là sau khi Úy công tử 'lỡ lời', Sở Dương lại lập tức bắt đầu chọn gậy đánh rắn, bắt đầu bắt chẹt cái "Tinh Linh thánh quả" - thứ được Úy công tử thuyết minh là tuyệt đối không thể động...."

"Đúng là có chuyện này. Người ta đã nói không thể động vào, như thế nào Sở Dương còn... Ừm, cái đó có quan hệ gì chứ, chẳng lẽ..."

Mặc Lệ Nhi và Mạc Khinh Vũ hoàn toàn hồ đồ rồi.

Nghĩ tới đây, thật giống như một người nguyện ăn đòn, một người nguyện đánh, cả hai bên đều cố ý vậy?

Cái gọi là "tuyệt đối không thể động", căn bản chỉ là một gợi ý?

"Quên đi, không cần suy nghĩ nữa. Để ta giải thích cẩn thận cho các ngươi." Mạc Thiên Cơ thở dài: "Ta thật nghĩ mãi cũng không rõ, bản chất vấn đề đơn giản đến độ ngay cả Đổng Vô Thương cũng có thể nghĩ ra, vì sao hai nữ nhân siêu cấp thông minh như các ngươi lại giống như trâu húc rừng sâu, không tìm được đường ra nhỉ...."

liễu mi Mặc Lệ Nhi dựng lên, chuẩn bị phát hỏa.

"Cái gì mà 'ngay cả Đổng Vô Thương cũng có thể nghĩ ra'? Mạc Thiên Cơ, ngươi nói vậy là có ý gì?" Mặc Lệ Nhi phát hỏa, nói ta thì cũng thôi, lại còn nói tới nam nhân của ta? Chiếu theo ý tứ Mạc Thiên Cơ, chẳng phải nói nam nhân của ta là ngu ngốc nhất?

Khuôn mặt Mạc Thiên Cơ lập tức méo xẹo, đau khổ chịu đựng. Lời này tuyệt đối không thể tiếp, một khi tiếp chính là trời quang sét đánh, cuồng phong bão táp. Ta nhịn!

Day day huyệt thái dương, rốt cuộc quyết định tránh khỏi vấn đề này, dứt khoát giải thích luôn: "Thân phận của Úy công tử, đói với chúng ta mà nói cũng không phải bí mật gì. Hắn là một tinh linh, rất có thể là tinh linh cuối cùng của Cửu Trọng Thiên đại lục, tinh linh duy nhất. Mà hành vi và mục tiêu cả đời của Úy công tử cũng rất rõ ràng rồi. Cả đời này hắn không muốn xông lên Cửu Trọng Thiên Khuyết , thậm chí là không muốn tham dự vào tranh đấu nhân gian. Chỉ muốn cùng Quân Lộ Lộ tiêu dao cả đời trên Cửu Trọng Thiên đại lục. Điểm này, không khó để nhìn thấu chứ?"

Mạc Khinh Vũ và Mặc Lệ Nhi cùng gật đầu.

Quả thực, Úy công tử vẫn có khuynh hướng này.

Bao gồm cả khôi phục Tinh linh chi thành, theo đổi di mệnh tổ tiên và sứ mệnh chủng tộc lần này, cũng không phải là bản ý ban đầu. Mà điểm này, ngay từ lúc vừa gặp mặt Sở Dương cũng đã nói rõ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.