Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 173: Q.7 - Chương 173: Nhu Thủy Kiếm Ý




Ads Càng chiến đấu, lĩnh ngộ của bản thân Sở Dương cũng càng nhiều.

Hắn phát hiện bộ Nhu Thủy Kiếm Ý này, uy lực tuyệt đối không phải chuyện đùa! Theo kiếm thế triển khai, uy lực càng lúc càng lớn, từ trúc trắc đến thành thạo theo kình khí của địch nhân.

Hắn vốn là tuyệt đối nắm chắc mình không thể bị thương, lại lo lắng Cửu Kiếp Kiếm Pháp bị nhận ra, mới có tâm tư thử nghiệm, dùng Nhu Thủy Kiếm Ý xuất chiến.

Lúc vừa bắt đầu, rất là chật vật, nhưng theo kiếm thế triển khai, Sở Dương càng ngày càng tiêu sái tự nhiên.

Nhất là kiếm khí nhu hòa, giống như dòng chảy ngầm, trong lòng Sở Dương rộng mở trong sáng.

Bộ kiếm ý này, chính là ngộ ở trong nước.

Thân ở trong nước, hoàn toàn bị nước chảy vòng vây , giống như bị địch nhân vây quanh như bây giờ vậy. Giống nhau!

Đối mặt tình huống như thế, muốn dùng bạo lực phá vòng vây hoặc chiến thắng, thì căn bản là không thể. Điều duy nhất có thể làm, chính là lợi dụng lực lượng nước chảy, dùng lực lượng của mình để dẫn đạo.

Để địch nhân tiến công kình khí của mình, vận hành theo hướng kiếm ý, không bị thương tổn một cách tự nhiên.

Sở Dương cực kỳ tỉ mỉ triển khai trường kiếm, ở giữa vòng vây của bốn người, hắn tựa như là lục bình nước chảy bèo trôi, phiêu lưu ở trong gió bão, phập phồng nơi đầu sóng ngọn gió, nhưng bất kể sóng gió lớn đến mức nào, thì đóa lục bình này cũng không bị thương tổn chút nào cả.

Động tác của hắn nhẹ nhàng, kiếm thế thong thả, nhu hòa, nhưng mỗi một kiếm ra ngoài, sẽ tạo thành một cỗ lực lượng triền triền miên miên, ôn ôn nhu nhu, đem công kích của địch nhân xảo diệu hướng tới một bên.

Lúc mới khai chiến, binh khí cùng binh khí va chạm liên tục, tiếng leng keng vang lên bên tai không ngừng.

Nhưng, chiến cuộc càng ngày càng kịch liệt, thanh âm va chạm lại chậm rãi giảm bớt, đến cuối cùng đã hoàn toàn biến mất.

Mãi cho đến cuối cùng, chiến cuộc xuất hiện một loại hiện tượng kỳ quái

Sở Dương khinh phiêu phiêu một kiếm đi phía trái một lóng tay (độ dài bằng với một ngón tay), trước người rõ ràng có sáu binh khí sáng loáng sắp đâm lên người hắn, nhưng chẳng biết tại sao, mũi kiếm của hắn di chuyển thì sáu binh khí cũng đồng thời thay đổi phương hướng. Cũng đi sang trái một lóng tay.

Sở Dương kiếm đi sang phải một lóng tay, kết quả là bốn người đỏ bừng cả mặt, liều mạng khống chế binh khí của mình, nhưng vẫn không thể dừng lại được, vẫn bị kéo sang phải…

Động tác cực kỳ đều nhịp.

Năm người tựa như là nhảy múa tập thể, Sở Dương ở chính giữa, chính là người dẫn đầu nhóm múa.

Trường kiếm của hắn ngừng lại, uốn éo mông một cái. Bốn người kia cũng ngừng lại, rồi cũng uống éo mông một cái.

Trường kiếm vẫn ngừng giữa không trung, Sở Dương vặn vẹo mông hai cái nữa, bọn người kia cũng học theo văn vẹo hai cái…

Cái cảnh tượng này, vô cùng tức cười.

Sở Nhạc Nhi thấy bọn họ như đang biểu diễn, cười không khép miệng: "Quá thú vị, đây là có chuyện gì? Tại sao bọn họ lại bắt chước đại ca? Bọn họ đang đánh nhau mà…

Trên mặt Ngụy Vô Nhan hiện lên vẻ kinh sợ, trong mắt là một mảnh kinh hãi!

Căn bản không có nghe lời nói của Sở Nhạc Nhi.

Cũng chỉ có Sở Nhạc Nhi đơn thuần, đối với võ đạo không có chút hiểu biết nào mới cảm thấy buồn cười, Ngụy Vô Nhan chỉ cảm thấy lưng rét run.

Cuộc chiến đấu này, từ khi vừa mới bắt đầu đến bây giờ, hắn đều nhìn rõ ràng.

Đối phương vừa ra tay, Ngụy Vô Nhan lin nhìn ra. Bốn người này đều là Hoàng Tọa, hơn nữa, ai cũng có riêng tuyệt học của riêng mình. Trong đó hai người lục phẩm, hai người tứ phẩm.

Theo lý mà nói, thực lực như vậy, hợp tác với nhau, Sở Dương chỉ là một ngũ phẩm Kiếm . Muốn thoát thân tự nhiên không khó, nhưng nếu muốn thắng cả bốn người thì nhất định phải trả giá thật nhiều.

Chiến đấu vừa bắt đầu, cũng đúng là như thế.

Dưới sự bao vây kín mít của đối phương, Sở Dương có chút chống đỡ không xuể, bộ kiếm pháp kia, tựa hồ không thể ứng phó vây công như vậy. Đang ở thời điểm Ngụy Vô Nhan gấp gáp, thì hắn lại thấy tình cảnh thay đổi sau một kiếm của Sở Dương.

Một kiếm kia đi ra ngoài, người khác cảm thấy không có gì, nhưng Ngụy Vô Nhan là nhãn lực bực nào? Hắn nhìn ra rõ ràng, lực lượng một kiếm kia không ngờ lại làm cho kiếm của kẻ địch sắp đánh tới bị trật phương hướng.

Bắt đầu từ giờ khắc này, tình cảnh của Sở Dương bắt đầu từng bước từng bước cải thiện.

Có thể nhìn ra được, khi Sở Dương dùng bộ kiếm pháp này thì rõ ràng hắn rất trúc trắc, không quen thuộc.

Nhưng bên trong cuộc chiến sinh tử, Sở Dương lại nhanh chóng thuần thục, nhanh chóng vận dụng, nhanh chóng phản công, nhanh chóng không chế, sau đó hết lần này tới lần khác bằng một loại phương thức không nhận thức được, kéo công kích của đối phương đi!

Từ lúc bắt đầu luống cuống tay chân, đến thành thạo vô cùng như bây giờ, chỉ dùng không tới hai nén hương thời gian!

Tình huống lúc này căn bản không cần phải lo lắng nữa.

Bây giờ, bốn người kia giống như chân lún vào bùn, cho dù muốn trốn, cũng tuyệt đối không trốn được! Sở Dương muốn mũi kim cắm vào cổ họng, là có thể cắm vào cổ họng!

Đây chỉ là chuyện tình tâm niệm vừa động, mũi kiếm vừa chuyển.

Nhưng Sở Dương rõ ràng còn không muốn giết bọn hắn.

Vì sao?

Ngụy Vô Nhan nhướng mày, nhìn kiếm thế Sở Dương vận chuyển, sau một khắc, hắn rốt cục thất thố há to miệng ra.

Thông thường kiếm đều là đâm ra phía trước, nhưng một kiếm của Sở Dương đi ra ngoài, mũi kiếm lại móc lên trên

Không ngờ sáu binh khí của bốn người cũng không tự chủ được mà móc lên theo!

Móc lên không khí trống không!

Nhìn kiếm Sở Dương thì căn bản không thấy được ảo diệu, nhưng từ phản ứng của binh khí đối phương, thì có thể thấy một kiếm này của Sở Dương, thật sự là thật to vi phạm võ học lẽ thường!

Đây rõ ràng là chiêu Cử Hỏa Liệu Thiên của Song Câu, móc lên như nét của chữ nhân(人)! Nhưng đây là câu pháp, không phải kiếm pháp!

Mà Sở Dương, lại lấy kiếm mà xuất ra chiêu này!

Không chỉ có xuất ra, mà còn kéo cả bốn người thực lực không kém mình bao nhiêu, đồng thời không tự chủ được móc lên trên! Lần này móc lên, trước ngực bốn người đều trống không!

Trong mắt bốn người, đã hoàn toàn là tuyệt vọng!

Bởi vì Sở Dương chỉ cần nhẹ nhàng chém ngang một kiếm, là có thể đem bốn người bọn họ chém đôi!

Bây giờ bốn người này đã cực kì hối hận. Nhàn rỗi không có chuyện gì chọc vị tiểu tổ tông này làm cái gì? Đây thật là ông cụ thắt cổ, ngại mạng dài quá... Thời điểm Hạ Lão Tam chết, mọi người lập tức giải tán thì đã không sao rồi, hết lần này tới lần khác không biết tự lượng sức mình muốn báo thù...

Bây giờ lại la ó, trực tiếp lâm vào thiên la địa võng của đối phương, người ta muốn ngươi làm gì, ngươi liền làm đó, muốn ngươi ngẩng đầu, ngươi không dám quỳ xuống, muốn ngươi giơ kiếm tự thiến, ngươi không dám tự cắt cổ...

Đừng nói là sinh tử đã do người khác thao túng, mà ngay cả hành động, tay chân của mình, cũng không nghe bản thân điều khiển...

Đây là cái công pháp quỷ dị gì...

Tại sao có thể làm được như vậy?

Bốn người muốn khóc.

Nhưng sau một khắc, bốn người thật sự khóc lên, bởi vì ảo tưởng của bọn họ, không ngờ lại thành thật.

Sở Dương cũng không dùng một kim giết bốn người, mà buông tha bọn họ.

Tiếp theo lại là một kiếm đi sang ngang, bốn người không tự chủ được khom lưng, đem vũ khí cầm trong tay đưa sang một bên, còn một tay nắm vào vật dưới đũng quần.

Người dùng Song Câu làm như vậy, thì nhìn rất là quy củ. Nhưng còn ba người khác thì y như là mò cá dưới sông...

Bốn người khuôn mặt co quắp, mồ hôi đầm đìa, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Sở Dương trường kiếm đi xuống một lóng tay.

Bốn người đồng thời hướng đến đũng quần chém tới.

Trong lúc nhất thời, bốn người đồng thanh kêu thảm thiết, da thịt co quắp, nước mắt ào ào, tràn đầy sợ hãi cùng phẫn hận... Nhưng binh khí trong tay cũng không chút do dự, hung hăng cắt lên đũng quần của mình!

Tựu như một cái động tác chào cảm ơn cuối màn nhảy múa. Rất nghiêm chỉnh, rất chỉnh tề!

Ba một tiếng, huyết quang phụt ra.

Bốn cục thịt từ đũng quần bốn người rớt xuống như quả hồng chín rụng.

Bốn người lại tiếp tục làm một động tác giống nhau, binh khí vẫn duy trì tư thế cũ nhưng thân thể khẽ cong, cái mông vểnh lên. Sau đó ngửa cổ hét lên bi thảm.

"A a a!!! "

Dùng kiếm tự thiến, trực tiếp một kiếm đi xuống, bốn thứ kia chỉnh tề rơi xuống. Cái tên dùng Song Câu và Trường Châm, cơ hồ là kéo đứt tiểu đệ…

Đây là thống khổ bực nào?

Khó trách âm thanh hai người bọn hắn, phá lệ dâng trào, nét mặt cũng phá lệ vặn vẹo...

Cùng với ảo tưởng của bọn họ vừa rồi giống nhau, quả nhiên bị đối phương dùng phương thức không thể tưởng tượng nổi này chỉ huy... Làm bọn hắn tự thiến...

Nhưng ngay sau đó, Sở Dương lại làm một động tác.

Hắn cười hắc hắc, bàn tay nhấc lên, ngón út vừa động, một thanh kiếm ở trong lòng bàn tay xoay xoay, bỗng nhiên chuyển thành một vầng sáng thật to, kiếm quang tung hoành, làm cho người ta phát rét.

Người mập mạp dùng Trường Châm kia ngay cả đang đau đến không muốn sống, cũng nhịn không được trợn mắt hốc mồm!

Đây... đây không phải là cách dùng dùng trường châm của ta sao? Thế nào mà hắn lại làm như vậy bằng kiếm?

Nhưng ngay sau đó, Sở Dương thét lên một tiếng: "Giết!"

"Thuốc bổ a!" Bốn người hô to cầu xin tha thứ, dưới sự thất kinh, lại đem 'không cần' đồng loạt la thành 'thuốc bổ"...

Nghe được hai chữ này Sở Dương cũng sửng sốt một chút, thầm nghĩ: chẳng lẽ đây là ngôn ngữ đặc biệt nơi này?

Hắn vừa mới hiện lên ý nghĩ này, trường kiếm vù vù xoay tròn trong lòng bàn tay đã nhanh chóng đâm ra thu hồi, rồi lại đâm ra,thu hồi. Y hệt như phương pháp dùng châm của tên mập kia!

Phốc phốc phốc phốc!

Bốn người đang ngửa cổ kêu thảm thiết, tư thế này thật sự là quá thuận tiện.

Thanh âm của bốn người đột nhiên ngừng lại!

Trên cổ mỗi người, đồng thời xuất hiện một điểm đỏ nho nhỏ, rất giống như bị kim châm một chút.

Bốn người nhìn hắn, trong mắt từ từ nổi lên tro tàn, đương đương mấy tiếng, binh khí trong tay rơi trên mặt đất, sau đó chậm rãi ngã xuống đất.

Mất đi hơi thở.

Sở Dương trường kiếm vừa chuyển, ở trong tay chuyển thành một cái máy xay gió, quay đầu hướng về mấy chỗ tối nhìn thoáng qua.

Một mảnh thanh âm bối rối dồn dập vang lên, trong rừng vốn đầy rẫy những kẻ ẩn núp. Dưới kiếm thuật không thể tưởng tượng nổi như vậy, những tên vốn đã không dám lộ diện nào dám ở lại chỗ này.

Ngụy Vô Nhan sải bước tiến lên, hai mắt khiếp sợ không có thể tin nhìn Sở Dương: "Ngươi... ngươi vùa đánh nhau, vừa học tập công pháp của đối phương??"

Trong thanh âm của Ngụy Vô Nhan, có một loại khó tin như nhìn thấy yêu tinh vậy.

Sở Dương ngạc nhiên nói: "Đúng vậy, chuyện này có cái gì không đúng sao?"

Ngụy Vô Nhan trực tiếp không nói gì.

Nhìn thằng này ra vẻ vô tội, Ngụy Vô Nhan suýt nữa đã muốn bóp chết hắn!

Có cái gì không đúng sao? Ngươi nói có cái gì không đúng sao? !

Con mẹ ngươi chứ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.