Ads
Tuyết Lệ Hàn
cười ha hả, vẫy tay một cái, xoay người mà đi.
Sở Dương lặng lẽ đi theo phía sau. Hai người bước đi, không nhanh không chậm. Sở
Dương cũng không triển khai thân pháp gì cả, cứ như vậy dùng tốc độ của người
thường mà bước đi, trong lòng hỗn loạn như ma, mơ hồ, chấn kinh, đủ các loại cảm
xúc tràn ngập.
Đợi đến khi bình ổn được cảm xúc, muốn lên tiếng thì lại hoảng sợ cả kinh.
Chỉ thấy cây cối hai bên đường hóa thành tàn ảnh, không ngừng trôi về phía sau.
Mình cùng Tuyết Lệ Hàn vẫn chậm rãi bước đi từng bước, nhưng mỗi bước chân căn
bản không hao phí nửa điểm khí lực này, không ngờ đã khiến hắn vượt qua khoảng
cách ngàn dặm xa xôi!
Dần dần, thời tiết càng lúc càng rét lạnh.
Sau đó, trước mặt không ngờ đã là đại tuyết mãnh liệt.
Tung bay đầy trời.
Tuyết Lệ Hàn rốt cuộc cũng dừng bước, trước mặt bạch tuyết trắng xóa, một cước
đạp xuống, có khi phải ngập tới eo. Thấp thoáng trong tuyết trắng, là một mảnh
Tử Trúc lâm, đứng thẳng tắp.
Khắp đồi đầy núi đều là tuyết trắng, mảnh Tử Trúc Lâm nơi này lại trở nên chói
mắt như vậy. Cho dù đại bộ phần đều bị tuyết trắng bao phủ, nhưng cái màu tử sắc
này vẫn khiến trong lòng người ta khẽ động như thế.
Tuyết trắng thật dày đọng lại trên cây trúc, thỉnh thoảng lại ào ào rơi xuống.
Cành trúc vốn bị ép cong lại một lần nữa bật đứng dậy, thẳng tắp vươn mình lên
bầu trời.
Cảnh tượng trước mắt, cùng nơi gặp gỡ kiếp trước, thật sự quá giống!
Tinh thần Sở Dương thoáng hoảng hốt, nhìn chằm chằm về phía mảnh Tử Trúc lâm
này, tựa hồ có thể nhìn ra, một bóng hồng dịu dàng sắp từ trong Tử Trúc lâm đạp
lên tuyết trắng mà bước ra, nhìn thấy mình, thoáng kinh ngạc, sau đó đỏ mặt
lên, nói: Quấy rầy tiên sinh rồi.
Tuyết Lệ Hàn thản nhiên cất bước, tiến thẳng vào trong Tử Trúc lâm, ống tay áo
phất lên một cái, ba trượng tuyết đọng dưới chân lập tức ngưng thành băng ngọc.
Chính giữa chậm rãi nhô lên một cái ngọc thai băng tuyết, tựa như có người ở
phía dưới đang chậm rãi đẩy lên vậy.
Sau đó, trước mặt hai người đều nhô lên hai chiếc ghế tựa ngọc thạch giống nhau
như đúc, do băng tuyết chế thành, nhưng không ngờ lại tỏa ra hơi ấm, giống như
noãn ngọc.
Trên ngọc thai đột nhiên xuất hiện một bầu, hai chén rượu.
Hương rượu tỏa ra bốn phía, hơi nước nghi ngút.
Không ngờ đã được hâm nóng sẵn rồi.
Đầy đủ mọi thứ, từ không biến có, so với ảo thuật còn ảo hơn.
"Sở huynh, mời!" Tuyết Lệ Hàn dựa theo vị trí kiếp trước mà ngồi xuống
chiếc ghế thuộc về hắn.
Sở Dương đương nhiên ngồi đói diện với hắn.
Chỉ cảm thấy chiếc ghế băng tuyết bên dưới ấm áp vô cùng, không ngờ có thể xua
tan tất cả rét lạnh, không còn một điểm. Trong phạm vi ba trượng, xuân phong dạt
dào, khí hậu dễ chịu vô cùng.
Nhưng đây rõ ràng là ở giữa một vùng băng thiên tuyết địa.
Sở Dương lập tức có một loại cảm giác như mộng như ảo.
"Đây là một môn tiểu thần thông, tên là "Chỉ Xích Khô Vinh" (
Thăng trầm gang tấc ). Tuyết Lệ Hàn mỉm cười, nói: "Sở huynh, cảnh tượng
trước mắt, có cảm thấy quen thuộc?"
Ánh mắt Sở Dương có chút thất lạc, mỉm cười: "Quả thực rất quen thuộc."
Tuyết Lệ Hàn khẽ cười, nhấc bầu rượu lên, rót cho Sở Dương một chén rượu, hướng
rượu ấm áp xuất hiện, mấy con ma tước (chim sẻ ) líu rít bay xuống, không ngờ cứ
lòng vòng xung quanh chén rượu một hồi, thật lâu ko chịu rời đi.
Trên mặt Tuyết Lệ Hàn nở một nụ cười, vung tay lên, trên mặt tuyết lại có một
ít thóc. Đám ma tước lập tức mổ như gà mổ thóc, nhặt thóc hết sức chuyên chú.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Sở Dương chăm chú nhìn đám ma tước trên mặt đất,
nhẹ giọng hỏi.
"Ta là ai...." Tuyết Lệ Hàn khẽ cười, thản nhiên lắc đầu: "Uống
rượu."
Sở Dương nhấc chén lên, chỉ cảm thấy rượu trong chén xanh biếc, lại có chút đậm
đặc. Một hơi cạn sạch, chỉ cảm thấy cả người ầm một cái, giống như lửa nóng bốc
lên, cả người thoáng chốc đã toát ra mồ hôi như tắm, không ngờ ẩn ước còn có
mùi hôi.
Tuyết Lệ Hàn cười ha ha, thổi một hơi, tất cả những mùi khó chịu lập tức biến mất
sạch sẽ.
Chỉ để lại Sở Dương cả người từ trong ra ngoài, thoải mái nói không nên lời.
"Đây là rượu của ta." Tuyết Lệ Hàn chậm rãi nói: "Sau khi ủ rượu,
ta liền đi ngao du thiên hạ. Chờ đến ta trở về, rượu đã biến thành cao rượu. Thứ
ngươi hiện tại uống, là ta pha thêm nước rồi."
Sở Dương ngạc nhiên nói: "Pha thêm nước? Tuyết huynh, hiếm thấy ngươi mời
ta tuống rượu một lần, không ngờ lại mời ta uống rượu giả pha nước?"
Tuyết Lệ Hàn mỉm cười, nói: "Rượu giả pha nước? Ha ha... ngươi nên biết,
cho dù là rượu giả pha nước, nhưng kể cả là Cửu Trọng Thiên Khuyết trên kia, đủ
tư cách để ta mời uống một chén, cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay!"
Hắn dừng lại một chút, nói: "Huống chỉ, nếu như không pha nước, cho ngươi
trực tiếp uống cao rượu thì cho dù ngươi là Cửu Kiếp kiếm chủ, chỉ cần nuốt một
điểm lớn bằng hạt gạo, cũng có thể khiến ngươi nổ tung rồi!"
"Đây là 'Thoát Thai tửu' chân chính đó!" Tuyết Lệ Hàn vui vẻ nói.
"Thoát Thai tửu, ý là thoát thai hoán cốt?" Hai mắt Sở Dương sáng
lên.
"Đúng vậy."
Tuyết Lệ Hàn khẽ gật đầu: "Trong thiên hạ này, ngươi là người duy nhất được
uống rượu của ta."
Sở Dương mỉm cười: "Ta thực vinh hạnh."
"Ngươi hiện tại đã tìm được đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ tư." Tuyết Lệ Hàn
lại một lần nữa rót đầy chén cho hắn, nói: "Mà ta mang ngươi tới nơi này,
đã là tây bắc. Khoảng cách tới Phong Lôi thai bất quá chỉ c̣òn một ngàn năm
trăm dặm đường mà thôi."
Sở Dương cười hắc hắc: "Nói như vậy, ta phải cảm tạ ngươi rồi." Tên
gia hỏa này, không ngờ cũng biết Phong Lôi thai có đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ năm.
Sở Dương thầm hừ trong lòng một tiếng, một hơi cạnh sạch chén rượu, rượu tốt
như vậy, bây giờ không uống còn đợi đến ngày tháng năm nào... Mặc dù pha nước,
nhưng cũng không tồi, chì chỉ chén rượu, nói: "Rót rượu!"
Sắc mặt Tuyết Lệ Hàn có chút dở khóc dở cười, rót rượu cho Sở Dương, đột nhiên
cười cười: "Từ xưa tới nay, chỉ sợ... có thể khiến ta đích thân rót rượu,
cũng chỉ có một mình ngươi. Trước kia không có, sau này lại càng không
có."
Sở Dương thản nhiên nói: "Về sau nhất định sẽ có."
Tuyết Lệ Hàn nói: "Ồ?"
Sở Dương nhướng mày lên, nói lại lần nữa: "Nhất định sẽ có." Hắn nói:
"Ta có rất nhiều huynh đệ. Mỗi một người bọn họ đều đáng để ngươi rọt rượu."
Tuyết Lệ Hàn nghiêng nghiêng đầu, thú vị nhìn Sở Dương, đột nhiên cười lớn:
"Người như vậy, nhiều một chút cũng là chuyện tốt."
Sở Dương nói: "Ngươi là Cửu Kiếp kiếm chủ hả?"
Tuyết Lệ Hàn lắc đầu: "Không phải."
"Vậy, ngươi là người sáng tạo Cửu Kiếp kiếm?" Sở Dương nghiêng
nghiêng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tuyết Lệ Hàn.
Tuyết Lệ Hàn trầm mặc.
Thật lâu sau, nói: "Cũng không phải. Cửu Kiếp kiếm không phải người như ta
có thể sáng tạo ra."
Sở Dương nhíu mày: "Vậy ngươi có liên quan gì tới Cửu Kiếp kiếm?"
Tuyết Lệ Hàn thản nhiên nói: "Cửu Kiếp kiếm, là ta đặt ở đại lục
này."
Sở Dương vẻ mặt kinh hãi: "Ngươi chính là người gấp Cửu Trọng Thiên?"
Tâm thần chấn động, rượu trong chén không ngờ sánh ra ngoài một chút, rơi xuống
dưới gốc một cây tử trúc. Xoạt một tiếng, gốc tử trúc này đột nhiên lớn vùn vụt,
vù một tiếng đã vươn cao lên tới mấy chục trượng, chân chính trở thành trúc
vương.
Ngay sau đó, từ dưới mặt tuyết trắng xóa đột nhiên khẽ lay động, xoạt xoạt xoạt,
từng ngọn từng ngọn măng bắt đầu đâm lên, xuất hiện, sau đó lại sinh trưởng, mọc
lá, chậm rãi lớn lên. Từng đoạn từng đoạn trúc xuất hiện, đâm thẳng lên trời.
Sưu sưu, liên tục cao tới mấy chục trượng, so với thắt lưng Sở Dương còn lớn gấp
ba lần.
Đây... đây còn là cây trúc sao?
Tuyết Lệ Hàn có chút bất đắc dĩ, nhìn hắn nói: "Đúng, ta chính là người gấp
Cửu Trọng Thiên mà ngươi nói."
Sở Dương đã trấn định lại, cười hắc hắc: "Quả nhiên là... đại năng!"
Tuyết Lệ Hàn bất đắc dĩ cười khổ.
“Xin hỏi đại năng, hạ mình tới tìm tiểu tử là có chuyện gì quan trọng?" Sở
Dương hít thật sâu một hơi, áp chế cảm giác chấn động trong lòng, lại chỉ cảm
thấy trong ngực bức bối.
"Trong lòng người có rất nhiều nghi nhoặc, có rất nhiều khó hiểu, có rất
nhiều phẫn nộ và bất đắc dĩ." Tuyết Lệ Hàn nhẹ niọng nói: "Hôm nay ta
tới đây, hay là... lần này ta tớ Cửu Trọng Thiên đại lục, mục đích trọng yếu nhất,
chính là giải bỏ mê hoặc trong lòng ngươi...."
Sở Dương cười cười tự giễu, nói: "Thì ra ta trọng yếu như vậy? Ta thật
không biết đâu đấy."
Tuyết Lệ Hàn khẽ cười rộ lên: "Ta vẫn chưa coi ngươi trở thành công cụ, mà
là bằng hữu."
"Bằng hữu? Ha hả...." Sở Dương bật cười, im lặng không nói.
Nhưng cánh tay cầm chén rượu, lại đột nhiên nổi lên gân xanh.
"Trong lòng ngươi không thoải mái. Điều khiến ngươi cảm thấy khó chịu nhất
chính là ngươi nghĩ rằng, kiếp trước kiếp này của ngươi, là do một tay ta thao
túng. Chẳng khác gì ta đang đùa bỡn ngươi, tạo thành bi kịch kiếp trước của
ngươi, và kiếp này là đền bù của ngươi. Ngươi cảm thấy mình giống như một quân
cờ đã được an bài từ trước, người khác muốn ngươi thế nào, ngươi sẽ như thế đó.
hoàn toàn không có lực tự chủ..."
Tuyết Lệ Hàn trầm giọng nói: "Vì thế, thậm chí đối với Cửu Kiếp kiếm,
ngươi cũng có hoài nghi."
"Cho rằng Cửu Kiếp kiếm chỉ là một cái bẫy."
Hắn lại nói: "Ta không có nói sai chứ."
Sở Dương trầm mặc một hồi, nói: "Kỳ thật, với tu vi thông thiên triệt địa
của ngươi, không cần phải giải thích với ta gì cả. Ngươi có biết, ta cho dù
không thoải mái, cho dù không cam lòng, nhưng tất cả kiếp này, ta cũng không nỡ
phá hủy, vẫn muốn đi con đường đó."
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt tinh quang sắc bén tỏa ra tứ phía, gằn từng
chữ một: "Con đường mà ngươi đã an bài!"
Tuyết Lệ Hàn lắc đầu cười khổ, nhẹ giọng nói: "Với tu vi của ta, có thể dễ
dàng gấp Cửu Trọng Thiên, phất tay một cái là có thể hủy diệt tất cả vị diện
trong phạm vi mấy ức dặm xung quanh! Ta thật sự không cần phải giải thích với
ngươi gì cả. Nhưng... chính bởi vì không cần, ta giải thích cho ngươi mọi chuyện,
mới là chân thành."
Sở Dương lâm vào trầm mặc hồi lâu, sau đó, hắn mới thở ra một hơi thật dài thật
dài... hắt ra một hơi, nhẹ nhàng nói: "Đa tạ."
Một hơi này, tựa hồ thở ra hết tất cả nghẹn khuất buồn bực trong lòng.
Tuyết Lệ Hàn rất ngưng trọng nghe hai chữ này, sau đó dùng một ngữ khí nghiêm
túc trịnh trọng, nói từng chữ một: "Không cần cảm tạ!"
Sở Dương cảm thấy cả người thoải mái, tư tưởng tựa hồ cũng linh hoạt hơn, dứt
khoát giật lấy bầu rượu, nói: "Ngươi nói đi, ta chăm chú lắng nghe là được."
Nhìn Sở Dương, căn bản không có chút ý tứ tôn kính nào, trong mắt Tuyết Lệ Hàn
xuất hiện ý cười, chậm rãi nói: "Sự tình, nói rất dài dòng. Phải nói từ...
mười hai vạn năm trước...."
"Mươi hai vạn năm!" Sở Dương uống một ngụm, liên tục ho khan, nói:
"Ngươi nói tiếp đi, không cần để ý tới ta."
Quả thực không nghĩ tới,g aiỉ thích chuyện của mình, không ngờ phải lội ngược
dòng tới mười hai vạn năm trước...
Sở Dương suy nghĩ trong lòng: Mười hai vạn năm trước, ta rốt cuộc là một con hồ
ly? Hay là một mảnh lá cây? Hay là.... Ừm? Nếu cứ tính từng đời từng đời một,
thật sự có thể khiến râu bổn đại gia biến màu thành tuyết trắng dưới đất mất
thôi...