Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 262: Q.4 - Chương 262: Ngao ô... Các huynh đệ, kiên trì!




Ads

Bị đuổi giết cũng có thể đột phá!

Người giang hồ, ai mà chưa từng bị đuổi giết? Người nào khi bị đuổi giết mà cực kỳ chật vật? Có thể chạy trối chết, thoát một mạng cũng là không tệ rồi, còn nói gì tới đột phá?

Nhưng tên hỗn đản may mắn trước mắt này, không ngờ lại đột phá khi bị đuổi giết!

Đây là vì cái gì?

Không thể nghi ngờ! Đây chính là lực lượng kỳ diệu của Vấn Thiên kiếm a.

Đổng Vô Thương từ trên không, mang theo kiếm quang chói mắt nhào xuống, nộ hống một tiếng: "Tới đây! Tiếp ta một Vấn Thiên kiếm!"

Người phía dưới gần như hộc máu.

Tên hỗn đản này, đã chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ.

"Ngao..." Một tiếng rống lớn, mấy trăm người cùng vọt lên. Trường kiếm của Đổng Vô Thương vừa chạm phải rừng binh khí phía dưới, liền lập tức bắn ngược lên trên, bỏ chạy giống như sao băng.

Trên nóc nhà bốn phía sớm đã đứng không ít người giang hồ quan chiến, chờ thời cơ hạ thủ, giờ phút này đồng thời xuất thủ ngăn cản. Nhưng sự sắc bén của Vấn Thiên kiếm, bọn hắn có thể ngăn cản sao?

Thanh âm loảng xoảng vang lên, mảnh kiếm gãy còn chưa kịp rơi xuống mặt đất thì Đổng Vô Thương đã lao ra khỏi vòng vây.

Vù vù, gần ngàn người đồng thời vọt lên như đằng vân giá vũ.

Đổng Vô Thương cắm đầu chạy như điên.

Trong nháy mắt đã chạy tới cửa lớn một nha môn, nhìn qua tràn đầy khí phái. Cũng là nha môn binh bộ Đại Triệu Trung Châu, còn có mấy đội sĩ binh tuần tra trông coi.

"Người nào? Đứng lại!" Một tiếng quát vang lên.

Đổng Vô Thương nào quan tâm tới bọn hắn, lao tới như gió lốc, hai chân phốc phốc phốc, liên tục đá ra. Bảy tám tên binh lính bị hắn đá bay, trong nháy mắt đã lộ ra một con đường. Đổng Vô Thương nhằm thẳng vào cửa lớn binh bộ nha môn đang khép kín, kiếm quang Vấn Thiên kiếm chợt lóe, cả người mang theo kiếm quang đánh vào đại môn!

Uỳnh một tiếng, đánh ra một động lớn. Thân hình Đổng Vô Thương nhoáng lên một cái, đã không thấy tăm hơi đâu nữa.

Phía sau, hơn một ngàn nhân sĩ giang hồ lao tới như bay, vừa thấy Đổng Vô Thương xông vào trong binh bộ nha môn, đám đông đang phát điên, gần như ngay cả một chút suy nghĩ cũng không có, lập tức cùng nhau đổ xô về phía cửa lớn binh bộ nha môn...

"Đứng lại! Đứng lại!" Tiếng quát tháo của gã thủ vệ đã yếu đi rất nhiều: "Nơi này là quân sự trọng địa! Ai dám xông loạn...!"

Lời còn chưa dứt đã bị một cước đá bay. Ngay sau đó, vô số cái chân cường tráng thi nhau dẫm lên người hắn, mọi người kêu gào ầm ĩ, xông vào trong binh bộ!

Chỉ trong nháy mắt, binh bộ nha môn vốn vẫn trang nghiêm khí thế đã náo loạn như một nồi cám lợn. Quân sĩ phòng giữ từ trong mộng bừng tình, vội vàng ra sức cản lại, nhưng chỉ trong thoáng chốc đã bị đánh cho choáng váng đầu óc.

Uỳnh một tiếng, Đổng Vô Thương cả người mang kiếm đánh vỡ một bên tường vây, tựa hồ đang hoảng hốt chạy bừa, nhưng vừa thò đầu ra đã thấy có mấy trăm người giang hồ đang chờ sẵn như hổ rình mồi, rú lên một tiếng sợ hãi, vội vàng lùi lại nhanh như chớp, uỳnh một tiếng, lại đánh bên kia thành một cái động lớn.

Những người này vốn nhìn thấy binh bộ nha môn, trong lòng có chút cố kỵ, không xúc động công vào bên trong như những người khác. Chỉ là đúng lúc này, lại nhìn thấy vị chủ nhân Vấn Thiên kiếm này hốt hoảng chạy tới, rồi lại chạy rụt trở lại, chẳng khác nào một miếng thịt béo tới miệng rồi mà còn để mất.

Chịu thế quái nào được?

Rống lên một tiếng, đầu mọi người đều nóng lên, làm gì còn để ý đây là binh bộ nha môn cái quái gì? Bất chấp cùng đám đông xông vào bên trong. Ầm một tiếng, khói bụi mù mịt, bức tường vây bên này binh bộ nha môn đã đổ sập xuống.

Tiếng kèn u u khẩn thiết thê lương vang lên, chính là kèn lệnh xin trợ giúp của thủ vệ binh bộ!

Lập tức, bốn phương tám hướng liên tiếng vang lên tiếng kèn lệnh.

Những người giang hồ đuổi theo ở phia sau chậm rãi răng lên, nhưng lại không biết Vấn Thiên kiếm hiện đang ở nơi nào, lại không dám xông vào binh bộ, cả đám đều dừng lại.

Nhưng đúng vào lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng rống phẫn nộ: "Muốn cướp đoạt Vấn Thiên kiếm, trước tiên phải bước qua xác ta đã!" Sau đó lại nhìn thấy một đạo kiếm quang chói mắt xông thẳng lên trời, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp truyền tới...

Tinh thần không khỏi rung lên.

Một lão giả tự thị tu vi võ tôn, quát lên: "Lão phu vào xem." Phi thân lên, liền xông vào binh bộ nha môn. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, mắt thấy người giang hồ tụ tập càng lúc càng đông, dũng khí càng lúc càng lớn, trong lòng mọi người đều nhớ tới một câu" Pháp bất trách chúng....."

Đột nhiên có người hét lớn: "Vấn Thiên kiếm ở bên trong, chúng ta còn chờ gì nữa?"

Một tiếng hét này xé tan bầu trời đêm, mọi người lập tức gầm rống, lấy thế bài sơn đảo hải, xông vào binh bộ nha môn vốn đã tan tành!

Sau khi chạy vào mới phát hiện, cảnh tượng bến trong đã là một mảnh phế tích, trên mặt đất ngang dọc không ngờ tất cả đều là thi thể, có binh lính, có người giang hồ, đều đã chết không ít!

Tiếng hò giết, kêu thảm, từ bốn phương tám hướng không ngừng truyền tới nơi này, mọi người đã giết đến đỏ cả mắt lên rồi.

Trong khi những người này đang nghi hoặc tìm kiếm thì đột nhiên, một thanh âm bi phẫn rống lên: "Chuyện gấp phải tòng quyền, còn quản nguyên nhân gì nữa? Dám xông vào binh bộ nha môn, chính là tử tội! Bắn tên!"!"

Vút vút vút, mưa tên từ bốn phương tám hướng bắn tới.

Bất ngờ không kịp đề phòng, hơn mgười người lập tức trúng tên, kêu thảm một tiếng, đồng bọn bị tử vong bị thương, khơi lên nhiệt huyết trong những giang hồ hán tử này: "Lên! Liều mạng với bọn hắn!"

"Liều mạng với đám chó săn này!"

Trong tiếng hò hét, mọi người cùng rút đao rút kiếm, nhào vào chém giết với đám binh linh xung quanh.

Tiếng vó ngựa rền vang như sấm truyền tới, quân doanh phụ cân tới tiếp viện.

Tướng lĩnh cầm đầu vừa nhìn cảnh tượng hỗn loạn giống như long trời lở đất này liền quyết định thật nhanh, ra lệnh một tiếng, thiết kỵ thiên quân vạn mã trực tiếp xông vào...

Một trường đại chiém giết, đã được mở màn...

Trước khi tiếng vó ngựa từ bốn phương tám hướng xuất hiện, chủ nhân Vấn Thiên kiếm - Đổng Vô Thương, - kẻ gây ra trận tai nạn và hỗn loạn này đã hoảng hốt cướp đường, phá một mặt tường vây, bỏ chạy trối chết...

"Ngao ô!...."

Một tiếng rú kỳ quái vang lên, La Khắc Địch La thiếu gia mang theo một đạo kiếm quang chói mắt xuất hiện, cực kỳ hưng phấn hét lớn một tiếng: "Vấn Thiên kiếm là của ta! Đám hỗn đản các ngươi không ngờ lại dám tới cướp đoạt?"

Kiếm quang chớp động, lập tức cản lại hơn phân nửa số người đang truy kích Đổng Vô Thương.

Mọi người gần như bị hắn chọc giận tới hôn mê bất tỉnh. Cho dù ngươi muốn, cho dù ngươi có cấp bách, thì cũng phải đoạt được kiếm tới tay rồi nói chứ? Hiện giờ không đi cướp đoạt thì thôi, ngược lại còn ngăn trở chúng ta, đây không phải thuần thúy là giúp cho tên kia chạy thoát sao.

Bọn hắn điên cuồng chửi bới, nhưng bọn hắn đã chửi đúng rồi. La Khắc Địch chính là muốn giúp Đổng Vô Thương đào thoát.

Hưng phấn kịch chiến thêm một hồi, La Khắc Địch lại xuay người bỏ chạy: "Fuk, tên kia chạy đâu rồi? Lưu kiếm lại....."

Nhưng...

Ầm ầm ...

Phía đối diện, một đội nhân mã mấy ngàn người đã vượt qua góc tường, lao về phía này như bay, đối diện với La Khắc Địch....

"Các huynh đệ, giết thôi! Cẩu quan tới rồi. Cho dù chúng ta chết cũng phải kéo theo đám cẩu quan này theo! Ngao ô...." La Khắc Địch rú lên một tiếng quái dị , cực kỳ bi phẫn xông lên phía trước.

"Bắn tên!" Tướng lãnh cầm đầu, ánh mắt lạnh lẽo, lóe lên thần quang tàn khốc.

Lệnh vừa phát ra, vạn tên cùng bắn.

Vút vút vút....

Lập tức, mưa tên phô thiên cái địa bắn tới, che kín bầu trời, La Khắc Địch cuồng khiếu: "Cẩu quan! Ngươi thật ác độc!" Múa kiếm không ngừng, bảo vệ toàn thân, xông tới như sao băng, phát sau mà tới trước, tiến vào trong đám quân đội!

Đương đương đương, mấy tiếng binh khí va chạm vang lên, La Khắc Địch nhoáng một cái đã một cước đạp vị võ tướng cầm đầu xuống ngựa, hai chân điên cuồng đạp vào khuôn mặt chữ quốc uy nghiêm của vị võ tướng kia, thậm chí còn chửi bới: "Này thì uy phong! Này thì kiêu ngạo! Ngươi là một tên Vương Bát Đản vô liêm sỉ.. Ngao ô...."

Đại quân vội vàng xúm tới, hơn mười thanh đại đao cùng phẫn nộ chém về phía La Khắc Địch. La Khắc Địch hét lớn một tiếng, phi thân lên, chạy trốn dưới bụng ngựa: "Ngao ô, các huynh đệ phải kiên trì! Kiên trì...."

Sau đó rầm một tiếng, đụng đổ tướng vây một đại trạch viên, biến mất vô tung vô ảnh.

Vị tướng quân bị La Khắc Địch đáp mấy chục phát vào mặt, mặt mũ xám ngoét bò dậy, miệng mũi ồ ồ chảy máu tươi, nhìn chẳng khác nào đầu heo, răng cũng gãy mất mấy cái, dữ tợn tới cực điểm, rống lên: "Giết! Giết giết! Một tên cũng không để lại!"

"Giết!" Hai ngàn đại quân cùng xông vọt tới mấy trăm tên giang hồ hảo hán.

Trải qua một trận mưa tên, những người này đã tử tương thảm trọng, giờ phút này cảm đám chỉ muốn chạy trốn, nhưng đã quá muộn, mấy ngàn đại quân xông tới, lập tức bao vây bọn hắn vào giữa, đao kiếm mưa tên điên cuồng từ trên trời giáng xuống.

"Giết giết giết....." Tên tướng lĩnh cầm đầu dưa tay bưng mặt, vẻ xấu hổ cuồng nộ trong mắt gần như đã ngưng tụ thành thực chất. Minh nghe được kèn cầu cứu của binh bộ, lập tức dẫn quân tới tiếp viện, không ngờ lại bị chặn đứng giữa đường.

Tên kia hạ thủ không chút lưu tình! Cục giận này, có muốn nhịn cũng không nhịn được? Nếu những kẻ này là huynh đệ của ngươi, vậy lão tử sẽ giết sạch bọn chúng...

Trung Châu thành đột nhiên bốc khói khắp nơi, tiếng kèn lệnh liên tiếp vang lên.

Đống hỗn loạn binh bộ còn chưa kịp bình ổn, thì từ ở một phương hướng khác, lại truyền tới thanh âm hỗn loạn hơn nữa.

"Vấn Thiên kiếm! Vấn Thiên kiếm ở chỗ này!"

Nếu như có người hiểu rõ Trung Châu thành, nhất định sẽ phát hiện ra, nơi truyền ra thanh âm kia, chính là hộ bộ nha môn của Đại Triệu Trung Châu...

Binh bộ đã biến thành phế tích, hộ bộ nha môn lại bắt đầu hỗn loạn rồi. Đổng Vô Thương nhị thiếu gia mang theo mấy ngàn người vọt vào trong hộ bộ, chiến đấu loạn xạ. Nhưng không hiểu Đổng nhị thiếu gia may mắn thế nào lại xông vào trong hộ bộ kim khố!

Cái này thật đúng là quá khủng khiếp rồi!

Đổng nhị thiếu gia vốn chỉ là môt cuồng nhân, làm sao lại quan tâm tới vàng bạc? Bay lên một cước, một cái rương lập tức bay tới, táng hai giang hồ hán tử đang truy kích thành thịt vụn, đồng thời rầm một tiếng, vàng ròng lấp lánh rơi rụng đầy đất.

"Oa! Vàng kìa!" La Khắc Địch La nhị thiếu gia vừa mới đuổi tới nơi này, nhìn thấy vàng rơi đầy đất liền dùng một thanh âm kinh hỉ phát điên rống lên: "Ngao ô... Thiệt là nhiều vàng... Mọi người mau cướp.... Con mẹ nó, Vấn Thiên kiếm chỉ có một thanh, nhưng vàng lại có nhiều như vạy..... Con mẹ nó, vàng hàng thật giá thật đó...."

Nói xong liền xông tới trước, lụm mấy cục...

Đổng Vô Thương lực lớn vô cùng, hai tay liên tiếp ôm lấy rương vàng, ầm ầm ném ra. lập tức, toàn bộ hộ bộ kim quang chói mắt, ngân quang chớp động...

Oanh...

Sôi trào rồi...

“Ngao ô... Không cướp thì là không cướp, cướp rồi thì cũng chẳng ai biết... Bà nội nó! Vàng đó, bạc đó... Ngao ô... " La Khắc Địch rống lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.