Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 495: Q.7 - Chương 495: Phòng ngừa chu đáo




Ads "Thất nương, ngươi muốn chết? Hay là muốn sống?" Sở Dương nhe răng cười, vẻ mặt hòa ái dễ gần nhìn Phong tổng quản.

Phong Kỳ Lương đã hồn phi phách tán, hơn nữa đầu choáng tâm váng, hoàn toàn hỗn loạn.

Vừa rồi tất cả mọi người xông lên, chỉ có hắn xông tới một nửa, đã thụt lại phía sau.

Trong lòng thất hồn lạc phách.

Đây là chuyện gì? Mình dẫn tới một người, chính mình dẫn người này tới, khiến đồng bọn của mình bị giết sạch không còn một tên!

Ngay cả lục phẩm chí tôn cũng chết rồi.

Cho tới bây giờ, Phong tổng quản vẫn còn nghĩ mình đang nằm mơ.

Trời ạ, nếu quả thật là đang nằm mơ vậy hãy khiến ta tỉnh lại đi. Những người này tuy bình thường vẫn khinh thường ta... Bất quá, dù sao tất cả mọi người vẫn cùng một trận tuyến mà.

Giờ phút này, vừa nghe được một câu " ngươi muốn sống hay muốn chết" Phong Kỳ Lương nhịn không được muốn khóc: Vô nghĩa! Chỉ cần có thể sống, ai lại muốn chết?

Thần sắc của hắn đều rơi hết vào trong mắt Sở Dương, trong lòng càng khẳng định: Xem ra ta đoán không sai!

"Nào, Thất nương, chúng ta nói chuyện." Sở Dương kéo tay Phong Kỳ Lương, hướng về phía căn phòng bên cạnh mà đi tới.

Tùy tiện vung mấy kiếm, toàn bộ phòng ốc và sân viện đều bị lật tung lên, đem tất cả vết máu và thi thể mai táng ở phía dưới.

"Thất nương, ta biết ngươi không thích cái tên này." Sở Dương ra hiệu cho Phong Kỳ Lương ngồi xuống đối diện: "Hơn nữa, ta còn biết, tuy ngươi là người của Lan gia, hơn nữa có tu vi thánh cấp tứ phẩm, nhưng ngươi cũng không hề vui vẻ. Hơn nữa còn rất cô độc, rất phẫn nộ. Ta nghĩ, chuyện ngươi trời sinh không thể giao hợp khiến ngươi gặp phải không ít khốn nhiễu?"

Phong Kỳ Lương vốn đang chấn kinh, sắc mặt trắng bệch, vừa nghe như vậy, khuôn mặt đột nhiên lại đỏ bừng. Run rẩy cả nửa ngày, mới tức giận nói: "Ngươi muốn giết thì cứ giết, hà cớ gì lại lấy thân thể tàn tật của người khác ra làm trò cười?"

Hắn trở thành tổng quản đại nội, khi đảm nhiệm chức vụ này, hết thảy đều rất tự nhiên. Bởi vì, đó chung quy cũng không phải là mình.

Giờ phút này khôi phục lại thân phận, lại cực kỳ không tiếp nhận nổi những lời như vậy.

"Ta không hề nói giỡn với ngươi." Sở Dương ôn hòa nói: "Hơn nữa, cũng không chỉ có ngươi mà hết thảy những người tàn tật, đều có thể bị những kẻ chuyện bắt nạt kẻ yếu, hay là tất cả những kẻ nông cạn khinh thị, thậm chí là vũ nhục."

"Ngươi chính là một trong số đó."

"Lan gia mặc dù là một đại thế gia, nhưng trong đó, người như vậy có rất nhiều. Cho nên ta có thể kết luận, cuộc sống của ngươi trong Lan gia cũng không thoải mái." Sở Dương nói: "Cho nên, ta mới không giết ngươi, hơn nữa còn nói chuyện với ngươi."

Phong Kỳ Lương cười hắc hắc: "Ta sống thoải mái hay không... ngươi biết được?" Tuy nói như vậy, nhưng thần sắc trong mắt lại không kìm nổi mà lộ ra một tia bi thường.

Sở Dương thở dài: "Ta tưởng tượng được."

Phong Kỳ Lương thất kinh, cảm xúc chậm rãi ổn định trở lại, hắn cũng là một vị cao thủ, đương nhiên có thể cảm nhận được, ánh mắt và khẩu khí Sở Dương, kể cả là cảm xúc, bên trong thật sự không có ý cười nhạo mình, trong lòng không khỏi chậm rãi ổn định lại.

"Cũng được, trước khi chết, tìm Cửu Kiếp kiếm chủ ngươi kể khổ cũng tốt." Phong Kỳ Lương cười tự giễu, nói: "Thế gian này, có thể kể khổ ngay trước mặt Cửu Kiếp kiếm chủ, ta coi như là trước nay chưa từng có rồi, coi như đáng kiêu ngạo."

Sở Dương mỉm cười: "Ta đang nghe đây."

"Ta ko phải trời sinh như vậy!" Phong Kỳ Lương cười thảm: "Là năm tám tuổi, lúc đó... bị gia chủ hiện tại... ha ha... khi đó ta là thư đồng của hắn. Có đôi khi cũng làm loạn... Còn nhỏ, không hiểu chuyện, có một lần chọc tới hắn, thế là hắn thiến ta... hắc hắc...

"Tuy được cứu trị đúng lúc. Bất quá, từ đó về sau...." Phong Kỳ Lương cười cười: "Khi đó tuổi còn nhỏ, cũng không cảm thấy làm sao. Bất quá, tới năm mười ba tuổi..... Hắc hắc, hắc hắc...."

"Gần như tất cả những người nhìn thấy ta, nhất là bạn cùng lứa, đều nhạo báng ta.... Cứ như vậy cho tới khi hai mươi tuổi, ta mới biết rằng, nếu ngươi là một nam nhân, nhưng lại không thể làm một nam nhân chân chính, cái cảm giác đó so với chết còn thống khổ hơn! Nhất là, tất cả mọi người biết ngươi là nam nhân, lại cũng không phải nam nhân... Cái loại cảm giác này, thật sự là... thiên đao vạn quả so ra cũng kém loại tư vị này."

Hắn cũng không nói rõ mình bị kỳ thị thế nào, cũng không nói rõ người ta vũ nhục như thế nào, nhưng hắn nói đơn giản như vậy, cũng khiến Sở Dương có một loại cảm giác bị áp bức cực độ.

Có thể cảm nhận được, Phong Kỳ Lương bao nhiêu năm qua cực khổ và bất đắc dĩ thế nào.

"Chỉ là nghe nói... chỉ cần tu luyện tới chí tôn lục phẩm vượt qua ranh giới tiên phàm là có thể cải tạo nhục thân, tái sinh chân tay đứt đoạn." Phong Kỳ Lương chua sót nói: "Cho nên ta vẫn một mực khắc khổ tu luyện... Chỉ cần có thể đạt tới chí tôn lục phẩm, đến lúc đó... ta không cần phải chứng minh với người trong thiên hạ cái gì. Về phần cái gì mà thê thiếp thành đàn, ta càng không quan tam. Ta chỉ muốn mình có thể nói một câu, Phong Kỳ Lương ta, cũng là nam nhân! Vậy là đủ rồi!"

"Bất quá... Tình cảnh đã phát triển tới mức này, sinh tử không do mình. Kiếm chủ đại ngươi nói là được."

Phong Kỳ Lương cười tự giễu: "Câu chuyện vừa kể cho kiếm chủ đại nhân, cũng là tất cả những lời muốn nói trong lòng ta. Đã đủ để khiến ta cảm tạ rồi."

Sở Dương hít sâu một hơi, nói: "Ngươi có thể không chết."

"Lan gia sẽ không bỏ qua cho ta." Phong Kỳ Lương cười ảm đạm: "Lan Nhược cũng chết rồi, ta còn sống, chính là tội lớn!"

Sở Dương cũng không để ý tới hắn, nói thẳng: "Hơn nữa, thương thế của ngươi.... cũng chưa chắc phải đạt tới chí tôn lục phẩm, chỉ cần ngươi có thể đột phá chí tôn nhất phẩm, có năng lực hấp dẫn thiên địa sinh cơ, ta sẽ có thể trị khỏi cho ngươi, cho ngươi làm một nam nhân!"

Cả người Phong Kỳ Lương đột nhiên căng cứng.

Hắn sững sờ, ngẩn người nhìn Sở Dương: "Lời này là thật sao?"

Sở Dương nghiêm túc gật đầu: "Với tu vi của ngươi, ngươi nên biết, trên đời này có một thứ tên là Sinh Mệnh chi tuyền! Cũng nên biết, trên người Cửu Kiếp kiếm chủ có Cửu Trọng đan!"

"Chỉ cần đến lúc đó, có ta ở đây, ta sẽ có thể trị khỏi cho ngươi! Khiến ngươi khôi phục lại hùng phong nam nhân!" Sở Dương khẽ gật đầu: "Ta cảm thấy, ngươi nên tin tưởng ta."

"Nhưng vì sao ngươi muốn giúp ta?" Phong Kỳ Lương cảnh giác nói: "Ta và ngươi vốn là cừu địch, nhiều chí tôn như vậy, ngươi tiện tay cũng giết hết, vì sao lại nói điều kiện ưu đãi với một thánh cấp tứ phẩm như ta?"

Cửu Trọng đan của Cửu Kiếp kiếm chủ phối hợp với Sinh Mệnh chi tuyền có thể chữa khỏi thương tật khó nói của mình, điểm này Phong Kỳ Lương đã từng nghe cung phụg dược cốc nói. Nhưng chưa bao giờ hi vọng tới điều xa xôi này...

Cửu Kiếp kiếm chủ như thần long, Sinh Mệnh chi tuyền lại càng chỉ tồn tại trong tuyền thuyết, chưa từng xuất hiện bao giờ!

Hiện giờ, Sở Dương lại đứng rõ rõ ràng ràng trước mặt mình, càng khiến tim hắn đập thình thịch.

"Bởi vì ngươi có cừu oán với Lan gia!" Sở Dương thản nhiên nói: "Đây là lý do trọng yếu nhất, hơn nữa, ta cần có một cao thủ, ẩn mình trong hoàng cung Thiết Vân, bảo hộ nữ nhân của ta."

"Ngươi nên biết, ta không thể ở nơi này lâu."

Phong Kỳ Lương khẽ cười: "Ngươi cứ tín nhiệm ta như vậy? Ngươi không sợ, một khi ngươi đi rồi, ta sẽ giết nữ nhân của ngươi?"

"Không sợ." Sở Dương khẽ cười nhạt: "Bởi vì căn bệnh khó nói của ngươi, đương kim thế gian, chỉ mình ta trị được!"

"Hơn nữa, lần này cho dù ta không giết ngươi, cũng không giúp ngươi, ngươi cũng không thể sống nổi nữa. Ngươi muốn sống để hoàn thành tâm nguyện, đồng thời trở về Lan gia kiêu ngạo, cũng chỉ có một con đường hợp tác với ta!"

Nghe tới "trở về Lan gia kiêu ngạo", trong mắt Phong Kỳ Lương đột nhiên lóe lên một tia tinh mang chói mắt.

"Cuối cùng, ta cũng nói cho ngươi biết.... chí tôn lục phẩm có thể cải tạo nhục thân, nhưng đó chỉ là thương thế đối với ngươi sau này. tỷ như chân tay bị cụt, liều mạng hao tổn tu vi thì có thể phục hồi... Nhưng cũng không phải loại thương tật cũ từ nhỏ của ngươi có thể khôi phục!"

"Cuối cùng nên làm thế nào, ngươi nên suy nghĩ một chút. Ta ra ngoài thu thập một chút." Sở Dương nói xong liền đi ra ngoài, chỉ để lại Phong Kỳ Lương một mình trong phòng.

Bên ngoài tuy đã bị vùi lấp, nhưng dấu vết vẫn còn, Sở Dương phải xử lý sạch sẽ.

Hơn nữa, Ảnh Tử đã không còn, Thiết Bổ Thiên ở đây căn bản không có một vị cao thủ nào hộ giá, vương tọa võ tôn bình thường, đối với với người của Hạ Tam Thiên thì dư dả, nhưng muốn ứng phó với người của Lan gia, thì còn lâu mới đủ!

Tuy rằng Cửu Trọng Thiên hiện tại còn bị phong bế, nhưng khi mình lấy được đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu, thông đạo sẽ tự động mở ra.

Đến lúc đó, mình vị tất đã xuống Hạ Tam Thiên trước được Lan gian, bởi vì khi đó, thiên địa dị tượng, mình còn đang phải tham ngộ, căn bản không thể tự chủ.

Đợi đến khi mình xuống dưới, dù thế nào, nhanh nhất cũng phải cần nửa tháng thời gian.

Lan gia ở phía Nam, muốn phái người xuống dưới này, lại chỉ cần mất trên dưới mười ngày thời gian. Nếu như là lập tức xuống, ít nhất so với Sở Dương cũng phải sớm hơn năm ngày thời gian.

Sở Dương hiện tại cần chính là một người đáng tin cậy, chống đỡ trong khoảng thời gian này.

Đương nhiên, Lan gia có tới hay không thì còn chưa biết được. Có thể xuống Hạ Tam Thiên trước Sở Dương hay không, ai cũng không thể nói chính xác. Nhưng Sở Dương cũng không dám mạo hiểm.

Dù sao ở nơi này hiện tại, cũng chính là đệ nhất thừa kế giả của Lan gia.

Mà người của Lan gia xuống Hạ Tam Thiên, khả năng vô cùng lớn.

Mà Phong Kỳ Lương lại thỏa mãn điều kiện của Sở Dương. Đến lúc đó, nếu người của Lan gia tới tra xét, bất kể là ai, dưới tình huống chỉ còn lại Phong Kỳ Lương, trước tiên đều phải tìm Phong Kỳ Lương để hỏi thăm tình huống.

Phong Kỳ Lương có thể kéo dài năm ngày thời gian, cho dù tình huống xấu nhất, với tu vi thánh cấp của Phong Kỳ Lương, bảo hộ Thiết Bổ Thiên đào tẩu, hẳn là vẫn có không ít nắm chắc.

Chờ đến khi hắn thu thập xong, Phong Kỳ Lương cũng từ trong phòng đi ra.

"Ta đáp ứng ngươi!"

Phong Kỳ Lương trịnh trọng nói.

Sở Dương ngừng tay, nghiêng đầu nhìn một hồi lâu, cuối cùng nở một nụ cười: "Thất nương, ngươi sẽ biết, lựa chọn của ngươi sáng suốt cỡ nào!"

Phong Kỳ Lương đỏ mặt lên.

Bởi vì hắn có thể nghe ra được, Sở Dương gọi hắn là thất nương chính là một loại trêu chọc, nhưng hiện tại, đó lại là một khẩu khí nói giỡn giữa những người bằng hữu.

"Ta thực không thích cái tên này!" Phong Kỳ Lương buồn bực nói: "Ta hi vọng ngươi gọi tên đầy đủ của ta. Phong Kỳ Lương.”

"Ta biết rồi, thất nương. Thất nương, sau này ta nhất định sẽ gọi tên đầy đủ của ngươi!" Sở Dương cười tủm tỉm nói.

Phong Kỳ Lương mặt nổi đầy gân xanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.