Ads Cổ họng vị
truyền nhân Tử Tinh thế gia này đúng là quá khỏe.
Hắn mắng to không ngừng miệng ước chừng nửa canh giờ, không ngờ vẫn chưa có dấu
hiệu ngừng lại. Mỗi một câu đều không hề lặp lại, ô ngôn uế ngữ ùn ùn, thậm chí
có thể viết thành bảo điển chửi bới hay nhất từ trước tới nay.
Khiến cho người của Lệ thị gia tộc được đại khai "nhĩ giới" một lần.
Thế nên, sau khi trải qua việc này, đám đàn bà chanh chua của Lệ thị gia tộc mỗi
khi chửi đổng lên, bỗng không lại có thêm không ít từ ngữ mới mẻ, đủ khiến người
ta giận sôi lên...
Toàn bộ mỏ tử tinh, đều bị hắn chấn cho run bần bật.
Tất cả mọi người đều câm như hến!
Không phải không thể phẩn bác, mà là... cảm thấy mình chưa đủ phân lượng. Hơn nữa,
cũng đang lo lắng, vạn nhất khiến vị Tử đại gia này nổi cơn lôi đình, đột nhiên
giở tính gàn bướng ra, lão tử không giúp các ngươi khai thác đó! Muốn giết thì
cứ giết, muốn chém thì cứ chém!
Như vậy thì không xong rồi.
Hơn nữa, xem tính cách vị Tử đại nhân này, thật sự rất có khả năng làm thật đấy.
Hắn một thân một mình trong Lệ thị gia tộc, ngay cả gia chủ của Lệ thị gia tộc
cũng bị hắn lôi ra chửi té tát, còn có chuyện gì mà vị đại nhân bưu hãn này
không dám làm?
Mọi người rất sáng suốt lựa chọn im lặng, không phản bác.
Sở Dương oán giận một hồi, rốt cuộc mới tiếp tục công việc của mình.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi: Nguy hiểm quá nguy hiểm quá...
Vị Tử đại gia này không có phủi mông bỏ việc...
Nhưng lại không biết rằng, vị Tử đại nhân này không những không bỏ gánh, mà cho
dù toàn bộ Lệ thị gia tộc có ngăn cản, hắn cũng tiếp tục khai thác....
Bảo tàng lớn như vậy... Sở Dương làm sao có thể yên tâm để rơi vào tay địch
nhân?
Đào sâu một lần nữa, Sở Dương rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi. Khe hở kia
tuy bị lấp kín, nhưng dù sao cũng không chắc chắn như ban đầu. Chỉ dùng hai
canh giờ đã có thể đả thông một lần nữa.
Kiếm linh đương nhiên vội vàng chui vào, vơ vét tứ phía.
Dựa theo yêu cầu của kiếm chủ đại nhân, thực hiện chính sách tam sạch: Vơ sạch,
vét sạch, lấy sạch! Ngay cả một mẩu tử tinh vụn... cũng không được để lại cho bọn
hắn!
Kiếm linh bắt đầu làm kiếp cu li, nhưng lại ... làm một tên cu li vô cùng cao hứng
phấn chấn! Trong Cửu Kiếp không gian, thanh âm rào rào rầm rầm lại bắt đầu vang
lên không ngừng. Mưa tử tinh tâm, mưa tử tinh ngọc tủy....
Lần này, Sở Dương rõ ràng phát hiện, càng về sau, tử tinh ngọc tủy khai thác ra
đã không phải là từng khối từng khối, mà đã biến thành từng tảng từng tảng...
khối nặng nhất, đã lên tới mấy ngàn cân!
Chỉ riêng một khối như vậy đã ẩn chứa năng lượng tương đương với mấy ức tử tinh
bình thường rồi... Hơn nữa, về phương diện độ tinh thuần, còn thuần khiết hơn
vô số lần!
Hơn nữa đâu chỉ là một khối thôi? Mà là khoảng chừng mấy trăm, mấy ngàn khối.
...
Tử đại nhân lại bắt đầu tăng ca, hơn nữa lần này tăng ca liền một mạch ba ngày.
Lần này đương nhiên lại hao phí của Lệ thị gia tộc sáu vạn tử tinh.
Nhưng lần này, Lệ thị gia tộc không còn ai tiếc tử tinh nữa rồi, ngược lại còn
lo lắng: Tử đại nhân liều mạng như vậy, có thể mệt chết luôn hay không?
Đương nhiên, mệt chết hay không thì chúng ta chẳng quan tâm, lo lắng nhất chính
là... chớ để mỏ tử tinh chưa khai thác được mà vị Tử đại nhân này đã mệt chết...
Như vậy đúng là hỏng bét hết cả rồi.
Không có một ai biết, tòa bảo khố khổng lồ này kỳ thật đã sớm bị khai mở, hơn nữa
bảo tàng kinh thiên bên trong, đã bị vị Tử đại nhân cần cù chăm chỉ này chuyển
hết vào túi riêng rồi.
Tất cả đám người Lệ gia đang kiễng chân trông ngóng chỉ sợ nằm mơ cũng không thể
nghĩ tới, thứ mình đang trông ngóng đã... chỉ còn lại một cái vỏ... Cái gì cũng
không còn...
Khi vị quản sự chí tôn kia treo một nụ cười nịnh bợ trên mặt, dè dặt xun xoe tiến
tới, yêu cầu Tử đại nhân đi ngủ ngơi một hồi, không cần phải liều mạng như thế,
bảo trọng thân thể của mình.
Sở Dương lập tức giậm chân tức giận mắng: "Ta không tăng ca thì làm gì
đây? Đám óc heo kia khiến chỗ này bị bít lại. Nếu ta không tranh thủ thời gian
đả thông nó, hai ba ngày sau nó khôi phục lại như cũ... chẳng phải là kiếm củi
ba năm thiêu một giờ sao?"
Vị chí tôn này khúm núm, vác cái mặt dính đầy nước bọt nhanh chóng chuồn mất.
Thật sự là hảo tâm ko được hảo báo... Làm tiếp đi, làm tới mệt chết luôn... Coi
như ta xui xẻo.
Ba ngày sau, Tử đại nhân cả người hư thoát, bị khiêng trở về như thường lệ. Trước
khi đi không ngờ còn nói lại một câu: "Nhớ kỹ, nếu còn có kẻ nào dám tới
phá hư. ... Lão tử đập đầu chết luôn ở chỗ này!"
Những lời này kỳ thật chẳng cần hắn phải nói... Ai rảnh hơi tới đau trứng như vậy,
còn đi mỏ tử tinh ăn chửi?
Ngay cả gia chủ cũng mắng như xối máu chó lên đầu...
Sau khi trở về. Tử đại nhân lần này nghỉ ngơi một mạch hai ngày liền, khiến Lệ
thị gia tộc trên dưới đều nóng lòng như lửa đốt, nhưng không một ai dám nói
ra...
Sở Dương cũng không muốn nghỉ ngơi đâu, nhất là vào thời khắc mấu chốt thế này.
Nhưng làm việc trong sáu ngày với cường độ siêu cấp như vậy, kiếm linh cũng chịu
không thấu. Nhất định phải khôi phục lại.
Hơn nữa kiếm linh phát hiện, từ khi tinh thần lực phải làm việc với cường độ
cao như vậy, tinh thần lực của mình tựa hồ cũng đang tăng trưởng...
Kiếm linh đang khôi phục, tuy Sở Dương không tình nguyên nghỉ ngơi, nhưng chỉ
có thể nhân cơ hội này, toàn lực hấp thu địa tâm chi hỏa, đại địa chi lực!
Cho nên trong hai ngày này, ở trong mắt người bên ngoài, vị Tử đại nhân này chỉ
cắm đầu vào trong bể bơi, không ra ngoài nửa bước.
Cái này quả thực quá kỳ quái rồi!
Chưa từng thấy qua kẻ nào nghiệm tắm như vậy... Con mẹ nó, ngươi đòi tới nhiều
mỹ nữ hầu hạ như vậy, muốn cứ nửa ngày lại có một người hầu hạ mình. Đến bây giờ
ngay cả cái góc giường cũng không động tới...
Điều này cũng quá quỷ dị rồi....
Nhưng không có kẻ nào dám hỏi.
Nhất là khi Tử đại nhân vừa mới khôi phục lại được một chút, chuyện làm đầu
tiên không ngờ lại là vung tay đánh ra một chưởng, đánh ra một lỗ thủng lớn nên
nóc nhà....
Địa phương đánh tới vừa vặn chính là chỗ hai vị chí tôn ẩn thân. Mười ngày đều
trốn ở đây mà không bị phát hiện, nào nghĩ tới hôm nay lại bị tập kích?
Kinh hô một tiếng, rầm rầm, hai vị chí tôn phốc phốc rơi xuống.
Chỉ thấy Tử đại nhân vẫn nhắm mắt, thả mình nằm trong bể như nửa sống nửa chết,
dùng một thanh âm lười biếng nói: "Các ngươi xem lâu như vậy, hẳn là đủ rồi...
Trở về bảo Lệ gia chủ, ta tắm rửa, thích được nữ nhân nhìn, về phần nam nhân...
thôi miễn đi."
Nói xong câu đó, hắn không nói thêm gì nữa.
Từ đầu tới cuối không hề mở mắt.
Hai vị chí tôn chỉ biết cười khổ.
Đành phải rời đi hồi bẩm Lệ Vô Ba. Lệ Vô Ba cũng không có cách nào. Phất phất
tay cho hai người này lui ra, nhưng cũng triệt tiêu giám sát đối với Tử đại
nhân.
Chí tôn ngũ phẩm cũng bị phát hiện, chẳng lẽ đối phó với vị Tử đại nhân cu li
này còn phải phiền tới các vị lão tổ tông hay sao?
Chỉ cần chú ý ngoại vi một chút là được...
Hơn nữa, Tử Tiêu Yên này thoạt nhìn chính là một con hàng tính tình nóng nảy
táo bạo, hoàn toàn là hình mẫu cơ bắp.
Hắn đáng để sử dụng tâm cơ sao?
Không thể không nói, thanh thế Tử đại nhân tạo ra mấy ngày hôm nay đã hoàn toàn
chứng minh mình là "ngu ngốc, toàn cơ bắp.."... loại hình tượng vô
cùng chất phác!
Nếu đối phó với người như vậy còn phải như thân lâm đại địch, chuẩn bị sẵn sàng
đón chờ quân địch... thì đúng là quá để mắt tới hắn rồi...
Sở Dương có thể thanh tịnh hơn rồi.
Nhưng hắn lại sinh ra hứng thú rất lớn đối với người cách vách của mình.
Trong phạm vi thần thức hắn khống chế, hàng xóm ngay bên cạnh đương nhiên là đối
phương được chiếu cố nhiều nhất. hơn nữa, Sở Dương cũng biết, chỗ ở của mình,
chính là một trong những căn phòng trọng yếu nhất.
Vậy ở bên cạnh mình, há có thể kém được?
Nhưng khiến cho hắn có chút giật mình, người ở bên trái, thật sự là có chút....
biến thái!
Ngày nào cũng như ngày nào, từ sáng sớm đã vang lên thanh âm luyện công, dày vò
các loại. Tuy người nọ đã cực lực khống chế thanh âm, nhưng Sở Dương làm sao có
thể không nghe ra được?
Mấy hôm nay, quả thực đến hắn cũng phải bái phục nghị lực và khả năng nhẫn nại
của người này.
Sáng sớm bắt đầu luyện công, kình phong vù vù, không hề dừng lại một khắc, toàn
lực đánh khoảng hai canh giờ. Sau hai canh giờ, dưới cường độ tu luyện khủng bố
như vậy, nguyên khí trong cơ thể gần nhu tiêu hao sạch sẽ, sau đó lại bắt đầu
các loại huấn luyện cường độ cao. Tỷ như chạy phụ trọng tỷ như diễn luyện các
phương thức tự ngược...
Sở Dương có thể khẳng định, phụ trọng của người này ít nhất cũng phải trên ba
ngàn cân!
Hơn nữa, đây chỉ là đeo thêm sau khi tập luyện khởi động. Căn cứ vào tiếng bước
chân của người này, chỉ sợ trên người lúc nào cũng phải có phụ trọng không dưới
năn trăm cân. bất kể là ăn cơm ngủ nghỉ, đều đeo như vậy.
Sau huấn luyện, căn cứ vào hơi thở, chính là thởi gian hô hấp thổ nạp, thổ nạp
một canh giờ xong, lại bắt đầu một vòng mới. Một ngày ít nhất là bốn lượt!
Sở Dương tính toán, trong vòng một ngày, thời gian người này nghỉ ngơi chân
chính, tuyệt đối không nhiều hơn một canh giờ. Hơn nữa một khu huấn luyện, liền
toàn lực ứng phó!
So với võ giả bình thường luyện công, trên thời gian đã ước chừng gấp bốn, còn
trên cường độ thì thật không biết gấp bao nhiêu lần!
Trên đời lại có người như vậy?
Điên cuồng luyện công như thế, quả thực là chẳng khác nào tàn phá bản thân! Nếu
điều kiện thân thể không đủ mạnh, chỉ sợ có thể luyện chết cả mình rồi.
Nhưng người cách vách hiển nhiên đều tiến bộ mỗi ngày....
Theo Sở Dương phỏng đoán trong lòng, điều kiện thân thể như vậy, nếu không có Cửu
Trọng đan bản không hoàn chỉnh duy trì, trong các huynh đệ của mình, chỉ có
thân thể một người mới có thể tiếp nhận cường độ như vậy.
Chính là Đổng Vô Thương.
Đây là cường độ tiên thiên quyết định, không liên quan tơi tinh thần lực và sức
chiến đấu. Chính là tiên thân ban ân!
Chiến lực Cố Độc Hành vị tất đã thấp hơn Đổng Vô Thương, nhưng thuần thúy luận
tới phương diện cường độ huấn luyện, thì còn xa mới bằng.
Nhưng cho dù là Đổng Vô Thương, cứ luyện công điên cuồng như vậy, sớm muộn gì hắn
cũng bị luyện chết.
Đổng Vô Thương đã luyện công vô cùng liều mạn rồi, nhưng so sánh người cách
vách này vẫn còn xa mới bằng. Một lần hắn ngẫu nhiên liều mạng như vậy, còn bị
Sở Dương ngăn cản, làm như vậy, trong thời gian ngắn sẽ thu được hiệu quả lớn
nhất, nhưng... về lâu dài mà nói, lại chẳng khác nào tự sát.
Một khi thân thể xuất hiện tín hiệu không chịu đựng nổi, người này sẽ sụp đổ.
Nhưng hiện tại, người cách vách này là sao lại liều mạng như vậy?
Sở Dương không khống chế được lòng hiếu kỳ, hỏi: "Người ở vách vách là
ai?"