Ads Nhìn thấy
hai người đều ủ rũ cúi đầu, trong lòng Sở Dương vừa có chút bực mình, vừa có
chút buồn cười, lại có một chút cảm giác thân thiết.
Cho tới nay, ấn tượng về Mạc Thiên Cơ trong lòng Sở Dương chính là tính toán không
sai sót. Lòng có thiên cơ, mọi sự trong tay, thiên hạ trong lòng. Chưa bao giờ
được thấy bộ dáng chật vật của hắn.
Hôm nay, Mạc Thiên Cơ có thể nói là chật vật tới cực điểm rồi.
Mà Cố Độc Hành, ấn tượng trong lòng Sở Dương chính là luôn luôn bình tĩnh, sắc
bén, vô tình, cô độc, sát phát quyết đoán, dũng cảm tiến lên. Tuy Cố Độc Hành
không phải là nhân vật kiểu trí tuệ, nhưng Sở Dương cũng rất ít khi nhìn thấy Cố
Độc Hành phạm sai lầm.
Nhưng Cố Độc Hành hôm nay vẫn chật vật, phạm phải sai lầm như vậy.
Hơn nữa còn là sai lầm trí mạng.
Nhìn biểu tình Cố Độc Hành có chút sợ hãi, bất an, trong lòng Sở Dương đột
nhiên có chút tỉnh ngộ.
Có chút ấm áp.
Đây mới thật sự là huynh đệ của mình.
Mạc Thiên Cơ đã phạm sai lầm, Cố Độc Hành cũng vậy. Mạc Thiên Cơ cũng có chỗ
không thể nghĩ tới, Cố Độc Hành cũng đồng dạng có xúc động...
Đây mới là con người chân thực!
Chứ không phải là truyền thuyết mình nghe được kiếp trước.
"Chuyện đã xảy ra cùng kết quả cuối cùng." Sở Dương trầm ngâm nói:
"Hai người các ngươi có cảm thụ gì?"
Mạc Thiên Cơ hé miệng mỉm cười nói: "Ta chỉ cảm thấy Cố lão nhị rất ngu ngốc."
Cố Độc Hành hừ một tiếng, mỉa mai đáp trả: "Ta cũng vật, đột nhiên cảm thấy
thần bàn quỷ tính hình như cũng ngu không kém gì ta."
Sở Dương mỉm cười: "Có đôi khi, một chữ ngu này, chỉ có người một nhà,
huynh đệ của chúng ta mới có thể nhìn thấy chúng ta ngu ngốc. Mà ngoại nhân
nhìn vào, Mà người ngoài nhìn vào, hoặc là chúng ta nhìn người ngoài, lại đều
hoàn mỹ vô khuyết."
"Cho nên cái ngu ngốc này mới là thứ đáng trân quý nhất trong cuộc sống!"
Mạc Thiên Cơ cùng Cố Độc Hành hai người nhìn nhau, đều như có điều suy nghĩ, gật
gật đầu.
"Thiên Cơ, nguy cơ lần này đã làm bại lộ nhược điểm lớn nhất của ngươi,
ngươi đã biết chưa?" Sở Dương nói.
"Ít nhiều ngộ ra một chút." Mạc Thiên Cơ thoáng nhíu mày: "Ta có
chút tự cho là đúng. hơn nữa, rất ỷ lại vào khả năng tính toán của mình. lâm
vào khốn cảnh như thế, kỳ thật không liên quan quá nhiều đến Độc Hành."
"Sai rồi." Sở Dương nói: "Khả năng tính toán là ưu thế của ngươi,
điểm này không cần phải nói nhiều. Nhưng năng lực trù tính của ngươi lại phải cắt
giảm đi một chút."
"Cắt giảm đi một chút năng lực trù tính?" Mạc Thiên Cơ có chút không
hiểu.
"Đúng." Sở Dương nói: "Lần này Độc Hành bất mãn, kỳ thật cũng là
có nguyên nhân. Nếu ngươi cứ tiếp tục trù tính như thế, chuyện gì cũng quan
tâm, sự bất mãn đó sẽ còn xuất hiện trên những người khác nữa."
Mạc Thiên Cơ rơi và trầm tư.
Sở Dương nói: "Điểm tốt của ngươi chính là toàn diện. Nhưng khiếm khuyết
cũng là toàn diện. ngươi nghĩ quá toàn diện! Đồng dạng một chuyện, Cố Độc Hành
đi làm hoặc La Khắc Địch đi làm đều cho ra kết quả giống nhau, nhưng quá trình
nhất định sẽ khác nhau rất lớn."
"Nói cách khác, mỗi người đều có ý nghĩ và phương pháp của mình, không ai
giống ai. Mà ngươi, nghĩ tới bất cứ phương diện nào đều nhét tất cả vào lòng
bàn tay. Nhưng làm như vậy, chẳng khác nào tước bỏ cá tính của tất cả mọi người,
chỉ có thể dựa theo ý nguyện ngươi mà làm việc, giống như những con rối gõ, hay
giống như những quân cờ trên bàn...."
Hắn nói tới đây, Mạc Thiên Cơ đã hoàn toàn lĩnh hội, hai mắt mở lớn, trên đầu
chảy ròng ròng mồ hôi lạnh.
Nhưng Sở Dương tựa hồ vẫn không để ý tới, vẫn tiếp tục nói, muốn làm rõ ràng đạo
lý này: "Đừng nói đám Độc Hành và Kỷ Mặc đều là thiên tài thành danh từ
thiếu niên, cho dù là một tên ngu ngốc, sau khi bị ngươi sai khiến như vậy,
trong lòng cũng không còn kiên nhẫn...."
Sở Dương nặng nề nói.
Mấy câu này đối với Mạc Thiên Cơ mà nói, chính là một kim chỉ nam, dẫn hắn tới
con đường sáng lạn, nhưng cũng là một loại đả kích trầm trọng.
Sở Dương biết Mạc Thiên Cơ đã hiểu, nhưng hắn vẫn muốn nói, vẫn tiếp tục loại đả
kích này, đả kích tới tận cùng!
Chỉ khi Mạc Thiên Cơ bị chạm tới nỗi đau thật sâu, thay đổi, thì hắn mới chân
chính bước lên con đường 'thần bàn quỷ tính’.
Thậm chí Sở Dương còn từng nghĩ: Nếu Mạc Thiên Cơ hiện tại đấu với Đệ Ngũ Khinh
Nhu, Mạc Thiên Cơ tất bại không cần nghi ngờ. Tuyệt đối sẽ bị Đệ Ngũ Khinh Nhu
đả kích thương tật đầy mình, thậm chí... còn hoàn toàn phế bỏ niềm tin!
So sánh với Đệ Ngũ Khinh Nhu mà nói, Mạc Thiên Cơ vẫn quá trẻ tuổi.
Cho nên Sở Dương phải dùng thuốc mạnh, khiến cho Mạc Thiên Cơ trưởng thành với
tốc độ nhanh nhất!
Muốn kiếm tốt phải dùng trọng chuy rèn! ( Trọng chuy = búa tạ )
Trên trán Mạc Thiên Cơ đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cúi đầu, có chút mơ hồ nói:
"Nếu như vậy, chẳng phải là trù tính vô dụng? Chỉ an bài bọn họ đi làm
chuyện gì? Chỉ quan tâm kết quả? Như vậy có thể sao?"
"Ngươi lại sai lầm rồi." Sở Dương nói: "Thiên Cơ, ngươi hẳn là
biết hội họa chứ?"
Mạc Thiên Cơ gật đầu: "Biết."
"Vậy ngươi cũng biết hội họa trọng yếu nhất là gì?" Sở Dương hỏi.
"Bút lực, bố cục!" Mạc Thiên Cơ nói.
"Ừm, ngươi trì tính, quá chi tiết. nếu như ngươi vận dụng trù tính vào hội
họa, chẳng khác nào một trang giấy trắng bị ngươi vẽ kín mít! Nhưng bức tranh
như vậy, lại chẳng có giá trị gì hết!"
Mạc Thiên Cơ gạt đầu.
"Bố cục hội họa phải thưa dày đan xen, nhẹ nhàng thoáng đãng." Sở
Dương chậm rãi nói: "Trong hội họa có một thuyết pháp gọi là ‘lưu bạch’,
còn có một thuyết pháp gọi là 'phi bạch'...."
Hai mắt Mạc Thiên Cơ sáng lên, hắn đã hiểu rõ ý tứ Sở Dương.
"Tổng hợp vừa đậm vừa nhạt mới là bố cục tốt nhất." Sở Dương biết Mạc
Thiên Cơ đã hiểu. Đối với Mạc Thiên Cơ mà nói, chỉ cần một câu mà thôi, cho nên
hắn không thao thao bất tuyệt giải thích, chỉ nói thêm một câu cuối cùng:
"Trù mưu dùng cho hành quân bố trận, mới là... tốt nhất!"
"Ta hiểu rồi!" Mạc Thiên Cơ hít sâu một hơi, trịnh trọng nói:
"Sau khi trở về, ta sẽ giải thích với các huynh đệ. Sau đó, nhanh chóng
tìm ra con đường của ta!"
"Đây mới chân chính là con đường của ngươi!" Sở Dương cười ha ha.
Mạc Thiên Cơ gật đầu, nói với Cố Độc Hành: "Độc Hành, đa tạ ngươi, đa tạ
ngươi đã bất mãn với ta!"
Cố Độc Hành lập tức có chút xấu hổ, líu lưỡi liên tục xua tay. Thậm chí còn có
chút mê muội.
Ta còn đang kiểm điểm sai lầm của mình, thế nào chớp mắt một cái lại vì sai lầm
mà được cảm tạ? Hơn nữa còn là Mạc Thiên Cơ cảm tạ nữa chứ?
Lúc này... có chút choáng váng đầu óc.
Nhìn bộ dáng mê hoặc của Cố Độc Hành, Mạc Thiên Cơ cùng Sở Dương không nhịn
không nổi thật muốn ôm bụng cười lớn.
Muốn nhìn biểu tình đó trên mặt Cố Độc Hành, có thể nói là cực hiếm. Nếu không
phải hôm nay hắn đang áy náy, tâm thần thất thủ, hai người tuyệt đối sẽ không
được nhìn thấy, nhiều nhất, cũng chỉ nhìn thấy một bản mặt quan tài, lạnh như
băng nói một câu: "Đừng khách khí!"
Đúng lúc này, Tạ Đan Phượng xa xa đi tới.
Bên kia, một đạo khói đen lướt về phía xa xa.
"Có chuyện gì?" Sở Dương hỏi: "Thế nào Đàm Đàm lại bỏ đi?"
Tạ Đan Phượng thở dài: "Hắn dẫn động Tam Tinh đại pháp, khiến cho ma tính
phát tác, sát tâm đại động, không thể ngăn chặn, hiện tại đi Lan gia đại viện rồi,
nói là muốn giết sạch mấy chí tôn còn lại của Lan gia..."
Sở Dương Cố Độc Hành cùng Mạc Thiên Cơ đều trợn mắt líu lưỡi.
Tạ Đan Phượng nói: "Kỳ thật là bởi vì lần này hắn sử dụng quá nhiều ma
công, khiến cho bản tính của hắn xuất hiện tình huống không thể khống chế. Cho
nên dưới tình huống như vậy, hắn nhất định phải quay trở về Tam Tinh thánh tộc,
toàn lực khôi phục... Nhưng hắn lại lo lắng các ngươi ở nơi này gặp nguy hiểm,
cho nên.... Hắn cũng chỉ có thể đi làm những chuyện hắn có thể làm hiện tại."
Sở Dương khẽ hít vào một hơi, lẩm bẩm nói: "Đàm Đàm hắn.... thật là dụng
tâm lương khổ."
"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức đi xem!"
Bốn người vội vàng bạt thân bay lên, nhanh chóng đuổi theo.
Trong đại viện Lan gia, à, kỳ thật đã không thể gọi là đại viện Lan gia, mà phải
nói là một đống phế tích.
Gần ba mươi vị chí tôn vừa từ kinh hồn chấn định lại, đang chờ đợi. Một cỗ khí
tức phẫn nộ hừng hực đang lan tràn.
Mối thù hủy nhà, không đội trời chung!
Thù này nhất định phải báo!
Chỉ là lão tổ tông dặn dò đám người mình tạm thời ở lại đây chờ đợi. Cũng chỉ
có thể tạm thời nhẫn nhịn, chờ đợi lão tổ tông trở về.
Vừa mới nghe bên kia truyền tới tiếng chấn động kinh thiên động địa, chẳng lẽ
lão tổ tông đối chiến với địch nhân?
Khi còn đang kinh nghi bất định, đột nhiên trên bầu trời phương xa xuất hiện một
đám mây đen u ám, bay vụt tới nhanh như chớp, chỉ trong thời gian mấy cái nháy
mắt đã đến trên đỉnh đầu.
Tất cả mọi người rất kỳ quái: Đám mây đen này thế nào lại bay nhanh như vậy?
Sau đó đã nghe thấy một tiếng cười khiến người rợn hết cả tóc gáy: "Các
ngươi nói xem, ta có đẹp trai hay không..."
Đại não mọi người nháy mắt đã ngắn lại: Tên hỗn đản này lại tới nữa!
Mọi người còn chưa kịp suy nghĩ nên trả lời như thế nào, một đạo thân ảnh đã từ
trong hắc vụ lao xuống như bão táp, quanh thân bao phủ sương đen, giống như hổ
lao vào bầy dê, đại khai sát giới!
Loại tình huống này, thật giống như đột nhiên có yêu quái cưỡi mây, đột nhiên
xông tới tàn sát tứ phương.
Trong lúc nhất, tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng va chạm, tiếng chửi bậy, tiếng
cười quái dị vang lên liên miên không dứt.
Với thực lực cửu phẩm chí tôn, tàn sát một đám chí tôn thấp giai ừa mới hồn vía
lên mây, quả thực không tốn bao nhiêu sức lực.
....
Ngoài trường đình, bên cổ đạo.
"Ta đi đây!" Đàm Đàm tựa như đang cực lực đè nén cái gì đó, nhưng tại
mi tâm vẫn lộ ra cái loại trạng thái không thể khống chế.
"Ta vốn định đi thăm sư phụ trước, nhưng tình huống ta bây giờ như thế
này, chẳng chống đỡ được bao lâu nữa. Ta phải lập tức trở về Thánh tộc, sau đó
toàn lực dung hợp trí nhớ và linh hồn."
"Không thể cùng chiến đấu với các ngươi, thật sự là tiếc nuối."
"Gặp sư phụ, thay ta dập đầu. Ta rất nhớ hắn."
"Các ngươi phải bảo trọng!"
"Chờ đến khi tình huống ta ổn định lại, nhất định sẽ xuất binh quy mô,
giúp ngươi dẹp yên Cửu Trọng Thiên!"
Đàm Đàm dùng một khẩu khí trịnh trọng trước nay chưa từng có, nói.
Loại khẩu khí này trước kia rất ít khi nghe được từ miệng Đàm Đàm, bây giờ nghe
được, Sở Dương chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy tư vị khó hiểu.
Đàm Đàm thần tinh trầm trọng cáo biệt với Mạc Thiên Cơ, Cố Độc Hành, tiếp đó trầm
trọng bước tới trước mặt Sở Dương, đưa tay ôm lấy hắn.
Sở Dương chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề, nói: "Ngươi...."
Chỉ nghe Đàm Đàm thấp giọng nói với mình: "Dương Dương Ngang... Mau đưa ta
thêm mấy cân rượu ngươi cho ta lúc trước, ta uống dọc đường. Còn nữa, ngươi có
tử tinh chi hồn, cho ta mấy khối đi. Ta đã lâu không về, lần này trở về thế nào
cũng phải mang theo một số thứ, tay không mà về, mất mặt chết ta...."
Trong phút chốc, Sở Dương đã trợn mắt líu lưỡi, tiếp đó mặt nổi đầy gân xanh, tức
giận chửi bới chấn động trời xanh.
--------------------
Khụ, về rồi. Buổi sáng còn bị con hàng kia lèo nhèo một hồi, không ngờ còn tự
hào nói cho ta biết: Rất nhiều người đang giả mạo ca. Ta nổi danh rồi, được tôn
xưng là 'Thạch Cao ca'....
Lúc đó, ta cũng cảm thấy mặt mình co giật mãnh liệt >"
Khụ, không nói nhảm nữa, nói chính sự: Bắp chân ta bị thương!!!! Hiểu không? Đứa
nào nói mấy chữ... ta bị dập trứng... đứng trách ca không khách khí!
Phong Lăng giận dữ, long trời lở đất!
Hừ... ta đi viết chương thứ hai.....
Dịch giả: Hừ, ta đi post chương thứ hai…