Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 949: Q.7 - Chương 949: Nguy cảnh tử địch!




Ads Giờ khắc này, trong lòng Thiên ma thật sự là phức tạp như ngũ vị bình, đắng cay ngọt bùi mặn, lần lượt xuất hiện!

Ta quá thua thiệt rồi...

Nếu không phải bị chắt đứt hai tay, nếu không phải...

Thiên ma thật sự muốn khóc, nhưng khóc chẳng ra nước mắt.

Văn sĩ trung niên kia một chiêu đắc thủ, vẫn không hề có chút đại ý, lại tiếp tục xuất thủ, kiếm quang lập lòe, như lâm đại địch.

"Không ngờ lại là một chí tôn cửu phẩm đỉnh phong!" Thiên ma kêu thảm một tiếng, trên người lại trúng hai kiếm, trong lúc nhất thời hồn vía lên mây, kêu thảm một tiếng, cướp đường mà chạy.

Lão nhân này chẳng những là cao thủ dùng độc! Hơn nữa còn là chí tôn cửu phẩm đỉnh phong!

Tổ sư bố nó! Đây chính là cao thủ cấp bậc truyền thuyết ở Cửu Trọng Thiên đại lục, thế nào lại xuất hiện ở khắp nơi như vậy...

Thiên ma đã cùng đường mạt lộ nào còn dám ham chiến, lập tức thay đổi phương hướng, trước tiên chọn quả hồng mềm mà nắn, định phá vậy từ phía tiểu cô nương kia. Trước cứ chạy thoát đã rồi nói sau.

Lúc này, ngay cả tâm tư công kích tiểu cô nương Thiên ma cũng không có, cũng không dám nữa rồi.

Hơn nữa, tiểu cô nương này không thể nào cũng là chí tôn cửu phẩm đỉnh phong chứ?

Chỉ cần có thể nhanh chóng chạy khỏi nơi này, đã là lịch địch ma tộc ma tông phù hộ rồi. Nơi này thật sự quá nguy hiểm rồi.

Cửu Trọng Thiên đại lục này thật sự quá kỳ quái, gặp được người nào cũng đều là loại không thể chọc vào. Bình thường thì chẳng thấy đám người này đâu, nhưng vừa bị thương một cái, đám người này lại liên tục xuất hiện... đây là cái thế đạo chó má gì vậy...

Ngay khi thân thể Thiên ma vừa mới cử động, tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu tựa như minh châu mỹ ngọc kia đột nhiên ngẩng đầu lên, nở một nụ cười cực kỳ hồn nhiên với hắn.

Nụ cười này thật đẹp!

Thiên ma tuy là kẻ cùng hung cực ác, nhưng giờ khắc này cũng gần như bị nụ cười này mê hoặc.

Quá thuần khiết rồi! Không hề có một chút tỳ vết! Quá đáng yêu đi!

Nhưng tiếp đó lại thấy hai bàn tay nho nhỏ trắng bóc của tiểu cô nương kia hướng về phía mình vẫy vẫy, tựa như trước mặt mình chợt nở rộ hai đóa hoa lan trắng muốt.

Thiên ma ngẩn ra, tiếp đó liền cảm thấy một cơn đau vô tận dâng lên trong cơ thể mình, tiếp đó liền rú thảm giống như heo bị chọc tiết: "Trời ơi... gặp quỷ rồi... Tiên thiên chi độc... ta...cọc cọc cọc...."

Nửa câu cuối không ngờ không thể nào nói rõ ràng nữa. Chỉ có tiếng cọc cọc cọc giống như tiếng vó ngựa đang chậm rãi chạy trên mặt đất bằng phằng vậy. Nếu như có người tinh thông âm nhạc ở đây,nhất định sẽ cho rằng con hàng này đang biểu diễn kỵ mã...

Vô hình chi độc thì cũng thôi, nhưng tiên thiên chi độc, cái thứ đồ chơi khủng bố này ngay cả đến Thiên ma cũng chịu không thấu!

Văn sĩ trung niên kia vừa xuất thủ một cái đã là vô hình chi độc, cũng đủ biến thái rồi, không nghĩ tới một tiểu cô nương ngây thơ thuần khiết như vậy lại càng thêm đáng sợ, càng thêm khủng bố, càng thêm độc ác.

Không ngờ chỉ vẫy tay một cái thôi, đã phóng ra tiên thiên chi độc trong vô hình.

Thật là xui xẻo tận mạng a.....

Thiên ma lần này thật sự muốn khóc. Lúc trước đã bị người ta xa luân chiến, đánh cho hai cánh tay không còn, ở đây lại tự đâm đầu vào vô hình chi độc, sau đó lại bị tiểu cô nương hạ tiên thiên chi độc lên người.

Ta... ta đã chọc vào ai chứ?

Thiên ma lại một lần nữa hóa thành khói đen, hốt hoảng bỏ chạy.

Đối diện với nguy hiểm sinh mệnh đang dần dần đếm ngược, ý niệm duy nhất của Thiên ma hiện tại cũng chỉ có chạy trối chết mà thôi. Vũ Tuyệt Thành cùng Sở Nhạc Nhi cũng không đuổi theo, không phải bọn hắn không muốn đuổi, mà mà tốc độ Thiên ma bỏ chạy thật sự là quá nhanh, mệt chết bọn họ cũng đuổi không kịp.

Tốc độ chạy trối chết mà Thiên ma bạo phát ra, quả thực là nghe mà rợn người. Không thể tưởng tượng, trước sau chỉ một cái nháy mắt, hắn đã hoàn toàn biến mất bóng dáng. Thần tốc như vậy, thật không hổ là ma đầu họa thế.

Mắt thấy Thiên ma chạy trốn mất dạng, Sở Nhạc Nhi có chút khó hiểu, nhíu hai hàng lông mày lại: "Sư phụ, đây thực sự là Thiên ma trong truyền thuyết? Ma vương họa thế kia?"

Vũ Tuyệt Thành đang suy nghĩ chuyện khác, thuận miệng nói: "Đúng vậy, đây chính là vực ngoại thiên ma trong truyền thuyết."

Sở Nhạc Nhi nghiêng nghiêng đầu nói: "Nhưng mà... cái gọi là ma vật họa thế mà thực lực như vậy? Cái này cũng quá kém đi... Còn chưa kịp làm gì đã gào khóc bỏ chạy rồi. Nếu như hắn không chạy, ta nghĩ ta có thể thu thập được hắn. Ta thấy ngoài tốc độ hơi kinh người một chút ra, hắn chẳng có chỗ nào khó lường cả... Thật sự là không cân xứng với danh tiếng..."

Vũ Tuyệt Thành ngẩn ra, nói gì vậy?

vực ngoại thiên ma đó, tồn tại khủng bố như vậy, không ngờ lại bị đồ đệ mình nói là "quá kém đi!" "Thật sự là không cân xứng với danh tiếng..."

Cái này thật đúng là châm chọc mà.

"Tiểu nha đầu không hiểu chuyện thì đừng nói lung tung." Vũ Tuyệt Thành lập tức nghĩ một lát, hồi tưởng lại một lượt quá trình chiến đấu vừa rồi, chậm rãi nói: "Nha đầu, ngươi lịch duyệt vẫn quá nông cạn. Thiên ma làm sao có thể tệ hại như lời ngươi nói. Đương nhiên,ngươi nói hiện giờ ngươi có thể thu phục hắn, điều này ta tin. Bởi vì con Thiên ma này nhất định đã bị trọng thương trí mạng, thậm chí còn là thương thế hở ra một cái là có thể mất mạng, cho nên mới yếu ớt như thế... Còn nữa, không biết ngươi có chú ý hay không, con Thiên ma này đã không còn hai cánh tay, cho nên lúc đầu công kích ta, nó chỉ có dùng miệng cắn người... Vừa rồi chỉ là giao phong trong tích tắc, nhưng theo ta phán đoán, thực lực chân chính Thiên ma này tuyệt đối phải vượt qua chí tôn cửu phẩm đỉnh phong, thậm chí còn vượt ra khỏi cực hạn của Cửu Trọng Thiên. Nếu như thương thế của nó không nặng như vậy, vậy hai sư đồ chúng ta hôm nay đúng là lành ít dữ nhiều rồi..."

Sở Nhạc Nhi đương nhiên không hề nghi ngờ lời sư phụ mình nói, chun cái mũi nhỏ nhắn lại, nói: "Bất quá gia hỏa này đúng ngu ngốc. Rõ ràng đến hai tay cũng mất rồi, không ngờ còn dám chọc vào chúng ta... Thú vị nhất chính là, không ngờ hắn lại há miệng để đối phó vô hình chi độc của sư phụ. Cái này đúng là rất thú vị..."

Nghe đồ nhi nói thú vị, Vũ Tuyệt Thành cũng không nhịn được cười ha ha. Bất quá cười thì cười, nhưng trong lòng vẫn không khỏi có mấy phần nghĩ mà sợ.

Đừng thấy Vũ Tuyệt Thành nói chuyện với Sở Nhạc Nhi rất nhẹ nhàng, kỳ thật hắn đã tận hết khả năng hạ thấp thực lực Thiên ma xuống rồi. Vũ Tuyệt Thành có mấy vạn năm lịch duyệt, thế nào lại không nhìn ra cực hạn của Thiên ma. Ma đầu nhu vậy, quả nhiên là đáng sợ!

Chỉ là những lời này, bây giờ nói với đồ đệ, lại đả kích tới lòng tự tin của nàng... Cho nên vẫn có chút bảo lưu.

Chỉ là nghĩ cả nửa ngày mà vẫn không rõ, gia hỏa kinh khủng như thế, thế nào lại rơi xuống tình trạng thê thảm như vậy...

Đến rốt cuộc là ai trâu bò như vậy, không ngờ có thể đánh cho Thiên ma không ai bì kịp thành tình trạng như thế này? Gần như đã đánh cho bán tàn nửa phế!

Thật sự là khiến người ta quá bội phục rồi... Cửu Trọng Thiên này không ngờ còn có thần nhân như thế...?

"Chúng gia tăng tốc độ một chút. Có lẽ Thiên ma thụ thương ở ngay phía trước cũng không chừng. Nếu như may mắn, hi vọng có thể gặp được mấy vị đại năng đánh bại Thiên ma." Trong mắt Vũ Tuyệt Thành lộ ra hứng thú nồng đậm.

Sở dĩ dùng tới từ "mấy" là bởi vì Thiên ma thật sự quá mạnh mẽ, không phải sức một người có thể chống cự, càng không nói tới đánh cho bán tàn nửa phế!

"Được!" Sở Nhạc Nhi gật đầu liên tục không ngừng. Tiểu nha đầu đương nhiên cảm thấy cực kỳ hứng thú đối với những vị anh hùng diệt ma này.

Sư đồ hai người gia tăng cước bộ, giống như hai cơn thanh phong, nhanh chóng biến mất trên đường lớn.

Trên chiến trường, khắp tầm mắt chỉ là một đống hỗn độn.

Đống hỗn độn này là do đám người Đàm Đàm tạo ra từ đầu, rộng chừng ngàn trượng, còn có một cái hố khổng lồ.

Sở Dương cùng đám người Đàm Đàm tuy đều đã ăn linh dược, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng có thể hành động mà thôi. Dù sao lần này thụ thương quá mức nghiêm trọng, tất cả mọi người đều khoanh chân đả tọa tại chỗ, khôi phục thực lực, vạn công chữa thương. Bảy ngươi Tam Tinh thánh tộc, có sáu người là thụ thương toàn thân, còn có Đàm Đàm đang lâm vào hôn mê.

Chiến với Thiên ma một trận, tất cả những người tham chiến đầu phải trả giá không nhỏ.

Nhất là Cổ Nhất Cổ và một vị trưởng lão khác, hai người này tuy đã có Cửu Trọng Thiên hoàn chỉnh tương trợ, bảo toàn tính mạng, thương thế cũng thoáng khôi phục, khỏi hẳn cũng rất có khả năng. Nhưng ma khí nhiễm trên người lại không thể nào khu trừ.

Một khi để ma khí của Thiên ma dính lên người, có thể nói là phiền hà vô cùng. Nếu như tu vi không cao, định lực không đủ, vậy ngày nhập ma cũng không còn xa nữa. Cho dù là tu vi cao thâm như Cổ Nhất Cổ, cũng bị ma khí không ngừng quấy nhiễu, một khi tâm thần bất ổn, vẫn có nguy cơ bị ma hóa. Đối với điểm này, cho dù là Sở Dương cũng bất lực.

Cuối cùng trời cũng không tuyệt đường người, Sở Dương không có cách nào xử lý ma khí, cũng không có nghĩa là không ai không làm được. Tỷ như Đàm Đàm, Tam Tinh Thánh Vương!

Thân thể Đàm Đàm chính là vô thượng ma thể, ma thân chí cường. Ma khí Thiên ma đối với người bình thường có thể là phiền toái, nhưng đối với Đàm Đàm mà nói, đó chính là bổ phẩm dinh dưỡng khó có được.

Cho nên, chỉ cần chờ Đàm Đàm tỉnh lại, dùng bí pháp hấp thụ là bảo đảm mọi sự đại cát.

Tất cả mọi người đều xếp bằng vận công, tranh thủ từng giây khôi phục lực lượng bản thân. Hiện tại chính là ở hoang giao dã ngoại, bốn phía đều trống không. Mọi người lại đều rơi vào thời kỳ suy yếu chưa từng có... Nếu như trước khi khôi phục thực lực, có cao thủ phe chấp pháp giả đuổi tới đây....

Vậy thật đúng là chẳng mất bao nhiêu sức lực là có thể một lưới bắt sạch Cửu Kiếp kiếm chủ lẫn Tam Tinh thánh tộc rồi...

Nếu như trúng phải vận cứt chó như vậy, mọi người tuyệt đối chết không nhắm mắt...

Trong lòng mọi người đều cảm thấy sốt ruột như vậy.

Trong tất cả mọi người, tình trạng Sở Dương là tốt nhất, dốc lòng vận công khôi phục nguyên khí, lại cố ý tỏa ra thần thức, chú ý động tĩnh xung quanh, hộ pháp cho mọi người, tránh tình huống ngoài ý muốn phát sinh!

Bất quá, lần này đúng là tà môn, y như người ta thường nói, ghét của nào trời trao của ấy.

trong lúc mọi người đang lo lắng đề phòng, liều mạng khôi phục, đột nhiên một thanh âm xé gió vang lên. Phương xa, một đạo hắc ảnh nhanh chóng lao tới, tốc độ như bôn lôi.

Một người chắp hai tay sau lưng, mái tóc xõa tung hai bên, chậm rãi mà đến.

không nhanh không chậm, nhàn nhã như đi dạo.

Người tới chính là Pháp Tôn mới từ Trung Đô trở về!

Lúc trước Pháp Tôn phát hiện hai người Quỷ Kiếm Ma Đao phá vỡ cấm cố trước khi chết, thà hồn phi phách tán cũng không để mình chiếm tiện nghi. Sự thật đã thành, cũng không chạy tới nữa, mà lựa chọn trực tiếp trở về. Vừa đi vừa suy nghĩ, mãi cho đến khi phát hiện nơi này bụi đất ngập trời, mới tiện đường chạy tới xem tình huống.

Đương nhiên, chân chính hấp dẫn hắn chính là nơi này không ngờ lại có khí tức Thiên ma ngập trời. Điều này khiến Pháp Tôn rất kinh ngạc. Người nào có thể đánh với ma đầu thành bộ dạng này? Không ngờ còn không bị giết?

Pháp Tôn càng ngày càng gần.

Thần thức Sở Dương hiện giờ có thể nói là thiên hạ vô song, ít nhất cũng là là vô song vô đối dưới gầm trời Cửu Trọng Thiên này, đương nhiên nhận ra cỗ khí tức cường đại mà quen thuộc kia. trên miệng không khỏi lộ ra một nụ cười khổ tuyệt vọng.

Lần này xong thật rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.