Ads
Thiên ma lúc này thật sự đã sợ tới hồn vía lên mây.... Ma tổ ma tôn tại thượng!
Đúng là thôn phệ thần hồn chi lực....
Đây chính là lực lượng khủng bố lâu lắm rồi không xuất hiện, a a a...
Thế nào lại xuất hiện trên người một kẻ sâu kiến, ở một vị diện rác rưởi thấp kém chứ? Lại còn đụng phải ta? Bi thương nhất chính là mình còn chủ động chui vào. Chủ động chui vào một thức hải có thể thôn phệ thần hồn?
Thậm chí... thủ đoạn công kích của đốii phương còn là học lỏm từ mình....
Cái này gọi là chuyện tổ sư nãi nãi gì?
Ma thiên của ta ơi....
Nhanh trốn thôi! Phải chạy thật nhanh, không thể chậm chân nữa! Nếu không trốn, mình sẽ thần hồn câu diệt.
Thiên ma quái nhân hiện tại đã không muốn ép Sở Dương lựa chọn gì nữa. Bởi vì... cứ tiếp tục ép tới, chẳng những chẳng làm gì được đối phương mà còn có nguy cơ thần hồn câu diệt, vạn kiếp bất phục...
Ôi trời đất ơi.....
Thế là Thiên ma bắt đầu liều mạng phá vây.
Nhưng phải nói, đối với thế cục mà nói, vẫn là Thiên ma thần hồn chi lực chiếm ưu thế tuyệt đối, dưới cường lực chấn động, thần hồn Sở Dương gần như bị phá hủy trong nháy mắt, chao đảo không ngừng.
Sở Dương chấn động, hắn cũng không biết đây chỉ là Thiên ma điên cuồng muốn phá vây chạy trốn, ngược lại còn cho rằng Thiên ma rốt cuộc giở ra thủ đoạn áp rương, ý đồ muốn thu phục mình. Thế là trong tình thế cấp bách, hắn liền khởi động toàn bộ lực lượng thần hồn không hề giữ lại, liều mạng thần hồn câu diệt ta cũng phải ngăn cản hắn, hoàn toàn ngăn cản hắn!
Ngăn cản hắn! Ngăn cản hắn ngăn cản hắn ngăn cản hắn... a a a a!!!!
Trong lòng Sở Dương điên cuồng hét lên liên tục! Vẫn một mực bắt chước động tác của Thiên ma lúc này! Cũng phiên vân phúc vũ, công qua đẩy lại, vặn vẹo dày vò, đối đầu trực diện, một bước cũng không nhường.
Bất quá, Thiên ma làm như vậy, mục đích là muốn quay trở về cơ thể. Còn lực lượng thần thức Sở Dương vốn đang ở ngay trong cơ thể mình rồi? Có thể đi đâu? Ý đồ hai con hàng này có thể nói là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, một trời một vực!
Nhưng dưới sức ép, dày vò khổng lồ này, lực lượng thần hồn Sở Dương từ lẻ tẻ rời rạc ban đầu, dần dần bị ép phải hợp lại với nhau, hơn nữa càng về sau càng trở nên đoàn kết, càng về sau càng trở nên cường đại, càng ngày càng trở nên ngưng luyện. Cuối cùng trở nên bền chắc như sắt. Hơn nữa khối sắt này còn đang không ngừng biến lớn.
Có thể nói như vậy: Sở Dương sau này trở thành Cửu Trọng Thiên Khuyết tuyên cổ đệ nhất nhân, trụ cột chính là ngày hôm nay! Trụ cột cơ sở của hắn đã được củng cố vô hạn. Bởi vì hắn dùng chính phương thức tàn phá thần hồn đề đối phó địch nhân, ngưng luyện thần hồn!
Tin tưởng, từ cổ chí kim, cho tới bây giờ còn chưa ai ở huyền cấp, lại dám để cho thần hồn của mình bị đảo lộn, dày vò khủng bố như thế! Bởi vì đây tuyệt đối là hành vi mang tính tự sát. Chỉ cần bất cẩn một cái là thần hồn câu diệt, vạn kiếp bất phục.
Hơn nữa, ở huyền cấp, căn bản vốn không thể vận dụng lực lượng thần hồn!
Nhưng Sở Dương lại không sao, bởi vì bên trong đã có một thước ngắm... Hắn chỉ cần chiếu theo mà làm là được.
Hơn nữa hắn hoàn toàn có thể vận dụng, bởi vì từ lúc ở Trung Tam Thiên đã vận dụng qua một lần rồi. Thậm chí lúc đó còn thành công thôn phệ một thần hồn...
Tình huống như vậy, kỳ ngộ như vậy, tuyệt đối là vô tiền khoáng hậu, từ cổ chí kim!
Giờ phút này, Thiên ma hoàn toàn khóc không ra nước mắt....
Xong cmnr....
Đại ca, ta chỉ muốn đi thôi mà. Lão nhân gia ngài cần gì phải liều mạng như vậy? Người ta thường nói đánh lưu manh 99 gậy, không thêm một đòn. Có thể buông tay thì buông tay, có thể tha người thì kiếm thêm một bằng hữu, còn hơn là rước thêm một địch nhân. Mọi người cùng nắm tay làm bạn tốt.... Ma tôn, cứu mạng a!....
Cảm thụ rõ ràng từng điểm từng điểm lực lượng thần hồn dần dần tiêu biến, mà chỗ lực lượng thần hồn còn sót lại của mình hiện giờ chỉ miễn cưỡng hợp nhất được hai khối, hơn nữa còn đang bị địch nhân ẩu đả điên cuồng, chà đạp tàn nhẫn.
Về phần khối lực lượng thần hồn còn lại, bị phân cách quá xa rồi, cơ hội cứu được quá mức xa vời....
Nếu như còn muốn liều lĩnh tới cứu viện... phỏng chừng có đi không có về, còn mình hôm nay thật sự phải bỏ xác lại nơi này....
Thiên ma hai mắt rơi lệ, vô hạn lưu luyến khìn khối thần hồn bị bao vây kia của mình, liều mạng rống lớn một tiếng, hai đạo thần hồn khá gần nhau, rốt cuộc liều mạng hội hợp rồi.
Sở Dương cực kỳ khẩn trương: Gia hỏa này rốt cuộc lại có hành động mới, chẳng lẽ ta sắp xong rồi? Chẳng lẽ, ta không đánh lại hắn?
Đột nhiên cắn răng một cái: Cho dù có toi mạng, ta cũng phải khiến ngươi mất nhiều hơn được. Ngươi muốn lấy mạng ta, ta liều mạng cũng không để ngươi dễ chịu! Tsb nó, cùng lắm thì ta ngươi cùng lên đường!
Tâm vừa chợt lóe, hắn đã toàn tâm toàn ý toàn thần toàn linh toàn lực thôi động. Lực lượng thần hồn cứ như vật đột nhiên vận chuyển cực tốc, giống như trời long đất lở, oanh thẳng về phía đạo lực lượng thần hồn cua Thiên ma vừa mới hội hợp xong!
Khí thế như vạn mã bôn đằng, muốn hủy thiên diệt địa. Một khí tức liều mạng đồng vu quy tận, ta chết ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện sống vui vẻ, cứ như vậy trắng trợn hiển lộ ra.
"Mẹ ruột của ta ơi... Tên này thật sự quá ác rồi!" Thiên ma rú lên một tiếng, nào còn dám nán lại, vội vàng hoảng hốt chạy trốn ra ngoài. Hoảng sợ giống như chó nhà có tang, hoang mang như cá vừa lọt lưới.
Lão tử sợ ngươi rồi... Thấy qua liều mạng, nhưng chưa thấy qua kẻ nào liều mạng như ngươi... Hơn nữa c̣òn không biết xấu hổ như thế! Ta không phải đã nhận thua rồi sao, thế nào ngươi còn không chịu buông tha như vậy?
Sở Dương nào biết đối phương đã nhận thua từ lâu rồi? Vẫn còn đang nghiến răng nghiến lợi toàn lực truy sát đằng sau...
Thức hải rộng lớn, một đường truy sát, lực lượng thần hồn không ngờ càng ngày càng thuần thục, thậm chí còn lưu lại một ít thần hồn chi lực của Thiên ma trong thức hải của mình.
Cũng phải nói rằng, khả năng nắm giữ lực lượng thần hồn của Sở Dương vẫn còn quá non nớt. Tình huống trước mắt tốt nhu vậy, chiến cứ thượng phong tuyệt đối, không ngờ không thể lưu lại vị khách không mời mà đến - Thiên ma kia. Thành ra hôm nay lại thoáng có chút dư vị không hoàn mỹ!
Sưu sưu sưu....
Trên trán Sở Dương đột nhiên chui ra khói đen! Chỗ lực lượng thần hồn còn sót lại của Thiên ma rốt cuộc cũng liều mạng xông ra tới ngoài!
Mẹ ơi! Cuối cùng cũng thoát... Sau này lão tử không bao giờ làm chuyện nguy hiểm như thế này nữa....
Ngay sau đó, đám khói đen kia đã bay vào trong thức hải Thiên ma.
"Ngao... ngao... a a a a!" Tiếng kêu thảm thiết quái dị từ trong miệng Thiên ma quái nhân không ngừng vang lên.
Chiến đấu trong thức hải người khác, cho dù bị thương, thậm chí là có tổn thất, cũng không cảm nhận được thống khổ gì. Nhưng giờ phút này, vừa quay trở về thân thể, lại cảm thấy thân thể mình giống như bị người ta chém nát mất một nửa vậy.
Thụ thương trong thần hồn, hơn nữa còn là thương thế gần như không thể nào bù lại được...
Giờ phút này, Thiên ma chỉ cảm thấy đau đầu như muốn nổ tung, trong lúc nhất thời bỗng dâng nên một ham muốn tự sát cho đỡ thống khổ!
Sống không bằng chết....
"Ngao... ny ny ny ny...!"Một tiếng gào thê lương thảm thiết khiến người ta căn bản không đành lòng lắng nghe phát ra, cũng không biết là đang nói cái gì nữa. Thiên ma quái nhân sưu một tiếng, hóa thành một đám khói đen, xông ra ngoài, vội vàng quay trở lại đường cũ, vọt vào hầm ngầm, một trảo nhấc Pháp Tôn vẫn đang hôn mê lên, một đường kêu thảm, gào rú, co giật, vặn vẹo, mắng chửi, lại hóa thành một đám khói đen, chạy nhanh tới mức khiến cho người ta trợn mắt líu lưỡi.
Trước sau chỉ mấy cái chớp mắt, đám khói đen kia đã vượt qua rừng rậm, leo lên đỉnh núi, tiếp đó nhoáng lên một cái dã không thấy bóng dáng đâu nữa....
Chỉ còn tiếng gào rú thảm thiết chấn thiên động địa truyền tới, vang vọng trong núi rừng.
"Ngao... gặp quỷ rồi.... ngao... gặp quỷ rồi! Ngao... gặp quỷ rồi!"
Thế là núi rừng cứ văng vẳng thanh âm này, rất lâu không biến mất...
"Hả, gặp quỷ rồi... đúng là gặp quỷ thật rồi...." Trên bầu trời, lão giả kia trợn mắt há hốc miệng, thiếu chút nữa ngã luôn xuống dưới đất. Ánh mắt trợn trừng lên giống như chuông đồng, râu ria không tự chủ được dựng đứng lên, vẫn còn thì thào nói: "Đây là chuyện gì... thật gặp quỷ rồi..."
Trong mắt Tuyết Lệ Hàn cũng lộ ra kinh ngạc nồng đậm, hắn đã tân lực đánh giá cao Sở Dương rồi, đã đoán được Sở Dương sẽ sống sót, sẽ đoạt được lợi ích rất lớn, nhưng cũng không nghĩ tới, Thiên ma lại bị đánh bại thê thảm như thế!
"Chủ thượng... cái này... cái này... có chút khó quá...." Thừa tướng đại nhân trợn mắt há hốc miệng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nói: "Thiên ma này tuy chỉ là thiên cấp sơ giai, hơn nữa bị ta xóa bỏ chín thành chín công lực, nhưng thần thức của hắn ta lại không hủy diệt bao nhiêu..."
Tuyết Lệ Hàn lộ vẻ không quan tâm, thuận miệng nói: "Thế thì sao?"
"Thế thì sao? Trời ạ... Sở Dương mới chỉ có tu vi huyền cấp... hơn nữa ở Cửu Trọng Thiên đại lục này căn bản không có phương pháp tu luyện thần thức, hắn làm sao lại có thể đánh tan thần thức Thiên ma?"
Lão giả kêu lên, nếu người trước mắt này không phải là Tuyết Lệ Hàn, chỉ sợ hắn đã sớm phun nước miếng đầy mặt rồi: "Hơn nữa... chủ thượng có phát hiện hay không? Lúc Thiên ma bại lui, thần thức của nó rõ ràng đã hao tổn rất nhiều. Ít nhất cũng phải mất một phần tư... cái này cái này... cái này thật khiến người ta không thể nào hiểu nổi..."
Tuyết Lệ Hàn hừ hừ, nói: "Không hiểu? Không hiểu là tốt rồi." Nhớ tới hai vị đại năng khủng bố mà mình gặp được lúc trước. Tuyết Lệ Hàn lại cảm thấy lạnh lẽo, nói: "Chớ nói ngươi, có rất nhiều chuyện... đến ta cũng không hiểu được!"
Lão giả kia trợn mắt líu lưỡi, nếu như lúc này đang uống trà, nhất định sẽ phun tới xuất huyết não.
Ý tứ trong mấy câu chủ thượng vừa nói... ta fuk, hình như còn ẩn chứa rất nhiều bí mật...
"Nhớ kỹ, chuyện ngày hôm nay, không được nói với ai! Vĩnh viễn chôn trong lòng!" Tuyết Lệ Hàn bình tĩnh nói.
"Vâng!" Lão giả rùng mình, thân hình đứng thẳng tắp.
"Chúng ta đi!" Tuyết Lệ Hàn nhìn xuống Sở Dương phía dưới, cười khổ một tiếng: "Về thôi... nếu để tiểu tử này biết là ta dở trò, bắt hắn chơi với Thiên ma,... thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa..."
nói xong thân hình khẽ động, từ từ bay đi.
Lão giả mặt mày méo xẹo đi theo phía sau Tuyết Lệ Hàn. Biểu tình trên mặt đã bị dọa sợ tới mức cứng đơ rồi.
Chấn kinh đến nỗi không thể nói nên lời.
Nghe ý tứ chủ thượng, lại rất cố kỵ, phi thường cố ký... tên Sở Dương phía dưới kia...?
Cái này...
Chẳng lẽ lão phu đang nằm mơ?
Mặt mày dại nghệch đi theo Tuyết Lệ Hàn, chậm rãi biến mất ở phương xa...
Địch nhân đã bỏ chạy, nhưng Sở Dương vẫn thống khổ không thôi, vẫn đang điên cuồng ẩu đả trong thức hải!
"Ta không buông bỏ! Thế nào ta cũng không buông! vô luận thế nào ta cũng không buông!"
Sở Dương rống lớn: "Cho dù chỉ là một điều!"
Nhưng trong thức hải của hắn, tất cả thần thức đã chậm rãi hình thành dáng dấp, chậm rãi bắt đầu có trật tự. Giống như một đám ô hợp năm bè bảy mảng, dần dần trở nên có tổ chức, hình thành nên một lực lượng chiến đấu cường đại.
Mà loại lực lượng này, lại khác xa bất luận kẻ nào....
(Tác giả: Hôm nay tranh thủ viết một chương, tối lên máy bay về nhà. Ngày mai cũng không nghỉ ngơi, lập tức bổ sung chương thiếu!")